Chương 1
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Chuyện xảy ra trước ngày khai trường năm thứ tư đại học của Cố Nhược, cô quyết định dọn ra khỏi ký túc.
Đây cũng không phải là ý tưởng tức thời, đó là nguyện vọng cô chờ đợi đã lâu, vất vả đi làm thêm kiếm tiền, cuối cùng đã có thể tự thuê phòng trọ cho mình, thoát khỏi cái ký túc xá quỷ quái kia.
Thật muốn có một chỗ chỉ dành cho mình thôi!
Cố Nhược từ nhỏ đã thích ở nhà, không thích ra ngoài, ở nhà thật tốt, có điện có nước lại có giường, có ăn có uống có thể ngủ, thêm nữa, Cố Nhược thích đọc truyện tranh, hoàn toàn biến thân thành một trạch nữ ..
Sinh hoạt của trạch nữ rất đơn điệu, tư duy cũng đơn điệu.
Cố Nhược không thích ra ngoài, tan học liền về nhà, điểm tốt duy nhất là thành tích học tập rất khá.
Năm ấy thi đại học cô trúng số, được nhận vào một trường bậc nhất…
Chuyển ra ngoài sống, thích thì thích thật, có điều, nếu nói là chuyển đến ở nhà người thân thì quá lạ lẫm, mà chuyển vào ký túc xá thì ..@@… Cô bấn…
Cái ký túc này phải nói là đầm rồng hang hổ!
Mà còn là hổ nơi thâm sơn, rồng nơi đáy biển nữa!
Cố Nhược nhìn lại trước mặt mình ba cái gương mặt cây cao đón gió đành câm nín, aizzz còn biết bao trẻ em nghèo vượt khó, đành cố gắng học tập thay đổi số phận vậy ~.~!
Cũng may, cô là trạch nữ, có chỗ ở là yên tâm, cũng không yêu cầu gì nhiều, xử được thì xử, không xử được thì té…
Chính là, sự tình nó lại không đơn giản như vậy. Nằm ở giường trên Cố Nhược là một cô nàng thời đại internet chính hiệu, vừa gặp đã lập tức xin nick QQ…
Một ngày nào đó, nàng ta kinh hô, “Á á á, tao không vào được QQ, hình như bị đổi pass rồi, sao đây sao đây?”
Cố Nhược: “Chắc bị trộm rồi, mày đi hỏi Đằng Tấn đi, biết đâu nó giúp mày lấy lại được đó.”
Đáp: “Đằng Tấn? Đằng Tấn là ai? Mày cho tao QQ của nó đi, tao tìm nó chat chit..”
Bạn Nhược khó nghĩ ;___;.
Nằm ở giường đối diện với Cố Nhược lại là một cô nàng nóng tính. Một ngày thấy Cố Nhược bước vào ký túc, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát trong phim hoạt hình của Nhật, hỏi: “Bài gì vậy? Sao nghe chẳng hiểu?”
Bạn Nhược: “Nhạc Nhật.”
Người kia lập tức nhảy phắt xuống giường, “Tiếng Nhật? Nhật Bản?”
Cố Nhược gật đầu, đặt quyển sách xuống, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn, vừa quay đầu lại đã thấy cái chổi lau phi tới, bạn trẻ kia cầm chổi lau ra sức chọc, “Tao đánh chết con bạch cốt tinh này!”
Bạn Nhược lệ hai hàng ;___;.
Cả phòng chỉ còn lại một người Cố Nhược miễn cưỡng có thể chịu đựng được, chính là tỷ muội nằm ở giường trên phía đối diện, nhìn cũng có vẻ thật thà, lại ôn hòa nhã nhặn. Thỉnh thoảng Cố Nhược cũng tán dóc với nàng mấy câu…
Lại đến một ngày, Cố Nhược cùng Tiểu Bạch, bạn học hổi cấp 2 cấp 3 đi dạo phố, mua một chiếc khăn mặt mới. Thật ra khăn mặt ở nhà cũng vừa mới mua, có điều, nhìn thấy đồ đẹp mắt là không nhịn được, đành mua thêm một cái.
Trở về ký túc, Cố Nhược vắt cái khăn mới lên, lấy cái khăn cũ xuống, cũng không biết giải quyết thế nào, thôi thì làm giẻ lau đi, dù sao cũng mới dùng có mấy ngày, vứt cũng tiếc, nghĩ thế liền cầm khăn lau lau cái bàn, tỷ muội kia đã mở miệng: “Ơ, khăn mặt tốt như thế sao mày lại làm giẻ lau?”
“Tao mới mua khăn mới!” Cố Nhược giơ giơ cái khăn mới ra, “Nhìn đẹp há!”
Ánh mắt tỷ muội kia vẫn dừng lại ở cái khăn cũ, “Làm giẻ lau tiếc lắm, hay mày cho tao đi.”
Cố Nhược không biết nàng ta định làm gì, nhưng dù gì cũng chẳng phải cái gì quý cho cam, mình cũng chẳng dùng, cho thì cho.
Đêm đó, cả phòng tắt đèn, duy chỉ có đèn bàn của tỷ muội kia vẫn sáng, Cố Nhược tưởng rằng thắp đèn học bài, trong lòng thầm kính nể.
**
Sớm hôm sau, tỷ muội kia vẫn đang mặc đồ ngủ nhào xuống giường, đợt huấn luyện quân sự, trởi nóng, mọi người đi ngủ đều mặc áo ngực quần cộc, nàng ta đắc ý đảo qua đảo lại trước mặt Cố Nhược, “Nhìn, quần lót mới của tao.”
Cố Nhược vừa cúi đầu xuống, lại bấn, “Eh, đây không phải là…”
Tỷ muội kia đắc ý xoay người 180 độ, “Là khăn mặt của mày đó, còn mới mà, sửa lại làm quần lót cho rồi.”
Bạn Nhược lạnh run ;___;, hóa ra tối hôm qua nó thắp đèn làm quần lót sao… quần lót … quần lót đó.. Cái khăn mình vốn dùng để rửa mặt bị người ta mặc ở dưới đũng quần, càng nhìn lại càng xoắn, từ đó về sau, kiên quyết không nói chuyện với người kia nữa ;___;.
Đến bây giờ, Cố Nhược ở cái ký túc xá này hết xoắn lại thống khổ cũng đã 3 năm, về nhà nói với mẹ già lần nào cũng bị giáo huấn cho một trận, cuối cùng kết luận bởi 8 chữ: “Ký túc giá rẻ, muốn thuê tự túc.” Thế là, bạn Nhược đành cố gắng đi làm thuê, mãi mới để dành được tiền thuê nhà cho năm tư, vội vã chuyển ra khỏi ký túc, tìm gấp một cái nhà trọ ở gần trường.
Chính là, tìm mãi cũng chỉ tìm được một cái, hai phòng ở một nhà vệ sinh, giá thuê lại cao.
Lúc muốn thuê nhà hào hùng vạn trượng, lúc trả tiền nhà đứt ruột đứt gan, dù sao cũng là tiền mình ba năm khổ cực, vì thế, Cố Nhược quyết định tìm người ở chung, nếu nhất định phải hy sinh, cũng phải giảm thiệt hại xuống min mới được.
Tìm người ngoài thì không yên tâm, so đi sánh lại thì trường mình môi trường tốt, hẳn là cũng không có người xấu, vì thế, Cố Nhược bắt đầu dán thông báo thuê nhà chung ở trường.
Tối hôm sau, Cố Nhược đang ngủ, bỗng có tin nhắn đến, “Tôi muốn thuê nhà. Ở dưới lầu.”
Lúc dán thông báo, Cố Nhược viết, nếu muốn thuê chung thì đến dưới lầu, nói là thuận tiện việc xem nhà luôn. Thực tế, là do cô hoàn toàn không muốn đi ra khỏi nhà hẹn gặp chi cho phiền phức.
Nhìn đồng hồ đã gần 10h, Cố Nhược đi dép lê xuống dưới lầu, nhà cô thuê ở gần trường, lại trên lầu hai, điều kiện cũng không tệ lắm.
Đi xuống dưới, Cố Nhược nhìn xung quanh một hồi, cách đó không xa có vài người, nhưng hình như không phải là muốn đi thuê nhà.
Lại quay đầu lại, có một người đang đứng dưới cột đèn đường, kéo theo một cái vali hành lý, đầu đội mũ, Cố Nhược cân nhắc, tỷ muội, tôi thích cô rồi đó, đồ đạc mang đến hết luôn, nhìn lại đồng hồ, đoán chừng có lẽ người này muốn ở luôn, vội vàng nhẩm tính chuẩn bị hét giá cao cao một chút.
“Eh! Muốn thuê nhà phải không?” Cố Nhược rống lên, người kia đã đi tới, mũ kéo xuống thấp không thấy rõ mặt, “Đúng vậy.” Giọng nói mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng mấu chốt là—giọng con trai đó!
“Khoan khoan…” Cố Nhược dừng lại, đánh giá con người cao gầy trước mặt, “Bạn là con trai sao, mình là muốn tìm bạn nữ ở chung mà!”
Người nọ cũng không vội, cởi mũ xuống, lộ ra vẻ mặt vui cười, “Ơ, em Tiểu Nhược, nhanh như vậy mà đã quên anh rồi sao ~.”
Cố Nhược nhìn lên, ngẩn người, “An Bội Hòa?”
Thấy Cố Nhược đã nhận ra mình, cái tên kêu An Bội Hòa kia thản nhiên kéo vali đi về phía hiên nhà, “Là phòng nào vậy?”
“Từ từ!” Cố Nhược chặn trước mặt hắn, “Em nói là muốn thuê chung phòng với nữ sinh mà!” Cô vẫn chưa tiên tiến đến mức thuê chung phòng với người khác giới đâu, cho dù là cái tên từ nhỏ đến lớn cùng chơi đùa với mình này cũng không được.
An Bội Hòa không phản ứng, chỉ hạ mi mắt, âm thầm đau thương, “Aizz… Anh nên sớm biết là em Tiểu Nhược nhất định không nhớ rõ anh nữa mới phải, vốn đã lưu lạc cùng đường, đột nhiên thấy thông báo của em, anh còn có chút hy vọng, hóa ra lại đúng là em thật. Vốn nghĩ gặp em có chỗ dựa vào, không ngờ em lại tuyệt tình như vậy, để anh đây, thiếu nam hai lăm tuổi đẹp như hoa ngủ ở hầm đi bộ, nhỡ gặp phải sắc nữ bỉ ổi anh, em Tiểu Nhược, chẳng phải em hối hận cái đời sao?”
Cố Nhược đang híp mắt nhìn hắn, giật mình, “Anh mà còn là thiếu nam?”
Kẻ nào đó rất buồn nôn, ngón tay chọc nhẹ vào bả vai Cố Nhược một cái, ngượng ngùng cười, “Người ta còn là xử nam nữa đó!”
Bạn Nhược hộc máu ;____;
Đây cũng không phải là ý tưởng tức thời, đó là nguyện vọng cô chờ đợi đã lâu, vất vả đi làm thêm kiếm tiền, cuối cùng đã có thể tự thuê phòng trọ cho mình, thoát khỏi cái ký túc xá quỷ quái kia.
Thật muốn có một chỗ chỉ dành cho mình thôi!
Cố Nhược từ nhỏ đã thích ở nhà, không thích ra ngoài, ở nhà thật tốt, có điện có nước lại có giường, có ăn có uống có thể ngủ, thêm nữa, Cố Nhược thích đọc truyện tranh, hoàn toàn biến thân thành một trạch nữ ..
Sinh hoạt của trạch nữ rất đơn điệu, tư duy cũng đơn điệu.
Cố Nhược không thích ra ngoài, tan học liền về nhà, điểm tốt duy nhất là thành tích học tập rất khá.
Năm ấy thi đại học cô trúng số, được nhận vào một trường bậc nhất…
Chuyển ra ngoài sống, thích thì thích thật, có điều, nếu nói là chuyển đến ở nhà người thân thì quá lạ lẫm, mà chuyển vào ký túc xá thì ..@@… Cô bấn…
Cái ký túc này phải nói là đầm rồng hang hổ!
Mà còn là hổ nơi thâm sơn, rồng nơi đáy biển nữa!
Cố Nhược nhìn lại trước mặt mình ba cái gương mặt cây cao đón gió đành câm nín, aizzz còn biết bao trẻ em nghèo vượt khó, đành cố gắng học tập thay đổi số phận vậy ~.~!
Cũng may, cô là trạch nữ, có chỗ ở là yên tâm, cũng không yêu cầu gì nhiều, xử được thì xử, không xử được thì té…
Chính là, sự tình nó lại không đơn giản như vậy. Nằm ở giường trên Cố Nhược là một cô nàng thời đại internet chính hiệu, vừa gặp đã lập tức xin nick QQ…
Một ngày nào đó, nàng ta kinh hô, “Á á á, tao không vào được QQ, hình như bị đổi pass rồi, sao đây sao đây?”
Cố Nhược: “Chắc bị trộm rồi, mày đi hỏi Đằng Tấn đi, biết đâu nó giúp mày lấy lại được đó.”
Đáp: “Đằng Tấn? Đằng Tấn là ai? Mày cho tao QQ của nó đi, tao tìm nó chat chit..”
Bạn Nhược khó nghĩ ;___;.
Nằm ở giường đối diện với Cố Nhược lại là một cô nàng nóng tính. Một ngày thấy Cố Nhược bước vào ký túc, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát trong phim hoạt hình của Nhật, hỏi: “Bài gì vậy? Sao nghe chẳng hiểu?”
Bạn Nhược: “Nhạc Nhật.”
Người kia lập tức nhảy phắt xuống giường, “Tiếng Nhật? Nhật Bản?”
Cố Nhược gật đầu, đặt quyển sách xuống, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn, vừa quay đầu lại đã thấy cái chổi lau phi tới, bạn trẻ kia cầm chổi lau ra sức chọc, “Tao đánh chết con bạch cốt tinh này!”
Bạn Nhược lệ hai hàng ;___;.
Cả phòng chỉ còn lại một người Cố Nhược miễn cưỡng có thể chịu đựng được, chính là tỷ muội nằm ở giường trên phía đối diện, nhìn cũng có vẻ thật thà, lại ôn hòa nhã nhặn. Thỉnh thoảng Cố Nhược cũng tán dóc với nàng mấy câu…
Lại đến một ngày, Cố Nhược cùng Tiểu Bạch, bạn học hổi cấp 2 cấp 3 đi dạo phố, mua một chiếc khăn mặt mới. Thật ra khăn mặt ở nhà cũng vừa mới mua, có điều, nhìn thấy đồ đẹp mắt là không nhịn được, đành mua thêm một cái.
Trở về ký túc, Cố Nhược vắt cái khăn mới lên, lấy cái khăn cũ xuống, cũng không biết giải quyết thế nào, thôi thì làm giẻ lau đi, dù sao cũng mới dùng có mấy ngày, vứt cũng tiếc, nghĩ thế liền cầm khăn lau lau cái bàn, tỷ muội kia đã mở miệng: “Ơ, khăn mặt tốt như thế sao mày lại làm giẻ lau?”
“Tao mới mua khăn mới!” Cố Nhược giơ giơ cái khăn mới ra, “Nhìn đẹp há!”
Ánh mắt tỷ muội kia vẫn dừng lại ở cái khăn cũ, “Làm giẻ lau tiếc lắm, hay mày cho tao đi.”
Cố Nhược không biết nàng ta định làm gì, nhưng dù gì cũng chẳng phải cái gì quý cho cam, mình cũng chẳng dùng, cho thì cho.
Đêm đó, cả phòng tắt đèn, duy chỉ có đèn bàn của tỷ muội kia vẫn sáng, Cố Nhược tưởng rằng thắp đèn học bài, trong lòng thầm kính nể.
**
Sớm hôm sau, tỷ muội kia vẫn đang mặc đồ ngủ nhào xuống giường, đợt huấn luyện quân sự, trởi nóng, mọi người đi ngủ đều mặc áo ngực quần cộc, nàng ta đắc ý đảo qua đảo lại trước mặt Cố Nhược, “Nhìn, quần lót mới của tao.”
Cố Nhược vừa cúi đầu xuống, lại bấn, “Eh, đây không phải là…”
Tỷ muội kia đắc ý xoay người 180 độ, “Là khăn mặt của mày đó, còn mới mà, sửa lại làm quần lót cho rồi.”
Bạn Nhược lạnh run ;___;, hóa ra tối hôm qua nó thắp đèn làm quần lót sao… quần lót … quần lót đó.. Cái khăn mình vốn dùng để rửa mặt bị người ta mặc ở dưới đũng quần, càng nhìn lại càng xoắn, từ đó về sau, kiên quyết không nói chuyện với người kia nữa ;___;.
Đến bây giờ, Cố Nhược ở cái ký túc xá này hết xoắn lại thống khổ cũng đã 3 năm, về nhà nói với mẹ già lần nào cũng bị giáo huấn cho một trận, cuối cùng kết luận bởi 8 chữ: “Ký túc giá rẻ, muốn thuê tự túc.” Thế là, bạn Nhược đành cố gắng đi làm thuê, mãi mới để dành được tiền thuê nhà cho năm tư, vội vã chuyển ra khỏi ký túc, tìm gấp một cái nhà trọ ở gần trường.
Chính là, tìm mãi cũng chỉ tìm được một cái, hai phòng ở một nhà vệ sinh, giá thuê lại cao.
Lúc muốn thuê nhà hào hùng vạn trượng, lúc trả tiền nhà đứt ruột đứt gan, dù sao cũng là tiền mình ba năm khổ cực, vì thế, Cố Nhược quyết định tìm người ở chung, nếu nhất định phải hy sinh, cũng phải giảm thiệt hại xuống min mới được.
Tìm người ngoài thì không yên tâm, so đi sánh lại thì trường mình môi trường tốt, hẳn là cũng không có người xấu, vì thế, Cố Nhược bắt đầu dán thông báo thuê nhà chung ở trường.
Tối hôm sau, Cố Nhược đang ngủ, bỗng có tin nhắn đến, “Tôi muốn thuê nhà. Ở dưới lầu.”
Lúc dán thông báo, Cố Nhược viết, nếu muốn thuê chung thì đến dưới lầu, nói là thuận tiện việc xem nhà luôn. Thực tế, là do cô hoàn toàn không muốn đi ra khỏi nhà hẹn gặp chi cho phiền phức.
Nhìn đồng hồ đã gần 10h, Cố Nhược đi dép lê xuống dưới lầu, nhà cô thuê ở gần trường, lại trên lầu hai, điều kiện cũng không tệ lắm.
Đi xuống dưới, Cố Nhược nhìn xung quanh một hồi, cách đó không xa có vài người, nhưng hình như không phải là muốn đi thuê nhà.
Lại quay đầu lại, có một người đang đứng dưới cột đèn đường, kéo theo một cái vali hành lý, đầu đội mũ, Cố Nhược cân nhắc, tỷ muội, tôi thích cô rồi đó, đồ đạc mang đến hết luôn, nhìn lại đồng hồ, đoán chừng có lẽ người này muốn ở luôn, vội vàng nhẩm tính chuẩn bị hét giá cao cao một chút.
“Eh! Muốn thuê nhà phải không?” Cố Nhược rống lên, người kia đã đi tới, mũ kéo xuống thấp không thấy rõ mặt, “Đúng vậy.” Giọng nói mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng mấu chốt là—giọng con trai đó!
“Khoan khoan…” Cố Nhược dừng lại, đánh giá con người cao gầy trước mặt, “Bạn là con trai sao, mình là muốn tìm bạn nữ ở chung mà!”
Người nọ cũng không vội, cởi mũ xuống, lộ ra vẻ mặt vui cười, “Ơ, em Tiểu Nhược, nhanh như vậy mà đã quên anh rồi sao ~.”
Cố Nhược nhìn lên, ngẩn người, “An Bội Hòa?”
Thấy Cố Nhược đã nhận ra mình, cái tên kêu An Bội Hòa kia thản nhiên kéo vali đi về phía hiên nhà, “Là phòng nào vậy?”
“Từ từ!” Cố Nhược chặn trước mặt hắn, “Em nói là muốn thuê chung phòng với nữ sinh mà!” Cô vẫn chưa tiên tiến đến mức thuê chung phòng với người khác giới đâu, cho dù là cái tên từ nhỏ đến lớn cùng chơi đùa với mình này cũng không được.
An Bội Hòa không phản ứng, chỉ hạ mi mắt, âm thầm đau thương, “Aizz… Anh nên sớm biết là em Tiểu Nhược nhất định không nhớ rõ anh nữa mới phải, vốn đã lưu lạc cùng đường, đột nhiên thấy thông báo của em, anh còn có chút hy vọng, hóa ra lại đúng là em thật. Vốn nghĩ gặp em có chỗ dựa vào, không ngờ em lại tuyệt tình như vậy, để anh đây, thiếu nam hai lăm tuổi đẹp như hoa ngủ ở hầm đi bộ, nhỡ gặp phải sắc nữ bỉ ổi anh, em Tiểu Nhược, chẳng phải em hối hận cái đời sao?”
Cố Nhược đang híp mắt nhìn hắn, giật mình, “Anh mà còn là thiếu nam?”
Kẻ nào đó rất buồn nôn, ngón tay chọc nhẹ vào bả vai Cố Nhược một cái, ngượng ngùng cười, “Người ta còn là xử nam nữa đó!”
Bạn Nhược hộc máu ;____;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.