Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 73

Trừu Phong Mạc Hề

14/04/2017

Tục ngữ nói rất hay, cơm ăn bậy không sao, nói linh tinh thì phải vạ, nhưng khổ nỗi ở đời gặp mấy tên bệnh hoạn thì có muốn không nói cũng không được.

Quả đúng như suy nghĩ của Cố Âu, An Bội Hòa bị dọa cho chết khiếp, “Cái gì mà có thai cơ ạ?!”

Cố Âu đã nói điêu còn không biết ngượng, “Chả lẽ cậu làm gì cậu lại còn không biết?” vừa nói còn vừa nheo mắt nhìn mắt An Bội Hoà, “Hay là khả năng ấy ấy của cậu có vấn đề?” Ông thận trọng hỏi, ngủ với con gái nhà ta là một chuyện, nửa đời sau con gái nhà ta lại là chuyện khác.

Bị hỏi thẳng như vậy, ngay cả mặt dày như An Bội Hoà cũng nhịn không được phải đỏ mặt, “Chú… Làm sao mà có chuyện đó được..?”

“Không phải chứ gì?” Cố Âu nhún vai, “Vậy thì cậu phải chịu trách nhiệm với con gái ta, còn ta đến đây để chịu trách nhiệm với cậu.”

“Cháu…” An Bội Hoà ấp úng còn chưa kịp nói nên lời đã bị Cố Âu lườm suýt rách cả mặt, ánh mắt rõ ràng đang đe nẹt: Cậu thử nói không mà xem?

Hắn cuối cùng hết cách đành phải gật đầu, “Vậy cháu làm phiền chú rồi.”

Âu tiên sinh lập tức cười tà, “Sau này mới phiền chứ giờ thì có gì đâu!”

***

Cố Nhược chùm đủ 3 lớp quần áo trong ngoài chẳng khác gì gấu Bắc Cực rồi mới dám ra khỏi nhà, trong tay còn nắm chặt tấm danh thiếp của Bạch Bắc Hải, hùng hổ ngoắc Tiểu Bạch, ” Đi, Tao với mày đánh chiếm sào huyệt địch!”

Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, “Đúng đúng, đi đánh cái gã công già đó”

Khổ nỗi hai người khí thế hừng hực ra được mới đến cổng đã không thể nào mở được cửa. Hóa ra hôm đó tuyết rơi từ sáng sớm, đến lúc Cố Nhược ra ngoài thì tuyết đã rơi khá dày, tiếng chân dẫm lên lớp tuyết lỏng loẹt nghe thật buồn chán. Cả thành phố T lẫn S đều ít khi có tuyết, từ lúc đi học đại học, Cố Nhược cũng chẳng mấy khi được thấy tuyết rơi, bây giờ gặp lại không khỏi nhớ về những chuyện trong xưa cũ.

Còn nhớ hồi cô học lớp năm, năm đó tuyết rơi rất nhiều, Cố Nhược sợ lạnh chỉ thích nằm trong phòng ngay cả …buồn tè cũng không muốn đi, trực trực đến tết cho có tiền mừng tuổi. Tất nhiên An Bội Hòa làm gì có chuyện để cô được toại nguyện. Chẳng không thế mà mới nghỉ đông được 3 ngày, Cố Nhược đã nhận được điện thoại của thầy phụ trách, “Cố Nhược à, đừng quên ngày mai nhóm “Hy vọng” của chúng ta 9h sẽ bắt đầu đi dọn tuyết ở đường XX nhé!”

Cái đầu của Cố Nhược bắt đầu chậm chạp phân tích, cô… cô đăng ký đi dọn tuyết từ hồi nào vậy? “Dạ thầy ơi… Đi dọn tuyết ấy ạ?” Hình như trước khi nghỉ thầy giáo cũng đã phổ biến về hoạt động này rồi, cơ mà lười như cô trốn còn không kịp, làm gì có chuyện đăng ký?

“Hả?” Thầy giáo có vẻ không hiểu, “Không phải anh trai em đã giúp em đăng ký sao? Em có tên trong danh sách của trường trung học gửi về, thầy còn hỏi lại là sao tên em lại ở đó, người ta có nói lại là vì em nhờ anh đăng ký hộ mà?”

Anh… Cái chữ sai lầm nhất trong cuộc đời Cố Nhược, có phúc đã không được cùng hưởng ANH còn mang họa tới làm gì hả ANH?… “Dạ thầy ơi, hình như có nhầm lẫn rồi ạ, chính em còn không biết mà?”



“Trò Cố Nhược, cho dù là nhầm thật chẳng lẽ em cũng không muốn tới tham gia sao?” Giọng thầy giáo có vẻ không được vui cho lắm, “Anh trai em không những tham gia mà còn đăng ký cho em tham gia cùng cũng là muốn em làm được việc tốt, rèn luyện bản thân, hòa đồng với xung quanh hơn, sao em lại…”

“Vâng vâng thầy ơi, em tham gia.. Em tham gia mà!” Cố Nhược buộc lòng nói, còn làm ra vẻ thành khẩn thầy giáo mới hài lòng cúp máy. Than ôi cái cuộc đời này, vô sỉ như An Bội Hòa thì được kêu là nghĩa hiệp, vô tội là mình đây lại hóa ra kẻ vô liêm.

Tóm lại vì lẽ đó mà sáng hôm sau, mới sớm tinh mơ Cố Nhược đã phải chịu cái lạnh mà trèo xuống giường, phi thẳng đến đường XX. Nhìn từ đàng xa đã thấy lá cờ màu hồng chữ vàng in 4 chữ Tiểu đội “Hy Vọng” hết sức ngu xuẩn tung bay trong gió. Cố Nhược nhìn mà rùng mình chùn bước, chỉ có điều chưa kịp bỏ chạy thì đã bị cả đoàn phát hiện, nhiệt liệt vẫy lại, trong đó tất nhiên có cả An Bội Hoà.

Cố Nhược xấu hổ vẫy tay chào mọi người rồi vội vàng chạy lại phía hắn, “Anh muốn chết lắm rồi hả?”

An Bội Hoà mặt dày cười cười cúi xuống ghé tai Cố Nhược nói, “Không mà, tại thầy bảo đoàn viên dự bị thì bắt buộc phải tham gia hoạt động này đấy chứ.”

“Vậy thì liên quan gì đến em?” Cố Nhược phồng mang trợn mắt.

“Em không đến thì làm sao anh dọn tuyết được?” An Bội Hoà ra vẻ ngây thơ, sau đó hăng hái giơ tay, “Thầy ơi, em muốn chung một tổ với em gái em, đi quét từ đường số 1 đến đường số 5 ạ!”

“Bạn An Bội Hoà gương mẫu ghê!” ” Đường số 1 đến đường số 5 đều là đường lớn đó!!” “Không những tham gia mà còn đăng ký giúp cả cho em gái nữa!”

“…” Cố Nhược còn chưa kịp thốt nên lời đã bị bạn Hoà dắt ra một góc, dúi cho chiếc chổi to đùng rồi lười biếng vươn vai bỏ đi, “Nhớ dọn cho tốt nha!”

“Sao em lại phải dọn chứ!!” Cố Nhược kêu lên, An Bội Hoà quay lại cười xảo trá, “Trong hộp giầy dưới giường của em có giấu truyện tranh, dưới nệm có tạp chí, trên giá sách có giấy gói kẹo, còn gì nữa nhỉ? A, ở dưới gối còn có lịch đi học trở lại, em chưa muốn đi học, vẫn còn muốn ở nhà ngủ nhỉ?”

Cố Nhược hoàn toàn thất bại, buộc phải xuống nước thương lượng với kẻ nào đó, “Vậy anh mua cho em một cốc trà sữa nóng được không?”

“Được.” An Bội Hoà nhếch mép, “Hai tiếng sau gặp lại nhé!”

***

Hai tiếng sau.

Mặc cho trời lạnh đến cắt da cắt thịt, Cố Nhược vẫn mồ hôi đầm đìa, mặt mũi đỏ au nhận lấy ly trà sữa từ tay An Bội Hoà, ngoác miệng uống một hớp thật to. Đúng lúc đó, thầy phụ trách tay cầm lá cờ vẫy vẫy đi tới, “Ái chà An Bội Hòa, lâu nay thầy cứ nghĩ em không quan tâm đến chuyện tập thể, không ngờ lần này lại làm tốt như vây!”



“Lại còn biết quan tâm mua trà sữa cho em gái uống nữa…” Thầy quay sang nhìn Cố Nhược, vẻ mặt ngạc nhiên.

Cố Nhược miệng vẫn đang còn chưa nuốt xuôi trà sữa, trân trối nhìn chiếc chổi hai tiếng qua mình dùng để lao động khổ sai đang nắm trong tay An Bội Hòa. Hắn cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng nhưng thực chất không biết xấu hổ mà rằng, “Đâu có ạ, em đang còn thiếu sót nhiều lắm… “

“Quá khiêm tốn, quá khiêm tốn…” thầy phụ trách cảm thán, thật không ngờ học trò vốn không quan tâm đến hoạt động tập thể dưới sự dẫn dắt của mình lại tiến bộ to lớn thế này, đúng là làm cho người ta cảm động phát khóc mà.

Cố Nhược đứng đó im lặng uống trà sữa. Thế giới này… thật quá đỗi công bằng.

Tuyết rơi thưa dần rồi ngừng hẳn. Cố Nhược phủi phủi lớp tuyết dày dính trên vai áo, trong lòng thầm nghĩ: Mình lãnh cảm với nam giới chắc chắn là do ở cùng An Bội Hoà. Ngay lúc vừa bắt đầu có ý thức về giới tính được một tẹo, đứa con trai ở gần cô duy nhất chỉ An Bội Hoà, đã thế hắn lại còn phơi ra cho Cố Nhược thấy chỉ toàn những mặt dày, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu…

Dẫn chứng chứng minh cho ta thấy kết luận trên là hoàn toàn hợp lý.

***

Cố Nhược và Tiểu Bạch vừa đi vừa hỏi cuối cùng cũng kiếm được nhà Bạch Bắc Hải. Hai người đứng nhấn chuông cửa một hồi lâu mới thấy Bạch Như Sương ra mở. Vừa nhìn thấy Cố Nhược, mặt cô ta lập tức biên sắc, “Sao lại là cô?”

Cố Nhược mỉm cười, “Tôi đến thăm ba cô.”

Bạch Như Sương thận trọng hỏi, “Thăm ông ấy làm gì?”

“À… Tôi và ông ấy cùng bị tai nạn vậy mà từ lúc ra viện đến giờ chưa đến thăm được một lần, thật là xin lỗi.” Cố Nhược miễn cưỡng tìm ra một lý do.

“Hiện tại tâm tính ông ấy không ổn định cho lắm, không tiện tiếp khách.” Bạch Như Sương không chút do dự từ chối, cô cảm thấy Cố Nhược đến đây không phải là chuyện hay.

Nhìn thái độ của Bạch Như Sương, Cố Nhược càng tin chắc là mình đoán đúng, “Tôi chỉ muốn thăm ông ấy một chút thôi.”

“Xảy ra chuyện đó ba tôi đã đủ kích động rồi, tôi không muốn có thêm chuyện gì nữa, có gì chúng ta ra ngoài nói đi.” Bạch Như Sương vừa nói vừa với tay lấy cái áo khoác trên móc toan đóng cửa lại.

Cố Nhược lập tức đưa tay ra chặn cửa, “Là sợ ông ấy trông thấy tôi lại nhớ đến chuyện trước kia, hay là tại vì ông ấy đã nhớ ra hết rồi?” Cô dừng lại, chăm chú nhìn Bạch Như Sương. Cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tỏ vẻ không hiểu, “Tôi không biết cô đang nói gì hết.”

Cố Nhược nhếch mép cười, “Đưa ra được chứng cơ liên quan đến tội trạng của nhà họ An đúng là công to, nhưng mà ngẫm lại một chút xem ra cũng còn nhiều vấn đề lắm. Để đưa ra được thì cũng phải lấy được trước. Mạn phép hỏi quản lý Bạch, người không phụ trách sổ sách như cô lấy được chứng cớ để đưa ra ngoài bằng cách nào vậy? Thôi tạm thời bỏ qua cách lấy được nó, trước hết phải nói về cô, cô không làm sổ sách làm sao có thể nhìn qua là biết sổ sách bị ghi sai ở chỗ nào? Người biết tường tận được cuốn sổ đó chi duy nhất có cha cô, Bạch Bắc Hải, à phải rồi, gần đây ông ấy tâm thần bất ổn nên không thể chịu trách nhiêm pháp lý nhỉ? Vậy thì cha cô nói cho cô biết vấn đề này lúc nào? Trước hay sau tai nạn? Nếu là trước, đã biết rõ như vậy thì vì sao cô lại đợi đến khi cha cô bị tai nạn mới ra tay? Hay là vì họ An phá vỡ thoả thuận với các người, sai người ám sát cha cô, cho nên cô mới không nhịn được nữa đưa ra chứng cứ? Nếu vậy, chúng ta cũng cần nghĩ xem trước tai nạn cha cô và họ An liệu đã giao dịch với nhau những gì, có khi nội dung giao dịch đó chính là vi cô nên cô mới giữ bí mật cũng nên. Còn nếu là sau tai nạn mới nói thì sao nhỉ….” Cố Nhược cố tình dài giọng, ghé sát vào mặt Bạch Như Sương, “Không thể nào, cha cô đã- mất –trí — nhớ rồi mà, trừ phi ông ấy nhớ được… như vậy có nghĩa là ông ta không sao rồi phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook