Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 72

Trừu Phong Mạc Hề

14/04/2017

Cố Nhược hào hứng vô cùng, người ta nói, người không phong lưu phí hoài tuổi trẻ, tuổi thanh xuân không sài bày đặt để dành chẳng mấy chốc sụt giá đến nơi. Vì thế, cô quyết định phong lưu một phen, mục tiêu chính là An Bội Hòa.

“Không phải hắn đá mày rồi sao? Mày còn phong lưu cái khỉ gì?” Tiểu Bạch nằm bên cạnh vừa uốn éo vừa ăn vặt.

“Vấn đề là ở chỗ này.” Cố Nhược cướp lại miếng khoai chiên trong tay Tiểu Bạch, “Cố Nhược tao không thể để bị người ta đá dễ dàng thế được, hắn đá tao, tao cũng muốn đá lại!”

Tiểu Bạch ngờ vực nhìn cô, tằng tằng cắn khoai tây chiên, không nói gì nữa.

“Sao mày không nói gì?” Cố Nhược nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhìn trần nhà, nhỏ giọng lầm bầm, “… Đúng là tự chui đầu vào rọ….” Chu Tiểu Bạch cô, tuyệt đối sẽ không vì một thằng đàn ông, mà nhất là một thằng thẳng nam tự gây sức ép cho mệt người như thế!

Hai người đang nói chuyện thì Cố Âu gõ cửa đi vào, “An Bội Hòa từ chối ba làm luật sư biện hộ cho nó!”

Cố Nhược sửng sốt, nhảy từ trên giường xuống, “Vì cái gì chứ?”

Cố Âu nhún vai, “Vấn đề này không đến lượt ba trả lời. Hơn nữa, chuyện ba có thể làm chỉ có vậy thôi, nó từ chối ba cũng hết cách rồi.”

“Sao con thấy ba có vẻ đắc ý vậy?” Cố Nhược khinh bỉ nhìn ba cô.

“Không đến mức đắc ý, chỉ là vừa lòng thôi.” Cố Âu không hề che giấu nói.

Cố Nhược nguýt ba một cái, “Sao ba không đợi đến lúc con xuất giá quy y, cho nhà họ Cố này không có đời thứ 3 luôn đi.”

Sắc mặt Cố Âu lập tức đại biến, “Tiểu Nhược à, con nói cái gì?”

“Nó nói, nó có thai.” Bạn trẻ Tiểu Bạch tứ chi phát triển, suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản.

Lời vừa dứt, Cố Âu sợ cứng họng, ngay cả Cố Nhược cũng choáng váng, “Ai, ai mang thai?”

“Không phải mày vừa nói cái gì mà đời thứ 3 sao?”

Đời thứ 3 = mang thai? Cố Nhược khinh bỉ liếc Tiểu Bạch một cái, đang định quay lại giải thích nghiêm chỉnh một chút cho cha mình, lại phát hiện vẻ mặt Cố Âu vừa sợ hãi vừa vui mừng, “Tiểu Nhược à, nhiều năm rồi… Con rốt cuộc đã thông suốt rồi sao?”



Cố Nhược cẩn thận suy nghĩ một chút. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, chuyện kể rằng, bản thân vốn chẳng những lãnh cảm mà còn muốn sống độc thân cả đời, hiếm khi hôm nay nói ra ba từ “đời thứ 3”, tất nhiên không khỏi khiến Cố Âu nghĩ tới tương lai tươi sáng có cháu ngoại mà bế mà bồng.

“Tự ba nghĩ xem…” Cố Nhược lười giải thích, quyết định tiếp tục uy hiếp.

“Nhưng ba nghi ngờ….” Cố Âu nghĩ ngợi, “Con với An Bội Hòa phát triển đến giai đoạn nào rồi?”

Cố Nhược nghiêm túc nhìn ba, cong miệng cười một cái, “Con gái ba ngủ với hắn, ba nói xem làm sao bây giờ?”

Cố Âu sửng sốt vài giây, “Ngủ?”

“Ngủ.” Cố Nhược gật đầu, “Ba có cần đương sự là con kể lại vài chi tiết không?”

Sắc mặt Cố Âu đại bấn, “Không cần, không cần…” Tiểu Bạch trái lại rất phấn khích, “Nói đi, nói đi…”

“Tự mày đi xem AV đi!” Cố Nhược trả lời, quay đầu lại nhìn cha già nhà mình, “Ba còn muốn hỏi gì nữa không ạ?”

“Nếu An Bội Hòa mà phải chịu tội thay….” Cố Âu suy tư một lúc, chỉ vào Cố Nhược, “Nói cách khác, con gái ba… mất oan à?”

“Chính thế.” Cố Nhược tán thưởng gật gật đầu, “Cho nên con vội vã như vậy chỉ vì không muốn mình bị oan uổng thôi.”

Cố Âu lại trầm tư, “Ngày mai ba đến thành phố N. Con có muốn đi cùng không?”

Cố Nhược nghĩ nghĩ, lắc đầu, chui vào trong chăn, “Không đâu, trời lạnh lắm.”

Đợi Cố Âu đi rồi, Tiểu Bạch cũng chui vào, “Mày vẫn còn băn khoăn chuyện An Bội Hòa đá mày à?”

“Không phải.” Cố Nhược cuộn tròn người lại, “Chỉ là không muốn mất mặt thôi.”

“Dù sao cũng thế rồi, còn mặt với chả mũi…” Tiểu Bạch thì thầm, “Còn Trần tiểu thụ kia thì sao?”



“Anh ta á…” Tiểu Bạch không nhắc tới Cố Nhược cũng quên mất, “Cũng không biết anh ta với Bạch Như Sương sao rồi?” Kỳ thật, Cố Nhược cũng không oán hận gì Bạch Như Sương, chỉ cảm thấy cô ta đáng thương, không biết cô ta vì Trần Cẩm Đường làm những chuyện này rốt cuộc có thể đổi lấy được cái gì. Nhất là cha cô ta, Bạch Bắc Hải…. Nghĩ đến đó, Cố Nhược nghiến răng nghiến lợi, Bạch Bắc Hải, ông được lắm, chơi vui không? Đã ngồi cùng thuyền với người nhà họ An, ông đừng hòng lật thuyền rồi còn có thuyền cứu nạn tới vớt.

“Đi!” Cố Nhược chui trong chăn ra, “Chúng ta đến thành phố N tìm Bạch Như Sương!”

**

Lúc An Bội Hòa gặp Cố Âu, cũng phải đến ba ngày hắn không rời khỏi nhà, không phải không thể, mà không biết đi ra ngoài để làm gì, chuyện duy nhất có thể làm là lật lại mấy album cũ, ở đó có cha mẹ đang ôm hắn cười, còn có vẻ mặt đơ như khúc gỗ của Cố Nhược khi tất cả mọi người xung quanh đều vui vẻ. Tất cả dường như chỉ mới đây thôi, thế mà đã qua hết thật rồi.

Cố Âu gõ cửa, dì Lâm ra mở, vừa nhìn thấy ông đã rất kích động, “Chú tới thì tốt quá rồi, Tiểu Hòa đã mấy ngày nay không ra khỏi nhà, đã thế, ngày nào cũng có người tới hỏi, rồi cổ đông đến quấy rối, cuối cùng phải gọi cảnh sát đến canh ở ngoài. Sau khi ông bà chủ đi, mọi chuyện cứ rối hết cả lên. Tôi cũng định đi mấy lần, nhưng nghĩ lại Tiểu Hòa là đứa tôi chăm sóc từ nhỏ tới lớn, bây giờ nhìn nó hồn bay phách lạc, làm sao tôi nhẫn tâm bỏ nó đi được? Chú nói xem sao lại có thể như vậy chứ? Cho dù Tiểu Hòa chỉ là con nuôi, cũng sao nỡ để nó chết thay như vậy? Chả nhẽ cứ không phải con đẻ, không cùng huyết thống là bỏ đi? Tai vạ đến nơi là bỏ chạy, còn xô nó xuống hố.”

Cố Âu lẳng lặng lên lầu đi vào phòng An Bội Hòa, hắn ngẩng đầu lên, “Cháu đã nghe lời chú là không gần Tiểu Nhược nữa rồi mà…”

Cố Âu trong bụng rất muốn gào lên, ngủ cũng đã ngủ rồi còn bày đặt thanh cao thánh thiện?! Nhưng phong độ thì dù sao vẫn cứ phải có, “Ta tới đây có chuyện muốn nói với cháu.”

“Cháu?” An Bội Hòa nở nụ cười tự giễu, “Cháu còn chẳng nghĩ gì, sao chú phải lo lắng chứ?”

“Cháu cho rằng kết quả như thế này là đương nhiên sao?” Cố Âu hỏi, An Bội Hòa không chút nghĩ ngợi, “Là cháu nợ bọn họ.”

“Là vì cái gọi là công ơn nuôi dưỡng?” Cố Âu giễu cợt, “Nếu họ đã không cần thứ tình cảm này thì cháu cũng không nên quá chấp nhất, lúc cháu đang ngốc nghếch ở đây, bọn họ đã bỏ rơi cháu rồi. Còn muốn tu tâm tích đức thu dọn tàn cuộc sao?”

“Cháu…”

“Cháu muốn báo đáp bọn họ, nhưng chính cháu lại làm khổ nhiều người khác nữa!” Cố Âu nói liền một hơi, “Cháu cho rằng cháu có thể làm đứa con hiếu thuận, kỳ thực cháu chỉ đang trốn tránh mà thôi! Mất đi bọn họ, mất đi cái nhà này, cháu không biết mình phải làm cái gì! Cháu không biết sau khi thân phận con nuôi bị vạch trần, cháu nên bắt đầu cuộc sống như thế nào! Cho nên mới tình nguyện làm con ngoan còn hơn làm chính mình!”

Môi An Bội Hòa run rẩy, chậm rãi nói, “Vì sao lần trước chú tới không nói những điều này…”

Cố Âu khinh bỉ nhìn hắn, nghĩ thầm: Lần trước? Nếu không phải cậu ngủ với con tôi, tôi lo cho cậu làm khỉ gì?

“Có tình cảm thì bộc lộ thôi.” Cố Âu cực kỳ sâu xa nói, “Ta quyết định nhận vụ này rồi, nếu không có ý kiến gì thì chúng ta ký hợp đồng nhé.”

“Nhưng mà cháu còn…” An Bội Hòa vẫn do dự, Cố Âu không nhịn được nữa, “Còn cái đầu cậu!” Mắng người đâm nghiện, dọa không chết cũng chụp cho ngạt thở, “Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Nhược có thể nó có thai rồi….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook