Chương 2
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
“Đừng có làm trò!” Cố Nhược chống nạnh nhìn An Bội Hòa đang tự tiện
lục đồ ăn trong tủ lạnh, kêu lên, “Anh mà lưu lạc đầu đường thì em bán
thân từ lâu rồi!”
Bạn Hòa ló đầu ra, mắt lóng lánh nước, “Em Tiểu Nhược, em vậy mà lại bán thân sao?”
“Phụt—–” bạn Nhược không thốt nên lời, “Trong đầu anh có cái gì thế?”
“Keo dán.” An Bội Hòa nhanh chóng trả lời, lời thoại bị đoạt mất, mặt Cố Nhược bấn vô cùng = =
An Bội Hòa lấy một hộp sữa chua, bóc ra uống, quệt ngang miệng một cái, “Sữa chua chùa là ngon nhất…”
Bạn Nhược tức giận giật lại, “Anh nói rõ ra đã xem nào!”
“Anh nói hết rồi mà.” An Bội Hòa thoải mái dựa lên ghế salon, “Anh muốn ở chung với em.”
“Không phải cái đấy.” Cố Nhược lắc lắc cái hộp, xác định hết nhẵn rồi mới quăng vào sọt rác, “Anh lưu lạc đầu đường là sao?” Bảo ai lưu lạc đầu đường cũng được, nói An Bội Hòa, còn khuya đi.
“Em Tiểu Nhược…” An Bội Hòa réo rắt thảm thiết, “Từ lúc nào đầu em bị đụng hư không nghe hiểu tiếng Trung rồi?”
“A—” Cố Nhược bất đắc dĩ cười khổ, “Đại thiếu gia nhà anh chạy tới nói phải lưu lạc đầu đường, anh chê thế giới này quá ít người nghèo à?” Cố Nhược cũng không phải nói giỡn, năm xưa cha Cố Nhược từng giúp cha An Bội Hòa gây dựng cơ nghiệp, quan hệ cũng không phải sơ xài, Cố Nhược từ nhỏ đã biết An Bội Hòa, sau bởi vì lý do cá nhân, cha cô rời công ty nhà họ An tới định cư ở thành phố T, lúc đi Cố Nhược mới vừa học hết tiểu học, tới đó tiếp tục lên trung học, sau này cũng không liên lạc gì nữa, quanh đi quẩn lại cũng đã 9 năm rồi.
An Bội Hòa nở nụ cười, “Em nói cái này?”
“Anh cho rằng em muốn nói gì?” Cố Nhược bấn, chẳng lẽ năng lực biểu đạt của mình có vấn đề sao?
“Phá sản.” An Bội Hòa bình tĩnh nói.
“Gì?” Cố Nhược kêu lên.
“Anh nói nhà anh phá sản.” An Bội Hòa vừa xem xét phòng hắn vừa nói, Cố Nhược cũng lót tót đi theo đằng sau, “Nhà anh phá sản, sao em không biết?”
An Bội Hòa quay đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Nhược, “Em không đọc báo sao?”
“What? Còn đăng báo?” Cố Nhược sợ hãi kêu, “Sao nhà em không biết?”
“Nhà em không đọc báo sao?” An Bội Hòa nhướn mày, “Chuyện lớn như vậy cũng không biết?”
Cố Nhược gật đầu, “Đúng là em không đọc báo, nhà em cũng không ai đọc… Nhưng tập đoàn nhà anh lớn như vậy, rớt đài làm sao em không biết được?” Mấy hôm trước còn thấy quảng cáo thương phẩm của công ty cơ mà?
An Bội Hòa chép chép miệng, “Nhà anh phá sản không có nghĩa là công ty đóng cửa, chỉ là ba anh bị người ta đá khỏi ghế chủ tịch, nhà anh cuốn xéo, công ty đổi chủ thôi.”
Bạn Nhược choáng, nhìn An Bội Hòa buồn bã vô cùng, “Aizz, tiền là vật ngoài thân, bình yên mới là hạnh phúc, bình yên là hạnh phúc a~~~”
An Bội Hòa cũng bóp cổ tay nói, “Nghĩ lại, tựa như là mơ…”
Bạn Nhược vỗ vai hắn một cái, “Mọi chuyện không đoán trước được, anh cũng phải nghĩ thoáng ra…”
Bạn Hòa hé miệng gật đầu, “Cho nên, anh tính ở chỗ em Tiểu Nhược bắt đầu một cuộc sống mới…” Vừa nói vừa xoay người xách vali đi vào trong phòng, “Anh thu dọn một chút đã.”
Cố Nhược tiếp tục truy vấn, “Eh, chuyện từ lúc nào, ba anh sao lại bị hất cẳng thế?”
An Bội Hòa từ trong phòng thò đầu ra, “Em Tiểu Nhược, chuyện này đừng nói với chú dì nhé.”
“Tại sao?” Cố Nhược khó hiểu.
“Aizz…” Kẻ nào đó che ngực thở dài, “Chuyện cũ mỗi lần nhắc lại lại giống như xát muối lên trái tim non nớt của anh, nếu đã qua, chẳng phải chúng ta nên quên đi sao?”
Mặc dù buồn nôn muốn chết nhưng suy đi tính lại, âu cũng là lẽ thường tình, Cố Nhược gật đầu đồng ý, nghĩ thầm, dù sao hắn xui xẻo cũng không phải mình xui xẻo, tự dưng lãng phí tiền điện thoại làm gì.
An Bội Hòa cảm kích cười một tiếng, Cố Nhược nghĩ nghĩ thấy không đúng lắm, vội vàng gọi giật lại, “Eh, tiền phòng còn chưa tính mà!”
Bạn Hòa thăm dò, “Lại tiền, cái vấn đề này thật dễ làm sứt mẻ tình cảm…”
Cố Nhược kiên quyết, cái vấn đề này tuyệt đối không để hắn lừa, “Không phải tiền…”
An Bội Hòa lập tức lao ra ôm chầm lấy Cố Nhược, “Oa, anh biết em Tiểu Nhược đẹp như tiên…”
Bạn Nhược tiếp lời, “Chúng ta nói tiền mặt.”
An Bội Hòa lập tức buông tay, “Đáng tiếc tâm như rắn độc.”
“5-5 chia đôi.” Cố Nhược quyết định, nếu đuổi không đi thì đành tiếp nhận, dù sao ở với người quen biết cũng thoải mái hơn, giá cả cũng thương lượng được.
“3-7.” An Bội Hòa nói.
“Em 3 anh 7?” Cố Nhược giả ngu.
“….” An Bội Hòa nhếch miệng cười, “Anh 3 em 7.”
“Nằm mơ.” Cố Nhược phun, chứa chấp hắn đã rộng lượng lắm rồi, hắn còn được voi đòi tiên?
An Bội Hòa nói lý, “Em nhìn xem, phòng bếp là em dùng, anh không cần phòng bếp, còn nữa, phòng em cũng lớn hơn phòng anh, làm sao có thể bằng giá được.”
“Vì sao không cần bếp?” Cố Nhược hỏi, “Anh không ăn cơm chắc.”
“Em Tiểu Nhược, chẳng lẽ em muốn vì anh mà nấu thêm thức ăn sao?” An Bội Hòa lập tức sáp lại, Cố Nhược cuối cùng đã hiểu, trên đời quả thật có người như vậy, cho tẹo ánh sáng lập tức rực rỡ = =…
“Anh không cần thì thôi, đỡ phiền…” Cố Nhược nói, “Vậy thì, 4-6.” Chiếm cái phòng to, Cố Nhược cũng hơi chột dạ.
“Cái này cũng có thể suy nghĩ.” An Bội Hòa cũng đồng ý, Cố Nhược làm hợp đồng, quan hệ ở chung lập tức được thành lập, hỏi, “Anh đi làm chưa? Sao lại thấy thông báo của em ở trường?”
An Bội Hòa cũng cười nói, “Vốn là anh nhớ trường đại học, tới trường bọn em học tiến sĩ, giáo sư ở đây cũng được.”
Cố Nhược bĩu môi, “Tiến sĩ, anh cũng kiên nhẫn ghê.” Mình thì chỉ mong học hết hệ chính quy là giải phóng, con gái không cần tài, ấy mới là chân lý, “Chả trách em học 3 năm ở đấy vẫn chưa gặp anh…”
“Anh cũng không biết đây có phải duyên phận không…” Bạn Hòa đưa tay nắm lấy tay Cố Nhược, “Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, quá cảm động.”
Bạn Nhược rốt cuộc bị ghê tởm, hất tay ra, “Sao giờ anh tởm vậy?” Nói xong lại hối hận, lập tức sửa lời, “Sao giờ anh vẫn tởm vậy?”
An Bội Hòa cầm cốc trà chanh trước mặt Cố Nhược uống ừng ực, quệt miệng, “Thế này gọi là, 3 tuổi nhìn nhỏ, 7 tuổi nhìn già, em Tiểu Nhược, tình nghĩa anh em mấy năm trời em còn không biết anh sao?” Nói xong uống cạn một hơi hết cốc nước, chép chép miệng, “Không có mật ong, không ngon.”
“Mẹ nó!” Cố Nhược tức giận, “Anh đừng có quá đáng!” Vừa nói vừa túm lấy cái cốc, vọt vào phòng bếp lấy non nửa cốc nước sôi, dùng thìa quấy quấy lên cho đến khi nước trong vắt, ực một cái uống cạn, “Dưới đáy còn có đường, phí!”
An Bội Hòa kinh ngạc nhìn Cố Nhược sửng sốt vài giây, lát sau cười lớn, “Ha ha ha ha… Em Tiểu Nhược, em thật là không thay đổi gì!”
“Bản tính thôi…” Cố Nhược xác định cái cốc sạch sẽ rồi mới đặt xuống.
An Bội Hòa cầm cái cốc nhìn nhìn, “Anh uống rồi em cũng uống sao?”
“Cắt..” Cố Nhược bĩu môi, “Giả vờ sạch sẽ làm gì, lúc nhỏ không phải còn ăn chung sao, dù sao anh cũng giống anh trai thôi, nước miếng vào dạ dày, coi như là vệ sinh trong lòng đi.”
“Anh trai..” An Bội Hòa thì thầm, bá vai Cố Nhược, xán lại, “Này, tiền thuê nhà có thể chiết khấu cho anh trai không?”
Cố Nhược giương mắt nhìn, xoay người đi vào bếp rót một cốc nước súc miệng ùng ục, An Bội Hòa hỏi, “Sao?”
Bạn Nhược ngẩng đầu, “Em cảm thấy chúng ta nói chuyện vệ sinh một chút vẫn là tốt hơn.”
Bạn Hòa ló đầu ra, mắt lóng lánh nước, “Em Tiểu Nhược, em vậy mà lại bán thân sao?”
“Phụt—–” bạn Nhược không thốt nên lời, “Trong đầu anh có cái gì thế?”
“Keo dán.” An Bội Hòa nhanh chóng trả lời, lời thoại bị đoạt mất, mặt Cố Nhược bấn vô cùng = =
An Bội Hòa lấy một hộp sữa chua, bóc ra uống, quệt ngang miệng một cái, “Sữa chua chùa là ngon nhất…”
Bạn Nhược tức giận giật lại, “Anh nói rõ ra đã xem nào!”
“Anh nói hết rồi mà.” An Bội Hòa thoải mái dựa lên ghế salon, “Anh muốn ở chung với em.”
“Không phải cái đấy.” Cố Nhược lắc lắc cái hộp, xác định hết nhẵn rồi mới quăng vào sọt rác, “Anh lưu lạc đầu đường là sao?” Bảo ai lưu lạc đầu đường cũng được, nói An Bội Hòa, còn khuya đi.
“Em Tiểu Nhược…” An Bội Hòa réo rắt thảm thiết, “Từ lúc nào đầu em bị đụng hư không nghe hiểu tiếng Trung rồi?”
“A—” Cố Nhược bất đắc dĩ cười khổ, “Đại thiếu gia nhà anh chạy tới nói phải lưu lạc đầu đường, anh chê thế giới này quá ít người nghèo à?” Cố Nhược cũng không phải nói giỡn, năm xưa cha Cố Nhược từng giúp cha An Bội Hòa gây dựng cơ nghiệp, quan hệ cũng không phải sơ xài, Cố Nhược từ nhỏ đã biết An Bội Hòa, sau bởi vì lý do cá nhân, cha cô rời công ty nhà họ An tới định cư ở thành phố T, lúc đi Cố Nhược mới vừa học hết tiểu học, tới đó tiếp tục lên trung học, sau này cũng không liên lạc gì nữa, quanh đi quẩn lại cũng đã 9 năm rồi.
An Bội Hòa nở nụ cười, “Em nói cái này?”
“Anh cho rằng em muốn nói gì?” Cố Nhược bấn, chẳng lẽ năng lực biểu đạt của mình có vấn đề sao?
“Phá sản.” An Bội Hòa bình tĩnh nói.
“Gì?” Cố Nhược kêu lên.
“Anh nói nhà anh phá sản.” An Bội Hòa vừa xem xét phòng hắn vừa nói, Cố Nhược cũng lót tót đi theo đằng sau, “Nhà anh phá sản, sao em không biết?”
An Bội Hòa quay đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Nhược, “Em không đọc báo sao?”
“What? Còn đăng báo?” Cố Nhược sợ hãi kêu, “Sao nhà em không biết?”
“Nhà em không đọc báo sao?” An Bội Hòa nhướn mày, “Chuyện lớn như vậy cũng không biết?”
Cố Nhược gật đầu, “Đúng là em không đọc báo, nhà em cũng không ai đọc… Nhưng tập đoàn nhà anh lớn như vậy, rớt đài làm sao em không biết được?” Mấy hôm trước còn thấy quảng cáo thương phẩm của công ty cơ mà?
An Bội Hòa chép chép miệng, “Nhà anh phá sản không có nghĩa là công ty đóng cửa, chỉ là ba anh bị người ta đá khỏi ghế chủ tịch, nhà anh cuốn xéo, công ty đổi chủ thôi.”
Bạn Nhược choáng, nhìn An Bội Hòa buồn bã vô cùng, “Aizz, tiền là vật ngoài thân, bình yên mới là hạnh phúc, bình yên là hạnh phúc a~~~”
An Bội Hòa cũng bóp cổ tay nói, “Nghĩ lại, tựa như là mơ…”
Bạn Nhược vỗ vai hắn một cái, “Mọi chuyện không đoán trước được, anh cũng phải nghĩ thoáng ra…”
Bạn Hòa hé miệng gật đầu, “Cho nên, anh tính ở chỗ em Tiểu Nhược bắt đầu một cuộc sống mới…” Vừa nói vừa xoay người xách vali đi vào trong phòng, “Anh thu dọn một chút đã.”
Cố Nhược tiếp tục truy vấn, “Eh, chuyện từ lúc nào, ba anh sao lại bị hất cẳng thế?”
An Bội Hòa từ trong phòng thò đầu ra, “Em Tiểu Nhược, chuyện này đừng nói với chú dì nhé.”
“Tại sao?” Cố Nhược khó hiểu.
“Aizz…” Kẻ nào đó che ngực thở dài, “Chuyện cũ mỗi lần nhắc lại lại giống như xát muối lên trái tim non nớt của anh, nếu đã qua, chẳng phải chúng ta nên quên đi sao?”
Mặc dù buồn nôn muốn chết nhưng suy đi tính lại, âu cũng là lẽ thường tình, Cố Nhược gật đầu đồng ý, nghĩ thầm, dù sao hắn xui xẻo cũng không phải mình xui xẻo, tự dưng lãng phí tiền điện thoại làm gì.
An Bội Hòa cảm kích cười một tiếng, Cố Nhược nghĩ nghĩ thấy không đúng lắm, vội vàng gọi giật lại, “Eh, tiền phòng còn chưa tính mà!”
Bạn Hòa thăm dò, “Lại tiền, cái vấn đề này thật dễ làm sứt mẻ tình cảm…”
Cố Nhược kiên quyết, cái vấn đề này tuyệt đối không để hắn lừa, “Không phải tiền…”
An Bội Hòa lập tức lao ra ôm chầm lấy Cố Nhược, “Oa, anh biết em Tiểu Nhược đẹp như tiên…”
Bạn Nhược tiếp lời, “Chúng ta nói tiền mặt.”
An Bội Hòa lập tức buông tay, “Đáng tiếc tâm như rắn độc.”
“5-5 chia đôi.” Cố Nhược quyết định, nếu đuổi không đi thì đành tiếp nhận, dù sao ở với người quen biết cũng thoải mái hơn, giá cả cũng thương lượng được.
“3-7.” An Bội Hòa nói.
“Em 3 anh 7?” Cố Nhược giả ngu.
“….” An Bội Hòa nhếch miệng cười, “Anh 3 em 7.”
“Nằm mơ.” Cố Nhược phun, chứa chấp hắn đã rộng lượng lắm rồi, hắn còn được voi đòi tiên?
An Bội Hòa nói lý, “Em nhìn xem, phòng bếp là em dùng, anh không cần phòng bếp, còn nữa, phòng em cũng lớn hơn phòng anh, làm sao có thể bằng giá được.”
“Vì sao không cần bếp?” Cố Nhược hỏi, “Anh không ăn cơm chắc.”
“Em Tiểu Nhược, chẳng lẽ em muốn vì anh mà nấu thêm thức ăn sao?” An Bội Hòa lập tức sáp lại, Cố Nhược cuối cùng đã hiểu, trên đời quả thật có người như vậy, cho tẹo ánh sáng lập tức rực rỡ = =…
“Anh không cần thì thôi, đỡ phiền…” Cố Nhược nói, “Vậy thì, 4-6.” Chiếm cái phòng to, Cố Nhược cũng hơi chột dạ.
“Cái này cũng có thể suy nghĩ.” An Bội Hòa cũng đồng ý, Cố Nhược làm hợp đồng, quan hệ ở chung lập tức được thành lập, hỏi, “Anh đi làm chưa? Sao lại thấy thông báo của em ở trường?”
An Bội Hòa cũng cười nói, “Vốn là anh nhớ trường đại học, tới trường bọn em học tiến sĩ, giáo sư ở đây cũng được.”
Cố Nhược bĩu môi, “Tiến sĩ, anh cũng kiên nhẫn ghê.” Mình thì chỉ mong học hết hệ chính quy là giải phóng, con gái không cần tài, ấy mới là chân lý, “Chả trách em học 3 năm ở đấy vẫn chưa gặp anh…”
“Anh cũng không biết đây có phải duyên phận không…” Bạn Hòa đưa tay nắm lấy tay Cố Nhược, “Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, quá cảm động.”
Bạn Nhược rốt cuộc bị ghê tởm, hất tay ra, “Sao giờ anh tởm vậy?” Nói xong lại hối hận, lập tức sửa lời, “Sao giờ anh vẫn tởm vậy?”
An Bội Hòa cầm cốc trà chanh trước mặt Cố Nhược uống ừng ực, quệt miệng, “Thế này gọi là, 3 tuổi nhìn nhỏ, 7 tuổi nhìn già, em Tiểu Nhược, tình nghĩa anh em mấy năm trời em còn không biết anh sao?” Nói xong uống cạn một hơi hết cốc nước, chép chép miệng, “Không có mật ong, không ngon.”
“Mẹ nó!” Cố Nhược tức giận, “Anh đừng có quá đáng!” Vừa nói vừa túm lấy cái cốc, vọt vào phòng bếp lấy non nửa cốc nước sôi, dùng thìa quấy quấy lên cho đến khi nước trong vắt, ực một cái uống cạn, “Dưới đáy còn có đường, phí!”
An Bội Hòa kinh ngạc nhìn Cố Nhược sửng sốt vài giây, lát sau cười lớn, “Ha ha ha ha… Em Tiểu Nhược, em thật là không thay đổi gì!”
“Bản tính thôi…” Cố Nhược xác định cái cốc sạch sẽ rồi mới đặt xuống.
An Bội Hòa cầm cái cốc nhìn nhìn, “Anh uống rồi em cũng uống sao?”
“Cắt..” Cố Nhược bĩu môi, “Giả vờ sạch sẽ làm gì, lúc nhỏ không phải còn ăn chung sao, dù sao anh cũng giống anh trai thôi, nước miếng vào dạ dày, coi như là vệ sinh trong lòng đi.”
“Anh trai..” An Bội Hòa thì thầm, bá vai Cố Nhược, xán lại, “Này, tiền thuê nhà có thể chiết khấu cho anh trai không?”
Cố Nhược giương mắt nhìn, xoay người đi vào bếp rót một cốc nước súc miệng ùng ục, An Bội Hòa hỏi, “Sao?”
Bạn Nhược ngẩng đầu, “Em cảm thấy chúng ta nói chuyện vệ sinh một chút vẫn là tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.