Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 56

Trừu Phong Mạc Hề

14/04/2017

Đang lúc Cố Nhược hãy còn hoảng hốt sau khi thông suốt được được câu chuyện đáng sợ kia thì sự việc trước mắt còn khiến cô kinh ngạc đến mức không có gì để nói.

Chu Tiểu Bạch cùng Bạch Bắc Hải hai người xắn tay áo, một chân dẫm lên ghế ngồi, vừa la hét vừa uống rượu: “Tiểu Công với Tiểu Thụ, hai người cùng nhau H ở trên giường, xxoo, lại ooxx…”

Tiểu Bạch đắc ý giơ hai ngón tay hình “cây kéo” của mình về phía Bạch Bắc Hải đang xòe ra năm ngón tay hình “cái bao”, cười gian: “Bác Bạch à, bác lại thua rồi !”

Bạch Bắc Hải thấy vậy, nâng chén rượu nốc một hơi cạn sạch. Cố Nhược nhìn hai người ai cũng đỏ mặt tía tai, nhìn lên trên bàn lại thấy ngổn ngang bao nhiêu vỏ chai rượu rỗng.

“Tiểu Nhược, mày đã về rồi….” Bạn Tiểu Bạch mắt say lờ đờ nhưng vẫn làm ra vẻ tỉnh táo nhìn Cố Nhược chằm chằm: “Mày đi vệ sinh sao lâu quá vậy, tao còn tưởng Trần học trưởng đi tìm mày rồi vớt mày đem đi đâu luôn rồi !”

“Hai người làm sao lại uống nhiều như vậy ? “ Cố Nhược kéo Tiểu Bạch đang đứng đó ngồi xuống.

“Cao hứng thôi!” Tiểu Bạch nhếch miệng cười khúc khích, đưa tay chỉ vào Bạch Bắc Hải đang say bí tỉ ngồi đối diện, nói: “Bác Bạch cũng cao hứng, ổng nói ổng muốn lập tức lấy được…lấy được….An…cái gì….30% cổ phần….vân vân và vân vân…! Tao đã nói rằng ông ấy chỉ muốn bán con gái mình thôi!”

“30% ?” Cố Nhược sửng sốt, Bạch Bắc Hải cầm chai rượu đã được mở sẵn rót cho Tiểu Bạch: “Nào, chúng ta tiếp tục…”

Cố Nhược giật lấy chén rượu của Tiểu Bạch để qua một bên, nhìn thẳng vào Bạch Bắc Hải hỏi tới: “Cái gì 30% ?”

Bạch Bắc Hải nhướng mày: “Mắc mớ gì tới cô? Ba cô cũng không quản chuyện này…”

Cố Nhược vốn không muốn lằng nhằng với mấy người say, nhưng vì vấn đề rất nghiêm trọng nên cô phải hỏi rõ ràng: “Tuy cha tôi không quản nhưng tôi lại quan tâm…”

“Cô muốn nhúng tay vào sao….” Nhìn dáng vẻ của Bạch Bắc Hải, mặc dù đã say, nhưng vẫn chưa đến mức đánh mất hết lí trí, vẫn còn phân biệt được ai là người trong cuộc, ai là người ngoài cuộc.

“Có phải ông muốn dùng 30% cổ phần công ty để làm phí trao đổi không? “ Cố Nhược tiếp tục truy hỏi, Trần Cẩm Đường cười nói: “Em nghĩ rằng ông ta có thể tiết lộ cho em biết những gì?”

Cố Nhược quay đầu nhìn: “Em không biết…”

“Thật ra, đến nước này rồi thì ai cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, cho nên việc tìm hiểu phải hay không phải căn bản không còn quan trọng nữa.” Trần Cẩm Đường cười nói.

Cố Nhược không còn lời nào nữa, cũng giống như Trần Cẩm Đường nói, chuyện đã sớm rõ ràng…Chẳng qua là cô không muốn tin….30% cổ phần ??? An gia làm sao có thể đáp ứng ? Cô bất giác nghĩ đến An Bội Hòa, lúc này hắn đang làm gì, đang nghĩ gì?

“Ông cũng uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa.” Trần Cẩm Đường kéo Bạch Bắc Hải đứng dậy: “Để tôi đưa ông về nhà.”, vừa nói vừa nhìn Cố Nhược: “Em cũng dìu bạn em về đi…À, không phải, bọn em vốn muốn tới đây chơi, vậy thì đưa cô ấy về khách sạn vậy.”

“Học trưởng…” Cố Nhược cười cười, xấu hổ nói: “Em không mang tiền…”

“Anh còn không hiểu em sao?” Hắn nở nụ cười, rút trong ví một cái thẻ đưa cho cô, cười bao dung một tiếng: “Anh đã đoán trước được em không mang tiền rồi. Có chuyện gì ngày mai nói anh biết, tạm thời anh vẫn chưa rời khỏi đây.”



Cố Nhược nhận lấy thẻ, vừa cười vừa xin lỗi một tiếng ,nhìn Trần Cẩm Đường dìu Bạch Bắc Hải ra ngoài, trong lòng bỗng cảm thấy đau xót…

Trần Cẩm Đường, anh có thể tha thứ cho em, tại sao lại không thể tha thứ cho người khác ?

Quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Bạch uống say bắt đầu khoa tay múa chân, bạn Nhược của chúng ta hối hận vô cùng, không ai quen nó đâu nhé = =!

Vì Tiểu Bạch uống say, khiêng nó đi rất vất vả nên Cố Nhược nhanh chóng vào ngay nhà khách bên cạnh, mướn hai gian phòng, đặt nó xuống giường còn cô thì ngồi một bên bắt đầu ngẫm nghĩ những chuyện vừa xảy ra.

Lời Trần Cẩm Đường nói không sai, kì thật mọi việc cô cũng đã sớm dự đoán được, Bạch Bắc Hải uy hiếp nhà họ An, để con gái mình làm nữ chủ nhân của An gia, còn muốn 30% cổ phần An thị…..Áp bức đến mức như vậy, An gia có thỏa hiệp hay không ?

Đôi khi, Cố Nhược còn nghĩ ,hy vọng An gia bởi vì không chịu được sự uy hiếp đó mà sẽ hủy bỏ việc hôn sự….Thế nhưng nếu An gia đáp ứng, thì bản thân cô không có lí do gì để phản đối nữa…

Về phần Trầm Cẩm Đường làm thế nào mà trở thành “tấm chắn”, cô nghĩ hoài cũng không biết nguyên nhân.

Cố Nhược vọt vào nhà vệ sinh, tắm rửa xong vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc lăn lên giường ngủ mất…

Cùng lúc đó, An Bội Hòa lại đang trằn trọc mãi không yên, cảm giác bất an trong lòng khiến hắn không ngủ được, quyết định đứng dậy đi ra ngoài uống chút nước.

Vừa mới đi xuống lầu dưới đã nghe tiếng khóc thút thít, hắn nhẹ nhàng đi tới, thấy mẹ hắn đang ngồi khóc một mình trong bóng tối, “Mẹ ?”

“Tiểu Hòa ?” An mẹ vội vàng ngừng khóc, cũng may là trong bóng tối con trai không thấy được mặt mình, :”Tại sao còn chưa ngủ ?”

An Bội Hòa ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về bả vai bà: “Sao vậy mẹ ?”

“Không có gì đâu.” An mẹ che dấu tâm sự, không muốn nói, thế nhưng thanh âm khàn khàn của bản thân đã phản bội bà.

An Bội Hòa nói: “Tại sao mẹ khóc?” Hắn vừa nói vừa định đứng dậy bật đèn, An mẹ nhanh chóng kéo hắn lại: “Đừng bật đèn.”

An Bội Hòa ngừng lại một chút rồi trở về chỗ ngồi, : “Vậy mẹ nói cho con biết, sao mẹ lại khóc ?”

An mẹ khẽ nức nở: “Hôm trước Bạch Bắc Hải đòi 30% cổ phần, mẹ đã cảm thấy lo sợ chuyện không may sẽ xảy ra, nhưng sau đó không ngờ ba con lại đồng ý, mẹ cho rằng coi như lấy xui xẻo trừ tai họa, cho hắn hết là xong….Nhưng mà hôm nay…”

“Chẳng lẽ Bạch Bắc Hải muốn nhiều hơn 30% ?” An Bội Hòa hỏi.

An mẹ lắc đầu, :” Không, là ba con không chịu cho hắn nữa…Từ lúc bắt đầu ba con vốn chẳng muốn cho..”

“Chuyện này là thế nào ?” An Bội Hòa ngây ngẩn cả người : “Ba muốn làm cái gì ?”



“Trần Duyên Minh… Rồi sẽ lại giống như Trần Duyên Minh thôi….” Giọng An mẹ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì nghẹn ngào không nói nên lời.

An Bội Hoà cứng người: “Ba điên rồi…”

“Ngày mai, chính là ngày mai…” An mẹ tiếp tục nói, An Bội Hòa đột nhiên đứng dậy: “Con muốn ngăn cản chuyện này !”

“Tiểu Hòa!” An mẹ gọi hắn lại: “Con muốn hại chết ba con sao?”

“Nhưng mà ba…”

“Mẹ cũng biết làm vậy là không đúng, cũng giống như đối phó với Trần Duyên Minh năm đó, đều là sai hết, nhưng nếu không làm vậy…ba con sẽ chết.” An mẹ nghẹn ngào nói, đứng dậy kéo An Bội Hòa ngồi xuống: “Không nên đi….không nên đi…”

An Bội Hòa cắn chặt môi dưới cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị của máu tanh, hắn nắm chặt tay, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, : “Nhưng mà…Đó là hai mạng người….”

“Mẹ cũng không biết nên làm gì bây giờ.” An mẹ đau khổ cúi đầu, “Nhưng ông ấy là chồng mẹ, tiểu Hòa, ba mẹ mặc dù không phải là ba mẹ ruột của con, nhưng lúc nào cũng xem con là con do chính mình sinh ra, ông ấy cũng là ba con…”

An Bội Hòa hít sâu một hơi, hắn đột nhiên cảm thấy những tia sáng đẹp đẽ của cuộc sống càng ngày càng xa dần….Bản thân hắn đang chìm vào trong bóng tối lạnh lẽo…: ”Được, con sẽ không nói gì..”

Một đêm qua đi,vẫn không ai ngủ được…..

Ngày hôm sau, khi Cố Nhược tỉnh lại, Chu Tiểu Bạch vẫn còn nằm trên giường ngáy như sấm, bạn Nhược thở dài đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, xong xuôi liền cầm ví, lấy chút tiền lẻ ra mua điểm tâm, lúc nhìn thấy màn hình di động một màu đen thui, đêm qua lúc ngủ quên tắt máy, bây giờ thì máy hết pin, tự tắt rồi.

Một phút xúc động chạy tới chỗ này, sạc pin dĩ nhiên không nhớ nổi mà mang rồi….

Lát nữa làm sao tìm được Trần Cẩm Đường đây, điện thoại tắt máy thì dĩ nhiên anh ta không thể tìm được mình, mà mình thì cũng chẳng nhớ số của anh ta nữa…

Lúc Cố Nhược của chúng ta đang cực kì phiền não thì bạn Bạch bên cạnh lại ung dung cất tiếng ngáy oanh vàng = =, thế nên bạn Nhược tức giận mím môi, thực hiện động tác “Một cước đạp heo” trúng ngay bạn Bạch : “Heo trắng! Đứng dậy cho tao!”

Bạn Tiểu Bạch cực kì tiêu sái lăn một vòng rồi rơi xuống đất…thế nhưng sau đó vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Cố Nhược thăm dò nhìn sang, thấy bạn Bạch trở mình, tiếp tục….ngáy >”<

“Heo heo heo !!!” Cố Nhược đạp thêm N cái nữa,bạn Bạch rốt cuộc cũng mở mắt heo của mình ra: “Đau quá…”

“Đau cũng đứng lên cho tao.” Cố Nhược oán hận nói: “Mày không đứng lên, tao sẽ tiếp tục “đạp heo” …”

Bạn Tiểu Bạch lắc qua lắc lại, đứng lên: “Sớm như vậy…Có chuyện gì ?”

“Đến An thị tìm người!” Cố Nhược trả lời, nếu Trần Cẩm Đường tới nơi này để đi công tác,vậy thì nhất định anh ta sẽ tới An thị, đến đó tìm anh ta.(Piggy: chị đi đến tìm anh Đường sao? hí hí,coi chừng đụng trúng “phi thường BT” đang ở đó =))).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook