Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 64

Trừu Phong Mạc Hề

14/04/2017

“Không thể nào…” khóe miệng Bạch Như Sương giật giật, “Không phải là tôi đã bằng lòng gả vào nhà họ An sao?”

“Cô bằng lòng, nhưng An Bội Hòa có không?” Trần Cẩm Ðường ngồi trên ghế, ánh mắt Bạch Bắc Hải vẫn như cũ, không hề biểu hiện gì, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Trần Cẩm Ðường liếc ông ta, không khách khí nói, “Hơn nữa cha cô còn dựa vào việc này để lấy 30% cổ phần của An gia, cô có biết không?”

Bạch Như Sương kinh ngạc lắc đầu, quay lại nhìn cha mình, trên mặt ông ta chỉ có sự nghi hoặc, chậm chạp mở miệng nói, “Các người đang nói tôi sao?”

“Không đâu, cha ngủ một chút đi.” Bạch Như Sương không nỡ nói những chuyện này trước mặt ông, quay sang nói với Trần Cẩm Đường, “Chúng ta đi ra ngoài đi.”

Cánh cửa màu trắng nhẹ nhàng khép lại, người ở trên giường an tĩnh nhắm mắt, dường như đang bắt đầu ngủ.

Ngoài cửa, Bạch Như Sương giương mắt nhìn Trần Cẩm Ðường, “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin lời của anh?”

“Cô sẽ tin.” Trần Cẩm Ðường ghé sát bên tai Bạch Như Sương nói, “Cha cô đã như vậy, cô cần phải dựa vào người khác thôi.”

Bạch Như Sương mở to hai mắt nhìn hắn, “Trần Cẩm Ðường, anh đừng cho là tôi yêu anh nên sẽ…”

Nhưng căn bản Trần Cẩm Ðường không đợi cô nói xong đã cắt ngang, “Cô nên suy nghĩ cho kỹ đi, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm ông ta.”

“…Vì sao tôi phải nghe theo lời anh…” Bạch Như Sương thì thào nói, kỳ thật Trần Cẩm Ðường không phải là không có lý, chẳng qua cô không muốn thừa nhận, mình như vậy, thật hèn mọn, càng hèn mọn hơn chính là biết rõ bản thân mình hèn mọn nhưng vẫn không thể buông tay.

Lúc An Bội Hòa trở về nhà, thấy cha mẹ mình đang ngồi nói chuyện, hắn đi tới, “Cha mẹ đang nói gì vậy ạ?”

“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm Bạch Bắc Hải và Cố Nhược, mẹ với cha con đang bàn xem nên chuẩn bị những thứ gì.” An mẹ cười nói, bất luận chuyện ngoài ý muốn này đến cuối cùng có kết quả thế nào, trước mắt đối với bọn họ mà nói chắc chắn đó là một chuyện tốt, muốn bọn họ đau lòng giống Bạch Như Sương, thất vọng giống Trần Cẩm Ðường hay cô đơn như An Bội Hòa quả thật là khó lắm.

“À…” An Bội Hòa đơn giản chỉ là gật đầu, quay người bỏ lên lầu, An mẹ vốn đã hiểu rõ chuyện của hắn và Cố Nhược vội đi theo, “Sao vậy? Bây giờ Bạch Bắc Hải đã như thế, tất nhiên con không cần kết hôn với Bạch Như Sương, chẳng lẽ Tiểu Nhược, con bé không chịu sao?”

An Bội Hòa ném mình lên giường, ở công ty bận rộn nguyên một ngày nhưng lại không nhớ nổi mình đã làm những cái gì, “Chú Cố năm đó lựa chọn từ chức, mẹ nghĩ xem, bây giờ chúng ta đối xử với Cố Nhược như vậy, chú ấy sẽ làm gì?”

“Bọn họ biết rồi?” An mẹ sợ hãi nói.

“Hừ…” An Bội Hòa cười gằn một tiếng, “Yên tâm, chú Cố bảo chú ấy sẽ không nói, chỉ cần sau này nhà chúng ta không dính dáng gì đến nhà bọn họ nữa. Cố Nhược, cô ấy… cũng nghĩ như vậy.”

“Không phải đang tốt lành sao? Tại sao lại biến thành thế này chứ?” Sắc mặt An mẹ trắng bệch…

“Quên đi.” An Bội Hòa hít sâu một hơi, “So với trước đây, hiện tại đã là tốt lắm rồi…”



“Tiểu Hòa…” An mẹ còn muốn nói, An Bội Hòa đã áp đầu vào trong lòng bà, “Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi. Con muốn từ chức, con muốn rời khỏi nhà… Nhanh thôi… Ngay ngày mai…”

“Tiểu Hòa!”

“Con thực sự không chịu đựng nổi nữa.” Giọng An Bội Hòa run rẩy, “Có lẽ chỉ là tạm thời không chấp nhận nổi… Để con đi… Sau này rồi sẽ ổn thôi….”

****

Ngày hôm sau, Trần Cẩm Ðường còn chưa đến, Bạch Như Sương đã đến trước thăm Cố Nhược, lúc đó Cố Nhược đang chuyển bi phẫn thành năng lượng, biến đau thương thành thèm ăn, một mạch ăn hết ba bát cơm, xong còn khuyến mãi thêm một tràng ợ liên tục đến nỗi không nói nổi, “Ợ…Cô tới rồi…Ợ…a…”

“Xem ra cô bị thương không nhẹ.” Bạch Như Sương thấy tinh thần cũng như khẩu vị của Cố Nhược không tệ, chỉ là nhìn đống băng gạc quấn từ đầu đến chân, những lời kia đơn thuần là nói cho chúng nghe.

“Tàm tạm tàm tạm…” Cố Nhược vừa nói vừa xiên một miếng táo ăn, “Công ty nói đây là tai nạn lao động! Bởi vì tai nạn xảy ra khi đi chung với kế toán của công ty đối tác!” Nói đến cái này Cố Nhược lại bắt đầu mơ mộng, vừa có tiền thuốc thang vừa được ăn no ngủ ngon, còn có tiền trợ cấp tai nạn lao động, chi bằng sau này 1 năm 3 lần bất trắc, 1 lần nằm khoảng 4 tháng cũng không tệ.

“Tinh thần cô có vẻ cũng không tệ.” Bạch Như Sương vốn là muốn nói, tinh thần cô thật là tốt, nhưng suy đi tính lại vẫn nói bóng gió thì hơn..

“Đâu chỉ là không tệ chứ.” Cố Nhược oang oang, “Con người tôi, chỉ cần được nằm ở trên giường là tinh thần tự lên liền!” Vừa nói vừa lật lật cuốn truyện tranh trong tay. Con người này… đúng là coi trọng vật chất!

Bạch Như Sương chép miệng mấy cái rồi lại không biết nên nói gì, cô ta với Cố Nhược tán phét nãy giờ vẫn chưa đụng đến trọng tâm, suy nghĩ cả buổi rốt cuộc cũng mở miệng, “Cô và Trần Cẩm Đường là như thế nào?”

“Anh ta là bạn trai của tôi.” Lẽ ra Cố Nhược muốn nói, cho đến tận bây giờ, chưa từng có loại quan hệ này, cô cũng biết rõ tấm lòng của Bạch Như Sương đối với Trần Cẩm Đường, nhưng mà bây giờ đã không giống với trước kia, trước khi xảy ra tai nạn này cô với Trần Cẩm Đường đã nói rõ với nhau, chỉ cần cô phủi sạch mọi quan hệ với An Bội Hòa, anh ta sẽ buông tay. Mặc dù bây giờ, cơ bản Bạch Bắc Hải đã không còn dùng được, Trần Cẩm Đường cũng không làm được gì… Nhưng cô với An Bội Hòa cũng không thể quay lại được nữa, làm việc không nên quá tuyệt tình, cô chưa muốn nhất đao lưỡng đoạn với anh ta….

“E rằng hiện tại không phải như vậy….” Bạch Như Sương không biết phát xuất từ lý do gì, nín nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng đã có thể kiêu hãnh một lần, nhưng tìm mãi vẫn không tìm được ai để nói, bắt được Cố Nhược nên muốn khoe khoang một phen.

“Ơ…” Cố Nhược tròn xoe mắt, “Cô đừng nói rằng cuối cùng cô cùng trị được Trần Cẩm Ðường rồi nhé?”

Bạch Như Sương không trả lời, chỉ bỏ lại một câu, “Cô nghỉ ngơi tốt nhé, tôi muốn thay cha tôi đòi lại công lý, đương nhiên cũng không thể thiếu phần của cô.” Nói xong uyển chuyển bước đi, bạn Nhược trân trối nhìn, xong rồi! Với cá tính của cô ta, nếu đã biết rõ quan hệ giữa cô với Trần Cẩm Đường, vậy cũng biết quan hệ của cô với An Bội Hòa, cô ta muốn nhằm vào An gia sao? Hiện tại Bạch Bắc Hải đã thành như vậy, Bạch Như Sương có thể làm bất cứ gì, huống chi còn có Trần Cẩm Đường đứng bên quạt gió thổi lửa, à lại nói Trần Cẩm Đường… Hắn ta đúng là —- Bán rẻ nhan sắc… >”<

Phản ứng đầu tiên là vội vã muốn thông báo ngay cho An Bội Hòa, nhưng làm sao tìm được hắn mới là vấn đề, đang nghĩ thì Cố Âu đến, bạn Nhược lập tức kêu gào, “Cha, cha giúp con tìm An Bội Hòa đi!”

“Tìm nó làm gì?” Cố Âu thu dọn bát đũa của con gái để trên bàn ăn hờ hững nói…

“Có việc gấp! Con nghi ngờ Bạch Như Sương muốn hợp tác với Trần Cẩm Đường vạch trần chuyện nhà họ An.” Cố Nhược lo lắng nói.

Cố Âu vẫn như cũ tiếp tục thu dọn bát đũa, nhìn Cố Nhược không nhanh không chậm nói, “Thứ nhất, con đang nghỉ ngơi, không cần bận tâm đến những chuyện đó nữa, thứ hai, hôm đó cha đã nói với An Bội Hòa, gia đình chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ nào với An gia nữa, từ nay về sau chuyện của An gia cùng những người khác chúng ta không có liên quan.”



“Cha nói với An Bội Hòa cái gì?” Cố Nhược nhướng mày hỏi.

“Cha bảo cậu ta vĩnh viễn không được tới tìm con nữa.” Cố Âu bình tĩnh nói, giọng nói không lớn nhưng rất có uy…

“Cha…” Cố Nhược nổi giận, “Con đá hắn là chuyện của con, ai cho cha đá bạn trai con! Cha chưa được sự đồng ý của con mà đã đem bạn trai của con quăng mất, cha bồi thường cho con đi!”

Cố Âu đang định mở miệng, đồng chí Chu Tiểu Bạch đã nhảy nhót vào phòng bệnh, tay trái cầm hai cái túi, tay phải cầm ba cái túi, trên cổ treo một cái, sau lưng treo một cái, “Tiểu Nhược, tao tới rồi!” Nói rồi thả hết mấy cái túi xuống đất, thở phì phò nói, “Vốn tao nghĩ là cầm một ít quần áo thôi, sau đó nghĩ lại mày nhất định rất buồn chán, liền đem cái cây gãi lưng tới, còn giúp mày đi mua truyện tranh mới nhất với đĩa CD nữa, sau đó lại thấy thiếu cái gối ôm, còn giúp mày mua đồ ăn vặt nữa này.”

“Oa…” Cố Nhược xúc động lệ rơi đầy mặt, “Tiểu Bạch, mày tốt quá đi…” Cố Nhược kích động ôm lấy cái gối in chi chít quả dâu của mình.

“Đương nhiên rồi! Tao là ai chứ!” Tiểu Bạch đắc ý nói.

“Đưa đây đưa đây…Đưa truyện tranh đây…” Cố Nhược kích động chìa tay ra.

Tiểu Bạch ngay lập tức giống như dâng đồ quý giá đẩy một chồng truyện tranh sang, “Đều là mới nhất đó!”

Cố Nhược kích động cầm lấy, mắt như sao lập tức biến thành sao Bắc Đẩu, “Sao tuốt tuồn tuột đều là BL vậy!!!”

Tiểu Bạch như mới tỉnh mộng, “Đúng rồi…Mày không xem BL, tao quên mất…”

Cố Nhược phi quyển truyện qua, “Heo! Heo!”

Tiểu Bạch phi thân đón lấy, “Không xem thì cũng đừng ném mà…”

“Quên đi quên đi…” Cố Nhược bĩu môi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Tiểu Bạch , có chuyện này tao chỉ trông cậy được vào mày thôi, giúp tao đi An thị tìm An Bội Hòa đi.”

“Tiểu Nhược!” Cố Âu nghe vậy quát, Cố Nhược liếc ông một cái, “Con không có dám phiền ba.” Xong lại tiếp tục nói với Tiểu Bạch, “Mày biết mà đúng không, nhanh đi đi.”

“Nhưng mà tao mới tới thôi mà… Mệt chết được.” Tiểu Bạch vô lại ngồi trên ghế, không buồn động đậy.

Cố Nhược đảo mắt qua vài thứ, “Chờ đã, Tiểu Bạch, tiền đâu mà mày mua?”

“Dùng thẻ của mày mà quẹt…” Tiểu Bạch thản nhiên.

“…Mày…” Cố Nhược nghiến răng nghiến lợi, “Dùng tiền của tao…Đi mua BL……”

“A!” Tiểu Bạch lập tức xách mông xông ra ngoài, “Tao thấy tao chẳng mệt chút nào, tao đi tìm anh ta! Mày chờ đó nhé!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook