Chương 69
Trừu Phong Mạc Hề
14/04/2017
Người ta nói, rượu thịt đi qua bụng, phật tổ ở trong lòng, cảnh giới của Cố Nhược chính là đây.
Đến khi Cố Nhược giải quyết xong, thoải mái đi ra rửa tay, nhìn con người trong gương, mặt không đỏ, môi không sưng, vết sẹo trên má cũng đã mờ đến nỗi nhìn kỹ mới phát hiện được, tính mạng con người là ương ngạnh như vậy đó, vết thương dù nặng đến mấy vẫn có thể khép miệng, nhưng tình cảm thì lại như chiếc cốc thủy tinh, vỡ là vỡ, dù có hàn gắn bao nhiêu vẫn để lại những vết cắt bén nhọn đau đớn…
Không còn ‘nặng bụng’, cô trở về quầy bar, ngồi lại chỗ của mình, trên bàn ngổn ngang một đống ly rượu, tất cả đều là chiến tích của cô, Cố Nhược đảo mắt một vòng, hừ nhẹ, “Không còn ai sao?”
An Bội Hòa đứng trong quầy bar, cúi đầu nói, “Tửu lượng của tiểu thư quả thật rất cao, toàn bộ chi phí tối nay đều được miễn, khi nào cô đi sẽ có một phần quà.”
Cố Nhược cắn chặt môi, “Còn phải cảm tạ vị tiên sinh này chế rượu ngon, tôi mới có thể ngàn chén không say.”
“Cảm ơn đã quá khen.” Hắn xoay người bỏ đi, Cố Nhược cũng đứng dậy, tiên sinh, tiểu thư… Hừ, xưng hô ghê tởm! Chính trong khoảnh khắc đó, hơi rượu từ tối đến giờ đột ngột xông lên óc, thì ra say hay không say không phải là do tửu lượng, mà là do trái tim.
Trái tim chết, bách độc bất xâm…
Trái tim còn đập, vừa chạm vào liền vỡ….
Thì ra cảm giác say rượu chính là trời xoay đất chuyển, trời long đất lở, trời sập đất vùi, trên có dưới không— Đau! Thân thể Cố Nhược mềm nhũn, đầu đụng mạnh vào cạnh bàn, thì ra, người BH cũng có lúc yếu mềm…
Cố Nhược mơ hồ nghĩ, Lâm Đại Ngọc yếu đuối, mình say rượu cũng bằng Lâm Đại Ngọc…
**
Trần Cẩm Đường nắm chặt chén trà trong tay, hơi ấm bốc lên, mùi trà thoang thoảng bay trong không khí, hắn mở miệng, “Ông tỉnh lại từ lúc nào? Hay là ngay từ đầu đã…”
“Nếu như tôi vừa không chết vừa nhớ hết mọi chuyện, cậu cho rằng nhà họ An sẽ bỏ qua sao?” Bạch Bắc Hải nói, “Lúc bị tai nạn, trong nháy mắt tôi đã biết mình đã đến đường cùng rồi, không hôm nay thì sẽ có ngày mai, vĩnh viễn không bao giờ thoát được, để bảo vệ bản thân, không thể không làm như vậy.”
Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Ông rất thông minh, chỉ có cha tôi ngu ngốc…”
“Quả thật vậy…” Bạch Bắc Hải nói, “Cho nên ông ấy chết, tôi còn sống.”
“Cho nên, ông muốn mượn tay tôi báo thù nhà họ An?”
“Không…” Bạch Bắc Hải cười nói, “Là cậu mượn tay tôi báo thù.”
“Ha ha ha…” Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Theo như yêu cầu?”
Bạch Bắc Hải nhấp một ngụm trà, “Cũng may tôi đại nạn không chết, trước khi gặp cậu tôi đã chuẩn bị nói hết cho Như Sương, không ngờ nhà họ An ra tay nhanh như vậy, có điều, may là Cố Nhược ngồi trên ghế phụ, cho nên tài xế mới phanh gấp, bằng không đừng mong ai sống sót.”
“Đúng rồi, vì sao cô ấy lại ở trên xe của ông?” Trần Cẩm Đường vẫn không hiểu vấn đề này.
“Bởi vì con bé đó là để bảo vệ tôi.” Bạch Bắc Hải nói, “Với giao tình giữa An gia và cha nó, người An gia sẽ không ra tay. Mặc dù lúc đó tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện, chỉ vì lo lắng chưa được tỉnh rượu lắm. Bây giờ nghĩ lại, thấy quyết định thật sáng suốt.”
Vẻ mặt Trần Cẩm Đường trầm xuống, mơ hồ nói một câu, “Ra là vậy…”
“Ngày mai tôi sẽ bảo Bạch Như Sương đi lấy đồ.” Ông ta tự tin nói, “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được vén lên thôi…”
“Nhưng, nếu ông muốn trả thù thì đã có thể làm từ trước rồi, cần gì chờ tới bây giờ?” Trần Cẩm Đường hỏi.
Bạch Bắc Hải nhìn hắn, trong mắt có nụ cười thích thú, “Trước đó nghĩ cậu ngày xưa đối xử với Như Sương như vậy, cần phải xác định xem cậu đứng về phía nào… Tôi không muốn xảy ra chuyện, Như Sương phải thành đối tượng bị chỉ trích.”
“Đúng là một người cha tốt.” Trần Cẩm Đường nói, trong lòng cảm thấy cay đắng, bọn họ, tất cả đều có một người cha tốt, chỉ mình hắn không có.
**
Sáng sớm, Cố Nhược tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường , còn ôm gối ôm, “Heo!” Cô kêu một tiếng, Tiểu Bạch đẩy cửa đi vào, “Mày dậy rồi à?”
“Hôm qua tao bị làm sao?” Cố Nhược nhức đầu kinh khủng.
“Oa! Hôm qua mày thật TRÂU BÒ ~~!” Tiểu Bạch giơ ngón tay cái lên, “Lúc thi uống rượu thì như máy bơm nước, thi xong thì phun hệt như vòi phun, té xuống đất lại bò dậy nôn, nôn xong trước mặt lại quẹo phải nôn tiếp, cuối cùng ói hết lên khu quầy rượu, cứ tưởng tượng cái dải phân cách trên đường, có trồng cây, chia giao thông làm hai luồng, mày giống pho tượng đứng giữa đống nôn, ai cũng không dám lại gần.”
“Sau đó thì sao?” Cố Nhược cố nén cơn buồn nôn.
“Sau đó nhân viên phục vụ phải lội vào kéo mày ra.” Tiểu Bạch khoa chân múa tay.
“Là ai?” Cố Nhược kích động hỏi, trong lòng tràn đầy mong đợi, bởi vì lúc cô ngã xuống An Bội Hòa vừa mới quay người…
“Hả…” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, “Tao biết đâu, mập mập, đen thùi..”
Trái tìm Cố Nhược chùng xuống, hóa ra, bọn họ ngay cả người qua đường cũng không phải, cô day day thái dương, “Đau đầu quá, có gì ăn không?”
“Tao lấy cháo cho mày.” Tiểu Bạch đi ra khỏi phòng, Cố Nhược lau nước mắt, rốt cuộc, thử đi thử lại được gì chứ, chỉ càng tổn thương hơn mà thôi.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu nói không biết nhìn thấy ở đâu…
Tình yêu giống như quỷ, nhiều người tin, ít người thấy…
***
Bạch Như Sương rất nhanh đã đến phòng tài liệu lấy tất cả giấy tờ mà cha cô dặn, quả nhiên, mấy thứ này rất khó mà phát hiện, tự tìm chắc chắn không tìm được. Cô cầm tệp tài liệu ra ngoài, đột nhiên bị nhân viên quản lý tài liệu- Tiểu Triệu chặn lại, “Bạch quản lý, cái này không cầm đi được.”
“Nhưng mà tôi cần phải xem kỹ.” Bạch Như Sương nôn nóng, giọng nói cũng run rẩy, “Ngay cả tôi cũng không lấy được sao?”
“Không được.” TIểu Triệu nói, “Đây là quy định của công ty, sổ sách nhiều, lỡ mất đi thì phiền lắm, cô muốn xem thì ở lại đây xem đi.”
“Nhưng mà…” Bạch Như Sương còn muốn nói nữa nhưng cũng biết quy định là thế, cuối cùng đành ấm ức trả lại. Lúc tay không trở về thì chạm mặt đồng nghiệp Tiểu Vương ở phòng tài vụ, “Quản lý Bạch, cô cũng tới xem sổ sách à.”
“Vâng, tôi muốn xem kỹ hơn, nhưng không được mang ra ngoài.” Bạch Như Sương cười nói, Tiểu Vương gật đầu, “Vậy tôi đi trước nhé.”
“A, quản lý Bạch.” Tiểu Vương kéo tay áo cô, “Xem kỹ thì xem kỹ, tôi đi với cô,” Vừa nói vừa không đợi Bạch Như Sương từ chối đã kéo cô ta vào trong.
Trong phòng có rất nhiều nhân viên kế toán cũng đang xem sổ sách, cả phòng im lặng chỉ có tiếng giấy loạt xoạt, Tiểu Vương kéo Bạch Như Sương đến sau một cái giá khuất, “Cô muốn xem kỹ hả?”
Bạch Như Sương không biết cô ta đang nghĩ gì, vẫn gật đầu, “Đúng vậy, cô có cách gì à?”
Tiểu Vương cười lôi một cái máy ảnh cỡ bằng bàn tay trong túi ra, “Cô cũng biết đấy, kế toán Trần khó tính, lần nào tôi cũng phải xem sổ sách làm báo cáo cho ông ấy, làm sao nhớ kỹ được chứ, phải dùng đến nó đó!” Nhìn cô ta khoát khoát chiếc máy ảnh trong tay, Bạch Như Sương cong miệng cười…
Mơ hồ đã nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của mình, cùng với cha và Trần Cẩm Đường, chuyện nhà họ An, đợi đến lúc chết hãy quan tâm.
**
Thêm mấy ngày nữa, vết sẹo trên mặt Cố Nhược đã hoàn toàn biến mất, Cố Nhược hào hứng kéo Tiểu Bạch đi làm tóc, “Tao thấy trên tạp chí nói kiểu tóc tao lỗi mốt rồi.” Vừa nói vừa xoay 360 độ trước gương, “Đi mua quần áo, giày, túi!”
“Tại sao?” Tiểu Bạch kỳ quái hỏi.
“Vì tao muốn gặp quỷ!”Cố Nhược kiên quyết trả lời, lao ra khỏi phòng
Đến khi Cố Nhược giải quyết xong, thoải mái đi ra rửa tay, nhìn con người trong gương, mặt không đỏ, môi không sưng, vết sẹo trên má cũng đã mờ đến nỗi nhìn kỹ mới phát hiện được, tính mạng con người là ương ngạnh như vậy đó, vết thương dù nặng đến mấy vẫn có thể khép miệng, nhưng tình cảm thì lại như chiếc cốc thủy tinh, vỡ là vỡ, dù có hàn gắn bao nhiêu vẫn để lại những vết cắt bén nhọn đau đớn…
Không còn ‘nặng bụng’, cô trở về quầy bar, ngồi lại chỗ của mình, trên bàn ngổn ngang một đống ly rượu, tất cả đều là chiến tích của cô, Cố Nhược đảo mắt một vòng, hừ nhẹ, “Không còn ai sao?”
An Bội Hòa đứng trong quầy bar, cúi đầu nói, “Tửu lượng của tiểu thư quả thật rất cao, toàn bộ chi phí tối nay đều được miễn, khi nào cô đi sẽ có một phần quà.”
Cố Nhược cắn chặt môi, “Còn phải cảm tạ vị tiên sinh này chế rượu ngon, tôi mới có thể ngàn chén không say.”
“Cảm ơn đã quá khen.” Hắn xoay người bỏ đi, Cố Nhược cũng đứng dậy, tiên sinh, tiểu thư… Hừ, xưng hô ghê tởm! Chính trong khoảnh khắc đó, hơi rượu từ tối đến giờ đột ngột xông lên óc, thì ra say hay không say không phải là do tửu lượng, mà là do trái tim.
Trái tim chết, bách độc bất xâm…
Trái tim còn đập, vừa chạm vào liền vỡ….
Thì ra cảm giác say rượu chính là trời xoay đất chuyển, trời long đất lở, trời sập đất vùi, trên có dưới không— Đau! Thân thể Cố Nhược mềm nhũn, đầu đụng mạnh vào cạnh bàn, thì ra, người BH cũng có lúc yếu mềm…
Cố Nhược mơ hồ nghĩ, Lâm Đại Ngọc yếu đuối, mình say rượu cũng bằng Lâm Đại Ngọc…
**
Trần Cẩm Đường nắm chặt chén trà trong tay, hơi ấm bốc lên, mùi trà thoang thoảng bay trong không khí, hắn mở miệng, “Ông tỉnh lại từ lúc nào? Hay là ngay từ đầu đã…”
“Nếu như tôi vừa không chết vừa nhớ hết mọi chuyện, cậu cho rằng nhà họ An sẽ bỏ qua sao?” Bạch Bắc Hải nói, “Lúc bị tai nạn, trong nháy mắt tôi đã biết mình đã đến đường cùng rồi, không hôm nay thì sẽ có ngày mai, vĩnh viễn không bao giờ thoát được, để bảo vệ bản thân, không thể không làm như vậy.”
Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Ông rất thông minh, chỉ có cha tôi ngu ngốc…”
“Quả thật vậy…” Bạch Bắc Hải nói, “Cho nên ông ấy chết, tôi còn sống.”
“Cho nên, ông muốn mượn tay tôi báo thù nhà họ An?”
“Không…” Bạch Bắc Hải cười nói, “Là cậu mượn tay tôi báo thù.”
“Ha ha ha…” Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Theo như yêu cầu?”
Bạch Bắc Hải nhấp một ngụm trà, “Cũng may tôi đại nạn không chết, trước khi gặp cậu tôi đã chuẩn bị nói hết cho Như Sương, không ngờ nhà họ An ra tay nhanh như vậy, có điều, may là Cố Nhược ngồi trên ghế phụ, cho nên tài xế mới phanh gấp, bằng không đừng mong ai sống sót.”
“Đúng rồi, vì sao cô ấy lại ở trên xe của ông?” Trần Cẩm Đường vẫn không hiểu vấn đề này.
“Bởi vì con bé đó là để bảo vệ tôi.” Bạch Bắc Hải nói, “Với giao tình giữa An gia và cha nó, người An gia sẽ không ra tay. Mặc dù lúc đó tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện, chỉ vì lo lắng chưa được tỉnh rượu lắm. Bây giờ nghĩ lại, thấy quyết định thật sáng suốt.”
Vẻ mặt Trần Cẩm Đường trầm xuống, mơ hồ nói một câu, “Ra là vậy…”
“Ngày mai tôi sẽ bảo Bạch Như Sương đi lấy đồ.” Ông ta tự tin nói, “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được vén lên thôi…”
“Nhưng, nếu ông muốn trả thù thì đã có thể làm từ trước rồi, cần gì chờ tới bây giờ?” Trần Cẩm Đường hỏi.
Bạch Bắc Hải nhìn hắn, trong mắt có nụ cười thích thú, “Trước đó nghĩ cậu ngày xưa đối xử với Như Sương như vậy, cần phải xác định xem cậu đứng về phía nào… Tôi không muốn xảy ra chuyện, Như Sương phải thành đối tượng bị chỉ trích.”
“Đúng là một người cha tốt.” Trần Cẩm Đường nói, trong lòng cảm thấy cay đắng, bọn họ, tất cả đều có một người cha tốt, chỉ mình hắn không có.
**
Sáng sớm, Cố Nhược tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường , còn ôm gối ôm, “Heo!” Cô kêu một tiếng, Tiểu Bạch đẩy cửa đi vào, “Mày dậy rồi à?”
“Hôm qua tao bị làm sao?” Cố Nhược nhức đầu kinh khủng.
“Oa! Hôm qua mày thật TRÂU BÒ ~~!” Tiểu Bạch giơ ngón tay cái lên, “Lúc thi uống rượu thì như máy bơm nước, thi xong thì phun hệt như vòi phun, té xuống đất lại bò dậy nôn, nôn xong trước mặt lại quẹo phải nôn tiếp, cuối cùng ói hết lên khu quầy rượu, cứ tưởng tượng cái dải phân cách trên đường, có trồng cây, chia giao thông làm hai luồng, mày giống pho tượng đứng giữa đống nôn, ai cũng không dám lại gần.”
“Sau đó thì sao?” Cố Nhược cố nén cơn buồn nôn.
“Sau đó nhân viên phục vụ phải lội vào kéo mày ra.” Tiểu Bạch khoa chân múa tay.
“Là ai?” Cố Nhược kích động hỏi, trong lòng tràn đầy mong đợi, bởi vì lúc cô ngã xuống An Bội Hòa vừa mới quay người…
“Hả…” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, “Tao biết đâu, mập mập, đen thùi..”
Trái tìm Cố Nhược chùng xuống, hóa ra, bọn họ ngay cả người qua đường cũng không phải, cô day day thái dương, “Đau đầu quá, có gì ăn không?”
“Tao lấy cháo cho mày.” Tiểu Bạch đi ra khỏi phòng, Cố Nhược lau nước mắt, rốt cuộc, thử đi thử lại được gì chứ, chỉ càng tổn thương hơn mà thôi.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu nói không biết nhìn thấy ở đâu…
Tình yêu giống như quỷ, nhiều người tin, ít người thấy…
***
Bạch Như Sương rất nhanh đã đến phòng tài liệu lấy tất cả giấy tờ mà cha cô dặn, quả nhiên, mấy thứ này rất khó mà phát hiện, tự tìm chắc chắn không tìm được. Cô cầm tệp tài liệu ra ngoài, đột nhiên bị nhân viên quản lý tài liệu- Tiểu Triệu chặn lại, “Bạch quản lý, cái này không cầm đi được.”
“Nhưng mà tôi cần phải xem kỹ.” Bạch Như Sương nôn nóng, giọng nói cũng run rẩy, “Ngay cả tôi cũng không lấy được sao?”
“Không được.” TIểu Triệu nói, “Đây là quy định của công ty, sổ sách nhiều, lỡ mất đi thì phiền lắm, cô muốn xem thì ở lại đây xem đi.”
“Nhưng mà…” Bạch Như Sương còn muốn nói nữa nhưng cũng biết quy định là thế, cuối cùng đành ấm ức trả lại. Lúc tay không trở về thì chạm mặt đồng nghiệp Tiểu Vương ở phòng tài vụ, “Quản lý Bạch, cô cũng tới xem sổ sách à.”
“Vâng, tôi muốn xem kỹ hơn, nhưng không được mang ra ngoài.” Bạch Như Sương cười nói, Tiểu Vương gật đầu, “Vậy tôi đi trước nhé.”
“A, quản lý Bạch.” Tiểu Vương kéo tay áo cô, “Xem kỹ thì xem kỹ, tôi đi với cô,” Vừa nói vừa không đợi Bạch Như Sương từ chối đã kéo cô ta vào trong.
Trong phòng có rất nhiều nhân viên kế toán cũng đang xem sổ sách, cả phòng im lặng chỉ có tiếng giấy loạt xoạt, Tiểu Vương kéo Bạch Như Sương đến sau một cái giá khuất, “Cô muốn xem kỹ hả?”
Bạch Như Sương không biết cô ta đang nghĩ gì, vẫn gật đầu, “Đúng vậy, cô có cách gì à?”
Tiểu Vương cười lôi một cái máy ảnh cỡ bằng bàn tay trong túi ra, “Cô cũng biết đấy, kế toán Trần khó tính, lần nào tôi cũng phải xem sổ sách làm báo cáo cho ông ấy, làm sao nhớ kỹ được chứ, phải dùng đến nó đó!” Nhìn cô ta khoát khoát chiếc máy ảnh trong tay, Bạch Như Sương cong miệng cười…
Mơ hồ đã nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của mình, cùng với cha và Trần Cẩm Đường, chuyện nhà họ An, đợi đến lúc chết hãy quan tâm.
**
Thêm mấy ngày nữa, vết sẹo trên mặt Cố Nhược đã hoàn toàn biến mất, Cố Nhược hào hứng kéo Tiểu Bạch đi làm tóc, “Tao thấy trên tạp chí nói kiểu tóc tao lỗi mốt rồi.” Vừa nói vừa xoay 360 độ trước gương, “Đi mua quần áo, giày, túi!”
“Tại sao?” Tiểu Bạch kỳ quái hỏi.
“Vì tao muốn gặp quỷ!”Cố Nhược kiên quyết trả lời, lao ra khỏi phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.