Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 46

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

Thói quen không ra khỏi nhà và tính cách lãnh đạm của Cố Nhược chính là động lực và tinh thần của An Bội Hòa, ngày nào hắn cũng nghĩ cách gây sức ép với Cố Nhược, em càng lờ lớ lơ anh càng buồn nôn, em càng muốn về nhà anh càng không cho em về nhà, lúc tan học lái xe đến đón hai người, vừa lên xe An Bội Hòa đã bắt đầu nghĩ cách đi đường vòng, dù thế nào cũng phải đến lúc phim hoạt hình Cố Nhược thích xem chiếu hết rồi mới về, nhìn Cố Nhược giận mà không dám giận An Bội Hòa cảm thấy vô cùng có ý nghĩa = =

Tiền tiêu vặt của Cố Nhược toàn bộ đều để dành mua manga, vì thế nhân lúc cô thi viết văn được giải, lại còn có cả tiền thưởng, An Bội Hòa bắt đầu tính toán ăn chặn tiền của cô, trong khi rõ ràng tiền của hắn đem cho còn không hết…

Cố Nhược thích ăn kẹo, nhưng mẹ cô mỗi ngày chỉ cho ăn có một cái, còn An Bội Hòa hắn lại ăn không hết kẹo, nhưng tất nhiên không thể thoải mái mang cho Cố Nhược ăn được, cũng phải nhân thể trêu chọc cô một chút. Đã vậy bạn Nhược còn ngây ngốc tỏ vẻ thông minh nói, “Kỳ thật em không ăn kẹo, em chỉ sưu tập giấy gói thôi.” Thế mà An Bội Hòa lần nào cũng phát hiện cô ăn vụng kẹo giấu giấy gói dưới gầm giường.

Từ lúc đó, An Bội Hòa vốn không thích ăn kẹo bắt đầu có thói quen sưu tập giấy gói kẹo, hắn nhặt hết giấy gói dưới gầm giường Cố Nhược đặt trong một cái hộp, hy vọng có một ngày có thể đưa cái hộp này ra, vừa dọa chết Cố Nhược vừa đi mách lẻo tội của cô.

Ấy thế mà, cái hộp kia vẫn mãi nằm trên giá sách, bởi vì hắn quá tham lam, chọn một cái hộp quá lớn, cứ nghĩ mình có thể ở chung với Cố Nhược cho đến khi có thể chứa đầy một cái hộp thật là to…. Thế nhưng, hộp còn chưa đầy, Cố Nhược đã bỏ đi.

Để lại hắn một mình ăn kẹo, nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thích ăn kẹo, cho nên, hộp giấy kẹo thật lâu, thật lâu vẫn không thể đầy.

An Bội Hòa cái gì cũng không thiếu, cũng không có mục đích gì để theo đuổi, Cố Nhược dường như cũng như vậy… Thế giới của cô, ngoài giường ngủ ra còn có cái gì?

Đối lập hoàn toàn với Cố Nhược và An Bội Hòa chính là Trần Cẩm Đường, hắn cái gì cũng mơ tưởng, nhất là những cái mà An Bội Hòa có được, An Bội Hòa cũng không rõ ràng lắm cái này cái nọ với Cố Nhược có giống nhau không? Nếu không vì sao hắn vẫn cứ kiên trì tranh giành với mình từ tiểu học lên đến tận trung học…

Chỉ trừ Cố Nhược.

Bởi vì, An Bội Hòa cũng thầm muốn gây sức ép với hắn…

“Em Tiểu Nhược, Chúng ta đi bơi đi!” Đầu tháng ba, An Bội Hòa trổ mã, đi trên đường nữ sinh liên tục liếc mắt nhìn hắn, còn Cố Nhược vẫn chỉ là một con nhóc, thầm nghĩ làm sao để có thể trong thời gian có hạn cân đối được ăn với ngủ.

“Không.” Đó là chuyện của tháng năm, cái tên An Bội Hòa dốt nát này thế mà lại được tuyển thẳng lên trung học, nhàn rỗi ở nhà không có việc gì cứ quấn quýt Cố Nhược không buông.

“Tháng sau em phải thi rồi.” Cố Nhược tức giận nói, mấy hôm trước thì cứ chui vào phòng mình chơi game, hôm nay lại muốn ra ngoài đi bơi. Kỳ thật có đến giữa tháng năm thì trường học cũng không có chuyện gì, Cố Nhược vốn đã được trường tuyển chọn lên học trung học, nhưng điều đó cũng không có nghĩa cô dành thời gian tốt đẹp của mình mà hoang phí với An Bội Hòa, phải biết rằng cô luôn đặt học tập lên hàng đầu là để có thời gian xem phim hoạt hình = =…

“Tháng sau em thi về cách thủy thủ mặt trăng biến thân hả?” An Bội Hòa chỉ vào bộ phim hoạt hình Cố Nhược đang xem…

“Dạ.” Cố Nhược nuốt nước miếng, “Chỉ thư giãn một tẹo thôi mà…”

“Ừm…” An Bội Hòa cũng như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, “Vậy bơi lội không phải là thư giãn sao?”

“Anh đi tìm Bạch Như Sương đi,” Cố Nhược thản nhiên nói, “Không phải dạo này anh lại đi chung với nó sao.”

“Đúng thế.” An Bội Hòa cũng rất tò mò, từ trước đến nay, nữ sinh bị Trần Cẩm Đường dụ dỗ “vượt tường” đều rất ngại gặp hắn, riêng chỉ có Bạch Như Sương, gần đây lại làm như vô tình cố ý tiếp cận, An Bội Hòa cũng đang lo không có người để gây sức ép với Trần Cẩm Đường, cô ta đã đưa đến cửa thì cũng vui vẻ chấp nhận. Nhưng gây sức ép cho Trần Cẩm Đường với gây sức ép cho Cố Nhược là hai việc hoàn toàn khác nhau, “Đi thôi, đi thôi, anh mời em ăn đá bào.”

Cố Nhược không nói gì.

“Socola hiệp sĩ giáp vàng?”



“…..”

“Crepe?”

“…..”

“Pudding?”

“…..”

“Trà sữa?”

“…..”

“Từ dưới trở lên, toàn bộ?”

“Ok!”

Khóe miệng An Bội Hòa giật giật, “Em không sợ ăn không đỡ nổi sao?”

Cố Nhược tắt TV, “Em chỉ không biết vì sao lại rủ em đi?”

“Không ai giúp anh thổi phao bơi.” An Bội Hòa đáng thương bĩu môi.

Mồ hôi như điên, nhìn hắn cao 1m70, “Anh…. muốn bơi phao?”

“Có vậy mới show được da anh trắng này, tính anh ngây thơ này….” Vẻ mặt An Bội Hòa vô cùng nghiêm túc…

Cố Nhược phun máu.

An Bội Hòa đứng bên thành bể bơi, tư thế vô cùng oai hùng, cánh tay dài duỗi về phía tiểu nha đầu Cố Nhược đang đứng bên, “Đưa phao cho anh.”

Cố Nhược một tay cầm đá bào, một tay đẩy cái phao to tướng in hoa sang, bạn Hòa nhận lấy chui vào giữa, nhảy ào một phát vào bể, hai chân đứng chạm đáy còn thừa cái đầu, khóe miệng Cố Nhược run rẩy, cái bể nông như vậy có cần phải dùng phao không?….

An Bội Hòa vui vẻ bơi qua bơi lại, ngoắc Cố Nhược đang đứng trên bờ, “Em Tiểu Nhược, sao em không xuống?”

Cố Nhược chỉ chỉ cốc đá bào trong tay, quay đầu ngồi vào một chiếc ghế, bơi? Mệt lắm, ngồi ăn đá bào còn hơn.

Ăn hết đá bào bụng vẫn còn rỗng tuếch, chạy đến cạnh bể bơi gọi An Bội Hòa, “Eh, em lấy tiền đi mua socola nhé.” Không đợi An Bội Hòa nói chuyện đã ba chân bốn cẳng chạy tới tủ để đồ lấy ví tiền An Bội Hòa để trong đó ra, sau đó ghen tỵ trắng trợn, đã như vậy phải ăn thật nhiều crepe!

Cầm ví tiền tung tăng chạy ra khu bán đồ ăn, trong lòng tính toán phải ăn thật no, thật ngon, đỡ uổng công mình thổi phao lâu như vậy.



Có điều, sự thật chứng minh, thích ăn ngọt như Cố Nhược có nhiều tiền không phải là chuyện tốt, tỷ như một hơi ăn năm cái socola đã mang đến hậu quả nghiêm trọng, tỷ như chuột rút…

Người ta nói, vận may của con người là rất quan trọng, nhưng Cố Nhược lần đầu tiên biết được, hóa ra số con rệp cũng chia làm ba bảy loại, chuột rút cũng chia thành trên bờ với dưới nước….

Cụ thể, Cố Nhược ăn xong 5 thanh socola vừa lòng chạy lại bể bơi định giục An Bội Hòa, nói cho mà nghe, chỗ này không bán crepe = =….

“Đừng bơi nữa, chúng ta đi ra ngoài đi.” Cố Nhược gọi to.

An Bội Hòa từ dưới nước nhô đầu lên, “Em chưa bơi mà đã kêu cái gì?”

Cố Nhược quẹt cái chân xuống nước, “Được chưa?”

“Em Tiểu Nhược, em quá đáng rồi nha?” An Bội Hòa nhếch lông mày, dài giọng.

“Được rồi, em bơi một tý rồi đi nhé.” Cố Nhược vội vàng muốn ăn crepe, không thèm làm ấm người, lao thẳng xuống nước, bọt nước văng khắp nơi, An Bội Hòa theo bản năng nhắm mắt lại, chờ hắn chùi hết nước trên mặt lại không thấy Cố Nhược đâu, “Em Tiểu Nhược?”

Cố Nhược bây giờ rõ rồi, vận may của cô thực sự không tốt lắm, mới xuống nước đã bị chuột rút cong cả người, lại còn uống một bụng nước, phải nói là, lao lao thẳng, phi phi thẳng, chìm chìm thẳng….

“Chẳng lẽ lên bờ rồi sao?” An Bội Hòa lầm bầm, có điều, lên bờ vẫn không thấy, “Bỏ chạy nhanh vậy?” Hắn gãi gãi đầu, cởi phao bơi ra, vừa xách lên liền thấy cái gì đó đen đen dưới nước, An Bội Hòa đưa tay ra quơ, là tóc của Cố Nhược, sợ tới mức túm mạnh kéo lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô…

Người xung quanh vội vã vây lại, hai ba người đưa Cố Nhược lên bờ.

“Uống nước rồi, ấn bụng cho nó đi.” Một người có vẻ kinh nghiệm đi tới hỗ trợ.

Ấn vài cái Cố Nhược bắt đầu phun nước, An Bội Hòa vỗ vỗ mặt cô vài cái, thằng nhóc đứng bên cạnh như xem kỳ quan, kinh ngạc thốt lên, “Oa, cá voi phun nước kia!” “Chị này thật lợi hại, bể một mét rưỡi cũng chết đuối được!”

“Sao phun nước rồi mà vẫn chưa tỉnh?” Người ấn bụng bắt đầu nóng nảy, hơn nữa, sắc mặt Cố Nhược càng ngày càng trắng bệch, không biết là bởi vì bị chuột rút.

“Ai… Hô hấp nhân tạo.”

An Bội Hòa thật sự sợ hãi, vừa nghe vậy lập tức cúi xuống, vào khoảnh khắc môi chạm môi, hắn đột nhiên phát hiện, kỳ thực, Cố Nhược đối với hắn đã sớm không chỉ là một người để giết thời gian, tới một mức độ nào đó, hắn rất sợ Cố Nhược xảy ra chuyện, như vậy hắn chỉnh cô thế nào đây? Như vậy hắn hoàn thành khiêu chiến này như thế nào đây? Tất cả đều đã trở thành một phần cuộc sống của hắn, mất đi rồi, biết bổ khuyết làm sao?

Hô hấp nửa ngày Cố Nhược vẫn không có phản ứng, người xung quanh thực sự luống cuống, bắt đầu gọi 120, An Bội Hòa không nói hai lời ôm lấy Cố Nhược chạy ra khỏi bể bơi, hắn đột nhiên nghĩ, nếu Cố Nhược có chuyện, trong nhà hắn nhiều kẹo như vậy, ai mà ăn hết được?

Bởi vì trong đầu suy nghĩ nhiều lắm, hắn thậm chí còn quên chính mình đang chạy băng băng, đợi đến lúc lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đang mặc quần bơi ngồi ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, người xung quanh đều kỳ quái nhìn hắn…

Nhưng trong giờ phút ấy, hắn đã không biết cái gì là xấu hổ, bởi vì một loại tình cảm khác đang chiếm cứ trái tim hắn, đều tại hắn ép cô xuống nước, nếu Cố Nhược không có việc gì, từ nay về sau hắn nhất định sẽ không bắt nạt cô nữa….

Sự thật, Cố Nhược quả nhiên không có việc gì, nhưng lời hứa của An Bội Hòa lại không có cơ hội để thực hiện….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook