Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 59

Trừu Phong Mạc Hề

14/04/2017

An Bội Hòa vừa từ trong phòng họp đi ra thì đã bị vỗ vai một cái: “Theo ba vào phòng làm việc.”

An Bội Hòa gật đầu, không yên lòng theo sát phía sau ông, ban nãy Cố Nhược chuồn mất, Trần Cẩm Đường sau đó ở lại chỉ nói với hắn một câu: “An Bội Hòa,tôi muốn xem lần này cậu còn lại những gì…”

Tiếp theo hắn lại bị gọi tới tham dự cuộc họp, cũng không biết Cố Nhược đã chạy đi đâu. An Bội Hòa thừa nhận, mặc dù hắn không muốn nhìn ba mình lại tiếp tục phạm sai lầm, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn có chút mong chờ, như vậy….Kết thúc tất cả mọi chuyện, hắn cũng không cần kết hôn với Bạch Như Sương, hơn nữa, hắn sẽ không cần phải quan tâm đến những chuyện của công ty nữa…..

Hắn trở nên như vậy…chính hắn cũng xem thường bản thân mình…Thế nhưng, lúc hắn quan tâm thì mọi chuyện ra sao, hắn không quan tâm thì sẽ như thế nào…có khác nhau hay không?

An ba đóng cửa lại: “Vừa rồi ba đã gọi Bạch Bắc Hải đến đây.”

“Những người đó có đáng tin không?” An Bội Hòa đã quá hiểu cảm giác bị người ta nắm bắt được nhược điểm là như thế nào, mà Bạch Bắc Hải chính là một ví dụ điển hình, rõ ràng ông ta cùng mọi người đang ở trên một con thuyền, nhưng trong đầu ông ta lúc nào cũng có tư tưởng “lật thuyền”.

“Những người đó ?” An ba cười, ngồi vào chỗ của mình, “Không cần bọn họ ra tay, ba chỉ đang chờ Bạch Bắc Hải chạy xe lên đường cao tốc…”

Toàn thân An Bội Hòa khẽ run, hắn cố gắng trấn tĩnh một lát rồi nói :”Nếu làm như vậy, có phải chúng ta sẽ tìm ra lối thoát cho tất cả mọi việc ?”

“Con không muốn cưới Bạch Như Sương ?” An ba khẽ nhíu mày, “Ba còn đang nghĩ tới khả năng con kết hôn với Bạch Như Sương thì xem như là bù đắp lại được chút ít cho nhà họ Bạch…”

“Chuyện đã làm rồi thì tổn thất sẽ không bao giờ bù đắp lại được.” An Bội Hòa kiên định nói, “Bù đắp kiểu như vậy sẽ làm con cảm thấy thương hại Bạch Như Sương…”

“Vậy thì tùy con.” An ba vươn vai đứng thẳng dậy.

“Chờ cho tất cả mọi chuyện kết thúc, con sẽ rời khỏi nơi đây.” An Bội Hòa nói.

“Rời khỏi đây ?”

“Đúng.” An Bội Hòa gật đầu một cái, “Ba mẹ vẫn là ba mẹ của con, nhưng con không muốn tiếp nhận An thị.”

“Con mất trí rồi !” An ba kích động, “Ba làm sao có thể tiếp quản lại được ? Ba đã tốn biết bao tâm tư cùng công sức để cho Bạch Bắc Hải chấp nhận con làm người thừa kế An thị, nếu như con không làm thì những cổ đông kia, giống như những con hổ đang rình mồi, sẽ ép ba giao công ty cho bọn họ !”

“Ba nắm giữ hơn một nửa cổ phần, cho dù không thể nắm quyền công ty thì vẫn là một cổ đông lớn như lâu nay vẫn vậy.”

“Chuyện này không giống với….”

“Đối với con mà nói thì mọi chuyện cũng như nhau cả thôi.” An Bội Hòa cúi đầu, “Con đã mệt mỏi lắm rồi.” ,vừa nói vừa xoay người định bỏ đi, An ba đứng dậy :”Vấn đề này không nói trước được, chi bằng bây giờ con ở đây đợi tin xấu báo về với ba đi….”

An Bội Hòa vẫn đi thẳng một mạch :”Con không muốn đợi.”

Hắn ra khỏi cửa, trở về phòng làm việc của mình, thế nhưng Cố Nhược đã không còn ở đó.

Cô thư kí thấy hắn liền cúi đầu nói: “Ngài có chuyện gì sao ?”

“Có người đến tìm tôi không? ” An Bội Hòa nhìn một vòng quanh phòng rồi hỏi.



“Có một cô gái tới tìm ngài.” Cô thư kí báo cáo, “Cô ấy mặc một cái áo khoác sọc ca rô..”

“Vậy cô ấy đâu ?” An Bội Hòa hỏi tới,nữ thư kí lắc đầu :”Nghe nói ngài không có ở đây thì đã đi xuống dưới lầu.”

An Bội Hòa vội vã xuống dưới, đi đến cửa chính cũng không thấy Cố Nhược, cùng lúc đó thấy có một cô gái đang kêu tên của cô, hắn sải bước đi tới, “Cô tìm Cố Nhược ?”

Bạn Tiểu Bạch của chúng ta vừa thấy đàn ông mắt heo đã lập tức sáng rỡ : “Oa, tiểu Công cường tráng tràn đầy dương khí ? ”

An Bội Hòa sửng sốt:”Cô biết Cố Nhược sao ?”

“Đâu chỉ là biết…” Chu Tiểu Bạch vỗ ngực nói : “Tôi với cô ấy lớn lên cùng nhau !” Câu này của bạn đã trở thành chiêu bài cực kì hữu dụng khi muốn tranh thủ tình cảm của người mới gặp.

An Bội Hòa ho khan một tiếng, : “Tôi với Cố Nhược biết nhau từ bé, sao tôi không nhớ là cô ấy giấu cô trong túi nhỉ?”

“ A A A A AAAAAAA…” Heo trắng kêu lên, “Anh chính là tên đàn ông đó à…”

“Cái gì llll ?” An Bội Hòa nhìn nhìn bạn trẻ có vẻ kì quái trước mặt.

“Chính là cái tên dám đá Cố Nhược, hại nó gào thét vì bị thất tình mấy ngày liền.” Bạn Bạch trước giờ có cái tật ăn ngay nói thẳng, có gì cũng kể hết ra, cũng không cần quan tâm đối tượng là ai, nội dung nói ra là gì.

An Bội Hòa đại khái có thể xác định cô gái trước mặt này quen biết Cố Nhược, cho nên hắn cũng tự giác bỏ ngoài tai mấy lời kỳ lạ kia mà hỏi ngay vào vấn đề chính: “Tôi cũng đang tìm cô ấy, cô có biết cô ấy đang ở đâu không? Hoặc là liên lạc với cô ấy….”

“Tôi cũng không biết nữa, rõ ràng nhìn thấy nó đi vào đây, không hiểu sao lâu lắm rồi vẫn không thấy đi ra.” Tiểu Bạch gãi gãi đầu nói, “Bực cái là di động nó cũng hết pin rồi.”

“Nãy giờ cô đứng đây mà không thấy cô ấy đi ra sao?” An Bội Hòa hỏi.

“…Cũng không hẳn là vậy, mới vừa rồi tôi có đi vệ sinh…” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, “Nhưng mà tôi đã nói với nó tôi sẽ ở đây chờ, nên Cố Nhược nhất định sẽ lại đây tìm tôi !”

“Vậy thì chúng ta cùng chờ.” An Bội Hòa vừa nói vừa chỉ vào cái ghế dài trước mặt.

“Vâng.” Tiểu Bạch gật đầu, vừa ngồi vừa mở to mắt heo long lanh lên nhìn An Bội Hòa “Tôi là bạn thân của Cố Nhược,anh cũng là bạn thân của Cố Nhược, vậy….anh có thể dẫn tôi đi ăn cái gì được không ? Tôi sắp chết đói rồi T__T “

An Bội Hòa bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được, cô ở chỗ này chờ, tôi đi mua điểm tâm giúp cô.”

**************

Cố Nhược ngồi trên xe gặm bánh rán, mới vừa rồi thấy trên đường có người bán, đã lâu rồi cô không được ăn bánh rán ở thành phố này, thật sự là rất nhớ nó…

“Ba cô bây giờ thế nào rồi ?” Bạch Bắc Hải vừa lái xe vừa hỏi.

“Hiện đang công tác ở một văn phòng luật sư ạ.” Cố Nhược vừa gặm bánh vừa nói.

“Công việc đó đúng là rất thích hợp với ông ấy.” Bạch Bắc Hải gật đầu, xe vừa quẹo qua bên trái để đi đường cao tốc nên tốc độ tăng nhanh, gió thổi hơi mạnh nên Cố Nhược đóng cửa xe lại, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh rán.



“ Cô nhỏ hơn Như Sương 3 tuổi đúng không ?” Bạch Bắc Hải mở miệng nói chuyện, Cố Nhược gật đầu, “Dạ,…cô ấy học chung lớp với An Bội Hòa.”

Tại sao lại nói đến An Bội Hòa rồi…Cố Nhược thầm thở dài một tiếng, há miệng cắn miếng bánh thật to, lát nữa trở về sẽ mua thêm cho Tiểu Bạch một cái, con heo đó chắc hẳn là đang đói đến mức rên la ầm ĩ lên rồi.

“Đúng đúng đúng…” Bạch Bắc Hải gật gù, nói tiếp : “Như Sương…tôi đã ly hôn với mẹ nó từ lúc nó còn nhỏ, từ bé nó đã đi theo tôi…” Không hiểu vì sao Bạch Bắc Hải lại nói chuyện này thoải mái như vậy, nhưng dù sao Cố Nhược cũng chưa biết mấy về Bạch Như Sương, nên cô cũng nghiêm túc lắng nghe.

“Cho nên ngay từ bé tôi đã nghĩ sẽ hết lòng chiều chuộng nó, làm cho nó vui vẻ một chút.” Bạch Bắc Hải vừa nói vừa lái xe chạy vượt lên chiếc ô tô phía trước, nhỏ giọng nói, “Lúc đang vội thì xe lại đông như vậy..”

“Chúng ta phải đi gấp sao ?” Cố Nhược cho miếng bánh rán cuối cùng vào trong miệng.

“Cũng không phải vậy…” Bạch Bắc Hải lạivượt qua mấy chiếc xe nữa, “Chỉ là đầu tôi hôm nay hơi choáng, muốn tranh thủ làm xong mọi việc để về nhà nghỉ ngơi.”

“Hôm khác làm không được ạ ?” Cố Nhược nói, Bạch Bắc Hải cười, “Việc quan trọng làm sao có thể đùa được, chuyện này trước đó đã hẹn sẵn rồi, bây giờ làm sao vì một mình tôi mà đổi lại ? Cũng tại hôm qua đã uống quá nhiều.”

“Vâng.” Cố Nhược gật đầu, “Bác Bạch, bác muốn vượt lên trước sao? Cẩn thận một chút..”

**************

An Bội Hòa đưa bánh bao cho Tiểu Bạch cầm, ngồi xuống bên cạnh cô, “Cố Nhược vẫn chưa quay lại à ?”

Tiểu Bạch nhanh chóng nhận lấy bánh bao, thuận miệng nói : “Nếu đã trở về thì sao chỉ có mình tôi ngồi đây chứ? “

“Cô là bạn đại học của Cố Nhược ?” An Bội Hòa hỏi, Tiểu Bạch vừa gặm bánh bao vừa nói : “Bạn học từ trung học cơ sở lên trung học phổ thông, thế nào? Đã đủ lâu chưa ?”

“Ừm…” An Bội Hòa gật đầu, tò mò hỏi, “Lúc Cố Nhược học trung học nhìn như thế nào?”

Tiểu Bạch cắn một phát hết nửa cái bánh bao, nhìn thấy trong tay chỉ còn một ít, thấp giọng nói “…cái bánh nhỏ xíu…” Tiếp sau đó cho hết phần còn lại vào trong miệng, uống một ngụm sữa tươi mới bắt đầu mơ hồ hồi tưởng, “Còn thế nào nữa, chung quy thì miệng cũng không thể dài bằng lông mày…” Vừa nói vừa uống sữa, nhìn An Bội Hòa, “Anh nói anh lớn lên với Cố Nhược, làm sao tôi lại không nghe nó kể gì về anh ?”

“Có lẽ…” An Bội Hòa sờ sờ cằm, lộ ra sắc mặt vô sỉ trước giờ không đổi, “Cô ấy thầm mến tôi đã lâu,sợ nhắc đến tôi thì lòng xuân lại trỗi dậy dạt dào ╮(╯▽╰)╭ ”

Tiểu Bạch có cảm giác miếng bánh bao khi nãy bị nghẹn lại ở giữa cổ ⊙﹏⊙ , khó khăn lắm mới nuốt xuống được, “Vậy mà tôi lại cảm thấy hồi trung học nó chỉ thầm mến cái giường hai người nằm ở nhà nó thôi nhỉ?”

“Cái đó gọi là “mượn giường để tưởng tượng ra người nằm bên cạnh”….” An Bội Hòa mặt dày nói.

Tiểu Bạch lắc đầu, cảm thấy không đúng, “Tôi thường xuyên ở nhà Cố Nhược, mẹ của nó rõ ràng mua cái giường đôi, hai đứa tôi nằm là hết chỗ, làm sao có thể nhét thêm anh vào chăn mà tưởng tượng được ?”

An Bội Hòa nở nụ cười, ngả người lên lưng ghế. Hôm nay khí trời không tốt, âm u như muốn mưa, làm cho người ta cảm thấy khó chịu, “Nhưng là tôi thích cô ấy…cũng là tôi thầm mến cô ấy trước…”

Tiểu Bạch nổi giận, đàn ông tốt như vầy mà cũng bị Cố Nhược nhúng chàm, đê tiện…

An Bội Hòa dường như vẫn còn muốn nói thêm cái gì nữa thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn mở máy, bên kia vang lên giọng nói run run của An cha, “Xe của Bạch Bắc Hải gặp tai nạn…”

Mặt An Bội Hòa biến sắc, hắn cố gắng bình tĩnh, đáp một tiếng, bên kia điện thoại vẫn tiếp tục, “….tay lái phụ phía bên phải…có người ngồi…là Cố Nhược…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook