Chương 30
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Nội bộ cấp cao An thị xảy ra đại sự.
Phụ thân An Bội Hòa làm chủ tịch kiêm đại cổ đông năm nay cũng đã ngoài 60 tuổi, ngày trước ông và phu nhân phải gần 40 tuổi mới có An Bội Hòa, tất nhiên nuông chiều hết mực. Lẽ ra, An Bội Hòa sẽ là người thừa kế đầu tiên, tuy nhiên phó đổng trong công ty tự nhiên không vừa ý, vừa có một đứa con miệng còn hôi sữa đã muốn tranh giành người nối nghiệp An thị.
Xét theo lẽ thường, kể cả về cổ phần công ty hay là trên danh nghĩa đều không thể tranh được với An Bội Hòa, thế nhưng An thị lúc này đã không còn là tài sản tư nhân, như vậy chỉ cần An gia gặp chuyện, công ty sẽ về tay bọn họ.
Tất cả manh mối đều quy tụ về chuyện sổ sách kế toàn chín năm trước, mà tất cả sổ sách lại đều nắm trong tay phụ thân của Bạch Như Sương, nếu ông ta chịu đưa ra chứng cớ, như vậy An gia coi như đi tong. Tuy nhiên như thế phụ thân của Bạch Như Sương cũng chịu chung số phận, làm tổng kế toán viên cao cấp, ông ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi liên lụy. Vì vậy mà phụ thân Bạch Như Sương tình nguyện ủng hộ An Bội Hòa, vừa bảo toàn cho mình vừa tìm một chỗ dựa vững chắc.
Huống chi, người ta vẫn nói, trong tranh đấu, con gái chính là con mã thế tốt nhất.
Nhưng An Bội Hòa lại không hề có ý định chấp nhận, anh căn bản không hề quan tâm đến gia nghiệp, đừng nói muốn dùng anh làm vật trao đổi.
“Thật ra thì, bao năm nay chúng ta kiếm tiền vẫn chưa đủ sao?” An Bội Hòa nói, “Cho dù phụ thân có rút lui, đem cổ phần bán ra chúng ta vẫn có thể sống cả đời.”
“Căn bản không phải là vấn đề tiền bac!” An cha nói, “Chuyện năm ấy bọn họ như hổ rình mồi, chỉ hận không thể bắt Bạch kế toán xuất trình sổ sách, nếu như lúc này chúng ta mất đi vị trí tổng giám đốc, con cho rằng họ Bạch kia còn có thể mượn cơ hội làm đám hỏi để vào nhà chúng ta được sao?”
“Nhưng ông ta cũng không muốn ngồi tù cơ mà?” An Bội Hòa hỏi.
“Hừ.” An cha cười lạnh một tiếng, “Một gã kế toán thì phải ngồi mấy năm? Hắn dám làm còn sợ phó đổng kia không chịu chi tiền?”
“Nhưng căn bản con không hề muốn…” An Bội Hòa khó khăn nói, “Huống chi chú Cố đã bao năm như vậy vẫn không nói gì.”
“Cố Âu là người có chữ tín, cho nên giao tình giữa ta và chú ấy không riêng gì là quan hệ trong công ty, nhưng Bạch Bắc Hải, hắn vì tiền cái gì cũng dám làm, con cho rằng mấy năm qua cha không thu mua hắn sao? Kể từ khi chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần, cha không có lấy một ngày được ngủ yên! Có đôi khi cha nghĩ sẽ trả lại món nợ năm xưa, không, cha nguyện ý trả lại gấp mười lần. Nhưng có thể không? Không thể! Cho nên chúng ta chỉ còn cách nắm lấy hắn không tha, đã tiến rồi thì không thể lui!”
“Nhưng con không muốn cùng với Bạch Như Sương…” An Bội Hòa hai tay nắm chặt lấy nhau, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt đỏ ửng của Cố Nhược lúc bị anh hôn trộm.
“Từ nhỏ con muốn cái gì chúng ta đều đáp ứng, con không muốn làm việc ở An thị chúng ta cũng đã đồng ý, con ra ngoài đi học chúng ta cũng tạo điều kiện cho con tiêu sài, chẳng lẽ con không thể vì cái nhà này làm việc gì đó sao?” An cha chất vấn.
An Bội Hòa cúi đầu, “Đúng, con sẽ không quên công ơn nuôi dưỡng của cha.” Trong lòng thầm nói, hôm nay sẽ nói cho Cố Nhược, anh đã trở thành con cờ trên bàn cờ, hơn nữa lại còn là một con tốt, chỉ có thể tiến, không thể lui…
Mà lúc này, Cố Nhược vẫn chưa biết gì đang vì sự ân cần quá mức của Trần Cẩm Đường mà phiền não không thôi, nguyên một tuần ăn uống cảm thấy có chút hơi quá… Cố Nhược quyết định lười biếng quay đầu, không, phải nói là chuẩn bị thay đổi hoàn toàn!
Thế cho nên mới nói rõ với Trần Cẩm Đường rằng mình đối với anh ta chẳng có cảm giác gì, không có cảm giác gì nghe vừa ảo ảo, lại vừa khéo léo, Trần Cẩm Đường nghe cũng chỉ cười cười, hỏi theo một câu, “Bạch Như Sương lại nói gì à?”
Cố Nhược không suy nghĩ, “Lần này cô ấy không nói gì cho em hết.”
Trần Cẩm Đường mỉm cười, “Nếu thật em đã không có cảm giác, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em, nhưng tôi sẽ chờ đến khi nào em có cảm giác.”
Cố Nhược thầm nghĩ, muốn chờ một vạn năm sao, nếu không phải anh ngày ngày mời em ăn sơn hào hải vị, em cũng không thèm đi đâu!
Buổi tối An Bội Hòa gọi điện thoại, Cố Nhược cảm thấy trong lòng kích động lạ thường, thậm chí còn có cả cảm giác nhớ thương, liên tiếp hỏi hắn, “Khi nào thì anh về?”
An Bội Hòa lúc đầu là đùa giỡn với Cố Nhược, sau đó đột nhiên nói một câu, “Em Tiểu Nhược, anh nói rồi, đừng thích anh.”
“Cắt…” Cố Nhược mạnh miệng trả lời, “Tự nhiên lại nói cái chuyện cũ rích này, đừng có nói là anh nghĩ em thích anh thật đấy!” May đây là điện thoại, An Bội Hòa không nhìn thấy mặt cô, lúc này mặt Cố Nhược ửng đỏ, bộ dáng có chút tức giận.
“…Không thích là tốt rồi.” An Bội Hòa nói, “Đại khái tạm thời anh sẽ không về.”
“Dạ?” Cố Nhược nghi ngờ, “Chẳng lẽ bà anh bệnh nặng vậy sao?”
“Không phải.” Giọng nói ở đầu dây bên kia không còn cười đùa như lúc đầu, “Anh có lẽ sẽ tới An thị làm việc, quần áo trong phòng anh cũng mang đi rồi, chỉ còn mấy quyển sách thôi, em xem nếu không để làm gì thì vứt đi.”
“An Bội Hòa, anh có ý gì vậy!” Cố Nhược ngây ngẩn cả người, vừa mới rồi còn nói giỡn, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi, “Không phải là anh trúng tà đấy chứ?”
“Cảm ơn em đã chiếu cố.” nói xong câu này, điện thoại chỉ còn tiếng tút tút….
Cố Nhược cảm giác mình như đang nằm mơ, nhéo mạnh đùi mình một cái, “An Bội Hòa, không phải anh trúng tà vậy thì là em sao?”
Một tên (phi thường) BT đột nhiên xông vào nhà bạn, vô liểm sỉ đuổi cũng không chịu đi, cũng chẳng có việc gì tự nhiên xán lại nói thích bạn, còn nói bạn không được thích hắn, lãm nũng vô lại mười tám loại thù nghệ thi triển hết, giành được trái tim của bạn, sau đó đột nhiên cảm ơn bạn lâu nay đã chiếu cố rồi pp đi luôn, cứ như là hắn đến quán trọ vậy.
Sững sờ xong chỉ còn lại tức giận, tức giận nguôi đi chỉ còn lại băn khoăn.
Tột cùng là vì sao?
Nếu như An Bội Hòa vừa bắt đầu đã nói mình không nên thích hắn, như vậy hắn biết chắc chắn là sẽ có ngày hôm nay, như vậy, tất cả những gì có thể phát sinh hắn đã đoán được ngay từ đầu sao?
Là chuyện kia? Không thể nào, nếu như chuyện lớn như vậy, đừng nói Bạch Như Sương không nói, ngay cả Trần Cẩm Đường vốn không vừa mắt với An Bội Hòa cũng phải có chút hả hê chứ, huống chi cha hắn vẫn không hề có phản ứng gì.
Như vậy trừ chuyện này, An Bội Hòa còn chuyện gì giấu mình sao?
Hình như, cùng nghi ngờ như vậy không chỉ có Cố Nhược mà còn có Trần Cẩm Đường, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho một đồng nghiệp chịu trách nhiệm hợp tác giữa hai công ty, “Quản lý Vương, có chút chuyện muốn hỏi, gần đây An thị có xảy ra chuyện gì không?”
“Quản lý Trần, dang yên đang lành anh hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, nghe người ta nói An thị có chuyện, không biết còn có thể tiếp tục hợp tác hay không thôi.” Trần Cẩm Đường cười nói, “Tôi cũng đang bán tin bán nghi, dù thế nào tin tức cũng phải xác thực.”
“Chuyện như thế chúng ta nói làm sao được, để lãnh đạo quyết định.” Quản lý Vương cười ha ha..
“Không nói chuyện hợp tác.” Trần Cẩm Đường nói, “Tin tức cấp trên, làm việc với nhau cũng đã lâu, anh có thể nói cho tôi biết chuyện An thị được mà.”
“Tiểu Trần…” quản lý Vương năm nay gần 40 mới bò lên được chỗ này ngồi, vừa sợ gây chuyện vừa sợ đắc tội đồng nghiệp không thể làm gì khác hơn đành nói, “Hợp tác thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói chủ tịch An thị muốn rút lui, người thừa kế có vẻ không được cổ đông coi trọng..”
“Ừm…” Trần Cẩm Đường gật đầu một cái, “Vậy thái độ của công ty chúng ta thì sao?”
“Là ai làm thì hợp tác cũng không thay đổi đâu.” Quản lý Vương suy nghĩ một chút nói, “Quản lý Trần có ý kiến gì không?”
“Dù sao con trai cũng nên kế nghiệp cha mình mà.” Trần Cẩm Đường cười nhẹ nói.
“Hả?” quản lý Vương hứng thú, “Quản lý Trần sao có thể nghĩ như vậy được, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thừa kế tôi tôi cũng không coi trọng nữa là.”
“A…” Trần Cẩm Đường chỉ cười cho qua, không trả lời, “Quản lý Vương, khi khác có cơ hội mời cơm nhé.”
Cúp điện thoại, Trần Cẩm Đường nở nụ cười, tự nhủ, “An Bội Hòa, cậu bò lên cái chỗ này ngồi là muốn thu dọn tàn cuộc cho phụ thân sao?”
Phụ thân An Bội Hòa làm chủ tịch kiêm đại cổ đông năm nay cũng đã ngoài 60 tuổi, ngày trước ông và phu nhân phải gần 40 tuổi mới có An Bội Hòa, tất nhiên nuông chiều hết mực. Lẽ ra, An Bội Hòa sẽ là người thừa kế đầu tiên, tuy nhiên phó đổng trong công ty tự nhiên không vừa ý, vừa có một đứa con miệng còn hôi sữa đã muốn tranh giành người nối nghiệp An thị.
Xét theo lẽ thường, kể cả về cổ phần công ty hay là trên danh nghĩa đều không thể tranh được với An Bội Hòa, thế nhưng An thị lúc này đã không còn là tài sản tư nhân, như vậy chỉ cần An gia gặp chuyện, công ty sẽ về tay bọn họ.
Tất cả manh mối đều quy tụ về chuyện sổ sách kế toàn chín năm trước, mà tất cả sổ sách lại đều nắm trong tay phụ thân của Bạch Như Sương, nếu ông ta chịu đưa ra chứng cớ, như vậy An gia coi như đi tong. Tuy nhiên như thế phụ thân của Bạch Như Sương cũng chịu chung số phận, làm tổng kế toán viên cao cấp, ông ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi liên lụy. Vì vậy mà phụ thân Bạch Như Sương tình nguyện ủng hộ An Bội Hòa, vừa bảo toàn cho mình vừa tìm một chỗ dựa vững chắc.
Huống chi, người ta vẫn nói, trong tranh đấu, con gái chính là con mã thế tốt nhất.
Nhưng An Bội Hòa lại không hề có ý định chấp nhận, anh căn bản không hề quan tâm đến gia nghiệp, đừng nói muốn dùng anh làm vật trao đổi.
“Thật ra thì, bao năm nay chúng ta kiếm tiền vẫn chưa đủ sao?” An Bội Hòa nói, “Cho dù phụ thân có rút lui, đem cổ phần bán ra chúng ta vẫn có thể sống cả đời.”
“Căn bản không phải là vấn đề tiền bac!” An cha nói, “Chuyện năm ấy bọn họ như hổ rình mồi, chỉ hận không thể bắt Bạch kế toán xuất trình sổ sách, nếu như lúc này chúng ta mất đi vị trí tổng giám đốc, con cho rằng họ Bạch kia còn có thể mượn cơ hội làm đám hỏi để vào nhà chúng ta được sao?”
“Nhưng ông ta cũng không muốn ngồi tù cơ mà?” An Bội Hòa hỏi.
“Hừ.” An cha cười lạnh một tiếng, “Một gã kế toán thì phải ngồi mấy năm? Hắn dám làm còn sợ phó đổng kia không chịu chi tiền?”
“Nhưng căn bản con không hề muốn…” An Bội Hòa khó khăn nói, “Huống chi chú Cố đã bao năm như vậy vẫn không nói gì.”
“Cố Âu là người có chữ tín, cho nên giao tình giữa ta và chú ấy không riêng gì là quan hệ trong công ty, nhưng Bạch Bắc Hải, hắn vì tiền cái gì cũng dám làm, con cho rằng mấy năm qua cha không thu mua hắn sao? Kể từ khi chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần, cha không có lấy một ngày được ngủ yên! Có đôi khi cha nghĩ sẽ trả lại món nợ năm xưa, không, cha nguyện ý trả lại gấp mười lần. Nhưng có thể không? Không thể! Cho nên chúng ta chỉ còn cách nắm lấy hắn không tha, đã tiến rồi thì không thể lui!”
“Nhưng con không muốn cùng với Bạch Như Sương…” An Bội Hòa hai tay nắm chặt lấy nhau, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt đỏ ửng của Cố Nhược lúc bị anh hôn trộm.
“Từ nhỏ con muốn cái gì chúng ta đều đáp ứng, con không muốn làm việc ở An thị chúng ta cũng đã đồng ý, con ra ngoài đi học chúng ta cũng tạo điều kiện cho con tiêu sài, chẳng lẽ con không thể vì cái nhà này làm việc gì đó sao?” An cha chất vấn.
An Bội Hòa cúi đầu, “Đúng, con sẽ không quên công ơn nuôi dưỡng của cha.” Trong lòng thầm nói, hôm nay sẽ nói cho Cố Nhược, anh đã trở thành con cờ trên bàn cờ, hơn nữa lại còn là một con tốt, chỉ có thể tiến, không thể lui…
Mà lúc này, Cố Nhược vẫn chưa biết gì đang vì sự ân cần quá mức của Trần Cẩm Đường mà phiền não không thôi, nguyên một tuần ăn uống cảm thấy có chút hơi quá… Cố Nhược quyết định lười biếng quay đầu, không, phải nói là chuẩn bị thay đổi hoàn toàn!
Thế cho nên mới nói rõ với Trần Cẩm Đường rằng mình đối với anh ta chẳng có cảm giác gì, không có cảm giác gì nghe vừa ảo ảo, lại vừa khéo léo, Trần Cẩm Đường nghe cũng chỉ cười cười, hỏi theo một câu, “Bạch Như Sương lại nói gì à?”
Cố Nhược không suy nghĩ, “Lần này cô ấy không nói gì cho em hết.”
Trần Cẩm Đường mỉm cười, “Nếu thật em đã không có cảm giác, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em, nhưng tôi sẽ chờ đến khi nào em có cảm giác.”
Cố Nhược thầm nghĩ, muốn chờ một vạn năm sao, nếu không phải anh ngày ngày mời em ăn sơn hào hải vị, em cũng không thèm đi đâu!
Buổi tối An Bội Hòa gọi điện thoại, Cố Nhược cảm thấy trong lòng kích động lạ thường, thậm chí còn có cả cảm giác nhớ thương, liên tiếp hỏi hắn, “Khi nào thì anh về?”
An Bội Hòa lúc đầu là đùa giỡn với Cố Nhược, sau đó đột nhiên nói một câu, “Em Tiểu Nhược, anh nói rồi, đừng thích anh.”
“Cắt…” Cố Nhược mạnh miệng trả lời, “Tự nhiên lại nói cái chuyện cũ rích này, đừng có nói là anh nghĩ em thích anh thật đấy!” May đây là điện thoại, An Bội Hòa không nhìn thấy mặt cô, lúc này mặt Cố Nhược ửng đỏ, bộ dáng có chút tức giận.
“…Không thích là tốt rồi.” An Bội Hòa nói, “Đại khái tạm thời anh sẽ không về.”
“Dạ?” Cố Nhược nghi ngờ, “Chẳng lẽ bà anh bệnh nặng vậy sao?”
“Không phải.” Giọng nói ở đầu dây bên kia không còn cười đùa như lúc đầu, “Anh có lẽ sẽ tới An thị làm việc, quần áo trong phòng anh cũng mang đi rồi, chỉ còn mấy quyển sách thôi, em xem nếu không để làm gì thì vứt đi.”
“An Bội Hòa, anh có ý gì vậy!” Cố Nhược ngây ngẩn cả người, vừa mới rồi còn nói giỡn, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi, “Không phải là anh trúng tà đấy chứ?”
“Cảm ơn em đã chiếu cố.” nói xong câu này, điện thoại chỉ còn tiếng tút tút….
Cố Nhược cảm giác mình như đang nằm mơ, nhéo mạnh đùi mình một cái, “An Bội Hòa, không phải anh trúng tà vậy thì là em sao?”
Một tên (phi thường) BT đột nhiên xông vào nhà bạn, vô liểm sỉ đuổi cũng không chịu đi, cũng chẳng có việc gì tự nhiên xán lại nói thích bạn, còn nói bạn không được thích hắn, lãm nũng vô lại mười tám loại thù nghệ thi triển hết, giành được trái tim của bạn, sau đó đột nhiên cảm ơn bạn lâu nay đã chiếu cố rồi pp đi luôn, cứ như là hắn đến quán trọ vậy.
Sững sờ xong chỉ còn lại tức giận, tức giận nguôi đi chỉ còn lại băn khoăn.
Tột cùng là vì sao?
Nếu như An Bội Hòa vừa bắt đầu đã nói mình không nên thích hắn, như vậy hắn biết chắc chắn là sẽ có ngày hôm nay, như vậy, tất cả những gì có thể phát sinh hắn đã đoán được ngay từ đầu sao?
Là chuyện kia? Không thể nào, nếu như chuyện lớn như vậy, đừng nói Bạch Như Sương không nói, ngay cả Trần Cẩm Đường vốn không vừa mắt với An Bội Hòa cũng phải có chút hả hê chứ, huống chi cha hắn vẫn không hề có phản ứng gì.
Như vậy trừ chuyện này, An Bội Hòa còn chuyện gì giấu mình sao?
Hình như, cùng nghi ngờ như vậy không chỉ có Cố Nhược mà còn có Trần Cẩm Đường, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho một đồng nghiệp chịu trách nhiệm hợp tác giữa hai công ty, “Quản lý Vương, có chút chuyện muốn hỏi, gần đây An thị có xảy ra chuyện gì không?”
“Quản lý Trần, dang yên đang lành anh hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, nghe người ta nói An thị có chuyện, không biết còn có thể tiếp tục hợp tác hay không thôi.” Trần Cẩm Đường cười nói, “Tôi cũng đang bán tin bán nghi, dù thế nào tin tức cũng phải xác thực.”
“Chuyện như thế chúng ta nói làm sao được, để lãnh đạo quyết định.” Quản lý Vương cười ha ha..
“Không nói chuyện hợp tác.” Trần Cẩm Đường nói, “Tin tức cấp trên, làm việc với nhau cũng đã lâu, anh có thể nói cho tôi biết chuyện An thị được mà.”
“Tiểu Trần…” quản lý Vương năm nay gần 40 mới bò lên được chỗ này ngồi, vừa sợ gây chuyện vừa sợ đắc tội đồng nghiệp không thể làm gì khác hơn đành nói, “Hợp tác thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói chủ tịch An thị muốn rút lui, người thừa kế có vẻ không được cổ đông coi trọng..”
“Ừm…” Trần Cẩm Đường gật đầu một cái, “Vậy thái độ của công ty chúng ta thì sao?”
“Là ai làm thì hợp tác cũng không thay đổi đâu.” Quản lý Vương suy nghĩ một chút nói, “Quản lý Trần có ý kiến gì không?”
“Dù sao con trai cũng nên kế nghiệp cha mình mà.” Trần Cẩm Đường cười nhẹ nói.
“Hả?” quản lý Vương hứng thú, “Quản lý Trần sao có thể nghĩ như vậy được, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thừa kế tôi tôi cũng không coi trọng nữa là.”
“A…” Trần Cẩm Đường chỉ cười cho qua, không trả lời, “Quản lý Vương, khi khác có cơ hội mời cơm nhé.”
Cúp điện thoại, Trần Cẩm Đường nở nụ cười, tự nhủ, “An Bội Hòa, cậu bò lên cái chỗ này ngồi là muốn thu dọn tàn cuộc cho phụ thân sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.