Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 68

Trừu Phong Mạc Hề

14/04/2017

Nhưng tới lúc Tiểu Bạch kéo Cố Nhược hăng hái bừng bừng chạy đến quán rượu thì mới phát hiện ra, sự thật lúc nào cũng khiến người ta đau lòng ⊙▃⊙ : Quầy rượu không một bóng GAY. Bạn Bạch bỗng dưng cảm thấy thế giới này vô cùng cô đơn lạnh lẽo.  ̄﹏ ̄

“Làm sao mà mày có thể biết trong đám đàn ông kia ai GAY, ai không phải là GAY nhanh như vậy hả?” Cố Nhược ngồi tuốt trong góc, kỳ quái nhìn Tiểu Bạch đang xị mặt ra.

Bạn Bạch ngẩng đầu: “Rặt toàn là loại đàn ông thấy gái là ánh mắt trở nên dâm đãng, hèn mọn, hành động thì cợt nhả, ngôn ngữ thì hạ lưu…”

“Ví dụ như…?” Cố Nhược nhìn người lúc nào cũng nhìn không thấu, cho nên nhân dịp thấy Tiểu Bạch rành rọt như vậy liền khiêm tốn học hỏi.

“Ví dụ như…tên kia…” Tiểu Bạch đưa ngón tay ra chỉ, Cố Nhược thuận thế nhìn qua, chỉ thấy An Bội đang đứng giữa một đám phụ nữ cười cợt. Bạn Bạch định thần nhìn lại, vội vàng thu tay, “Tao chỉ nhầm rồi…Người ngồi bên phải mới là ông chú già hèn mọn !”

(Ông chú già hèn mọn nào đó: *nước mắt – ing* Tôi có bộ dáng hèn mọn như thế sao? o(╥﹏╥)o )

(Bạn Piggy nào đó: tác giả bịnh thấy sợ ╮(﹀_﹀” )╭ )

“Hừ, tao còn không biết hắn? “ Cố Nhược quay đầu đi chỗ khác, lần trước hắn đã nói rồi, hắn và cô không còn quan hệ gì nữa sất. Hắn, An Bội Hòa, đã quên hết tất cả, việc cô phải làm nàng Vương Bảo Sai si tình giữ nhà cho chồng suốt 18 năm? Vương Bảo Sai đợi 18 năm, nhưng 18 năm tuổi xuân đó, có ai thấu hiểu cho nàng không?

Rõ ràng là một cô gái ngu ngốc !!!

Cố Nhược cô tuy không thông minh, nhưng cũng không phải là ngu, cô không mặt dày vậy được, thể diện là tuy chẳng là gì, nhưng không giữ không được.

Nghĩ tới đây, Cố Nhược lại nhớ tới Trần Cẩm Đường, sau tai nạn xe ngày đó, thậm chí mình xuất viện đã được một thời gian rồi mà hắn vẫn im lặng, lòng thù hận của anh ta đã vơi đi rồi chăng? Giống như chuyện giữa cô và An Bội Hòa ấy….

“Một ly Tequilla.” Cố Nhược ngoắc phục vụ.

“Mày lại kích động rồi?” Tiểu Bạch tặc lưỡi nói, rượu mạnh vậy mà nó cũng dám uống?

“Thiên hạ thái bình quá, kiếm gì gì kích thích chơi.” Cố Nhược trả lời.

Phục vụ đi vào, lúc sau trở ra, trên khay là một ly Bloody Mary, Cố Nhược nhíu mày, phục vụ liền cười nói: “Người pha rượu nói rằng quý khách có lẽ sẽ thích Bloody Mary.”

Người pha rượu? Cố Nhược cười lạnh một tiếng, đẩy cái ly ra xa, “Tôi không biết người pha rượu là ai, nếu không có Tequilla thì một ly Gin Gordon đi.”

An Bội Hòa đã nói, hắn thích pha rượu, bởi vì rượu có thể hóa giải mọi ưu sầu của con người….Thế nhưng hắn cũng không đủ tư cách làm người pha rượu, Bloody mary uống không say, làm sao có thể hóa giải phiền não của Cố Nhược được đây?

************************************************

Phiền não dường như không chỉ có mình Cố Nhược, còn có Trần Cẩm Đường, bởi vì Bạch Như Sương không có chút tin tức gì về việc giấy tờ sổ sách kia. Qua năm mới đã được vài ngày nhưng tình hình vẫn không khả quan mấy, đáng ngại hơn nữa là, có thể cô ta đã tìm được chúng, nhưng vì tìm ra được điểm đáng ngờ nên vô tình bỏ sót.

Bạch Bắc Hải ở nhà, thản nhiên ngồi trên ghế salon xem TV, dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến ông.



“Alo ?” Điện thoại di động của Trần Cẩm Đường vang lên, là Bạch Như Sương: “Thế nào?”

“Không có chút manh mối nào, lại để cho anh thất vọng rồi.” Đầu bên kia giọng nói của Bạch Như Sương lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Không sao, từ từ sẽ thấy thôi.” Mặc dù trong lòng Trần Cẩm Đường đang rất sốt sắng nhưng vẫn không thể nói ra, dù sao thì Bạch Như Sương cũng đã cố gắng hết sức, không nên thúc ép cô ta quá.

“Là con gái của tôi à?” Bạch Bắc Hải hỏi, Trần Cẩm Đường cúp điện thoại, gật đầu.

“Nó thích cậu?”

Trần Cẩm Đường sửng sốt, suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không, cô ấy yêu tôi thì đúng hơn.”

“Tại sao?” Bạch Bắc Hải có vẻ khó hiểu.

“Vấn đề này bác nên đi hỏi cô ấy.” Trần Cẩm Đường đáp, “Tôi cũng không biết.”

“Vậy cậu cũng yêu nó chứ?”

“……” Câu hỏi này quá thẳng thắn, quá bén nhọn, có thể chọc thủng mối quan hệ mờ mịt giữa Trần Cẩm Đường và Bạch Như Sương.

“Cậu muốn nó giúp cậu, vậy cậu định báo đáp nó thế nào đây?” Bạch Bắc Hải vẫn tập trung vào vấn đề này.

“Có lẽ tôi sẽ cho cô ấy thứ cô ấy muốn.” Trần Cẩm Đường thoáng suy tư: “Ví dụ như…TÔI. Bởi vì cô ấy có thứ mà tôi muốn, đây là trao đổi bình đằng trong chuyện làm ăn thôi.” (Piggy: nói chuyện thấy ghét (╬ ̄皿 ̄) *ta đạp*)

Bạch Bắc Hải im lặng trầm tư, Trần Cẩm Đường dứng dậy, đi vào bếp: “Hôm nay ông muốn ăn cái gì?” Kể từ khi Bạch Như Sương nói sẽ giúp đỡ hắn, Trần Cẩm Đường liền xin nghỉ dài ngày, đến nhà họ Bạch ở, một mặt giúp Bạch Như Sương chăm sóc Bạch Bắc Hải, mặt khác chờ đợi tin tức.

Bạch Bắc Hải không trả lời câu hỏi của hắn, còn hỏi ngược, “Nếu như tôi cho cậu thứ cậu muốn, vậy cái đó có ngang bằng với giá mà Như Sương phải trả cho cậu không?”

Lưng Trần Cẩm Đường cứng đờ, hắn xoay lại nhìn người đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt ông ta sắc bén, mang theo một loại tình cảm mãnh liệt muốn gửi gắm, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Có không?”

************************************************

Sau khi nốc cạn năm ly Gin, Cố Nhược bắt đầu phấn khích, “Rượu này vẫn chưa tính là rượu mạnh, còn kém hơn so với tiêu chuẩn của tao lắm.”

“Oa, tao cũng không ngờ mày có thể uống nhiều như vậy nha.” Tiểu Bạch vỗ tay hoan hô.

“Tao đã không uống thì thôi, uống rồi thì tụi mày phải sợ một phép.” Cố Nhược hơi lâng lâng, lúc có chuyện vui thì uống rượu là nhất.



Cô duỗi tay ngoắc phục vụ, muốn kêu thêm ly nữa, phục vụ cười nói: “Tửu lượng của tiểu thư thật là cao, nhân dịp năm mới quầy rượu chúng tôi có tổ chức một cuộc thi, tất cả mọi người đều có thể tham dự, ai có tửu lượng cao nhất không những được miễn phí toàn bộ tiền rượu mà còn được tặng quà mang về nữa. A! Bây giờ đã bắt đầu rồi đó!!!” Phục vụ vừa nói vừa đưa tay chỉ, Cố Nhược tò mò nhìn qua, xung quanh sân khấu quả thật rất đông người, không khí cực kì HIGH. Tham gia cũng không sao, được miễn phí tiền rượu mà còn được tặng quà nữa! Cô quay đầu xem lại đống đồ trên bàn của mình, Tiểu Bạch ăn sạch veo chỉ còn lại một vài chồng dĩa vài chồng chén, tiêu nhiều như vậy, nếu không miễn phí thì cô làm sao mà gánh hết nổi !!! >0<

Huống hồ, có ai uống thắng được cô sao? Đã uống rượu thì tất phải say, nhưng có rượu mà lại không uống thì làm sao say bây giờ?

Không chút do dự, Cố Nhược đứng dậy: “Được, tôi tham gia !”

Phục vụ lập tức cười dẫn đường, dù sao thì quán bar thu được nhiều lời nhất vẫn là nhờ mấy trò như vầy, miễn phí một người thì những người khác sẽ có hứng mà sẵn sàng vung tiền ra, bởi vì, quan trọng nhất, họ vẫn phải chi trước để trả tiền rượu…

Cố Nhược đẩy đám người ra, chen vào sát quầy bar, mọi người bên trong đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường, Cố Nhược thấy hơi khó chịu, hít sâu rồi ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng muốn tham gia!”

“Cô gái nhỏ này lá gan to thật.” Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi cười nói.

Cố Nhược ngẩng cao đầu, vỗ ngực khoe khoang: “Lá gan của tôi còn to hơn cả dạ dày đấy”.

An Bội Hòa vừa pha rượu vừa như có như không buông một câu: “Quầy bar này không có dịch vụ đưa người về nhà sau khi uống say đâu.”

Cố Nhược liếc hắn một cái: “Uống say rồi thì về nhà làm gì nữa, muốn đi đâu thì đi, muốn tìm ai thì tìm….”

An Bội Hòa không nói nữa, chỉ chuyên tâm pha rượu. Cố Nhược đặt mông ngồi xuống đối diện với hắn, muốn so xem lòng dạ ai độc ác hơn đúng không? Thứ Cố Nhược cô thiếu chính là thiếu lương tâm, cô là ai chứ? Là Cố Nhược, lãnh cảm số một thiên hạ chứ đùa à.

“Cognac Bran-di.” Rượu được đổ ra từng ly, từng ly, rồi được đưa tới trước mặt những người chơi.

Mọi người nhận rượu đều nâng ly lên ngửi mùi hương tinh khiết và thơm ngon của VSO Bran-di đang lan tỏa, Cố Nhược chỉ tỉnh bơ nâng ly rượu lên, một hơi cạn sạch, uống như uống nước lã.

Hành động dũng cảm của cô lập tức khiến đám người xung quanh im lặng, Cố Nhược lau miệng “Muốn uống thì uống nhanh lên, tôi còn phải về nhà ngủ nữa.”

“Rhum.”

Sắc vàng của rượu thể hiện nồng độ của loại rượu đó, chỉ là đối với Cố Nhược, cô hoàn toàn không để ý xem loại nào thấp loại nào cao, cùng lắm chỉ là khác nhau cái tên gọi mà thôi, còn lại tất cả chúng đều khiến cô có cùng một cảm giác…

“London Dry Gin – Gregory Na Uy Wales.”

“Malt Whisky.”

“Vodka.”



Đến khi đám người xung quanh bắt đầu đổ như rạ, Cố Nhược mới đứng lên tỉnh bơ tuyên bố một câu: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook