Chương 29
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Cùng Trần Cẩm Đường ăn cơm không có nghĩa là hẹn hò, chỉ đơn thuần là ăn cơm, ăn xong thì phủi mông về nhà đọc truyện tranh.
Giữa bữa ăn Trần Cẩm Đường hỏi, “Buổi tối cùng đi xem phim không?”
Cố Nhược đang uống canh, canh cá đậu hũ, một miếng cá bị nghẹn, có cả xương, vô tư mà kẹt ngay cổ họng của Cố Nhược, Cố Nhược chỉ chỉ vào cổ, khó khăn nói, “Hóc…”
“Hả?” Trần Cẩm Đường luống cuống, vội vàng đứng dậy đi tới, “Bị hóc xương cá hả?”
Cố Nhược trừng mắt nhìn hắn, canh cá đậu hũ không bị hóc xương cá không lẽ hóc đậu hũ sao? “Tất nhiên…..”
Trần Cẩm Đường vội vàng gắp cho Cố Nhược một miếng cải xanh, Cố Nhược nuốt hết. Thế nhưng, xương ơi ở lại, rau đi nhé!
Uống dấm, rau chân vịt, bánh bao, gì cũng trợn mắt nuốt, vậy mà cái thứ đó vẫn kiên quyết mắc lại, Cố Nhược bực bội, nếu bị hóc trước khi ăn cơm, nãy giờ có lẽ cũng no một bụng, đằng này cơm canh sắp xong mới bị hóc, nhét thêm nhiều như vậy bụng đã trương phềnh ra.
Cố Nhược ước chừng nếu nuốt tiếp, dù không bị cái thứ đó đâm chết cũng sẽ bị no quá mà chết, khoát khoát tay ý bảo dừng lại, “Không có việc gì đâu, ngày mai là hết thôi.”
Trần Cẩm Đường nhìn cái bụng cô phình lên cũng cười cười, “Ừ… Em cũng không ăn nổi nữa rồi.”
“Ừm..” Cố Nhược chỉ có thể gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác vào, cùng Trần Cẩm Đường đi về nhà.
Buổi tối, Cố Nhược đau không chịu nổi, tìm đủ mọi cách móc cái xương ra, quay qua quay lại đến quá nửa đêm, mệt mỏi đi ngủ. Sáng sớm hôm sau mơ màng bò dậy, mở điện thoại di động ra toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ, chỉ có một số —— Trần Cẩm Đường, hơn nữa đều là sáng nay, Cố Nhược tưởng rằng có việc gấp, muốn gọi điện thoại nhưng lại không muốn nói chuyện, vì vậy bèn nhắn tin hỏi có chuyện gì.
Trần Cẩm Đường rất nhanh trả lời lại: Anh đang đi mua điểm tâm cho em ở gần đấy, không phải cổ họng vẫn bị hóc sao?
Cố Nhược thoáng sửng sốt, lần trước không phải hắn dám trực tiếp tới thẳng nhà luôn sao, hôm nay lại không dám tự đến? Còn nhắn tin lại nói mua điểm tâm.
Không lâu sau, Trần Cẩm Đường đã lên lầu gõ cửa, Cố Nhược mở cửa cầm lấy cái túi, “Cám ơn.”
Trần Cẩm Đường không chút xấu hổ vào nhà, cũng không nhìn xung quanh, dường như trong cái phòng này từ trước đến nay không hề tồn tại An Bội Hòa, Cố Nhược cổ họng vô cùng đau, cũng không có sức mà để ý hành động khác thường của hắn.
Trong cái túi là cháo Bát Bảo sền sệt, Trần Cẩm Đường nói, “Nhìn em chắc không ăn được những thứ cứng, tính uống nước cho no sao, hôm nay mà không hết coi chừng nhiễm trùng.”
Cố Nhược cảm kích gật đầu, nhưng vẫn không khỏi xem mấy món này như đồ hối lộ. Trần Cẩm Đường, cho dù anh muốn theo đuổi tôi cũng không cần rầm rộ sôi nổi như vậy, vả lại không phải là tôi đã cự tuyệt rồi sao? Tuy rằng bây giờ cô không còn lãnh cảm với người khác nữa, nhưng vẫn luôn tự hiểu rõ bản thân, chỉ là cảm thấy khá thú vị, hao phí nhiều công sức như thế ắt bên trong phải có âm mưu, nhất là khi mọi chuyện lại cùng một lúc trộn lẫn với nhau như vậy, thật là lạ.
Ăn xong cháo Bát Bảo, Cố Nhược an vị trong xe của hắn cùng đến công ty, mới lên lầu, Thượng Thu Thu đã nói với Trần Cẩm Đường, “Quản lý Trần, quản lý Bạch của An thị tới, đang ở văn phòng chờ anh.”
Trần Cẩm Đường chỉ gật đầu một cái, đi thẳng vào trong văn phòng, Cố Nhược trong lòng thầm đắc ý, không biết lần này sẽ cùng Bạch Như Sương tám những gì, thích thú đang định bỏ đi lại bị Thượng Thu Thu kéo vào phòng trà nước, “Cố Nhược, không phải mày đang qua lại với quản lý Trần đấy chứ?”
Cố Nhược sửng sốt, dù cho đau chết cũng phải há mồm giải thích, “Ai, ai nói?”
“Tất cả mọi người trong công ty đều biết hết rồi.” Thượng Thu Thu nói, “Quản lý Trần ngày nào cũng mời mày đi ăn cơm, hôm nay còn cùng đi làm, hai người không phải là sống cùng nhau chứ…”
“Làm sao có thể!” Cố Nhược hét lớn, nếu nói cô có gian tình cùng ai, người đầu tiên nên nghi ngờ không phải là An Bội Hòa sao. =))
“Nhưng mà tất cả mọi người đều nói như vậy.” Thượng Thu Thu nói, “Hơn nữa quản lý Trần đối với mày lại tốt nữa, dù bây giờ không có nhưng sau này cũng sẽ có!”
“Sẽ không.” Cố Nhược lắc đầu, Thượng Thu Thu chỉ liếc cô một cái rồi quay người bỏ đi. Nghĩ tới nghĩ lui đều do Trần Cẩm Đường, phải làm rõ chuyện này thôi, xem ra không thể vì tiết kiệm tiền mà chấp nhận lời mời của hắn nữa, vạn nhất ăn nhiều hay ít đều không tốt.
Cố Nhược quay trở lại văn phòng lúc Bạch Như Sương cùng Trần Cẩm Đường đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, cô ngồi xuống chỗ của mình tiếp tục làm việc, tất nhiên, đầu óc làm việc không có nghĩa là lỗ tai đình công, chợt nghe Trần Cẩm Đường hỏi, “Tôi nghe nói An thị gần đây hình như có xảy ra chút việc?”
“Chuyện của cấp trên, chúng ta không có liên quan.” Bạch Như Sương nhàn nhạt nói, “Quản lý Trần hẳn là cần phải quan tâm về chuyện hợp tác hơn chứ?”
Trần Cẩm Đường thoáng cười, “Chẳng lẽ quản lý Bạch nghĩ tôi cùng cô đang nói chuyện về công việc? Không thể nói chuyện riêng sao?”
Bạch Như Sương kiên quyết nói, “Nếu như là nói về việc riêng, anh cho rằng tôi sẽ cùng anh ngồi đây tán dóc sao?”
Trần Cẩm Đường tiếp tục cười, “Như vậy tôi cho rằng những chuyện trước đây nên sớm quên đi?”
“Có lẽ vậy.” Bạch Như Sương nói, “Nếu đã quên, chúng ta còn có việc riêng gì để nói chứ?”
Trần Cẩm Đường nhất thời cứng họng, Cố Nhược thầm nghĩ, xem ra Bạch Như Sương này công lực cao, Trần Cẩm Đường cũng không còn cách gì để đối phó rồi, nhịn không được càng thêm tán thưởng Bạch Như Sương, giỏi, giỏi, lợi hại!
Một lúc sau Trần Cẩm Đường cùng Bạch Như Sương đi ra cửa, Cố Nhược vừa làm việc vừa phân vân không biết có nên mời Bạch Như Sương buổi trưa ngồi tám chuyện với nhau một lúc không, thuận tiện ăn cơm luôn.
Buổi trưa, Bạch Như Sương thế nhưng lại mời Cố Nhược đi ăn cơm trước, người nào đó giả vờ ngại ngùng, nhưng mà cũng ỡm ờ đồng ý, Bạch Như Sương nói, “Cô giống như em gái An Bội Hòa, đương nhiên tôi cũng nên xem cô là em gái.”
Lời này vừa nói xong một nghĩa khác đã bùng phát, cứ như hai người cùng một nhà ấy, “Cô cùng anh ta quan hệ tốt từ lúc nào vậy….”
Bạch Như Sương nhếch miệng mỉm cười, cười đến mức Cố Nhược toàn thân thấy khó chịu, dường như giữa bọn họ có chuyện gì đó mà cô không biết, “Được rồi, Trần Cẩm Đường nói An thị có chuyện, là chuyện gì vậy?”
Bạch Như Sương khóe miệng giật giật, chỉ nói một câu, “Ăn cơm đi.”
Cố Nhược cũng không hỏi lại, mơ hồ cảm nhận được lần này Bạch Như Sương đối với mình có gì đó khúc mắc, hình như có rất nhiều thứ không muốn nói.
Buổi tối về nhà, Cố Nhược gọi điện thoại tìm An Bội Hòa nhưng máy bận, càng như vậy lạii càng nhớ đến hắn, không biết vì sao, cuộc sống một mình an tĩnh lại bị cái tên [rất phi thường] BT này phá vỡ, hiếm khi lấy lại được sự yên bình, rồi lại thấy trống rỗng, buồn bực gục xuống giường đi ngủ.
Nhưng Cố Nhược lại không biết rằng, lúc cô gọi đến lại là lúc An Bội Hòa cùng Bạch Như Sương đang nói chuyện điện thoại.
“Anh đã quyết định chưa?” Bạch Như Sương ngồi trên ghế sofa ở khách sạn, vừa nói chuyện điện thoại vừa lật lật quyển tạp chí, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hoa văn trên tấm thảm trước mắt.
An Bội Hòa ở đầu bên kia trầm mặc một lúc, “Còn đang suy nghĩ đây.”
“Anh không nói cho cô ấy sao?” Bạch Như Sương hỏi.
“Không biết phải nói như thế nào…” An Bội Hòa có chút bất đắc dĩ nói.
“Hả…” Bạch Như Sương thoáng cười, “Anh còn có cái gì không dám nói?”
“Hắc hắc.” An Bội Hòa cười to, “Đối với người không biết gì, thật quá khó khăn.”
“Nếu chưa nói vậy đừng nói là được rồi.” Bạch Như Sương nói, “Sáng nay nghe người ở công ty KM nói cô ấy hay đi cùng với Trần Cẩm Đường, hơn nữa trước khi em tới cũng thấy hai người cùng nhau đi làm, có vẻ chẳng để ý gì đến người xung quanh.”
Đầu kia An Bội Hòa trầm mặc một lúc, “Anh biết rồi…” Tiếp theo là âm thanh tút tút lạnh lẽo.
Bạch Như Sương cười cười, cúp điện thoại, một tuần ngắn ngủi, đủ để cho cô cùng An Bội Hòa đứng cùng một chiến tuyến, cô chợt nhớ đến người kia, cười nhạt, “Kỳ thực tôi chẳng qua là muốn đả kích An Bội Hòa mà thôi…” Nếu chính mình trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một công cụ trả thù, vậy tại sao không thể lợi dụng người khác làm vật thế thân?
Huống hồ đây là trò chơi ba người, quan hệ của cô với An Bội Hòa cũng chưa bao giờ rõ ràng….
Giữa bữa ăn Trần Cẩm Đường hỏi, “Buổi tối cùng đi xem phim không?”
Cố Nhược đang uống canh, canh cá đậu hũ, một miếng cá bị nghẹn, có cả xương, vô tư mà kẹt ngay cổ họng của Cố Nhược, Cố Nhược chỉ chỉ vào cổ, khó khăn nói, “Hóc…”
“Hả?” Trần Cẩm Đường luống cuống, vội vàng đứng dậy đi tới, “Bị hóc xương cá hả?”
Cố Nhược trừng mắt nhìn hắn, canh cá đậu hũ không bị hóc xương cá không lẽ hóc đậu hũ sao? “Tất nhiên…..”
Trần Cẩm Đường vội vàng gắp cho Cố Nhược một miếng cải xanh, Cố Nhược nuốt hết. Thế nhưng, xương ơi ở lại, rau đi nhé!
Uống dấm, rau chân vịt, bánh bao, gì cũng trợn mắt nuốt, vậy mà cái thứ đó vẫn kiên quyết mắc lại, Cố Nhược bực bội, nếu bị hóc trước khi ăn cơm, nãy giờ có lẽ cũng no một bụng, đằng này cơm canh sắp xong mới bị hóc, nhét thêm nhiều như vậy bụng đã trương phềnh ra.
Cố Nhược ước chừng nếu nuốt tiếp, dù không bị cái thứ đó đâm chết cũng sẽ bị no quá mà chết, khoát khoát tay ý bảo dừng lại, “Không có việc gì đâu, ngày mai là hết thôi.”
Trần Cẩm Đường nhìn cái bụng cô phình lên cũng cười cười, “Ừ… Em cũng không ăn nổi nữa rồi.”
“Ừm..” Cố Nhược chỉ có thể gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác vào, cùng Trần Cẩm Đường đi về nhà.
Buổi tối, Cố Nhược đau không chịu nổi, tìm đủ mọi cách móc cái xương ra, quay qua quay lại đến quá nửa đêm, mệt mỏi đi ngủ. Sáng sớm hôm sau mơ màng bò dậy, mở điện thoại di động ra toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ, chỉ có một số —— Trần Cẩm Đường, hơn nữa đều là sáng nay, Cố Nhược tưởng rằng có việc gấp, muốn gọi điện thoại nhưng lại không muốn nói chuyện, vì vậy bèn nhắn tin hỏi có chuyện gì.
Trần Cẩm Đường rất nhanh trả lời lại: Anh đang đi mua điểm tâm cho em ở gần đấy, không phải cổ họng vẫn bị hóc sao?
Cố Nhược thoáng sửng sốt, lần trước không phải hắn dám trực tiếp tới thẳng nhà luôn sao, hôm nay lại không dám tự đến? Còn nhắn tin lại nói mua điểm tâm.
Không lâu sau, Trần Cẩm Đường đã lên lầu gõ cửa, Cố Nhược mở cửa cầm lấy cái túi, “Cám ơn.”
Trần Cẩm Đường không chút xấu hổ vào nhà, cũng không nhìn xung quanh, dường như trong cái phòng này từ trước đến nay không hề tồn tại An Bội Hòa, Cố Nhược cổ họng vô cùng đau, cũng không có sức mà để ý hành động khác thường của hắn.
Trong cái túi là cháo Bát Bảo sền sệt, Trần Cẩm Đường nói, “Nhìn em chắc không ăn được những thứ cứng, tính uống nước cho no sao, hôm nay mà không hết coi chừng nhiễm trùng.”
Cố Nhược cảm kích gật đầu, nhưng vẫn không khỏi xem mấy món này như đồ hối lộ. Trần Cẩm Đường, cho dù anh muốn theo đuổi tôi cũng không cần rầm rộ sôi nổi như vậy, vả lại không phải là tôi đã cự tuyệt rồi sao? Tuy rằng bây giờ cô không còn lãnh cảm với người khác nữa, nhưng vẫn luôn tự hiểu rõ bản thân, chỉ là cảm thấy khá thú vị, hao phí nhiều công sức như thế ắt bên trong phải có âm mưu, nhất là khi mọi chuyện lại cùng một lúc trộn lẫn với nhau như vậy, thật là lạ.
Ăn xong cháo Bát Bảo, Cố Nhược an vị trong xe của hắn cùng đến công ty, mới lên lầu, Thượng Thu Thu đã nói với Trần Cẩm Đường, “Quản lý Trần, quản lý Bạch của An thị tới, đang ở văn phòng chờ anh.”
Trần Cẩm Đường chỉ gật đầu một cái, đi thẳng vào trong văn phòng, Cố Nhược trong lòng thầm đắc ý, không biết lần này sẽ cùng Bạch Như Sương tám những gì, thích thú đang định bỏ đi lại bị Thượng Thu Thu kéo vào phòng trà nước, “Cố Nhược, không phải mày đang qua lại với quản lý Trần đấy chứ?”
Cố Nhược sửng sốt, dù cho đau chết cũng phải há mồm giải thích, “Ai, ai nói?”
“Tất cả mọi người trong công ty đều biết hết rồi.” Thượng Thu Thu nói, “Quản lý Trần ngày nào cũng mời mày đi ăn cơm, hôm nay còn cùng đi làm, hai người không phải là sống cùng nhau chứ…”
“Làm sao có thể!” Cố Nhược hét lớn, nếu nói cô có gian tình cùng ai, người đầu tiên nên nghi ngờ không phải là An Bội Hòa sao. =))
“Nhưng mà tất cả mọi người đều nói như vậy.” Thượng Thu Thu nói, “Hơn nữa quản lý Trần đối với mày lại tốt nữa, dù bây giờ không có nhưng sau này cũng sẽ có!”
“Sẽ không.” Cố Nhược lắc đầu, Thượng Thu Thu chỉ liếc cô một cái rồi quay người bỏ đi. Nghĩ tới nghĩ lui đều do Trần Cẩm Đường, phải làm rõ chuyện này thôi, xem ra không thể vì tiết kiệm tiền mà chấp nhận lời mời của hắn nữa, vạn nhất ăn nhiều hay ít đều không tốt.
Cố Nhược quay trở lại văn phòng lúc Bạch Như Sương cùng Trần Cẩm Đường đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, cô ngồi xuống chỗ của mình tiếp tục làm việc, tất nhiên, đầu óc làm việc không có nghĩa là lỗ tai đình công, chợt nghe Trần Cẩm Đường hỏi, “Tôi nghe nói An thị gần đây hình như có xảy ra chút việc?”
“Chuyện của cấp trên, chúng ta không có liên quan.” Bạch Như Sương nhàn nhạt nói, “Quản lý Trần hẳn là cần phải quan tâm về chuyện hợp tác hơn chứ?”
Trần Cẩm Đường thoáng cười, “Chẳng lẽ quản lý Bạch nghĩ tôi cùng cô đang nói chuyện về công việc? Không thể nói chuyện riêng sao?”
Bạch Như Sương kiên quyết nói, “Nếu như là nói về việc riêng, anh cho rằng tôi sẽ cùng anh ngồi đây tán dóc sao?”
Trần Cẩm Đường tiếp tục cười, “Như vậy tôi cho rằng những chuyện trước đây nên sớm quên đi?”
“Có lẽ vậy.” Bạch Như Sương nói, “Nếu đã quên, chúng ta còn có việc riêng gì để nói chứ?”
Trần Cẩm Đường nhất thời cứng họng, Cố Nhược thầm nghĩ, xem ra Bạch Như Sương này công lực cao, Trần Cẩm Đường cũng không còn cách gì để đối phó rồi, nhịn không được càng thêm tán thưởng Bạch Như Sương, giỏi, giỏi, lợi hại!
Một lúc sau Trần Cẩm Đường cùng Bạch Như Sương đi ra cửa, Cố Nhược vừa làm việc vừa phân vân không biết có nên mời Bạch Như Sương buổi trưa ngồi tám chuyện với nhau một lúc không, thuận tiện ăn cơm luôn.
Buổi trưa, Bạch Như Sương thế nhưng lại mời Cố Nhược đi ăn cơm trước, người nào đó giả vờ ngại ngùng, nhưng mà cũng ỡm ờ đồng ý, Bạch Như Sương nói, “Cô giống như em gái An Bội Hòa, đương nhiên tôi cũng nên xem cô là em gái.”
Lời này vừa nói xong một nghĩa khác đã bùng phát, cứ như hai người cùng một nhà ấy, “Cô cùng anh ta quan hệ tốt từ lúc nào vậy….”
Bạch Như Sương nhếch miệng mỉm cười, cười đến mức Cố Nhược toàn thân thấy khó chịu, dường như giữa bọn họ có chuyện gì đó mà cô không biết, “Được rồi, Trần Cẩm Đường nói An thị có chuyện, là chuyện gì vậy?”
Bạch Như Sương khóe miệng giật giật, chỉ nói một câu, “Ăn cơm đi.”
Cố Nhược cũng không hỏi lại, mơ hồ cảm nhận được lần này Bạch Như Sương đối với mình có gì đó khúc mắc, hình như có rất nhiều thứ không muốn nói.
Buổi tối về nhà, Cố Nhược gọi điện thoại tìm An Bội Hòa nhưng máy bận, càng như vậy lạii càng nhớ đến hắn, không biết vì sao, cuộc sống một mình an tĩnh lại bị cái tên [rất phi thường] BT này phá vỡ, hiếm khi lấy lại được sự yên bình, rồi lại thấy trống rỗng, buồn bực gục xuống giường đi ngủ.
Nhưng Cố Nhược lại không biết rằng, lúc cô gọi đến lại là lúc An Bội Hòa cùng Bạch Như Sương đang nói chuyện điện thoại.
“Anh đã quyết định chưa?” Bạch Như Sương ngồi trên ghế sofa ở khách sạn, vừa nói chuyện điện thoại vừa lật lật quyển tạp chí, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hoa văn trên tấm thảm trước mắt.
An Bội Hòa ở đầu bên kia trầm mặc một lúc, “Còn đang suy nghĩ đây.”
“Anh không nói cho cô ấy sao?” Bạch Như Sương hỏi.
“Không biết phải nói như thế nào…” An Bội Hòa có chút bất đắc dĩ nói.
“Hả…” Bạch Như Sương thoáng cười, “Anh còn có cái gì không dám nói?”
“Hắc hắc.” An Bội Hòa cười to, “Đối với người không biết gì, thật quá khó khăn.”
“Nếu chưa nói vậy đừng nói là được rồi.” Bạch Như Sương nói, “Sáng nay nghe người ở công ty KM nói cô ấy hay đi cùng với Trần Cẩm Đường, hơn nữa trước khi em tới cũng thấy hai người cùng nhau đi làm, có vẻ chẳng để ý gì đến người xung quanh.”
Đầu kia An Bội Hòa trầm mặc một lúc, “Anh biết rồi…” Tiếp theo là âm thanh tút tút lạnh lẽo.
Bạch Như Sương cười cười, cúp điện thoại, một tuần ngắn ngủi, đủ để cho cô cùng An Bội Hòa đứng cùng một chiến tuyến, cô chợt nhớ đến người kia, cười nhạt, “Kỳ thực tôi chẳng qua là muốn đả kích An Bội Hòa mà thôi…” Nếu chính mình trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một công cụ trả thù, vậy tại sao không thể lợi dụng người khác làm vật thế thân?
Huống hồ đây là trò chơi ba người, quan hệ của cô với An Bội Hòa cũng chưa bao giờ rõ ràng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.