Chương 65
Trừu Phong Mạc Hề
14/04/2017
Lúc Trần Cẩm Đường trở lại bệnh viện cũng là lúc gia đình nhà họ An
thăm bệnh Bạch Bắc Hải về, nhưng hắn lại không nhìn thấy An Bội Hòa –
người mà vốn dĩ hẳn là phải xuất hiện ở đây, hắn đẩy cửa đi vào, “Bọn họ tới thăm ba của em sao?”
“Dạ.” Bạch Như Sương gật đầu một cái, nhìn Bạch Bắc Hải: “Ba, con đi ra ngoài một chút.”, vừa nói vừa cùng Trần Cẩm Đường đi ra cửa, “Thật ra thì em đang nghĩ, có lẽ An gia không biết…”
“Em mềm lòng rồi sao?” Trần Cẩm Đường khẽ cười.
“Thật ra em không nghĩ vậy, chẳng qua là…” Bạch Như Sương chần chờ một chút.
“Bởi vì là anh nên em tin tưởng?” Trần Cẩm Đường nói, “Anh thích đáp án này, nhưng anh cảm thấy vẫn phải cho em một bằng chứng để em an tâm.” Hắn vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, đưa tai nghe ra trước mặt Bạch Như Sương, cô ta do dự rồi nhận lấy, đeo vào tai, Trần Cẩm Đường bật máy, đưa cho cô ta cầm, còn mình thì đứng dựa lưng vào tường.
Âm thanh trong cây bút ghi âm từ từ vang lên, đầu tiên là tiếng gì đó sột soạt, rồi tới một khoảng không trầm mặc yên tĩnh, sau đó âm thanh vang lên: “Giống như đối với ba của Trần Cẩm Đường năm đó, chuyện này là ba anh làm, nhưng mà khác nhau ở chỗ, chuyện chín năm trước anh không hay biết gì, anh đã khinh bỉ ông suốt chín năm trời…nhưng chuyện của chín năm sau, anh đã biết trước…”
Bạch Như Sương vừa nghe đã hiểu. Là An Bội Hòa.
Cô tháo tai nghe xuống, “Anh đã có cái này trong tay , có nghĩa là có thể trực tiếp đến sở cảnh sát. Người tài xế kia bởi vì kịp thời phanh xe lại nên đã xóa tan sự nghi ngờ về một vụ cố ý gây tai nạn, anh cần gì phải…”
“Những chuyện mà người nhà họ An làm tuyệt đối không phải chỉ những chuyện này thôi đâu…” Trần Cẩm Đường nói, “Anh không muốn mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy.”
Bạch Như Sương gật đầu : “Anh đã có cái này, vậy tại sao không cho em nghe sớm hơn ?”
“Anh cảm thấy cần phải xác định xem em có thật sự đứng cùng chiến tuyến với anh không.” Trần Cẩm Đường nói, “Anh không muốn lần này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra…”
“Vậy…sau khi kết thúc em sẽ được những gì?” Bạch Như Sương nhìn hắn nói.
Trần Cẩm Đường cười hờ hững: “Anh đi về trước, nếu có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh.”
*********************
Tiểu Bạch ủ rũ cúi đầu đi vào phòng bệnh của Cố Nhược, Cố Nhược liền hỏi, “Như thế nào? Người đâu?”
“Hắn không ở đấy nữa.” Tiểu Bạch thở hổn hển ngồi xuống, “Thư ký nói không biết tại sao hôm nay chủ tịch lại thông báo hắn tạm thời sẽ không đi làm.”
“Hả?” Cố Nhược kì quái nói, “Tại sao lại không đi làm…”
“Không biết nữa.” Tiểu Bạch nhún vai một cái, “Lạ à nha, có khả năng hắn sẽ tới đây thăm mày không?”
“Sẽ không…” Cố Nhược bĩu môi, từ nhỏ đến lớn, khi cô nói buồn ngủ có nghĩa là cô không muốn nhìn thấy hắn nữa, An Bội Hòa chắc chắn biết điều đó, cho nên hôm trước hắn mới bỏ đi như vậy, vì thế….hôm nay làm sao có thể tới thăm mình được?
Huống chi ba cô đã nói như vậy….
Trong lòng Cố Nhược mặc dù đã khẳng định như thế…nhưng trong lòng vẫn cứ hy vọng… Liệu có khi nào?
“Vậy thì hết cách rồi…” Bạn Bạch tự rót cho mình chén nước, “Gọi điện cho hắn coi…. ”
“Hazzzz….” Cố Nhược thở dài một tiếng, cứ nghĩ đã chẳng còn gì cần phải liên lạc với nhau, vậy mà trớ trêu thay, mọi chuyện cứ thế mà xảy ra….
Cố Nhược với lấy cuốn truyện tranh để ở đầu giường, bĩu môi: “Dù sao mấy cái này cũng mang đến cho tao, để tao coi chút….”
Đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh mở ra, An ba và An mẹ đi vào, Cố Nhược sửng sốt, vội vàng chào hỏi, “Chú An, dì An, hai người sao lại tới đây?”
“Tiểu Nhược, bây giờ con cảm thấy trong người thế nào rồi?” An mẹ lập tức ngồi xuống bên cạnh, cầm tay Cố Nhược ân cần thăm hỏi.
Khóe miệng trái của Cố Nhược khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười không trọn vẹn, “Tốt ạ…con vẫn khỏe…” Ánh mắt đảo qua một vòng nhưng vẫn không nhìn thấy An Bội Hòa, Cố Nhược không khỏi cảm thấy kì lạ nên liền nói, “Làm phiền cả nhà hai bác đến thăm con…”
“Cả nhà….” An mẹ hơi lúng túng một chút, “Tiểu Hòa…Buổi sáng hôm nay đã trở về trường xin đi học trở lại.”
“Cái gì ?” Cố Nhược ngây ngẩn cả người, “Anh ấy…”
An ba có vẻ không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nên vội cắt ngang: “Ba con đâu?”
“Con không sao nữa nên họ đến thành phố N thăm bạn cũ rồi ạ.” Cố Nhược biết điều nên nói tiếp: “Sớm biết hai bác sẽ tới thì con đã giữ ba mẹ lại, không cho đi.”
“Cũng không có gì, sau này khi nào chúng ta trở lại thăm con thì vẫn có thể gặp họ mà.” An mẹ cười nói, “Thấy con không có chuyện gì hai bác đã an tâm rồi.”
Tất cả mọi người đều hiểu rõ mọi chuyện, chỉ có điều, ai cũng muốn che giấu nên không khí trở nên ngượng ngập. Cố Nhược muốn rút tay lại, kể từ khi An Bội Hòa nói cho cô biết chuyện này do cha hắn làm, cảm nhận của cô đã thay đổi. Từ lúc họ bắt đầu vào thăm tới bây giờ, Cố Nhược hoàn toàn cảm thấy không tự nhiên, trong đầu chỉ nghĩ đến câu tục ngữ: “Chồn đến chúc tết Gà.”
Cố Nhược rất muốn nhắc nhở họ về những chuyện mà Bạch Như Sương sắp tới có thể làm, nhưng khi nhìn thấy mặt của An ba, những ký ức trong vụ tai nạn lại ùn ùn kéo về, cảm giác kinh khủng ấy phải trải qua một lần mới hiểu, cô thấy sống lưng cô cứng đờ….
Cố Nhược khẽ liếm môi, “Dì An, hai người đi thăm Bạch Bắc Hải chưa ạ?”
“Chúng ta vừa đến thăm rồi.” An mẹ buông tay Cố Nhược ra, cô giấu tay vào trong chăn, khẽ
“À …” một tiếng…
Trừ tiếng “À” ra, cô hoàn toàn không tìm được gì để nói nữa, may mắn thay lúc đó y tá cũng vừa tới, “Xin lỗi, chúng tôi cần phải làm kiểm tra cho bệnh nhân, xin người nhà tạm thời ra ngoài cho.”
An mẹ có vẻ như cảm thấy được giải thoát, ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Nhược à, chúng ta không làm phiền con nữa, con cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, lần sau chúng ta lại đến.” vừa nói vừa đứng dậy cùng An ba chào tạm biệt Cố Nhược, đi ra ngoài.
Cố Nhược thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, dì An lúc nhỏ luôn xem cô như con gái, nhiều năm sau, lần đầu gặp lại cảm thấy lúng túng, tới bây giờ thì đã đến mức không còn gì để nói nữa.
Kết quả như vậy, là có lợi cho ai?
Có lẽ mọi chuyện đã đi quá xa, ai cũng không cách nào biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cho nên trong khi họ chưa kịp bù đắp được quá khứ, tương lai đã tiếp tục tiếp diễn….
***
Một tuần sau, băng gạc quấn trên mặt Cố Nhược đã có thể gỡ xuống, khi vừa nhìn thấy dung nhan của mình,bạn Nhược đáng thương suýt xỉu. o(╥﹏╥)o
Trên mặt cô bị rách một đường dài tới 4cm, mặc dù không bị khâu, nhưng vết máu đỏ sậm ấy vẫn hằn rõ ở một bên mặt. Bác sĩ nói vết thương này là do cửa sổ xe bị vỡ, thủy tinh cứa vào mặt, cũng may là không sâu lắm nên không cần phải khâu, nếu nặng hơn thì có thể xác định sẽ để lại sẹo suốt đời.
Tiểu Bạch chỉ vào mặt Cố Nhược, không chút khách khí gọi đó là ”Nỗi đau để đời của Cố Nhược”,cái tên bi kịch như vậy, không muốn BH cũng khó.
Thêm một thời gian ngắn nữa, cánh tay phải của Cố Nhược, mặc dù vẫn phải bó thạch cao nhưng không cần phải đeo trên cổ nữa, chân cũng không cần phải treo ngược lên không trung, nếu không có biến chứng gì thì tay phải đã có thể cầm đồ lại được.
Trong lúc đó, người tài xế kia đã giao dịch xong xuôi với An gia, hắn nhận được một khoản tiền lớn, tuy nhiên vẫn còn phải chịu một khoảng thời gian bị tạm giam. Và ngay cả việc tạm giam đó cũng coi như việc làm với giá quá hời…
Một thời gian ngắn nữa trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt một cái đã sắp tới tất niên, vậy mà Cố Nhược vẫn còn ở bệnh viện, ba cô chỉ chăm sóc được cho cô một thời gian cũng phải trở về đi làm, Tiểu Bạch thì nghe nói tham gia cuộc thi gì đó, cho nên trong bệnh viện hiện tại chỉ có mẹ ở cạnh cô, mặc dù không phải chịu cảnh cô đơn một mình, nhưng vẫn không tránh khỏi vắng vẻ….
“Tháng sau là sang năm mới rồi.” Cố mẹ nhìn lịch, nói: “Mấy ngày nữa con xuất viện, về nhà nghỉ ngơi cũng vừa kịp lúc đón năm mới, thật là tốt quá. Dù sao bây giờ con cũng không cần ở bệnh viện làm gì, về nhà nằm so với nơi này cũng đâu khác nhau là mấy.”
“Dù sao thì cũng có người trả tiền viện phí sẵn mà, ở bệnh viện cũng tốt.” Cố Nhược ngồi trên giường, vừa đọc truyện tranh vừa nói. Từ ngày Tiểu Bạch kể lại chuyện An Bội Hòa rời khỏi công ty cho tới giờ vẫn không nghe thấy tin tức gì của hắn, nếu như cô không ở yên một chỗ trong bệnh viện, không phải hắn sẽ không tìm được cô sao?
“Đầu óc con có bệnh rồi.” Cố mẹ khinh thường nói: “Cho dù có người trả tiền cũng không cần ở lại nơi này, về nhà có thể tịnh dưỡng tốt hơn, ở đây cũng không phải hoàng cung đầy đủ tiện nghi gì…”
“Nếu bắt buộc phải về thì con cũng vẫn ở lại đây.”
Cố mẹ nhìn cô chằm chằm, “Lúc vừa phẫu thuật xong, khó trách bác sĩ nói đầu con bị thương dễ để lại di chứng, lâu nay ủ bệnh đến giờ mới tái phát không?
“Dạ.” Bạch Như Sương gật đầu một cái, nhìn Bạch Bắc Hải: “Ba, con đi ra ngoài một chút.”, vừa nói vừa cùng Trần Cẩm Đường đi ra cửa, “Thật ra thì em đang nghĩ, có lẽ An gia không biết…”
“Em mềm lòng rồi sao?” Trần Cẩm Đường khẽ cười.
“Thật ra em không nghĩ vậy, chẳng qua là…” Bạch Như Sương chần chờ một chút.
“Bởi vì là anh nên em tin tưởng?” Trần Cẩm Đường nói, “Anh thích đáp án này, nhưng anh cảm thấy vẫn phải cho em một bằng chứng để em an tâm.” Hắn vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, đưa tai nghe ra trước mặt Bạch Như Sương, cô ta do dự rồi nhận lấy, đeo vào tai, Trần Cẩm Đường bật máy, đưa cho cô ta cầm, còn mình thì đứng dựa lưng vào tường.
Âm thanh trong cây bút ghi âm từ từ vang lên, đầu tiên là tiếng gì đó sột soạt, rồi tới một khoảng không trầm mặc yên tĩnh, sau đó âm thanh vang lên: “Giống như đối với ba của Trần Cẩm Đường năm đó, chuyện này là ba anh làm, nhưng mà khác nhau ở chỗ, chuyện chín năm trước anh không hay biết gì, anh đã khinh bỉ ông suốt chín năm trời…nhưng chuyện của chín năm sau, anh đã biết trước…”
Bạch Như Sương vừa nghe đã hiểu. Là An Bội Hòa.
Cô tháo tai nghe xuống, “Anh đã có cái này trong tay , có nghĩa là có thể trực tiếp đến sở cảnh sát. Người tài xế kia bởi vì kịp thời phanh xe lại nên đã xóa tan sự nghi ngờ về một vụ cố ý gây tai nạn, anh cần gì phải…”
“Những chuyện mà người nhà họ An làm tuyệt đối không phải chỉ những chuyện này thôi đâu…” Trần Cẩm Đường nói, “Anh không muốn mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy.”
Bạch Như Sương gật đầu : “Anh đã có cái này, vậy tại sao không cho em nghe sớm hơn ?”
“Anh cảm thấy cần phải xác định xem em có thật sự đứng cùng chiến tuyến với anh không.” Trần Cẩm Đường nói, “Anh không muốn lần này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra…”
“Vậy…sau khi kết thúc em sẽ được những gì?” Bạch Như Sương nhìn hắn nói.
Trần Cẩm Đường cười hờ hững: “Anh đi về trước, nếu có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh.”
*********************
Tiểu Bạch ủ rũ cúi đầu đi vào phòng bệnh của Cố Nhược, Cố Nhược liền hỏi, “Như thế nào? Người đâu?”
“Hắn không ở đấy nữa.” Tiểu Bạch thở hổn hển ngồi xuống, “Thư ký nói không biết tại sao hôm nay chủ tịch lại thông báo hắn tạm thời sẽ không đi làm.”
“Hả?” Cố Nhược kì quái nói, “Tại sao lại không đi làm…”
“Không biết nữa.” Tiểu Bạch nhún vai một cái, “Lạ à nha, có khả năng hắn sẽ tới đây thăm mày không?”
“Sẽ không…” Cố Nhược bĩu môi, từ nhỏ đến lớn, khi cô nói buồn ngủ có nghĩa là cô không muốn nhìn thấy hắn nữa, An Bội Hòa chắc chắn biết điều đó, cho nên hôm trước hắn mới bỏ đi như vậy, vì thế….hôm nay làm sao có thể tới thăm mình được?
Huống chi ba cô đã nói như vậy….
Trong lòng Cố Nhược mặc dù đã khẳng định như thế…nhưng trong lòng vẫn cứ hy vọng… Liệu có khi nào?
“Vậy thì hết cách rồi…” Bạn Bạch tự rót cho mình chén nước, “Gọi điện cho hắn coi…. ”
“Hazzzz….” Cố Nhược thở dài một tiếng, cứ nghĩ đã chẳng còn gì cần phải liên lạc với nhau, vậy mà trớ trêu thay, mọi chuyện cứ thế mà xảy ra….
Cố Nhược với lấy cuốn truyện tranh để ở đầu giường, bĩu môi: “Dù sao mấy cái này cũng mang đến cho tao, để tao coi chút….”
Đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh mở ra, An ba và An mẹ đi vào, Cố Nhược sửng sốt, vội vàng chào hỏi, “Chú An, dì An, hai người sao lại tới đây?”
“Tiểu Nhược, bây giờ con cảm thấy trong người thế nào rồi?” An mẹ lập tức ngồi xuống bên cạnh, cầm tay Cố Nhược ân cần thăm hỏi.
Khóe miệng trái của Cố Nhược khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười không trọn vẹn, “Tốt ạ…con vẫn khỏe…” Ánh mắt đảo qua một vòng nhưng vẫn không nhìn thấy An Bội Hòa, Cố Nhược không khỏi cảm thấy kì lạ nên liền nói, “Làm phiền cả nhà hai bác đến thăm con…”
“Cả nhà….” An mẹ hơi lúng túng một chút, “Tiểu Hòa…Buổi sáng hôm nay đã trở về trường xin đi học trở lại.”
“Cái gì ?” Cố Nhược ngây ngẩn cả người, “Anh ấy…”
An ba có vẻ không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nên vội cắt ngang: “Ba con đâu?”
“Con không sao nữa nên họ đến thành phố N thăm bạn cũ rồi ạ.” Cố Nhược biết điều nên nói tiếp: “Sớm biết hai bác sẽ tới thì con đã giữ ba mẹ lại, không cho đi.”
“Cũng không có gì, sau này khi nào chúng ta trở lại thăm con thì vẫn có thể gặp họ mà.” An mẹ cười nói, “Thấy con không có chuyện gì hai bác đã an tâm rồi.”
Tất cả mọi người đều hiểu rõ mọi chuyện, chỉ có điều, ai cũng muốn che giấu nên không khí trở nên ngượng ngập. Cố Nhược muốn rút tay lại, kể từ khi An Bội Hòa nói cho cô biết chuyện này do cha hắn làm, cảm nhận của cô đã thay đổi. Từ lúc họ bắt đầu vào thăm tới bây giờ, Cố Nhược hoàn toàn cảm thấy không tự nhiên, trong đầu chỉ nghĩ đến câu tục ngữ: “Chồn đến chúc tết Gà.”
Cố Nhược rất muốn nhắc nhở họ về những chuyện mà Bạch Như Sương sắp tới có thể làm, nhưng khi nhìn thấy mặt của An ba, những ký ức trong vụ tai nạn lại ùn ùn kéo về, cảm giác kinh khủng ấy phải trải qua một lần mới hiểu, cô thấy sống lưng cô cứng đờ….
Cố Nhược khẽ liếm môi, “Dì An, hai người đi thăm Bạch Bắc Hải chưa ạ?”
“Chúng ta vừa đến thăm rồi.” An mẹ buông tay Cố Nhược ra, cô giấu tay vào trong chăn, khẽ
“À …” một tiếng…
Trừ tiếng “À” ra, cô hoàn toàn không tìm được gì để nói nữa, may mắn thay lúc đó y tá cũng vừa tới, “Xin lỗi, chúng tôi cần phải làm kiểm tra cho bệnh nhân, xin người nhà tạm thời ra ngoài cho.”
An mẹ có vẻ như cảm thấy được giải thoát, ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Nhược à, chúng ta không làm phiền con nữa, con cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, lần sau chúng ta lại đến.” vừa nói vừa đứng dậy cùng An ba chào tạm biệt Cố Nhược, đi ra ngoài.
Cố Nhược thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, dì An lúc nhỏ luôn xem cô như con gái, nhiều năm sau, lần đầu gặp lại cảm thấy lúng túng, tới bây giờ thì đã đến mức không còn gì để nói nữa.
Kết quả như vậy, là có lợi cho ai?
Có lẽ mọi chuyện đã đi quá xa, ai cũng không cách nào biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cho nên trong khi họ chưa kịp bù đắp được quá khứ, tương lai đã tiếp tục tiếp diễn….
***
Một tuần sau, băng gạc quấn trên mặt Cố Nhược đã có thể gỡ xuống, khi vừa nhìn thấy dung nhan của mình,bạn Nhược đáng thương suýt xỉu. o(╥﹏╥)o
Trên mặt cô bị rách một đường dài tới 4cm, mặc dù không bị khâu, nhưng vết máu đỏ sậm ấy vẫn hằn rõ ở một bên mặt. Bác sĩ nói vết thương này là do cửa sổ xe bị vỡ, thủy tinh cứa vào mặt, cũng may là không sâu lắm nên không cần phải khâu, nếu nặng hơn thì có thể xác định sẽ để lại sẹo suốt đời.
Tiểu Bạch chỉ vào mặt Cố Nhược, không chút khách khí gọi đó là ”Nỗi đau để đời của Cố Nhược”,cái tên bi kịch như vậy, không muốn BH cũng khó.
Thêm một thời gian ngắn nữa, cánh tay phải của Cố Nhược, mặc dù vẫn phải bó thạch cao nhưng không cần phải đeo trên cổ nữa, chân cũng không cần phải treo ngược lên không trung, nếu không có biến chứng gì thì tay phải đã có thể cầm đồ lại được.
Trong lúc đó, người tài xế kia đã giao dịch xong xuôi với An gia, hắn nhận được một khoản tiền lớn, tuy nhiên vẫn còn phải chịu một khoảng thời gian bị tạm giam. Và ngay cả việc tạm giam đó cũng coi như việc làm với giá quá hời…
Một thời gian ngắn nữa trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt một cái đã sắp tới tất niên, vậy mà Cố Nhược vẫn còn ở bệnh viện, ba cô chỉ chăm sóc được cho cô một thời gian cũng phải trở về đi làm, Tiểu Bạch thì nghe nói tham gia cuộc thi gì đó, cho nên trong bệnh viện hiện tại chỉ có mẹ ở cạnh cô, mặc dù không phải chịu cảnh cô đơn một mình, nhưng vẫn không tránh khỏi vắng vẻ….
“Tháng sau là sang năm mới rồi.” Cố mẹ nhìn lịch, nói: “Mấy ngày nữa con xuất viện, về nhà nghỉ ngơi cũng vừa kịp lúc đón năm mới, thật là tốt quá. Dù sao bây giờ con cũng không cần ở bệnh viện làm gì, về nhà nằm so với nơi này cũng đâu khác nhau là mấy.”
“Dù sao thì cũng có người trả tiền viện phí sẵn mà, ở bệnh viện cũng tốt.” Cố Nhược ngồi trên giường, vừa đọc truyện tranh vừa nói. Từ ngày Tiểu Bạch kể lại chuyện An Bội Hòa rời khỏi công ty cho tới giờ vẫn không nghe thấy tin tức gì của hắn, nếu như cô không ở yên một chỗ trong bệnh viện, không phải hắn sẽ không tìm được cô sao?
“Đầu óc con có bệnh rồi.” Cố mẹ khinh thường nói: “Cho dù có người trả tiền cũng không cần ở lại nơi này, về nhà có thể tịnh dưỡng tốt hơn, ở đây cũng không phải hoàng cung đầy đủ tiện nghi gì…”
“Nếu bắt buộc phải về thì con cũng vẫn ở lại đây.”
Cố mẹ nhìn cô chằm chằm, “Lúc vừa phẫu thuật xong, khó trách bác sĩ nói đầu con bị thương dễ để lại di chứng, lâu nay ủ bệnh đến giờ mới tái phát không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.