Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 51

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

Đến lúc Cố Nhược hồi phục tinh thần mới quyết định ở lại chỗ này, cũng không thèm để ý đất khách gọi điện tốn tiền, gọi ngay cho Tiểu Bạch, “Heo Trắng! Tới đưa tiền cho tao.”

Bạn Chu Tiểu Bạch đang làm biếng ăn vụng, bị sặc bánh quy ho khù khụ, “Mày, mày…. Khụ… Nói gì?”

“Tao ở trạm xe lửa thành phố N, trên người không mang tiền.” Cố Nhược không khách khí trả lời, cô bây giờ chẳng quen ai, số điện thoại An Bội Hòa thì xóa mất rồi, cũng không thể vừa tới đây đã gọi cho Trần Cẩm Đường được.

“Không có tiền mày còn đến đấy làm gì!” Tiểu Bạch kinh ngạc kêu lên, “Mày BH thật đó.”

“Dù sao thì mày cũng tới ngay đi, không tao chết bây giờ.” Cố Nhược ngồi xuống ghế đợi trên bến xe.

“Thẻ mày đâu?” Tiểu Bạch nhân dịp quản lý vắng mặt, len lén ngồi trong phòng nghỉ, đi làm đã mệt chết còn muốn đi đưa tiền?!

“Tao ra ngoài không mang gì cả mà!” Cố Nhược lục lục túi, “Bắt xe ra đưa tao đi?”

“Nhưng mà xa lắm…” Tiểu Bạch lăn trên giường xuống.

“Chu Tiểu Bạch, mày có tin không tao mách mẹ mày tiền lương tháng trước mày lấy đi mua manga BL hết sạch rồi?” Xem ra không ra đòn sát thủ, con heo lười Tiểu Bạch không chịu rời ổ.

“Tao tới ngay đây!” Tiểu Bạch kêu rên một tiếng, gặp người không quen, nộp lầm bạn xấu T___T!

Cố Nhược đắc ý cười, “Tiểu Bạch, thật là chị em tốt của tao!”

An gia.

“Tiểu Hòa…” An mẹ gõ cửa, người bên trong đáp một tiếng, bà mở cửa đi vào, An Bội Hòa đang ngồi ở bàn đọc sách, nhưng sách cũng không thèm đọc, máy tính cũng không mở.

An mẹ đi tới, nhìn cái hộp trong tay hắn, “Cái gì vậy?”

“Không có gì ạ.” An Bội Hòa đặt cái hộp lên giá sách, “Có chuyện gì vậy mẹ?”

“Không có, mẹ vừa mới lên danh sách khách mời, ngoài bạn bè của chúng ta ra, còn có muốn mời bạn học không?” An mẹ lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh hắn.

“Không muốn mời ai cả….” An Bội Hòa cúi đầu, ngày đó cha hắn tranh chấp với Bạch Bắc Hải, trong lòng hắn vẫn có một chút ảo tưởng, ảo tưởng nếu như có biến cố xảy ra, mình sẽ không phải kết hôn, đó là ý nghĩ trong nháy mắt, hắn thậm chí còn không liên tưởng đến hậu quả, nhưng kết quả cuối cùng cha mình lại vẫn thỏa hiệp, ông ấy thỏa hiệp, chứng minh nhà bọn họ lệ thuộc vào Bạch Bắc Hải cỡ nào, đứt dây động rừng.

“Tiểu Hòa à…” An mẹ than thở, “Biết là lần này làm khó dễ con, nhưng cha con cũng khó lắm mới đồng ý, con biết không? Mẹ thà để ông ấy đồng ý cho Bạch gia tiền. Mẹ chỉ sợ chuyện năm đó lại tái diễn, thà lấy 30% cổ phần đổi lấy bình an còn hơn.”

An Bội Hòa trầm mặc không nói, An mẹ nói tiếp, “Có điều, Tiểu Hòa, con luôn trêu ghẹo hết người này đến người nọ, nhưng tất cả đều không thật lòng, chi bằng, Bạch Như Sương… con thử tiếp nhận nó xem?”

An Bội Hòa mím chặt môi, chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu như… Con thích Cố Nhược thì sao?”

“Tiểu Nhược?” An mẹ giật mình, “Không, con không phải chỉ mới gặp lại nó thôi sao? Nhanh như vậy….”

“Con ở chung với cô ấy lâu rồi…” An Bội Hòa thu hồi ánh mắt, nhưng lại không biết phải nhìn vào đâu, khẽ nhếch miệng, cổ nặn ra một nụ cười, chỉ tiếc ngoài miệng cười, ánh mắt lại không cười, khiến cho nụ cười vốn rực rỡ thành đau thương cười khổ, “Có điều…. Chuyện đó cũng không quan trọng…”



An mẹ kinh ngạc nhìn hắn, quay đầu bỏ đi, “Không có việc gì mẹ đi đây, chờ Bạch Như Sương về hai đứa có nhiều việc phải làm đó.”

“Mẹ.” An Bội Hòa nắm chặt tay ngẩng đầu nhìn bà, “Có phải như vậy con sẽ trả hết nợ cho ba mẹ không?”

An mẹ đứng dậy đi ra cửa, “Đây là cha mẹ thiếu nợ con…”

Cố Nhược ngồi ở trạm xe đến lúc mông phát tê dại, Tiểu Bạch vẫn chưa tới, cô dùng tiền còn lại trên người mua cuốn tạp chí giết thời gian, nếu nó không đến thật cô chết đói dọc đường mất thôi… Đương lúc Cố Nhược đang trút giận lên cuốn tạp chí, bạn Chu Tiểu Bạch giống như “Thiên ngoại phi heo” kỳ tích xuất hiện giữa đám đông cực kỳ bắt mắt, “Tiểu Bạch! Tao tới cứu mày!”

Cố Nhược giống như người chết thấy Hoa Đà, kích động xun xoe chạy lại chỗ Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch!”

“Tao đem hết gia sản nhà tao đến!” Tiểu Bạch dũng cảm vỗ vỗ ngực nói.

“Được… Vừa đi vừa nói, tao đói chết mất.” Cố Nhược túm tay Tiểu Bạch.

“Ok, tao mời khách!” Tiểu Bạch hào phóng lấy ví ra, “Toàn bộ gia sản của tao đó!” Cố Nhược vừa châu đầu lại, lập tức kêu lên, “Tiểu Bạch, giờ mày cũng học người ta dùng chi phiếu à!”

“Không có mà.” Tiểu Bạch nói, “Tao có đâu.”

“Vậy mày….” Cố Nhược chỉa chỉa mấy tờ tiền nhỏ xíu trong ví tiền la hoảng lên, một tờ hồng hồng cũng không có! “Ít như vậy sao?”

“Toàn bộ đó!” Tiểu Bạch nói, “Tháng này tao mua truyện hết rồi, chỗ này là tiền tiết kiệm từ tháng trước đó, nếu không phải mày cần tao cũng đem đi mua truyện luôn….!”

“Heo trắng chết tiệt!” Cố Nhược kêu to, run rẩy chỉ vào ví của nó, “Mang ít tiền như vậy, mày với tao ăn vỉa hè à!”

“Ăn vỉa hè sao! Tốt!” bạn Bạch căn bản không thèm để ý ngữ điệu của người nói, phấn khích vỗ tay, “Tao cũng chưa tới chỗ này bao giờ, có gì đặc sản không?”

“….” Cố Nhược mặt đèn sì, giật cái ví trong tay Tiểu Bạch, “Mày cho tao ngủ đường rồi.”

Mắt Tiểu Bạch vẫn còn lấp lánh, “Ăn cái gì, ăn cái gì….”

Cố Nhược vừa đi ra khỏi trạm xe lửa, một đám người đã ùa đến, “Tiểu thư muốn ở trọ không?” “Có phòng hai người.” “Chỗ tôi còn cung cấp điểm tâm…”

Bạn Nhược dừng bước, “Phòng đôi một tối 20 đồng có không?”

Cho nên, vốn bị vây giữa một đám trong nháy mắt đã giải tán sạch, chỉ còn lại Tiểu Bạch và Cố Nhược đứng đó, “Hứ—–!” Bạn Bạch hắt xì một cái, “Lạnh quá…”

Cố Nhược quay đầu khinh bỉ nhìn Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, “Không phải tại mày sao…”

Bạn Bạch chớp chớp mắt, “Ăn cái gì, ăn cái gì?”

Cố Nhược nhìn ngó một chút, giờ đã là mùa đông, sắc trời đã sớm tối đen, Cố Nhược nhìn ánh sáng sắp tắt, thở dài, “Tiểu Bạch, nghỉ ở đâu bây giờ?”

Tiểu Bạch cũng đang nhìn đông ngó tây, “Mày nhìn… Kia không phải Trần tiểu thụ sao?”

“Hả?” Cố Nhược cả kinh, quay đầu lại nhìn, Trần Cẩm Đường đang chậm rãi đi từ trong trạm xe lửa ra. Bên cạnh hắn lại là Bạch Bắc Hải, hai người vừa đi vừa nói chuyện.



Tiểu Bạch khoa chân múa tay, “Eh, eh, Trần tiểu thụ…..”

Cố Nhược vội kéo xếnh xệch Tiểu Bạch vào góc tường, “Sao, không phải mày quen hắn sao?” Tiểu Bạch kéo áo Cố Nhược.

Cố Nhược quay mặt vào tường sợ anh ta phát hiện, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, kéo Tiểu Bạch, “Heo trắng, có muốn có người trả tiền hộ bọn mình không?”

“Hả?” Tiểu Bạch ngây ngẩn cả người, bạn Nhược chớp mắt một cái, Tiểu Bạch ngầm hiểu gật đầu.

Trần Cẩm Đường và Bạch Bắc Hải vừa đi tới, Chu Tiểu Bạch lập tức nhảy ra, “Trần học trưởng!”

Trần Cẩm Đường dừng chân sửng sôt nhìn Tiểu Bạch, “Cô là…”

“Em là bạn Cố Nhược….” Tiểu Bạch vỗ ngực một cái nói, “Học trưởng, hồi đó anh là nhân vật nổi tiếng ở trường mà!”

Trần Cẩm Đường cố gắng nhớ lại nhưng Tiểu Bạch tất nhiên không cho hắn thời gian“Eh, anh không tin em sao, em tới đón Cố Nhược, lát nữa nó đến rồi.”

“Cố Nhược?” Bạch Bắc Hải cũng sửng sốt.

“Oa!” Tiểu Bạch chìa tay ra, “Chú này nhất định là cha Bạch Như Sương rồi.”

“Sao cô biết?” Bạch Bắc Hải giật mình.

“Còn không nữa, cháu rất thân với Bạch Như Sương, con gái chú giống cha.” Tiểu Bạch hai mắt tròn xoe nói dối không đỏ mặt, “Cháu vừa nhìn là biết.”

“Cô nói tới đón Cố Nhược, sao cô ấy lại tới đây?” Trần Cẩm Đường kỳ quái hỏi.

“Ack…” Tiểu Bạch cười mỉa một cái, “Em tới đây đi chơi, bảo Cố Nhược dẫn đường cho em.”

“Chơi?” Trần Cẩm Đường gật đầu một cái, “Vậy… Cô có chuyện gì sao?”

“Tất nhiên!” Tiểu Bạch cười khúc khích, “Lâu lắm rồi không gặp học trưởng, học trưởng có thể cho em vinh dự cùng ăn cơm không?”

Bạch Bắc Hải ho khan một tiếng, “Vậy cậu nhanh lên, tôi đi trước.”

“Không mà, chú ơi, cùng ăn đi! Chúng ta cùng ôn chuyện!” Tiểu Bạch vô liêm sỉ nói, Cố Nhược vừa dặn, cái lão gia hỏa này là lắm tiền nhất.

“Mấy cô cậu trẻ tuổi, tôi đây….” Bạch Bắc Hải từ chối nói….

“Có sao có sao….” Tiểu Bạch mặt dày nói, “Chú phải năng ngồi với người trẻ tuổi mới lâu già được!”

“Vậy cùng nhau ăn cơm đi. Vừa lúc tôi cũng muốn mời ông….” Trần Cẩm Đường đành giảng hòa, Bạch Bắc Hải cũng gật đầu một cái, nghĩ đến Cố Nhược là con gái Cố Âu, cũng không liên quan gì đến chuyện này.

“Vậy chúng ta cùng chờ Cố Nhược nhé.” Tiểu Bạch nhếch miệng cười, chỉ vào cửa trạm xe lửa, bạn Cố Nhược của chúng ta đã oanh oanh liệt liệt giả bộ phong trần mệt mỏi nhảy nhót ra khỏi đó, “Oa… Trùng hợp vậy sao !”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook