Chương 50
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Lúc Bạch Như Sương nhận được tin về việc kết hôn là lúc cô còn ở lại
khách sạn, chưa về nhà, một việc lớn ảnh hưởng tới cả cuộc đời như vậy
mà cô lại chỉ được thông báo qua điện thoại, vỏn vẹn mấy câu ngắn ngủi:
Tháng sau, kết hôn.
Chỉ đơn giản như thế, vì bí mật của nhà họ An, vì dục vọng tiền bạc, vì duy trì một loại niềm tin giả dối…
Có điều, bắt đầu ngay từ lúc đính hôn, việc này đã sớm nằm trong dự liệu, cho nên khi nhận được điện thoại của ba cô, Bạch Như Sương cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng như vậy không có nghĩa là cô sẽ đồng ý.
“Không.” Cô quả quyết, đối với cô mà nói, việc của nhà họ An không liên quan gì đến cô, cô thật sự không có bất cứ lí do gì phải dính dáng tới cái chuyện vô nghĩa ấy, hơn nữa, giữa cô và Trần Cẩm Đường trong lúc đó đã có nhiều thay đổi, cho nên, tất cả việc kia hết thảy đều không còn ý nghĩa gì nữa.
“Không?” Bạch Bắc Hải sửng sốt,”Như Sương,vcon đang nói cái gì?”
“Con không muốn kết hôn cùng An Bội Hòa.” Bạch Như Sương nói rõ từng chữ một.
“Tại sao ?” Bạch Bắc Hải cao giọng, vừa ngạc nhiên vừa trách cứ, hôm qua mình vất vả lắm mới bức cái gã họ An kia đến đường cùng, để ông ta tuyệt vọng mà mở miệng đồng ý chuyển lại cho mình 30% cổ phần, cho nên bọn họ đều tin chắc rằng hôn lễ sẽ được cử hành nhanh chóng.
“Từ lúc mới bắt đầu con chưa hề nói là con đồng ý, con chỉ không phản đối mà thôi.”Bạch Như Sương kiên quyết nói, ban đầu cùng lắm chỉ là vì muốn khích tướng Trần Cẩm Đường, hôm nay việc khích tướng đó chẳng phải đã không còn cần thiết nữa sao?
“Con….cái đứa nhỏ này…” Bạch Bắc Hải nói không nên lời: “Việc…việc….đã đến nước này rồi, làm sao con có thể….”
“Dù thế nào đi nữa con cũng không kết hôn…” Bạch Như Sương đang nói bỗng nhiên ngừng lại một chút,”….cùng với An Bội Hòa.”
Sau đó cô quyết đoán cúp điện thoại, vài giây sau cũng tắt luôn di động. Cô không muốn nghe chuyện đó nữa, cũng đồng nghĩa với việc biểu lộ mình tuyệt đối sẽ không chấp nhận, có lẽ ba cô sẽ hiểu.
Mới vài ngày trước đó, Bạch Như Sương còn muốn lợi dụng An Bội Hòa để đả kích Trần Cẩm Đường, vậy mà hôm nay…..còn cần phải làm vậy sao?
Đêm đó bốn người đều say, cô dìu Trần Cẩm Đường tới khách sạn. Hắn vừa say mèm vừa kịch liệt nhắc tới chuyện cũ ,từ việc hắn yêu thương kính trọng cha mình ra sao cho đến cái chết ngoài ý muốn của ông, rồi tới chuyện mẹ hắn kết hôn lần nữa, hắn bị cha dượng giễu cợt….vừa nói xong liền òa khóc nức nở…
Bạch Như Sương biết hắn lâu đến như vậy, cũng chỉ thấy được vẻ cao ngạo của hắn….
Hắn cao ngạo, trở thành một nhân tài có tương lai cực kì rộng mở trong mắt mọi người….
Hắn cao ngạo vứt bỏ chính bản thân mình….
Nhưng chưa bao giờ bày ra bộ mặt chật vật như thế…
Cô nhẹ nhàng ôm chầm lấy bả vai đang run rẩy của hắn, hắn dựa vào người cô, lẩm bẩm nói: “Tại sao…tại sao đến cuối cùng cái gì anh cũng không chiếm được…”
Bạch Như Sương cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên trán hắn, hắn khẽ rụt người lại, nhưng Bạch Như Sương vẫn tiếp tục tiến tới, cũng giống như cô năm đó, một lần, hai lần….Cô vẫn có thể tiếp tục ,bởi vì là hắn, cho nên cô không thèm để ý.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, mặc dù không thấy bóng dáng của Trần Cẩm Đường đâu, sau đó đi tìm hắn, hắn cũng chỉ lảng tránh nói mình uống rượu say cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng cô vẫn vui vẻ, bởi vì….lần này, hắn không đẩy tay cô ra, trong mắt của hắn có sự áy náy, không còn là vô tình lãnh đạm nữa.
Chỉ vậy thôi…cũng đủ rồi…
Chỉ vậy thôi…cũng đủ để làm cho cô thỏa mãn, làm cho cô tin tưởng hết thảy mọi việc vẫn còn có thể chờ đợi, vẫn còn cơ hội…
Đủ để cho cô hôm nay kiên quyết như thế, cự tuyệt việc kết hôn kia, nhất là khi cô cảm nhận được quan hệ giữa Cố Nhược và Trần Cẩm Đường rất kỳ lạ, nếu như cô vì Trần Cẩm Đường mới đến gần An Bội Hòa ,mà Trần Cẩm Đường lại vì muốn đả kích An Bội Hòa mới theo đuổi Cố Nhược, như vậy mọi chuyện lại trở nên rất đơn giản, chỉ cần cô không kết hôn với An Bội Hòa, bốn người bọn họ có phải là đều được giải thoát hay không ?
Lối thoát tốt nhất chăng? Chỉ cần ba của cô giữ kín bí mật kia, không phải là quá tốt rồi sao?
Chỉ cần Trần Cẩm Đường không còn thù hận nữa…Ngày trước, An Bội Hòa từng hoài nghi hắn biết bí mật của An thị cho nên mới đích thân tới điều tra, thế nhưng tra xét nửa ngày cũng không tìm được đáp án, có lẽ…Trần Cẩm Đường căn bản cũng không phải biết tất cả…
Nếu như hắn đã không biết gì, có phải mọi chuyện càng đơn giản hơn không ?
Người ta thường nói, khi một người con gái yêu một người con trai, thì sẽ trở nên mê muội, ngốc nghếch, chính là Bạch Như Sương lúc này đây, u u mê mê, ngốc đến mức không còn là chính mình.
Cô hy vọng mình có thể làm Trần Cẩm Đường rung động, có thể khuyên bảo ba cô, cho phép bọn họ…cũng sẽ tốt thôi…
Căn bản từ đầu Cố Nhược đã bỏ qua suy nghĩ như vậy, cho nên cô ấy mới cảm thấy không cần phải thay đổi tình hình hiện tại, mà chỉ muốn làm sao giữ vững tình hình như bây giờ, không để phát sinh việc gì ngoài ý muốn, ví như Trần Cẩm Đường tuyệt đối không nên làm cho tình hình rối loạn thêm nữa.
*************
Quản lí đi công tác, thư kí chắc cũng không cần phải đi làm, đúng lúc Cố Nhược phải chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, nên dứt khoát mượn những ngày này làm ngày nghỉ, bất kể có phải thật sự là vì lo việc học tập hay chỉ vì muốn bỏ công ty sống tự do như trước….
Trần Cẩm Đường vừa đi, Cố Nhược đã vọt ra khỏi công ty, trở về hang ổ bé nhỏ của mình tận hưởng cảm giác ngủ ngày…Ngủ cũng là cách nghỉ ngơi, lấy lại sức lực để chuẩn bị cho cuộc thi mà!
Nhưng là cuộc đời có lúc ngủ đứng cũng có thể lim dim ngon giấc, nhưng khi ngủ nằm lại không thể chợp mắt. Vừa nhắm mắt lại đã nghĩ ngay đến cái chuyện kết hôn đáng ghét kia, bạn Nhược căm giận từ trên giường bò dậy, xách ba lô chạy đến thư viện trong trường tìm sách đọc. Tìm này..tìm này…tìm này…mí mắt cô tự nhiên giật giật liên tục, cảm thấy bất an, lúc sau liền vội vã chạy ra khỏi thư viện, không quan tâm trên tay đang vác một chồng sách to tướng, bắt một chiếc taxi: “Đi đến nhà ga.”
Cố Nhược căng thẳng đi mua vé tàu, chờ đến lúc cô lên xe, rồi đến lúc xuống xe, nhìn dòng người chật chội chen lấn, cô mới cảm thấy u mê..tại sao lại chạy tới nơi này? Trong tay vẫn còn ôm một chồng sách, trên người chỉ có một cái ba lô, trong ví tiền cũng không mang gì cả, hơn nữa sau khi mua vé thì tiền còn lại rất ít, cô bắt đầu đau đầu tính xem không biết thế nào để ăn cơm tối.
Mới đi ra khỏi nhà ga, một tên cò khách sạn đã đi tới mời chào: “Tiểu thư, muốn thuê phòng phải không? Gần đây có khách sạn tiêu chuẩn ba sao, đi vài bước là tới thôi.”
Cố Nhược khoát khoát tay tránh ra ,thứ nhất, cô đối với loại hình mời chào này đã quá hiểu biết, thứ hai…cô căn bản không có tiền T___T
Có điều, việc này cũng đã nhắc nhở cô, tối nay ở đâu bây giờ? Cái vấn đề này rất quan trọng …nhưng mà nghĩ lại, vấn đề đó cũng không quan trọng bằng việc tự nhiên cô lại chạy tới đây làm gì? Ngay cả làm gì cũng không biết, mà vác xác tới, cô bị thần kinh rồi sao ???
Tới làm gì? Chỉ là nghĩ đến chuyện kết hôn kia, kết hôn là để bảo vệ gia đình hắn, nếu vội vàng như thế chỉ có thể chứng minh rằng Bạch Bắc Hải đã gây sự, nếu như Bạch Bắc Hải có thể bức bác An đến tình cảnh thế kia thì có lẽ hắn đã nắm chắc trong tay nhược điểm của An gia, như vậy chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Nhược lại vì sự tốt bụng của chính mình mà cười mỉa mai, xảy ra chuyện gì cũng không do cô quyết định hay thay đổi, từ đầu tới đuôi cô vẫn chỉ là khán giả ngồi ngoài xem mà thôi.
Cố Nhược thở dài, móc ví ra, muốn nhìn xem còn đủ tiền để mua vé trở về hay không, đột nhiên điện thoại di động vang lên, là Chu Tiểu Bạch, nghĩ đến đang ở đất khách quê người, cước điện thoại đắt đỏ liền cúp máy….
Mới đi đến đại sảnh nhà ga thì được một tin nhắn: “Tao vừa thấy Trần tiểu thụ! Đi với một ông chú lớn tuổi, chẳng lẽ bây giờ hắn chuyển qua thích niên thượng Công rồi? (Piggy: Niên thượng Công = Công lớn tuổi =)))
Cố Nhược khinh bỉ một cái, nhắn tin lại: “Mày làm chuyện nhàm chán gì thế?”
Lúc Cố Nhược đang xếp hàng ở chỗ bán vé, tin nhắn của Tiểu Bạch lại tới: “Sao lại nói tao nhàm chán ? Tao cũng có muốn Trần tiểu Thụ tìm một lão như vậy đâu, má phải có cái mụt ruồi to tướng, mất cảm tình bỏ xừ.”
Má phải có mụt ruồi? Cố Nhược dao động, chỉ nghĩ đến một người duy nhất, vội vã nhắn lại: “Mày nhìn thấy hai người đó ở đâu?”
Tiểu Bạch hình như rất phấn khích, nhắn tin lại cực nhanh: “Trong khách sạn nha! Mày biết tao bị mẹ đuổi ra khỏi nhà còn gì? Không ngờ lại nhìn thấy Trần tiểu Thụ với lão niên thượng Công đó từ trong phòng đi ra !!!”
Cố Nhược ngây ngẩn cả người, mí mắt bên phải càng giật nhanh hơn, từ trong chỗ xếp hàng chen ra ngoài, đứng kinh ngạc không biết làm gì….
Trần Cẩm Đường…tại sao lại ở chung một chỗ với ông ta???
Tháng sau, kết hôn.
Chỉ đơn giản như thế, vì bí mật của nhà họ An, vì dục vọng tiền bạc, vì duy trì một loại niềm tin giả dối…
Có điều, bắt đầu ngay từ lúc đính hôn, việc này đã sớm nằm trong dự liệu, cho nên khi nhận được điện thoại của ba cô, Bạch Như Sương cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng như vậy không có nghĩa là cô sẽ đồng ý.
“Không.” Cô quả quyết, đối với cô mà nói, việc của nhà họ An không liên quan gì đến cô, cô thật sự không có bất cứ lí do gì phải dính dáng tới cái chuyện vô nghĩa ấy, hơn nữa, giữa cô và Trần Cẩm Đường trong lúc đó đã có nhiều thay đổi, cho nên, tất cả việc kia hết thảy đều không còn ý nghĩa gì nữa.
“Không?” Bạch Bắc Hải sửng sốt,”Như Sương,vcon đang nói cái gì?”
“Con không muốn kết hôn cùng An Bội Hòa.” Bạch Như Sương nói rõ từng chữ một.
“Tại sao ?” Bạch Bắc Hải cao giọng, vừa ngạc nhiên vừa trách cứ, hôm qua mình vất vả lắm mới bức cái gã họ An kia đến đường cùng, để ông ta tuyệt vọng mà mở miệng đồng ý chuyển lại cho mình 30% cổ phần, cho nên bọn họ đều tin chắc rằng hôn lễ sẽ được cử hành nhanh chóng.
“Từ lúc mới bắt đầu con chưa hề nói là con đồng ý, con chỉ không phản đối mà thôi.”Bạch Như Sương kiên quyết nói, ban đầu cùng lắm chỉ là vì muốn khích tướng Trần Cẩm Đường, hôm nay việc khích tướng đó chẳng phải đã không còn cần thiết nữa sao?
“Con….cái đứa nhỏ này…” Bạch Bắc Hải nói không nên lời: “Việc…việc….đã đến nước này rồi, làm sao con có thể….”
“Dù thế nào đi nữa con cũng không kết hôn…” Bạch Như Sương đang nói bỗng nhiên ngừng lại một chút,”….cùng với An Bội Hòa.”
Sau đó cô quyết đoán cúp điện thoại, vài giây sau cũng tắt luôn di động. Cô không muốn nghe chuyện đó nữa, cũng đồng nghĩa với việc biểu lộ mình tuyệt đối sẽ không chấp nhận, có lẽ ba cô sẽ hiểu.
Mới vài ngày trước đó, Bạch Như Sương còn muốn lợi dụng An Bội Hòa để đả kích Trần Cẩm Đường, vậy mà hôm nay…..còn cần phải làm vậy sao?
Đêm đó bốn người đều say, cô dìu Trần Cẩm Đường tới khách sạn. Hắn vừa say mèm vừa kịch liệt nhắc tới chuyện cũ ,từ việc hắn yêu thương kính trọng cha mình ra sao cho đến cái chết ngoài ý muốn của ông, rồi tới chuyện mẹ hắn kết hôn lần nữa, hắn bị cha dượng giễu cợt….vừa nói xong liền òa khóc nức nở…
Bạch Như Sương biết hắn lâu đến như vậy, cũng chỉ thấy được vẻ cao ngạo của hắn….
Hắn cao ngạo, trở thành một nhân tài có tương lai cực kì rộng mở trong mắt mọi người….
Hắn cao ngạo vứt bỏ chính bản thân mình….
Nhưng chưa bao giờ bày ra bộ mặt chật vật như thế…
Cô nhẹ nhàng ôm chầm lấy bả vai đang run rẩy của hắn, hắn dựa vào người cô, lẩm bẩm nói: “Tại sao…tại sao đến cuối cùng cái gì anh cũng không chiếm được…”
Bạch Như Sương cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên trán hắn, hắn khẽ rụt người lại, nhưng Bạch Như Sương vẫn tiếp tục tiến tới, cũng giống như cô năm đó, một lần, hai lần….Cô vẫn có thể tiếp tục ,bởi vì là hắn, cho nên cô không thèm để ý.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, mặc dù không thấy bóng dáng của Trần Cẩm Đường đâu, sau đó đi tìm hắn, hắn cũng chỉ lảng tránh nói mình uống rượu say cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng cô vẫn vui vẻ, bởi vì….lần này, hắn không đẩy tay cô ra, trong mắt của hắn có sự áy náy, không còn là vô tình lãnh đạm nữa.
Chỉ vậy thôi…cũng đủ rồi…
Chỉ vậy thôi…cũng đủ để làm cho cô thỏa mãn, làm cho cô tin tưởng hết thảy mọi việc vẫn còn có thể chờ đợi, vẫn còn cơ hội…
Đủ để cho cô hôm nay kiên quyết như thế, cự tuyệt việc kết hôn kia, nhất là khi cô cảm nhận được quan hệ giữa Cố Nhược và Trần Cẩm Đường rất kỳ lạ, nếu như cô vì Trần Cẩm Đường mới đến gần An Bội Hòa ,mà Trần Cẩm Đường lại vì muốn đả kích An Bội Hòa mới theo đuổi Cố Nhược, như vậy mọi chuyện lại trở nên rất đơn giản, chỉ cần cô không kết hôn với An Bội Hòa, bốn người bọn họ có phải là đều được giải thoát hay không ?
Lối thoát tốt nhất chăng? Chỉ cần ba của cô giữ kín bí mật kia, không phải là quá tốt rồi sao?
Chỉ cần Trần Cẩm Đường không còn thù hận nữa…Ngày trước, An Bội Hòa từng hoài nghi hắn biết bí mật của An thị cho nên mới đích thân tới điều tra, thế nhưng tra xét nửa ngày cũng không tìm được đáp án, có lẽ…Trần Cẩm Đường căn bản cũng không phải biết tất cả…
Nếu như hắn đã không biết gì, có phải mọi chuyện càng đơn giản hơn không ?
Người ta thường nói, khi một người con gái yêu một người con trai, thì sẽ trở nên mê muội, ngốc nghếch, chính là Bạch Như Sương lúc này đây, u u mê mê, ngốc đến mức không còn là chính mình.
Cô hy vọng mình có thể làm Trần Cẩm Đường rung động, có thể khuyên bảo ba cô, cho phép bọn họ…cũng sẽ tốt thôi…
Căn bản từ đầu Cố Nhược đã bỏ qua suy nghĩ như vậy, cho nên cô ấy mới cảm thấy không cần phải thay đổi tình hình hiện tại, mà chỉ muốn làm sao giữ vững tình hình như bây giờ, không để phát sinh việc gì ngoài ý muốn, ví như Trần Cẩm Đường tuyệt đối không nên làm cho tình hình rối loạn thêm nữa.
*************
Quản lí đi công tác, thư kí chắc cũng không cần phải đi làm, đúng lúc Cố Nhược phải chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, nên dứt khoát mượn những ngày này làm ngày nghỉ, bất kể có phải thật sự là vì lo việc học tập hay chỉ vì muốn bỏ công ty sống tự do như trước….
Trần Cẩm Đường vừa đi, Cố Nhược đã vọt ra khỏi công ty, trở về hang ổ bé nhỏ của mình tận hưởng cảm giác ngủ ngày…Ngủ cũng là cách nghỉ ngơi, lấy lại sức lực để chuẩn bị cho cuộc thi mà!
Nhưng là cuộc đời có lúc ngủ đứng cũng có thể lim dim ngon giấc, nhưng khi ngủ nằm lại không thể chợp mắt. Vừa nhắm mắt lại đã nghĩ ngay đến cái chuyện kết hôn đáng ghét kia, bạn Nhược căm giận từ trên giường bò dậy, xách ba lô chạy đến thư viện trong trường tìm sách đọc. Tìm này..tìm này…tìm này…mí mắt cô tự nhiên giật giật liên tục, cảm thấy bất an, lúc sau liền vội vã chạy ra khỏi thư viện, không quan tâm trên tay đang vác một chồng sách to tướng, bắt một chiếc taxi: “Đi đến nhà ga.”
Cố Nhược căng thẳng đi mua vé tàu, chờ đến lúc cô lên xe, rồi đến lúc xuống xe, nhìn dòng người chật chội chen lấn, cô mới cảm thấy u mê..tại sao lại chạy tới nơi này? Trong tay vẫn còn ôm một chồng sách, trên người chỉ có một cái ba lô, trong ví tiền cũng không mang gì cả, hơn nữa sau khi mua vé thì tiền còn lại rất ít, cô bắt đầu đau đầu tính xem không biết thế nào để ăn cơm tối.
Mới đi ra khỏi nhà ga, một tên cò khách sạn đã đi tới mời chào: “Tiểu thư, muốn thuê phòng phải không? Gần đây có khách sạn tiêu chuẩn ba sao, đi vài bước là tới thôi.”
Cố Nhược khoát khoát tay tránh ra ,thứ nhất, cô đối với loại hình mời chào này đã quá hiểu biết, thứ hai…cô căn bản không có tiền T___T
Có điều, việc này cũng đã nhắc nhở cô, tối nay ở đâu bây giờ? Cái vấn đề này rất quan trọng …nhưng mà nghĩ lại, vấn đề đó cũng không quan trọng bằng việc tự nhiên cô lại chạy tới đây làm gì? Ngay cả làm gì cũng không biết, mà vác xác tới, cô bị thần kinh rồi sao ???
Tới làm gì? Chỉ là nghĩ đến chuyện kết hôn kia, kết hôn là để bảo vệ gia đình hắn, nếu vội vàng như thế chỉ có thể chứng minh rằng Bạch Bắc Hải đã gây sự, nếu như Bạch Bắc Hải có thể bức bác An đến tình cảnh thế kia thì có lẽ hắn đã nắm chắc trong tay nhược điểm của An gia, như vậy chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Nhược lại vì sự tốt bụng của chính mình mà cười mỉa mai, xảy ra chuyện gì cũng không do cô quyết định hay thay đổi, từ đầu tới đuôi cô vẫn chỉ là khán giả ngồi ngoài xem mà thôi.
Cố Nhược thở dài, móc ví ra, muốn nhìn xem còn đủ tiền để mua vé trở về hay không, đột nhiên điện thoại di động vang lên, là Chu Tiểu Bạch, nghĩ đến đang ở đất khách quê người, cước điện thoại đắt đỏ liền cúp máy….
Mới đi đến đại sảnh nhà ga thì được một tin nhắn: “Tao vừa thấy Trần tiểu thụ! Đi với một ông chú lớn tuổi, chẳng lẽ bây giờ hắn chuyển qua thích niên thượng Công rồi? (Piggy: Niên thượng Công = Công lớn tuổi =)))
Cố Nhược khinh bỉ một cái, nhắn tin lại: “Mày làm chuyện nhàm chán gì thế?”
Lúc Cố Nhược đang xếp hàng ở chỗ bán vé, tin nhắn của Tiểu Bạch lại tới: “Sao lại nói tao nhàm chán ? Tao cũng có muốn Trần tiểu Thụ tìm một lão như vậy đâu, má phải có cái mụt ruồi to tướng, mất cảm tình bỏ xừ.”
Má phải có mụt ruồi? Cố Nhược dao động, chỉ nghĩ đến một người duy nhất, vội vã nhắn lại: “Mày nhìn thấy hai người đó ở đâu?”
Tiểu Bạch hình như rất phấn khích, nhắn tin lại cực nhanh: “Trong khách sạn nha! Mày biết tao bị mẹ đuổi ra khỏi nhà còn gì? Không ngờ lại nhìn thấy Trần tiểu Thụ với lão niên thượng Công đó từ trong phòng đi ra !!!”
Cố Nhược ngây ngẩn cả người, mí mắt bên phải càng giật nhanh hơn, từ trong chỗ xếp hàng chen ra ngoài, đứng kinh ngạc không biết làm gì….
Trần Cẩm Đường…tại sao lại ở chung một chỗ với ông ta???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.