Chương 47
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Những ngày Cố Nhược nằm viện An Bội Hòa cảm thấy thực sự nhàm chán,
không phải là vì không được tìm cô, mà là Cố Nhược lấy lí do thân thể
mệt mỏi, không chịu nổi những trò hành hạ, nên từ chối An Bội Hòa đến
thăm.
An Bội Hòa vốn không biết, Cố Nhược bị chuột rút không phải do xuống nước đột ngột, mà do ăn một lúc 5 thanh socola, cho nên nghĩ là lỗi do mình gây nên, hắn cảm thấy ân hận, day dứt rất nhiều, nhưng khi nhớ tới một màn “hô hấp nhân tạo” kia, hắn liền đỏ mặt.
Rất nhiều năm sau đó, khi An Bội Hòa hôn Cố Nhược lần nữa, cô nói đó là nụ hôn đầu, hắn cảm thấy rất buồn bực…
Nếu xem “hô hấp nhân tạo” lần đó là nụ hôn đầu, thì không phải là hắn đã sớm trải nghiệm với cô rồi sao?
Mỗi ngày tan học bình thường hắn đều về nhà ngay lập tức, bởi vì ở lại trường không phải là lý tưởng. Trần Cẩm Đường sau khi hết giờ học đều ở lại, không phải để giết thời gian giống An Bội Hòa, mà là hắn muốn lấy lòng những giáo viên trong trường,không có chuyện gì cũng cầm tập vở,tài liệu chạy theo giáo viên hỏi han,nếu không hỏi gì thì cũng là quyên góp hỗ trợ xây dựng trường….An Bội Hòa đối với hành vi nịnh nọt đó cảm thấy chịu không được, nên đành tình nguyện vác cặp đi về.
Vốn định tạt qua nhà Cố Nhược hỏi thăm khi nào thì cô mới xuất viện, nhưng khi đến thì không thấy ai ở nhà cả. Lúc về đến nhà thì nghe thấy tiếng của chú Cố truyền ra từ phòng ba mình, thì ra chú ấy ở đây !
An Bội Hòa không nghĩ ngợi gì, lập tức đi vào, tay mới chạm vào cánh cửa đã nghe thấy chú ấy nói: “Lương tâm nghề nghiệp không cho phép tôi để anh làm những chuyện như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có lẽ tôi phải rời khỏi đây.”
Rời đi ? An Bội Hòa ngây ngẩn cả người, đối với hắn mà nói, chú Cố rời đi, cũng đồng nghĩa với việc Cố Nhược rời đi.
“Tiểu Hòa.” Dì Lâm ở dưới lầu gọi hắn một tiếng, An Bội Hòa xoay người đi xuống.
Một lát sau chú Cố từ trong phòng đi ra, An Bội Hòa đứng ở cửa hỏi ông: “Chú Cố, chú phải đi sao ?”
Cố Âu kéo An Bội Hòa ra ngoài sân: “Tiểu Hòa, con cũng không còn nhỏ nữa, có rất nhiều chuyện chú không quyết định được, cũng không thay đổi được, cho nên con phải hiểu rằng…”
Nhưng hiện tại An Bội Hòa một chút cũng không muốn biết những chuyện kia, hắn chỉ lo lắng hỏi: “Tại sao nhà chú lại phải rời đi? Em tiểu Nhược cũng phải đi sao?” Nếu như có thể lựa chọn,A n Bội Hòa tình nguyện sau khi tan học xong sẽ ở lại trường thật lâu để không phải về nhà, bởi vì chú Cố sắp sửa nói cho hắn biết một bí mật kinh khủng.
Đây là bí mật mà hắn không bao giờ ngờ tới, lại có dính dấp tới ba hắn, nên An Bội Hòa lập tức ào ào xông vào thư phòng: “Tại sao ba phải làm giả hóa đơn thuế GTGT? Ngay cả chú Cố cũng không chấp nhận được.”
“Con nói cái gì?”
“Chú Cố đã nói cho con biết rồi.” An Bội Hòa ngẩng đầu lên, hắn cho rằng mình biết những chuyện này không có gì là sai.
“Được, nếu như con biết rồi thì thôi, nhưng phải nhớ câm cái miệng lại, sau này vĩnh viễn đừng bao giờ nhắc tới nữa.”
Lần đầu tiên An Bội Hòa bị cha mình nghiêm khắc khiển trách như vậy, hắn cảm thấy có chút hoảng sợ nhưng ngay lập tức khôi phục thói quen thường ngày vẫn hay tác oai tác quái ở nhà, nổi giận đùng đùng : “Tại sao con lại không được nói? Ba, có phải ba bị mất trí rồi không?”
“Mày dám lên giọng dạy đời ba sao ?” An cha giận lên, hóa ra cái vấn đề này lại làm ông hao tổn tâm trí đến vậy.
Sáng nay ở trong công ty, không ngờ một nhân viên tài vụ như Trần Duyên Minh lại dám uy hiếp đòi đi tố cáo, ông đã vội vã an bài nhưng tâm trạng vẫn còn thấp thỏm, lo lắng không yên, sau đó lão Cố lại muốn rời đi. Nghĩ lại thì cũng yên tâm, Cố Âu là một người trọng tình trọng nghĩa, có lẽ đối với ông ta ông sẽ không cần lo lắng, thế nhưng hôm nay xuất hiện một Trần Duyên Minh thì sau này khó bảo đảm được là sẽ không xuất hiện người thứ hai, mà ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thì con trai lại tới khiển trách mình…
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện ông làm không phải vì sự phát triển của công ty, vì lợi ích của cái nhà này sao?
Tại sao cấp dưới phản đối là một đường, ngay đến cả người thân cũng khiển trách ông ?
“Ba làm sai thì dĩ nhiên phải chịu khiển trách !”Khi đó An Bội Hòa cái gì cũng không biết, chỉ biết một điều duy nhất là mình có thể sẽ không còn cơ hội nào cùng người đó vun đắp tình cảm thời niên thiếu.
“Mày mới là mất trí.” Cơn tức giận của An cha xông lên đỉnh đầu, một ngày thế này khiến tinh thần của ông xuống thấp tới mức chết lên chết xuống, trong lúc khí huyết xung nộ đã nhất thời chỉ vào An Bội Hòa: “Mày cho rằng mày là ai, bất quá trước đây thấy mày ở cô nhi viện đáng thương nên tao mới nhận về nuôi nấng, mày nói những lời này để báo đáp tao sao?”
Con nuôi nhặt về, đây là lời nói đùa rất phổ biến, nhiều bậc cha mẹ cảm thấy vui vẻ khi nói như vậy để trêu chọc đứa con bé bỏng của mình, rồi sau đó nhìn nó bĩu môi muốn khóc mới nói thêm rằng chỉ là mẹ đùa giỡn với con thôi.
Nhưng có ai lại lấy chuyện này đùa giỡn với một đứa đã 15 tuổi không?
Không có ai cả….bởi vì…..chuyện này không phải là nói giỡn nữa rồi.
“Ba…nói gì?” Người An Bội Hòa cứng lại.
Mấy ngày kế tiếp An Bội Hòa vẫn buồn bực ở nhà, hắn bắt đầu nghĩ tại sao Cố Nhược ngày nào cũng ở trong phòng mà vẫn cảm thấy vui vẻ, còn hắn ở nhà chỉ cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Ba hắn sau khi dần tỉnh táo lại mới chạy tới giải thích mình chỉ nhất thời nói nhảm thôi. Mẹ cũng tới dỗ ngọt hắn, An Bội Hòa chỉ nhìn qua bọn họ rồi chậm rãi hỏi: “Có thể cho con xem giấy khai sinh của con không?”
Bọn họ hai người nhìn nhau rồi lẳng lặng đi ra cửa, An Bội Hòa vùi đầu vào cánh tay, thì ra tình cảm cứ như vậy mà mất đi, ngay cả một giây cũng không đợi được.
Lại qua mấy ngày sau, An Bội Hòa đi tới trường nhận bằng tốt nghiệp, nhưng lại không thấy Trần Cẩm Đường. Bạch Như Sương nói cha hắn vì bị tai nạn giao thông mà qua đời, hắn theo mẹ trở về nhà bà ngoại ở thành phố T, cũng vì thế mà chuyển trường.
An Bội Hòa rất muốn mỉa mai lúc trước hắn ta cẩn thận nịnh nọt như vậy, chẳng lẽ là công dã tràng? Tuy nhiên không thể mở miệng nói ra, bởi vì An Bội Hòa của hiện tại không có tư cách để xem thường hoặc là cười nhạo bất cứ ai, bởi vì nếu phải so sánh thì hắn là người thua kém nhiều nhất.
Cố Nhược cũng xuất viện, trở về nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đi, An Bội Hòa nhìn cái hộp giấy trên kệ sách, giấy gói kẹo mới đến nửa hộp, nửa còn lại vẫn trống trơn.
Cô nhìn hắn rồi nói: “An Bội Hòa, em phải đi rồi, rốt cuộc cũng rời khỏi một tên ác ma như anh.”
An Bội Hòa vẫn nhìn cô với ánh mắt xem thường như mọi khi, cười nói: “Chỉ mong em không bao giờ quên anh, phải biết rằng trên thế giới người tốt giống như anh thực sự là rất ít.”
Anh đã nghĩ, sau này nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, nhưng bây giờ anh đã không còn cơ hội nữa rồi….
Những lời này, An Bội Hòa chỉ có thể chôn sâu vào tận đáy lòng, giống như cái hộp chứa đầy giấy gói kẹo mà hắn chưa kịp đưa cho dì Cố, lẳng lặng đặt ở nơi nào đó, cũng không ai biết đến.
Chín năm sau, vào một buổi tối mùa thu, dưới ngọn đèn đường mờ ảo, An Bội Hòa nhìn thấy Cố Nhược mặc đồ ngủ, lệt xệt đôi dép lê, hắn mới nở nụ cười, em tiểu Nhược, em còn nhớ anh không ?
Hắn còn nhớ rõ lúc nhìn thấy tờ giấy quảng cáo cho thuê nhà của Cố Nhược, cả người cứng đờ, tùy tiện hỏi một nữ sinh bên cạnh: “Ơ, gần đây nhiều người muốn ở chung nhỉ?”
Nữ sinh bên cạnh nhìn hắn, nở nụ cười: “Là Cố Nhược…”
“Cô ấy rất nổi tiếng sao?” An Bội Hòa tuy trên mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng trái tim đang không ngừng nhảy múa.
“Cũng không phải thế, lúc mới nhập học cũng xem như là hoa khôi của khoa tiếng Anh, số người theo đuổi không ít, nhưng cho tới bây giờ cô ấy vẫn lạnh như băng, không cùng bạn bè hay hẹn hò gì, sau giờ tan học là trở về kí túc xá…”
Nữ sinh kia tiếp tục nói những gì, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ khi nghe đến đó, hắn không nhịn được mà nở nụ cười, cô ấy…..
Nụ cười, bản chất vô lại, mặt dày của hắn vẫn hệt như trước đây, nhưng hiện tại hắn không còn là một thiếu niên ngang tàng, vênh váo như năm xưa nữa, hắn luôn cẩn thận cất giữ tâm tư chính mình, trên lưng hắn bây giờ phải gánh vác nhiều thứ lắm, cũng phải che giấu nhiều thứ.
Nhưng, bởi vì chuyện năm đó vẫn khiến hắn day dứt muốn chuộc lỗi ,hắn đã từng nói nếu không Cố Nhược không có chuyện gì chắc chắn hắn sẽ không hành hạ cô nữa, chỉ muốn yên lặng đến gần cô, giúp cô những việc nhỏ nhặt mà không để cho cô phát hiện. Có điều tất cả kế hoạch hoàn mỹ đều bị sự xuất hiện của Trần Cẩm Đường phá vỡ, khi còn bé, Cố Nhược là đối tượng bị An Bội Hòa bắt nạt nên Trần Cẩm Đường không mảy may chú ý đến cô, nhưng giờ cô ấy đã khác xưa, không biết Trần Cẩm Đường sẽ giở trò gì đây ? Hắn làm tất cả mọi việc chẳng qua là để tranh giành với An Bội Hòa, Cố Nhược nhất định sẽ bị hắn đùa giỡn mà không biết gì cả, bởi vì việc của hắn, cô chưa bao giờ quan tâm…
Hắn đã khuyên cô rất nhiều lần, nhưng mọi việc vẫn như trước, hắn đành phải âm thầm mà tiếp cận cô, từng bước từng bước đem bí mật của mình nói ra.
Vốn chỉ muốn thỉnh thoảng đi ngang qua nhìn cô, thế nhưng lại không ngờ dù chỉ đi là ngang qua cũng không có cách nào thoát thân….
Đợi đến lúc sự việc phát triển tới mức hắn không thể khống chế được, hắn lại đột nhiên nhận ra, hắn thiếu cô càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức hắn không biết làm thế nào để bù đắp lại, nợ cũ chưa xong, nợ mới đã tới…
An Bội Hòa bỗng nhiên phát hiện thật ra mình cũng không phải là hai bàn tay trắng,mình đã từng có được rất nhiều thứ…..
An Bội Hòa vốn không biết, Cố Nhược bị chuột rút không phải do xuống nước đột ngột, mà do ăn một lúc 5 thanh socola, cho nên nghĩ là lỗi do mình gây nên, hắn cảm thấy ân hận, day dứt rất nhiều, nhưng khi nhớ tới một màn “hô hấp nhân tạo” kia, hắn liền đỏ mặt.
Rất nhiều năm sau đó, khi An Bội Hòa hôn Cố Nhược lần nữa, cô nói đó là nụ hôn đầu, hắn cảm thấy rất buồn bực…
Nếu xem “hô hấp nhân tạo” lần đó là nụ hôn đầu, thì không phải là hắn đã sớm trải nghiệm với cô rồi sao?
Mỗi ngày tan học bình thường hắn đều về nhà ngay lập tức, bởi vì ở lại trường không phải là lý tưởng. Trần Cẩm Đường sau khi hết giờ học đều ở lại, không phải để giết thời gian giống An Bội Hòa, mà là hắn muốn lấy lòng những giáo viên trong trường,không có chuyện gì cũng cầm tập vở,tài liệu chạy theo giáo viên hỏi han,nếu không hỏi gì thì cũng là quyên góp hỗ trợ xây dựng trường….An Bội Hòa đối với hành vi nịnh nọt đó cảm thấy chịu không được, nên đành tình nguyện vác cặp đi về.
Vốn định tạt qua nhà Cố Nhược hỏi thăm khi nào thì cô mới xuất viện, nhưng khi đến thì không thấy ai ở nhà cả. Lúc về đến nhà thì nghe thấy tiếng của chú Cố truyền ra từ phòng ba mình, thì ra chú ấy ở đây !
An Bội Hòa không nghĩ ngợi gì, lập tức đi vào, tay mới chạm vào cánh cửa đã nghe thấy chú ấy nói: “Lương tâm nghề nghiệp không cho phép tôi để anh làm những chuyện như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có lẽ tôi phải rời khỏi đây.”
Rời đi ? An Bội Hòa ngây ngẩn cả người, đối với hắn mà nói, chú Cố rời đi, cũng đồng nghĩa với việc Cố Nhược rời đi.
“Tiểu Hòa.” Dì Lâm ở dưới lầu gọi hắn một tiếng, An Bội Hòa xoay người đi xuống.
Một lát sau chú Cố từ trong phòng đi ra, An Bội Hòa đứng ở cửa hỏi ông: “Chú Cố, chú phải đi sao ?”
Cố Âu kéo An Bội Hòa ra ngoài sân: “Tiểu Hòa, con cũng không còn nhỏ nữa, có rất nhiều chuyện chú không quyết định được, cũng không thay đổi được, cho nên con phải hiểu rằng…”
Nhưng hiện tại An Bội Hòa một chút cũng không muốn biết những chuyện kia, hắn chỉ lo lắng hỏi: “Tại sao nhà chú lại phải rời đi? Em tiểu Nhược cũng phải đi sao?” Nếu như có thể lựa chọn,A n Bội Hòa tình nguyện sau khi tan học xong sẽ ở lại trường thật lâu để không phải về nhà, bởi vì chú Cố sắp sửa nói cho hắn biết một bí mật kinh khủng.
Đây là bí mật mà hắn không bao giờ ngờ tới, lại có dính dấp tới ba hắn, nên An Bội Hòa lập tức ào ào xông vào thư phòng: “Tại sao ba phải làm giả hóa đơn thuế GTGT? Ngay cả chú Cố cũng không chấp nhận được.”
“Con nói cái gì?”
“Chú Cố đã nói cho con biết rồi.” An Bội Hòa ngẩng đầu lên, hắn cho rằng mình biết những chuyện này không có gì là sai.
“Được, nếu như con biết rồi thì thôi, nhưng phải nhớ câm cái miệng lại, sau này vĩnh viễn đừng bao giờ nhắc tới nữa.”
Lần đầu tiên An Bội Hòa bị cha mình nghiêm khắc khiển trách như vậy, hắn cảm thấy có chút hoảng sợ nhưng ngay lập tức khôi phục thói quen thường ngày vẫn hay tác oai tác quái ở nhà, nổi giận đùng đùng : “Tại sao con lại không được nói? Ba, có phải ba bị mất trí rồi không?”
“Mày dám lên giọng dạy đời ba sao ?” An cha giận lên, hóa ra cái vấn đề này lại làm ông hao tổn tâm trí đến vậy.
Sáng nay ở trong công ty, không ngờ một nhân viên tài vụ như Trần Duyên Minh lại dám uy hiếp đòi đi tố cáo, ông đã vội vã an bài nhưng tâm trạng vẫn còn thấp thỏm, lo lắng không yên, sau đó lão Cố lại muốn rời đi. Nghĩ lại thì cũng yên tâm, Cố Âu là một người trọng tình trọng nghĩa, có lẽ đối với ông ta ông sẽ không cần lo lắng, thế nhưng hôm nay xuất hiện một Trần Duyên Minh thì sau này khó bảo đảm được là sẽ không xuất hiện người thứ hai, mà ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thì con trai lại tới khiển trách mình…
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện ông làm không phải vì sự phát triển của công ty, vì lợi ích của cái nhà này sao?
Tại sao cấp dưới phản đối là một đường, ngay đến cả người thân cũng khiển trách ông ?
“Ba làm sai thì dĩ nhiên phải chịu khiển trách !”Khi đó An Bội Hòa cái gì cũng không biết, chỉ biết một điều duy nhất là mình có thể sẽ không còn cơ hội nào cùng người đó vun đắp tình cảm thời niên thiếu.
“Mày mới là mất trí.” Cơn tức giận của An cha xông lên đỉnh đầu, một ngày thế này khiến tinh thần của ông xuống thấp tới mức chết lên chết xuống, trong lúc khí huyết xung nộ đã nhất thời chỉ vào An Bội Hòa: “Mày cho rằng mày là ai, bất quá trước đây thấy mày ở cô nhi viện đáng thương nên tao mới nhận về nuôi nấng, mày nói những lời này để báo đáp tao sao?”
Con nuôi nhặt về, đây là lời nói đùa rất phổ biến, nhiều bậc cha mẹ cảm thấy vui vẻ khi nói như vậy để trêu chọc đứa con bé bỏng của mình, rồi sau đó nhìn nó bĩu môi muốn khóc mới nói thêm rằng chỉ là mẹ đùa giỡn với con thôi.
Nhưng có ai lại lấy chuyện này đùa giỡn với một đứa đã 15 tuổi không?
Không có ai cả….bởi vì…..chuyện này không phải là nói giỡn nữa rồi.
“Ba…nói gì?” Người An Bội Hòa cứng lại.
Mấy ngày kế tiếp An Bội Hòa vẫn buồn bực ở nhà, hắn bắt đầu nghĩ tại sao Cố Nhược ngày nào cũng ở trong phòng mà vẫn cảm thấy vui vẻ, còn hắn ở nhà chỉ cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Ba hắn sau khi dần tỉnh táo lại mới chạy tới giải thích mình chỉ nhất thời nói nhảm thôi. Mẹ cũng tới dỗ ngọt hắn, An Bội Hòa chỉ nhìn qua bọn họ rồi chậm rãi hỏi: “Có thể cho con xem giấy khai sinh của con không?”
Bọn họ hai người nhìn nhau rồi lẳng lặng đi ra cửa, An Bội Hòa vùi đầu vào cánh tay, thì ra tình cảm cứ như vậy mà mất đi, ngay cả một giây cũng không đợi được.
Lại qua mấy ngày sau, An Bội Hòa đi tới trường nhận bằng tốt nghiệp, nhưng lại không thấy Trần Cẩm Đường. Bạch Như Sương nói cha hắn vì bị tai nạn giao thông mà qua đời, hắn theo mẹ trở về nhà bà ngoại ở thành phố T, cũng vì thế mà chuyển trường.
An Bội Hòa rất muốn mỉa mai lúc trước hắn ta cẩn thận nịnh nọt như vậy, chẳng lẽ là công dã tràng? Tuy nhiên không thể mở miệng nói ra, bởi vì An Bội Hòa của hiện tại không có tư cách để xem thường hoặc là cười nhạo bất cứ ai, bởi vì nếu phải so sánh thì hắn là người thua kém nhiều nhất.
Cố Nhược cũng xuất viện, trở về nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đi, An Bội Hòa nhìn cái hộp giấy trên kệ sách, giấy gói kẹo mới đến nửa hộp, nửa còn lại vẫn trống trơn.
Cô nhìn hắn rồi nói: “An Bội Hòa, em phải đi rồi, rốt cuộc cũng rời khỏi một tên ác ma như anh.”
An Bội Hòa vẫn nhìn cô với ánh mắt xem thường như mọi khi, cười nói: “Chỉ mong em không bao giờ quên anh, phải biết rằng trên thế giới người tốt giống như anh thực sự là rất ít.”
Anh đã nghĩ, sau này nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, nhưng bây giờ anh đã không còn cơ hội nữa rồi….
Những lời này, An Bội Hòa chỉ có thể chôn sâu vào tận đáy lòng, giống như cái hộp chứa đầy giấy gói kẹo mà hắn chưa kịp đưa cho dì Cố, lẳng lặng đặt ở nơi nào đó, cũng không ai biết đến.
Chín năm sau, vào một buổi tối mùa thu, dưới ngọn đèn đường mờ ảo, An Bội Hòa nhìn thấy Cố Nhược mặc đồ ngủ, lệt xệt đôi dép lê, hắn mới nở nụ cười, em tiểu Nhược, em còn nhớ anh không ?
Hắn còn nhớ rõ lúc nhìn thấy tờ giấy quảng cáo cho thuê nhà của Cố Nhược, cả người cứng đờ, tùy tiện hỏi một nữ sinh bên cạnh: “Ơ, gần đây nhiều người muốn ở chung nhỉ?”
Nữ sinh bên cạnh nhìn hắn, nở nụ cười: “Là Cố Nhược…”
“Cô ấy rất nổi tiếng sao?” An Bội Hòa tuy trên mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng trái tim đang không ngừng nhảy múa.
“Cũng không phải thế, lúc mới nhập học cũng xem như là hoa khôi của khoa tiếng Anh, số người theo đuổi không ít, nhưng cho tới bây giờ cô ấy vẫn lạnh như băng, không cùng bạn bè hay hẹn hò gì, sau giờ tan học là trở về kí túc xá…”
Nữ sinh kia tiếp tục nói những gì, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ khi nghe đến đó, hắn không nhịn được mà nở nụ cười, cô ấy…..
Nụ cười, bản chất vô lại, mặt dày của hắn vẫn hệt như trước đây, nhưng hiện tại hắn không còn là một thiếu niên ngang tàng, vênh váo như năm xưa nữa, hắn luôn cẩn thận cất giữ tâm tư chính mình, trên lưng hắn bây giờ phải gánh vác nhiều thứ lắm, cũng phải che giấu nhiều thứ.
Nhưng, bởi vì chuyện năm đó vẫn khiến hắn day dứt muốn chuộc lỗi ,hắn đã từng nói nếu không Cố Nhược không có chuyện gì chắc chắn hắn sẽ không hành hạ cô nữa, chỉ muốn yên lặng đến gần cô, giúp cô những việc nhỏ nhặt mà không để cho cô phát hiện. Có điều tất cả kế hoạch hoàn mỹ đều bị sự xuất hiện của Trần Cẩm Đường phá vỡ, khi còn bé, Cố Nhược là đối tượng bị An Bội Hòa bắt nạt nên Trần Cẩm Đường không mảy may chú ý đến cô, nhưng giờ cô ấy đã khác xưa, không biết Trần Cẩm Đường sẽ giở trò gì đây ? Hắn làm tất cả mọi việc chẳng qua là để tranh giành với An Bội Hòa, Cố Nhược nhất định sẽ bị hắn đùa giỡn mà không biết gì cả, bởi vì việc của hắn, cô chưa bao giờ quan tâm…
Hắn đã khuyên cô rất nhiều lần, nhưng mọi việc vẫn như trước, hắn đành phải âm thầm mà tiếp cận cô, từng bước từng bước đem bí mật của mình nói ra.
Vốn chỉ muốn thỉnh thoảng đi ngang qua nhìn cô, thế nhưng lại không ngờ dù chỉ đi là ngang qua cũng không có cách nào thoát thân….
Đợi đến lúc sự việc phát triển tới mức hắn không thể khống chế được, hắn lại đột nhiên nhận ra, hắn thiếu cô càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức hắn không biết làm thế nào để bù đắp lại, nợ cũ chưa xong, nợ mới đã tới…
An Bội Hòa bỗng nhiên phát hiện thật ra mình cũng không phải là hai bàn tay trắng,mình đã từng có được rất nhiều thứ…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.