Chương 58
Trừu Phong Mạc Hề
14/04/2017
Cố Nhược đi ra cửa, thấy sống mũi cay cay, tự giễu bản thân, dù sao,
ngay từ đầu An Bội Hòa cũng đã chọn gia đình hắn, có lẽ bây giờ, như vậy mới là điều hắn mong muốn nhất.
Mình thật là thánh mẫu quá đi, bạn Nhược bỗng nhiên cảm thấy mình giống nữ chính thánh thiện trong phim truyền hình, chỉ kém cái chưa đến mức khiến người người cảm động… Đáng tiếc hơn nữa, thật sự cô không hề như thế, nếu như thế, vì sao cô không thể cảm hóa được những con người đang bị chôn vùi trong hận thù và tiền bạc như vậy?
An Bội Hòa đuổi theo, kéo tay cô lại, Cố Nhược quay đầu nhìn hắn, cô vẫn nhớ, đuôi lông mày của hắn lúc nào cũng nhếch lên, khóe miệng luôn lộ ra nụ cười đắc ý, hắn chỉ có niềm vui, chẳng bao giờ phiền não, từ bao giờ khuôn mặt hắn lại lén lút thay đổi như vậy, khiến cô cảm thấy vẻ tươi cười trong trí nhớ thật mờ ảo, người đứng trước mặt bây giờ còn xa lạ hơn cả quen thuộc.
Có lẽ, ngay từ đầu cô đã sai, cô nghĩ cô ghét loại người vô tâm vô tính như An Bội Hòa, thích hắn chẳng qua cũng chì bắt nguồn tự sự thương hại, bây giờ xem ra, từ ban đầu, có lẽ từ lúc còn bé… Cái tên vô liêm sỉ đó đã ở trong lòng cô, chỉ có điều, cả hai người đều bỏ lỡ…
Bỏ lỡ rồi sẽ không tìm lại được.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn nắm chặt cổ tay Cố Nhược.
“Không có gì.” Cố Nhược chớp mắt một cái, “Có thể có chuyện gì được chứ.”
“Vừa rồi anh nói…” Mới nói được nửa câu đã bị người khác cắt ngang, “Có vẻ như hôm nay chủ tịch An bận rồi.”
Cố Nhược quay đầu lại, Trần Cẩm Đường đang bước ra từ trong thang máy, ánh mắt sắc bén dừng lại nơi cổ tay Cố Nhược, sau đó chậm rãi bắt lấy ánh mắt của cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết: Em còn nhớ lời anh nói hôm qua không vậy?
Cố Nhược như phải bỏng vội gỡ tay ra, ho khan một tiếng, “Tay em không sao rồi, bị kẹt cửa một chút, không đau, không đau…” Nói xong đi về phía Trần Cẩm Đường, trong lòng oán hận, nữ tử trả thù, mười năm không muộn, đợi một ngày nào đó anh nằm trong tay tôi, nếu không khiến anh sống không bằng chết, tuyệt đối sẽ không mang họ Cố nữa.
An Bội Hòa cười, “Anh tới có việc gì vậy?”
“Tất nhiên là có việc….” Trần Cẩm Đường cũng cười, “Chứ không sao có thể tự nhiên tới gặp anh được…”
Cố Nhược nhân cơ hội nói, “Không phải anh đi cùng kế toán Bạch sao? Ông ta đâu rồi?”
An Bội Hòa nhớ tới lời Cố Nhược ban nãy, “Tôi không biết quản lý Trần lại thân với tổng kế toán của chúng tôi như vậy đó? Nếu tôi không nhầm phụ trách hợp tác với công ty KM là người khác cơ mà?”
Cố Nhược cảm thấy rõ ràng ánh mắt như kim đâm của Trần Cẩm Đường trên người mình, cảm thấy, đôi khi im lặng không phải là cách giải quyết tốt nhất, biện pháp tốt nhất là im lặng cộng với chuồn đi, “Em mót quá, em đi trước nha.”
Vừa chui vào WC, Cố Nhược khẽ thở ra, nhìn kỹ lại, đến đi WC mà cũng phải xếp hàng, tất cả mọi người đều là sinh viên đang đợi việc, Cố Nhược đột nhiên nhớ tới mình trước kia, nếu cô vẫn kiên quyết làm trạch nữ hết ăn lại nằm, liệu có xảy ra những chuyện như thế này không?
Nghĩ vậy bỗng phì cười, dạo này mình thật ngu ngốc, nghĩ đến toàn những điều không tưởng, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn cô, bạn Nhược chắp tay, “mọi người cứ từ từ, từ từ mà hưởng thụ….” Nói xong tìm một góc đứng dựa lưng vào tường.
Vừa lúc đó, mấy cô mặc đồng phục cũng đi vào, nhìn wc đông nghẹt liền cau mày, “Sao đông người vậy?”
“Eh, không chừng sau này còn làm đồng nghiệp đó.”
“Hắc, vừa rồi có thấy kế toán Bạch không? Xem ra hôm qua uống không ít, nhìn vẫn chưa tỉnh táo lắm.”
“Cũng phải, người ta sắp làm cha vợ chủ tịch rồi cơ mà”
“Không biết chủ tịch tìm ông ta có việc gì, nhìn dáng vẻ ông ta, rượu còn chưa tỉnh không ở nhà ngủ đi cho rồi.”
“Chắc chắn là có việc gấp…”
Cố Nhược đứng một lúc,áng chừng Trần Cẩm Đường và An Bội Hòa đã nói xong chuyện, mình không đi lại lạc mất Trần Cẩm Đường, không trả được thẻ cho anh ta, cũng chẳng có tiền mà ở đây mãi, vội chen ra ngoài, mất công một hồi đau mắt chóng mặt, thế nhưng lại không thấy ai!
Đưa tay gõ cửa phòng An Bội Hòa, cô thư ký đã đi tới, “Quyền chủ tịch đi họp rồi, cô có hẹn trước không?”
“Không không…” Cố Nhược lắc đầu, “Vậy cô có thấy người con trai đi cùng chủ tịch không?”
“Người nào?” Cô thư ký có vẻ khó hiểu, “Lúc tôi tới chỉ thấy mình chủ tịch.”
“Cảm ơn.” Cố Nhược phất phất tay, tìm Tiểu Bạch trước vậy.
Đi xuống lầu, thế nhưng cả Tiểu Bạch cũng không thấy đâu, “Khốn, cái gì chứ!” Quay đầu nhìn đám người hỗn loạn, Cố Nhược mất phương hướng, lúc không cần thì một đám người nhảy ra, giờ đến một người cũng không thấy.
“Cố Nhược?” Độtnhiên có người gọi phía sau, bạn Nhược kích động quay lại, hóa ra là Bạch Bắc Hải, “Chú Bạch?”
“Sao có một mình cô thôi?” Ông ta đã đi tới nơi,tinh thần có vẻ không được tốt lắm.
“Cháu không cầm di động, mà bọn họ lại đi đâu hết mất rồi.” Cố Nhược nói, “Chú có gặp Trần Cẩm Đường không?”
“Tôi đi cùng với cậu ta, nhưng bây giờ cũng không thấy đâu nữa, hay cô gọi điện thoại này?” Bạch Bắc Hải đưa điện thoại ra.
“Ngại quá…” Cố Nhược nói, “Nhờ chú bấm số giùm cháu, cháu không nhớ rõ số.” Bạch Bắc Hải bấm bấm một lúc rồi đưa qua, Cố Nhược nhận lấy, nghe nửa ngày vẫn không có người nhấc máy, đợi đến lúc tiếng hộp thư thoại vang lên, “Sorry, the number you have dialed…”
Cố Nhược bĩu môi trả lại điện thoại, “Không ai nghe máy ạ.”
“Vậy cô định ở đây đợi sao?” Bạch Bắc Hải hỏi.
“Vâng….” Cố Nhược lên tiếng, tiếng nói thì nhỏ, tiếng bụng réo thì lớn, bạn Nhược xấu hổ cười trừ.
“Sao, chưa ăn cơm à?” Bạch Bắc Hải nói.
“Dạ… Sáng nay hơi vội.”
“Vừa lúc tôi có việc đi ra ngoài, tôi đưa cô đi mua sáng trước nhé.”
“Sao phiền thế được ạ,” Cố Nhược vội từ chối,trong lòng thầm nghĩ, tưởng tôi như thế nào mà lại thèm đi với loại người như ông, không cần!!!
Bạch Bắc Hải lại cho rằng Cố Nhược ngại thật, “Không cần ngại, căn bản là tôi mới tỉnh rượu, đầu còn hơi váng, cô giúp tôi nhìn đường.”
“Nếu đã vậy thì phiền chú ạ.” Chuyện đến mức này có chối cũng không được, ngoài miệng đồng ý trong lòng thầm chửi má nó, được lắm Bạch Bắc Hải, xảy ra sự cố thì tôi làm đệm lưng cho ông chắc! Tức giận theo ông ta ra bãi đậu xe, ngồi vào tay lái phụ, trong lòng bất an, “Chú Bạch, chú như vậy mà còn lái xe….”
“Sáng nay tôi cũng tự lái xe đến mà. Kỳ thật cũng không có gì lắm, chỉ lo vạn nhất…” Tuy tinh thần Bạch Bắc Hải không tốt lắm, nhưng có vẻ vẫn còn rất tỉnh táo, khởi động xe, quay đầu xe gọn gang, Cố Nhược cũng khẽ thở phào.
“Chú Bạch đi có việc gì vậy?” Cố Nhược hỏi vu vơ.
“Là việc của chủ tịch…” Bạch Bắc Hải bẻ tay lái, “Đi mua sáng cho cô trước, lát nữa lên đường cao tốc…”
“Xa vậy ạ?” Cố Nhược kinh ngạc.
“Ha ha…” Bạch Bắc Hải cười, quay mặt nhìn Cố Nhược, “Xem ra, nhà cô đi 9 năm quên hết cả rồi, từ An thị rẽ trái không phải đường cao tốc sao? Cô tưởng đây là trung tâm thành phố chắc.”
Cố Nhược tặc lưỡi, “Đúng là quên mất….” Nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả thật, lâu lắm rồi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ trước đây chỗ này là một bãi đất hoang, bây giờ tuy không trống trải như trước nhưng cây cối vẫn um tùm, nhìn lại như thế này có cảm giác như đã xa cách cả một thế hệ….
Mình thật là thánh mẫu quá đi, bạn Nhược bỗng nhiên cảm thấy mình giống nữ chính thánh thiện trong phim truyền hình, chỉ kém cái chưa đến mức khiến người người cảm động… Đáng tiếc hơn nữa, thật sự cô không hề như thế, nếu như thế, vì sao cô không thể cảm hóa được những con người đang bị chôn vùi trong hận thù và tiền bạc như vậy?
An Bội Hòa đuổi theo, kéo tay cô lại, Cố Nhược quay đầu nhìn hắn, cô vẫn nhớ, đuôi lông mày của hắn lúc nào cũng nhếch lên, khóe miệng luôn lộ ra nụ cười đắc ý, hắn chỉ có niềm vui, chẳng bao giờ phiền não, từ bao giờ khuôn mặt hắn lại lén lút thay đổi như vậy, khiến cô cảm thấy vẻ tươi cười trong trí nhớ thật mờ ảo, người đứng trước mặt bây giờ còn xa lạ hơn cả quen thuộc.
Có lẽ, ngay từ đầu cô đã sai, cô nghĩ cô ghét loại người vô tâm vô tính như An Bội Hòa, thích hắn chẳng qua cũng chì bắt nguồn tự sự thương hại, bây giờ xem ra, từ ban đầu, có lẽ từ lúc còn bé… Cái tên vô liêm sỉ đó đã ở trong lòng cô, chỉ có điều, cả hai người đều bỏ lỡ…
Bỏ lỡ rồi sẽ không tìm lại được.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn nắm chặt cổ tay Cố Nhược.
“Không có gì.” Cố Nhược chớp mắt một cái, “Có thể có chuyện gì được chứ.”
“Vừa rồi anh nói…” Mới nói được nửa câu đã bị người khác cắt ngang, “Có vẻ như hôm nay chủ tịch An bận rồi.”
Cố Nhược quay đầu lại, Trần Cẩm Đường đang bước ra từ trong thang máy, ánh mắt sắc bén dừng lại nơi cổ tay Cố Nhược, sau đó chậm rãi bắt lấy ánh mắt của cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết: Em còn nhớ lời anh nói hôm qua không vậy?
Cố Nhược như phải bỏng vội gỡ tay ra, ho khan một tiếng, “Tay em không sao rồi, bị kẹt cửa một chút, không đau, không đau…” Nói xong đi về phía Trần Cẩm Đường, trong lòng oán hận, nữ tử trả thù, mười năm không muộn, đợi một ngày nào đó anh nằm trong tay tôi, nếu không khiến anh sống không bằng chết, tuyệt đối sẽ không mang họ Cố nữa.
An Bội Hòa cười, “Anh tới có việc gì vậy?”
“Tất nhiên là có việc….” Trần Cẩm Đường cũng cười, “Chứ không sao có thể tự nhiên tới gặp anh được…”
Cố Nhược nhân cơ hội nói, “Không phải anh đi cùng kế toán Bạch sao? Ông ta đâu rồi?”
An Bội Hòa nhớ tới lời Cố Nhược ban nãy, “Tôi không biết quản lý Trần lại thân với tổng kế toán của chúng tôi như vậy đó? Nếu tôi không nhầm phụ trách hợp tác với công ty KM là người khác cơ mà?”
Cố Nhược cảm thấy rõ ràng ánh mắt như kim đâm của Trần Cẩm Đường trên người mình, cảm thấy, đôi khi im lặng không phải là cách giải quyết tốt nhất, biện pháp tốt nhất là im lặng cộng với chuồn đi, “Em mót quá, em đi trước nha.”
Vừa chui vào WC, Cố Nhược khẽ thở ra, nhìn kỹ lại, đến đi WC mà cũng phải xếp hàng, tất cả mọi người đều là sinh viên đang đợi việc, Cố Nhược đột nhiên nhớ tới mình trước kia, nếu cô vẫn kiên quyết làm trạch nữ hết ăn lại nằm, liệu có xảy ra những chuyện như thế này không?
Nghĩ vậy bỗng phì cười, dạo này mình thật ngu ngốc, nghĩ đến toàn những điều không tưởng, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn cô, bạn Nhược chắp tay, “mọi người cứ từ từ, từ từ mà hưởng thụ….” Nói xong tìm một góc đứng dựa lưng vào tường.
Vừa lúc đó, mấy cô mặc đồng phục cũng đi vào, nhìn wc đông nghẹt liền cau mày, “Sao đông người vậy?”
“Eh, không chừng sau này còn làm đồng nghiệp đó.”
“Hắc, vừa rồi có thấy kế toán Bạch không? Xem ra hôm qua uống không ít, nhìn vẫn chưa tỉnh táo lắm.”
“Cũng phải, người ta sắp làm cha vợ chủ tịch rồi cơ mà”
“Không biết chủ tịch tìm ông ta có việc gì, nhìn dáng vẻ ông ta, rượu còn chưa tỉnh không ở nhà ngủ đi cho rồi.”
“Chắc chắn là có việc gấp…”
Cố Nhược đứng một lúc,áng chừng Trần Cẩm Đường và An Bội Hòa đã nói xong chuyện, mình không đi lại lạc mất Trần Cẩm Đường, không trả được thẻ cho anh ta, cũng chẳng có tiền mà ở đây mãi, vội chen ra ngoài, mất công một hồi đau mắt chóng mặt, thế nhưng lại không thấy ai!
Đưa tay gõ cửa phòng An Bội Hòa, cô thư ký đã đi tới, “Quyền chủ tịch đi họp rồi, cô có hẹn trước không?”
“Không không…” Cố Nhược lắc đầu, “Vậy cô có thấy người con trai đi cùng chủ tịch không?”
“Người nào?” Cô thư ký có vẻ khó hiểu, “Lúc tôi tới chỉ thấy mình chủ tịch.”
“Cảm ơn.” Cố Nhược phất phất tay, tìm Tiểu Bạch trước vậy.
Đi xuống lầu, thế nhưng cả Tiểu Bạch cũng không thấy đâu, “Khốn, cái gì chứ!” Quay đầu nhìn đám người hỗn loạn, Cố Nhược mất phương hướng, lúc không cần thì một đám người nhảy ra, giờ đến một người cũng không thấy.
“Cố Nhược?” Độtnhiên có người gọi phía sau, bạn Nhược kích động quay lại, hóa ra là Bạch Bắc Hải, “Chú Bạch?”
“Sao có một mình cô thôi?” Ông ta đã đi tới nơi,tinh thần có vẻ không được tốt lắm.
“Cháu không cầm di động, mà bọn họ lại đi đâu hết mất rồi.” Cố Nhược nói, “Chú có gặp Trần Cẩm Đường không?”
“Tôi đi cùng với cậu ta, nhưng bây giờ cũng không thấy đâu nữa, hay cô gọi điện thoại này?” Bạch Bắc Hải đưa điện thoại ra.
“Ngại quá…” Cố Nhược nói, “Nhờ chú bấm số giùm cháu, cháu không nhớ rõ số.” Bạch Bắc Hải bấm bấm một lúc rồi đưa qua, Cố Nhược nhận lấy, nghe nửa ngày vẫn không có người nhấc máy, đợi đến lúc tiếng hộp thư thoại vang lên, “Sorry, the number you have dialed…”
Cố Nhược bĩu môi trả lại điện thoại, “Không ai nghe máy ạ.”
“Vậy cô định ở đây đợi sao?” Bạch Bắc Hải hỏi.
“Vâng….” Cố Nhược lên tiếng, tiếng nói thì nhỏ, tiếng bụng réo thì lớn, bạn Nhược xấu hổ cười trừ.
“Sao, chưa ăn cơm à?” Bạch Bắc Hải nói.
“Dạ… Sáng nay hơi vội.”
“Vừa lúc tôi có việc đi ra ngoài, tôi đưa cô đi mua sáng trước nhé.”
“Sao phiền thế được ạ,” Cố Nhược vội từ chối,trong lòng thầm nghĩ, tưởng tôi như thế nào mà lại thèm đi với loại người như ông, không cần!!!
Bạch Bắc Hải lại cho rằng Cố Nhược ngại thật, “Không cần ngại, căn bản là tôi mới tỉnh rượu, đầu còn hơi váng, cô giúp tôi nhìn đường.”
“Nếu đã vậy thì phiền chú ạ.” Chuyện đến mức này có chối cũng không được, ngoài miệng đồng ý trong lòng thầm chửi má nó, được lắm Bạch Bắc Hải, xảy ra sự cố thì tôi làm đệm lưng cho ông chắc! Tức giận theo ông ta ra bãi đậu xe, ngồi vào tay lái phụ, trong lòng bất an, “Chú Bạch, chú như vậy mà còn lái xe….”
“Sáng nay tôi cũng tự lái xe đến mà. Kỳ thật cũng không có gì lắm, chỉ lo vạn nhất…” Tuy tinh thần Bạch Bắc Hải không tốt lắm, nhưng có vẻ vẫn còn rất tỉnh táo, khởi động xe, quay đầu xe gọn gang, Cố Nhược cũng khẽ thở phào.
“Chú Bạch đi có việc gì vậy?” Cố Nhược hỏi vu vơ.
“Là việc của chủ tịch…” Bạch Bắc Hải bẻ tay lái, “Đi mua sáng cho cô trước, lát nữa lên đường cao tốc…”
“Xa vậy ạ?” Cố Nhược kinh ngạc.
“Ha ha…” Bạch Bắc Hải cười, quay mặt nhìn Cố Nhược, “Xem ra, nhà cô đi 9 năm quên hết cả rồi, từ An thị rẽ trái không phải đường cao tốc sao? Cô tưởng đây là trung tâm thành phố chắc.”
Cố Nhược tặc lưỡi, “Đúng là quên mất….” Nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả thật, lâu lắm rồi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ trước đây chỗ này là một bãi đất hoang, bây giờ tuy không trống trải như trước nhưng cây cối vẫn um tùm, nhìn lại như thế này có cảm giác như đã xa cách cả một thế hệ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.