Chương 55
Trừu Phong Mạc Hề
14/04/2017
Hồi đó, ngày đầu tiên Trần Cẩm Đường đi học ở trường mới, thầy giáo
dẫn hắn vào lớp, đứng trên bục giảng trong lòng hắn vô cùng căng thẳng, ánh mắt hắn cẩn thận đảo qua khắp các khuôn mặt trong phòng. Giống như
những đứa trẻ cảm thấy hứng thú khi gặp bạn học mới, hầu như tất cả mọi
người đều nhìn chằm chằm Trần Cẩm Đường, ngoại trừ một người.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp ngước lên nhìn trần nhà, dường như cảm thấy chào đón bạn học mới là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Thầy giáo mở miệng giới thiệu, “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, tên là Trần Cẩm Đường, bạn Trần Cẩm Đường ở trường cũ luôn đứng hạng nhất, các em cần phải học tập thật tốt giống bạn.”
Đám con trai ở phía dưới lập tức than thở, Trần Cẩm Đường cười ngượng, nhưng một tiếng nói lại vang lên, “Hạng nhất thì có gì hơn người, cũng chỉ là mọt sách thôi.”
Trần Cẩm Đường ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo kia đang tươi cười vẻ giảo hoạt, thầy giáo nói, “An Bội Hòa, nếu em không phục Trần Cẩm Đường thì hãy so tài với bạn ấy đi.”
Nam sinh được thầy giáo gọi là An Bội Hòa kia nở nụ cười khinh thường, “Chán chết, việc gì phải phí thời gian mà đi học chứ.” Sau đó mở cuốn sách đặt trên bàn, “Vào học nhanh một chút đi, lãng phí thời gian rồi lại dạy quá giờ nữa…”
Những lời này đối với An Bội Hòa rất bình thường, giống như Cố Nhược đã nói, hắn đắc tội với người khác không cần lý do, bởi vì đối với chuyện của người khác hắn rất tùy tiện nhưng cũng rất thích thú.
Xế chiều tan học hôm đó, Trần Cẩm Đường từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên được bố mẹ cùng tới đón, kể từ khi cha hắn tìm được công việc mới tại An thị, gia đình hắn như được tái sinh… Chuyện không thoải mái ở trường học cũng không để ý nữa, nhưng Trần Cẩm Đường không hiểu vì sao, mỗi lần hắn hạnh phúc thì đều gặp phải An Bội Hòa.
Chẳng hạn như một nhà ba người bọn họ đang đi ra bến xe bus, Lý Lộ xoa đầu con trai nói, “Hôm nay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn.”
“Thật ạ?” Trần Cẩm Đường vui mừng cười, ở phía sau bỗng nhiên có một chiếc xe hơi phóng như bay qua một vũng nước, làm bắn tung tóe hết lên cả ba người bọn họ, rồi phi thẳng mất.
“Sao lại như thế chứ!” Lý Lộ lập tức mắng, nhưng mà mắng thì làm được gì, chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo, kết quả là cả ba người đang vui vẻ chỉ có thể ấm ức quay về nhà để thay đồ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Cẩm Đường đang đi vào cổng trường, chợt nghe phía sau có tiếng còi ôtô, hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe vô cùng quen đang đậu cách đó không xa, hắn nhíu mày, cửa xe vừa mở, một khuôn mặt còn quen thuộc hơn, hắn giật mình.
Xung quanh có mấy học sinh đang đi tới, “Nhìn thấy không, ông chủ nhỏ của An thị đó, không hiểu cậu ta tại sao lại thích khoe khoang như vậy!”
“Người ta là cậu ấm dĩ nhiên có thể khoe khoang rồi, nếu như ba tao là lão tổng của An thị, tao cũng sẽ đi khoe khoang mỗi ngày!”
Cha hắn chỉ nhờ một chân trong An thị mà đã có thể khiến gia đình hắn gương vỡ lại lành, còn An Bội Hòa, làm ông chủ nhỏ của An thị,cớ sao hắn vẫn không thể không khinh thường?
Buổi sáng hôm đó, Trần Cẩm Đường đã biết được hai chuyện, một chuyện tốt một chuyện xấu.
Chuyện xấu là hắn đã gặp phải người mà hắn ghét đến suốt đời.
Chuyện tốt là hình như không chỉ có mình hắn ghét người đó.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, Trần Cẩm Đường đã đứng ở phía đối lập với An Bội Hòa, bọn họ rõ ràng là sáng tối tương phản, một người ngỗ nghịch, một người hiểu chuyện, một người hai bàn tay trắng, một người lại có rất nhiều.
Cho nên giữa họ nhất định có mẫu thuẫn, nhưng phát triển đến mức này thì ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến.
Trần Cẩm Đường rất thích thú cảm giác đoạt được những thứ trong tay An Bội Hòa, trong nháy mắt hắn nghĩ, cho dù ông trời cho mày nhiều bao nhiêu, tao vẫn có thể đoạt hết tất cả cho đến khi nào mày chỉ còn hai bàn tay trắng.
Nhưng mà đoạt lâu như vậy vẫn không thể hết được, An Bội Hòa luôn tỏ vẻ không hề gì, rất nhanh sau đó lại vui vẻ trở lại.
Chính là, cướp đoạt của An Bội Hòa xong, Trần Cẩm Đường cũng thấy hết hứng thú, cho nên sau khi giành được những cô gái mà An Bội Hòa theo đuổi, hắn cũng không do dự mà bỏ rơi họ, bởi vì đây vốn không phải là thứ hắn muốn, huống hồ có được những thứ này An Bội Hòa căn bản cũng không thèm để ý.
Vì sao hắn ta luôn có nhiều như vậy?
Càng đố kỵ thì thù hận ngày càng nhiều hơn, mãi cho đến đầu tháng ba năm ấy, giống như nước thủy triều dâng trào, không gì ngăn cản được.
Đó là đầu tháng ba gần hè, hắn cùng những học sinh giỏi khác được tuyển thẳng lên cao trung, không cần tới trường nữa, nhưng hắn vẫn hay chạy tới trường giúp thầy giáo việc này việc nọ, một nguyên nhân lớn hơn là hắn phát hiện An Bội Hòa lại theo đuổi một nữ sinh đã từng bị hắn bỏ rơi, nữ sinh đó là con gái của kế toán trưởng của An thị, Bạch Như Sương.
Lần thứ hai?
An Bội Hòa nghiêm túc?
Trần Cẩm Đường bắt đầu chú ý nhật cử nhất động của bọn họ, sau đó cuối cùng cũng giành lại được Bạch Như Sương.. Lúc ấy hắn cho rằng lần này đã có thể khiến cho An Bội Hòa thu lại cái vẻ khinh người kia, nhưng hắn phát hiện hắn đã sai.
Ngay từ đầu hắn đã sai rồi.
Hắn chưa từng có cái gì cả, những thứ hắn có được lại càng hư ảo, đến cuối cùng không chừng ngay cả hắn cũng có thể mất đi.
Trần Cẩm Đường nhớ rõ, trước ngày hôm đó, cha đã nói với hắn và mẹ, rằng cha có thể được thăng chức, cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn mừng.
Chỉ là, mỗi lần hạnh phúc thì ngay sau đó đau khổ lại đến, càng hạnh phúc thì càng đau khổ hơn.
Ngày hôm sau, cha nói phải ở lại làm thêm giờ, hắn với mẹ đi ngủ sớm.
Đêm hôm đó Trần Cẩm Đường không ngủ được, hắn cũng không biết tại sao, có lẽ là đang suy nghĩ xem Bạch Như Sương rốt cuộc có thể đả kích An Bội Hòa đến mức nào, cũng có lẽ là đang nghĩ đến cha hắn được thăng chức thì từ nay cả nhà sẽ được sống tốt hơn.
Vẫn nghĩ, nghĩ, nghĩ đến lúc rạng sáng, đột nhiên tiếng điện thoại trong nhà vang lên phá tan sự yên tĩnh, không hiểu sao rõ ràng chỉ là tiếng chuông bình thường, giữa trời đêm nghe lại dồn dập, âm thanh như muốn xuyên thấu lòng người, Trần Cẩm Đường trở mình xuống giường, đi vào phòng khách bắt máy, “Alo?”
“Cậu là nguời nhà của Trần Duyên Minh phải không?” Đầu bên kia có vẻ đang vội vã.
“Vâng, ông là…” Trần Cẩm Đường mới nói được một nửa đã bị cắt ngang, “Ông ấy bị tai nạn xe cộ, các người mau tới bệnh viện XX!”
Trần Cẩm Đường ngây ngẩn cả người, mọi suy nghĩ đều biến mất hết, trong đầu chỉ còn lại một màu đỏ của máu, điện thoại rơi xuống, đụng phải chân bàn, tiếng lách cách dần nhỏ lại…
Nói đến đó Trần Cẩm Đường khụt khịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thật lâu sau mới nói tiếp, “Cha anh bởi vì đi làm nên mới gặp chuyện, An thị cũng trợ cấp một số tiền rất lớn, nhưng tiền nhiều đến mấy cũng không thể đổi lại được cha…”
Trần Cẩm Đường nhớ rõ mẹ hắn đã khóc trước mộ cha đến ngất xỉu, những tiếng thê lương kia vẫn quanh quẩn trong đầu hắn thật lâu về sau, dù cho bọn họ bình thường có cãi nhau, nhưng tuổi thanh xuân của mẹ đã dành cả cho cha, vì người đàn ông này mà kết hôn, mà sinh con, vì ông không chịu xông pha vào xã hội mà tức giận, vì ông đã tỉnh tảo lại mà vui vẻ, đây là tình yêu phải không?
Trần Cẩm Đường nghĩ như vậy.
Nhiều năm qua mẹ đã nỗ lực vì cha nhiều như vậy, có lẽ nỗ lực là tình yêu lớn nhất.
Sau đó hắn theo mẹ sang nhà bà ngoại, rời khỏi thành phố N đã làm thay đổi hắn.
Nhưng hết thảy mọi thứ đều là trò đùa, người mẹ đã từng hết mình vì cha hắn, chưa đầy ba tháng sau đã kiên quyết tái giá.
Bà còn chưa đến bốn mươi, không cần vì một người đã khuất mà phải cô đơn suốt đời, chuyện này Trần Cẩm Đường có thể hiểu được, nhưng không đến ba tháng, quên một người hóa ra lại dễ dàng như vậy, quên một người đã yêu vài chục năm có thể nhanh như vậy!
Cái định nghĩa tình yêu bằng với sự trả giá thật châm chọc!
Trần Cẩm Đường không muốn ở cùng mẹ và cha dượng, hắn ở cùng ông bà ngoại học hết cao trung, lên đại học ở ký túc xá, sau khi tốt nghiệp kiên quyết đến thành phố S tìm việc.
Hắn không thể tha thứ cho mẹ của mình, mà càng không thể tha thứ cho kẻ nào đã cướp mất cha hắn, cũng cướp đi cuộc sống hạnh phúc của hắn.
Cố Nhược nhìn hắn, không biết nói gì, Trần Cẩm Đường thu lại ánh mắt, nhếch miệng, thoáng cười, “Đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi…” Cố Nhược thì thào.
“Chúng ta quay lại đi.” Hắn nói rồi kéo tay Cố Nhược, Cố Nhược khẽ lui về sau, “Vậy vì sao lại là em?”
Trần Cẩm Đường quay lưng về phía cô không quay đầu lại, “Anh nói rồi, tất cả nỗ lực của phụ nữ đều không thể tin được.”
“Nhưng mà em…” Cố Nhược nói đến một nửa đã bị hắn cắt ngang, “Bởi vì em chưa từng nói sẽ nỗ lực, cũng chưa từng nỗ lực, không hy vọng sẽ không thất vọng.”
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp ngước lên nhìn trần nhà, dường như cảm thấy chào đón bạn học mới là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Thầy giáo mở miệng giới thiệu, “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, tên là Trần Cẩm Đường, bạn Trần Cẩm Đường ở trường cũ luôn đứng hạng nhất, các em cần phải học tập thật tốt giống bạn.”
Đám con trai ở phía dưới lập tức than thở, Trần Cẩm Đường cười ngượng, nhưng một tiếng nói lại vang lên, “Hạng nhất thì có gì hơn người, cũng chỉ là mọt sách thôi.”
Trần Cẩm Đường ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo kia đang tươi cười vẻ giảo hoạt, thầy giáo nói, “An Bội Hòa, nếu em không phục Trần Cẩm Đường thì hãy so tài với bạn ấy đi.”
Nam sinh được thầy giáo gọi là An Bội Hòa kia nở nụ cười khinh thường, “Chán chết, việc gì phải phí thời gian mà đi học chứ.” Sau đó mở cuốn sách đặt trên bàn, “Vào học nhanh một chút đi, lãng phí thời gian rồi lại dạy quá giờ nữa…”
Những lời này đối với An Bội Hòa rất bình thường, giống như Cố Nhược đã nói, hắn đắc tội với người khác không cần lý do, bởi vì đối với chuyện của người khác hắn rất tùy tiện nhưng cũng rất thích thú.
Xế chiều tan học hôm đó, Trần Cẩm Đường từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên được bố mẹ cùng tới đón, kể từ khi cha hắn tìm được công việc mới tại An thị, gia đình hắn như được tái sinh… Chuyện không thoải mái ở trường học cũng không để ý nữa, nhưng Trần Cẩm Đường không hiểu vì sao, mỗi lần hắn hạnh phúc thì đều gặp phải An Bội Hòa.
Chẳng hạn như một nhà ba người bọn họ đang đi ra bến xe bus, Lý Lộ xoa đầu con trai nói, “Hôm nay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn.”
“Thật ạ?” Trần Cẩm Đường vui mừng cười, ở phía sau bỗng nhiên có một chiếc xe hơi phóng như bay qua một vũng nước, làm bắn tung tóe hết lên cả ba người bọn họ, rồi phi thẳng mất.
“Sao lại như thế chứ!” Lý Lộ lập tức mắng, nhưng mà mắng thì làm được gì, chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo, kết quả là cả ba người đang vui vẻ chỉ có thể ấm ức quay về nhà để thay đồ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Cẩm Đường đang đi vào cổng trường, chợt nghe phía sau có tiếng còi ôtô, hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe vô cùng quen đang đậu cách đó không xa, hắn nhíu mày, cửa xe vừa mở, một khuôn mặt còn quen thuộc hơn, hắn giật mình.
Xung quanh có mấy học sinh đang đi tới, “Nhìn thấy không, ông chủ nhỏ của An thị đó, không hiểu cậu ta tại sao lại thích khoe khoang như vậy!”
“Người ta là cậu ấm dĩ nhiên có thể khoe khoang rồi, nếu như ba tao là lão tổng của An thị, tao cũng sẽ đi khoe khoang mỗi ngày!”
Cha hắn chỉ nhờ một chân trong An thị mà đã có thể khiến gia đình hắn gương vỡ lại lành, còn An Bội Hòa, làm ông chủ nhỏ của An thị,cớ sao hắn vẫn không thể không khinh thường?
Buổi sáng hôm đó, Trần Cẩm Đường đã biết được hai chuyện, một chuyện tốt một chuyện xấu.
Chuyện xấu là hắn đã gặp phải người mà hắn ghét đến suốt đời.
Chuyện tốt là hình như không chỉ có mình hắn ghét người đó.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, Trần Cẩm Đường đã đứng ở phía đối lập với An Bội Hòa, bọn họ rõ ràng là sáng tối tương phản, một người ngỗ nghịch, một người hiểu chuyện, một người hai bàn tay trắng, một người lại có rất nhiều.
Cho nên giữa họ nhất định có mẫu thuẫn, nhưng phát triển đến mức này thì ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến.
Trần Cẩm Đường rất thích thú cảm giác đoạt được những thứ trong tay An Bội Hòa, trong nháy mắt hắn nghĩ, cho dù ông trời cho mày nhiều bao nhiêu, tao vẫn có thể đoạt hết tất cả cho đến khi nào mày chỉ còn hai bàn tay trắng.
Nhưng mà đoạt lâu như vậy vẫn không thể hết được, An Bội Hòa luôn tỏ vẻ không hề gì, rất nhanh sau đó lại vui vẻ trở lại.
Chính là, cướp đoạt của An Bội Hòa xong, Trần Cẩm Đường cũng thấy hết hứng thú, cho nên sau khi giành được những cô gái mà An Bội Hòa theo đuổi, hắn cũng không do dự mà bỏ rơi họ, bởi vì đây vốn không phải là thứ hắn muốn, huống hồ có được những thứ này An Bội Hòa căn bản cũng không thèm để ý.
Vì sao hắn ta luôn có nhiều như vậy?
Càng đố kỵ thì thù hận ngày càng nhiều hơn, mãi cho đến đầu tháng ba năm ấy, giống như nước thủy triều dâng trào, không gì ngăn cản được.
Đó là đầu tháng ba gần hè, hắn cùng những học sinh giỏi khác được tuyển thẳng lên cao trung, không cần tới trường nữa, nhưng hắn vẫn hay chạy tới trường giúp thầy giáo việc này việc nọ, một nguyên nhân lớn hơn là hắn phát hiện An Bội Hòa lại theo đuổi một nữ sinh đã từng bị hắn bỏ rơi, nữ sinh đó là con gái của kế toán trưởng của An thị, Bạch Như Sương.
Lần thứ hai?
An Bội Hòa nghiêm túc?
Trần Cẩm Đường bắt đầu chú ý nhật cử nhất động của bọn họ, sau đó cuối cùng cũng giành lại được Bạch Như Sương.. Lúc ấy hắn cho rằng lần này đã có thể khiến cho An Bội Hòa thu lại cái vẻ khinh người kia, nhưng hắn phát hiện hắn đã sai.
Ngay từ đầu hắn đã sai rồi.
Hắn chưa từng có cái gì cả, những thứ hắn có được lại càng hư ảo, đến cuối cùng không chừng ngay cả hắn cũng có thể mất đi.
Trần Cẩm Đường nhớ rõ, trước ngày hôm đó, cha đã nói với hắn và mẹ, rằng cha có thể được thăng chức, cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn mừng.
Chỉ là, mỗi lần hạnh phúc thì ngay sau đó đau khổ lại đến, càng hạnh phúc thì càng đau khổ hơn.
Ngày hôm sau, cha nói phải ở lại làm thêm giờ, hắn với mẹ đi ngủ sớm.
Đêm hôm đó Trần Cẩm Đường không ngủ được, hắn cũng không biết tại sao, có lẽ là đang suy nghĩ xem Bạch Như Sương rốt cuộc có thể đả kích An Bội Hòa đến mức nào, cũng có lẽ là đang nghĩ đến cha hắn được thăng chức thì từ nay cả nhà sẽ được sống tốt hơn.
Vẫn nghĩ, nghĩ, nghĩ đến lúc rạng sáng, đột nhiên tiếng điện thoại trong nhà vang lên phá tan sự yên tĩnh, không hiểu sao rõ ràng chỉ là tiếng chuông bình thường, giữa trời đêm nghe lại dồn dập, âm thanh như muốn xuyên thấu lòng người, Trần Cẩm Đường trở mình xuống giường, đi vào phòng khách bắt máy, “Alo?”
“Cậu là nguời nhà của Trần Duyên Minh phải không?” Đầu bên kia có vẻ đang vội vã.
“Vâng, ông là…” Trần Cẩm Đường mới nói được một nửa đã bị cắt ngang, “Ông ấy bị tai nạn xe cộ, các người mau tới bệnh viện XX!”
Trần Cẩm Đường ngây ngẩn cả người, mọi suy nghĩ đều biến mất hết, trong đầu chỉ còn lại một màu đỏ của máu, điện thoại rơi xuống, đụng phải chân bàn, tiếng lách cách dần nhỏ lại…
Nói đến đó Trần Cẩm Đường khụt khịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thật lâu sau mới nói tiếp, “Cha anh bởi vì đi làm nên mới gặp chuyện, An thị cũng trợ cấp một số tiền rất lớn, nhưng tiền nhiều đến mấy cũng không thể đổi lại được cha…”
Trần Cẩm Đường nhớ rõ mẹ hắn đã khóc trước mộ cha đến ngất xỉu, những tiếng thê lương kia vẫn quanh quẩn trong đầu hắn thật lâu về sau, dù cho bọn họ bình thường có cãi nhau, nhưng tuổi thanh xuân của mẹ đã dành cả cho cha, vì người đàn ông này mà kết hôn, mà sinh con, vì ông không chịu xông pha vào xã hội mà tức giận, vì ông đã tỉnh tảo lại mà vui vẻ, đây là tình yêu phải không?
Trần Cẩm Đường nghĩ như vậy.
Nhiều năm qua mẹ đã nỗ lực vì cha nhiều như vậy, có lẽ nỗ lực là tình yêu lớn nhất.
Sau đó hắn theo mẹ sang nhà bà ngoại, rời khỏi thành phố N đã làm thay đổi hắn.
Nhưng hết thảy mọi thứ đều là trò đùa, người mẹ đã từng hết mình vì cha hắn, chưa đầy ba tháng sau đã kiên quyết tái giá.
Bà còn chưa đến bốn mươi, không cần vì một người đã khuất mà phải cô đơn suốt đời, chuyện này Trần Cẩm Đường có thể hiểu được, nhưng không đến ba tháng, quên một người hóa ra lại dễ dàng như vậy, quên một người đã yêu vài chục năm có thể nhanh như vậy!
Cái định nghĩa tình yêu bằng với sự trả giá thật châm chọc!
Trần Cẩm Đường không muốn ở cùng mẹ và cha dượng, hắn ở cùng ông bà ngoại học hết cao trung, lên đại học ở ký túc xá, sau khi tốt nghiệp kiên quyết đến thành phố S tìm việc.
Hắn không thể tha thứ cho mẹ của mình, mà càng không thể tha thứ cho kẻ nào đã cướp mất cha hắn, cũng cướp đi cuộc sống hạnh phúc của hắn.
Cố Nhược nhìn hắn, không biết nói gì, Trần Cẩm Đường thu lại ánh mắt, nhếch miệng, thoáng cười, “Đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi…” Cố Nhược thì thào.
“Chúng ta quay lại đi.” Hắn nói rồi kéo tay Cố Nhược, Cố Nhược khẽ lui về sau, “Vậy vì sao lại là em?”
Trần Cẩm Đường quay lưng về phía cô không quay đầu lại, “Anh nói rồi, tất cả nỗ lực của phụ nữ đều không thể tin được.”
“Nhưng mà em…” Cố Nhược nói đến một nửa đã bị hắn cắt ngang, “Bởi vì em chưa từng nói sẽ nỗ lực, cũng chưa từng nỗ lực, không hy vọng sẽ không thất vọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.