Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 48

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

Cố Nhược trở về hang ổ, ngã người lên giường, nhớ tới chuyện của Bạch Như Sương, vì sao nhỉ? Cô khẽ cười, trên giường vẫn còn vương lại mùi rượu của An Bội Hòa ngày hôm qua, mặt Cố Nhược ửng hồng, buổi sáng đi vội quá, lập tức vội vã giật ga giường ném vào trong máy giặt, điện thoại chợt vang lên — là Trần Cẩm Đường.

“Có chuyện gì ạ?” Cố Nhược tỉnh bơ hỏi hắn.

“Không có gì, chỉ là muốn biết em đang làm gì thôi?”

“Ơ, sao em cảm thấy có ai đó đang chột dạ.” Cố Nhược biết rõ anh ta không đi tìm Bạch Như Sương nhưng vẫn tùy tiện hỏi một câu.

Không ngờ Trần Cẩm Đường đầu bên kia lại luống cuống, “Em… Em nói cái gì?”

“Dọa phải anh à?” Cố Nhược nở nụ cười, “Lát nữa nhé, em đang đun nước.” Dứt lời cúp điện thoại đặt sang một bên. Vừa đi vào bếp chuông điện thoại lại réo ầm, là một dãy số lạ, nghĩ mãi không biết là ai, không chừng gọi nhầm máy, Cố Nhược lười trả lời, mặc kệ cho nó kêu nửa ngày không thèm tiếp, sau đó, lại một dãy số khác hiện lên….

Cố Nhược bắt máy, “Alo?”

Đầu bên kia Trần Cẩm Đường im lặng không nói gì, Cố Nhược alo thêm lần nữa, hắn mới trả lời, “Cố Nhược, em có nhớ em từng hỏi anh vì sao theo đuổi em không?”

Cố Nhược nghĩ thầm, không phải anh muốn gây sự với An Bội Hòa thôi sao, hùa theo với anh cũng tốt, hai ta cùng có lợi, hỗ trợ lẫn nhau. Mặc dù Cố Nhược lãnh cảm, nhưng cũng là người thấu tình đạt lý, phụ nữ ngốc luôn được yêu thích hơn phụ nữ thông minh, cho nên giả bộ ngu, “Tại sao?”

“Bạch Như Sương nói cho em nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ em không nghĩ…” Hắn nói được một nửa thì dừng lại.

“Anh cảm thấy em sẽ nghĩ như thế nào?” Cố Nhược hỏi lại.

“Anh chỉ muốn nói cho em biết…..” Ngừng lại một chút, “Tuyệt đối không liên quan gì đến hắn.”

“……” Cố Nhược ngây ngẩn cả người, “Sao tự dưng lại nói cái này.”

“Đột nhiên muốn nói thôi.” Trần Cẩm Đường nói, “Không có gì nữa, em đi nghỉ sớm đi.” Nói xong liền cúp máy, để lại Cố Nhược ngẩn người, lần này không phải giả ngu mà là khờ thật. Cố Nhược làm người cũng có nguyên tác, đã không thích người ta tuyệt đối không lợi dụng, không ép uổng người ta làm những chuyện mình không thể báo đáp, thiếu nợ của người, cô không đền nổi. Vốn đồng ý với Trần Cẩm Đường cũng bởi vì biết hắn không thích mình mà chỉ vì An Bội Hòa, hôm nay hắn lại ném cho mình cái đáp án như vậy, Cố Nhược choáng váng, kiếp nằm vùng của cô mới vài ngày đã OVER rồi sao?

….

An Bội Hòa trở về thành phố N, vừa về đến cửa đã thấy một đôi giày lạ, hỏi dì Lâm đang dọn bàn trà, “Ai tới vậy?”

Dì lâm nâng khay trà lên, “À, là kế toán Bạch tới, đang ở trên lầu nói chuyện với ba cậu.” Vừa nói vừa cười trêu chọc, “Sợ là nói chuyện vui của cậu đó!”



An Bội Hòa cười xấu hổ, mệt mỏi đi lên lầu, trở về phòng vừa đặt lưng xuống An mẹ đã gõ cửa đi vào, “Tiểu Hòa?”

“Mẹ ạ, có chuyện gì không?” An Bội Hòa bật dậy.

“Không có chuyện gì, nghe nói con về, muốn hỏi con có đói bụng không.” Lúc nói chuyện hai tay bà xoắn chặt vào nhau, ngồi bên giường An Bội Hòa.

An Bội Hòa nhìn bà đầy tâm sự, trong lòng đoán được chín phần, huống hồ đính hôn cũng đã đính rồi, còn có chuyện gì không thể nói nữa. Chỉ có điều, chuyện đã vậy rồi mà hắn vẫn vô tình phá hoại cuộc sống của Cố Nhược, An Bội Hòa bắt đầu vô cùng hối hận chính mình khi trước đã chủ động tim cô, nếu đã như vậy, có lẽ kết cục này mới là tốt nhất.

“Nói đi mẹ, định ngày rồi sao?”

“Không.” An mẹ lắc đầu, “Bạch Bắc Hải muốn cha con chuyển 30% cổ phần ở công ty sang tên Bạch Như Sương sau khi hai đứa kết hôn.”

“30%?” An Bội Hòa kêu lên, cổ phần công ty sau khi cải cách, cha hắn làm đại cổ đông cũng chỉ giữ 55% cổ phần, Bạch Bắc Hải muốn chuyển 30% sang danh nghĩa Bạch Như Sương không phải công ty đổi chủ luôn sao?

“Vừa rồi ông ta tới tìm ba con nói chuyện này, mẹ đứng ở cửa nghe thấy.” Bàn tay An mẹ mở ra rồi lại nắm chặt lấy ga giường, sắc mặt trắng bệch, “Ba con rất tức giận, bọn họ…”

“Ba con sẽ không đồng ý đâu.” An Bội Hòa khẳng định.

“Mẹ sợ…” An mẹ kéo tay An Bội Hòa, “Tiểu Hòa, con biết chuyện Trần Duyên Minh không, Bạch Bắc Hải, ông ta như vậy….” Nói chưa dứt lời thì không nói được nữa, đưa tay chùi khóe mắt.

“Ý mẹ là nếu ông ta tiếp tục bức bách…” An Bội Hòa cứng nhắc đứng dậy, “Hôn sự kia…”

“Không biết nữa.” An mẹ hít vào, cố gắng bình tĩnh, “Bọn họ vẫn đang nói chuyện, mọi việc còn chưa tới nỗi, Tiểu Hòa, tuy mẹ không phải mẹ đẻ của con, nhưng dù sao mẹ cũng đã nuôi con khôn lớn, ba con, ông ấy…. Con nói xem mẹ phải làm gì bây giờ, ngày nào mẹ cũng mơ ác mộng, mơ thấy ngày đó đến….”

An Bội Hòa vỗ nhẹ lên lưng mẹ, cũng không biết phải nói gì, An mẹ khóc nức nở một hồi, “Chú Cố là người trọng nghĩa, tức giận cũng chỉ biết lựa chọn bỏ đi, nhưng Bạch Bắc Hải thì khác, hắn lấy nhược điểm để uy hiếp chúng ta, con nói xem là vì cái gì… Còn cả Tiểu Nhược nữa, từ lúc nó nhỏ mẹ đã thích nó, cứ nghĩ sẽ lấy nó về làm vợ cho con, nhưng mọi chuyện lại thành như vậy….” Nói xong khóc toáng lên, An Bội Hòa đột nhiên nhớ tới chuyện của nhiều năm trước, chính là khi hắn lần thứ 2 tiếp cận Bạch Như Sương, lúc đó Cố Nhược vừa mới đi bệnh viện, chỉ còn hắn ở lại trường giết thời gian.

Vốn lúc đó An Bội Hòa đang trốn ở góc hành lang ngủ trưa, không ngờ lại nghe được Trần Cẩm Đường và Bạch Như Sương nói chuyện.

“Anh nói xem, lên trung học chúng ta còn chung một lớp được không?” Bạch Như Sương nói với Trần Cẩm Đường.

“Chắc vậy.” Trần Cẩm Đường trả lời, “Mấy hôm trước nghỉ học em không đi chơi với An Bội Hòa sao?”

“Không.” Bạch Như Sương ngượng ngùng cười, “Anh quan tâm em à?”

“Chỉ hỏi chút thôi.” Trần Cẩm Đường bình tĩnh nói, hắn biết, mình càng lãnh đạm, Bạch Như Sương lại càng nôn nóng, đối phó người nào dùng cách nào tự hắn biết rõ.



“Trần Cẩm Đường, bây giờ em đang kết giao với An Bội Hòa.” Bạch Như Sương vội vã nói.

Trần Cẩm Đường không nhanh không chậm sửa lại chồng vở trên tay, cười nhạt một cái, không vội nói chuyện, Bạch Như Sương lại tiếp tục, “Hôm đó An Bội Hòa với Cố Nhược đi bơi, kết quả Cố Nhược bị chìm.”

“Cố Nhược?” Trần Cẩm Đường nhíu nhíu mày, “Là cô bé hay bị cậu ta khi dễ sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Như Sương nở nụ cười, “Anh cũng biết à, lần nào An Bội Hòa cũng khi dễ nó, chẳng biết vì sao.”

“Nhìn nó là thấy xui xẻo, đi bơi cũng gặp chuyện được, nếu ra đường cái bị tai nạn xe cộ thì sao?” Trong ấn tượng của Trần Cẩm Đường, Cố Nhược chỉ là một con nhóc hay bị An Bội Hòa bắt nạt.

“Ha ha…” Bạch Như Sương cười, “Em cũng nghĩ thế.” Kỳ thật trong lòng cô không nghĩ vậy, cô không rành Cố Nhược lắm, nói vậy cũng chỉ vì muốn lấy lòng Trần Cẩm Đường thôi.

An Bội Hòa đá ghế đứng dậy, lúc hắn đang lo lắng bệnh tình của Cố Nhược, bọn họ lại dám nói như vậy sao, “Mày nói cái gì!”

“An Bội Hòa?” Bạch Như Sương kêu lên, cảm giác bắt gian tại trận không tốt tí nào.

“Tôi nói cái gì sao?” Trần Cẩm Đường không thèm ngẩng đầu, tiếp tục sửa sang lại mấy thứ trong tay.

“Nếu biết mày rảnh rỗi thích đi nguyền rủa người khác, tao đã cho mày lọ nước cọ bồn cầu để đánh răng rồi.” An Bội Hòa cười nói, trong ánh mắt lại hàm chứa sự tức giận.

“Thật không?” Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Có thời gian nói tôi chi bằng nghĩ lại xem là ai bắt nạt cô ấy, nói người khác ác sao còn làm việc ác?”

“Mày!” An Bội Hòa nói không ra lời, nhưng tức giận không nín được, giơ chân lên đạp xấp vở Trần Cẩm Đường đang cầm trên tay rơi xuống đất.

Trần Cẩm Đường nhìn mấy quyển vở rơi tán loạn, lẳng lặng cười, cúi người nhặt lên, nói vẻ chế giễu, “Cũng đá cô ấy xuống nước như vậy sao?”

An Bội Hòa túm áo Trần Cẩm Đường, “Mày muốn đánh nhau không?”

“Với cậu?” Trần Cẩm Đường cười, “Tôi không thèm.”

An Bội Hòa đấm một đấm, Trần Cẩm Đường lảo đảo lùi lại, khóe miệng lấm tấm máu, lao qua đẩy mạnh một cái, An Bội Hòa lùi hai bước, không ngờ phía sau là bậc thang, hắn mất thăng bằng ngã xuống bồn hoa bên dưới, một hòn đá sắc đính trên ngọn núi giả chọc vào bụng, đau đớn thắt lại, hắn kêu to một tiếng.

Có điều, lúc ấy Bạch Như Sương đang vội chạy tới quan tâm vết thương nơi khóe miệng Trần Cẩm Đường, lại một lần nữa cô ta chọn hắn, vết thương nơi bụng An Bội Hòa, tuy không nặng, nhưng nghiễm nhiên để lại sẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook