Chương 333: Đi tỉnh thành một chuyến
Tâm Tại Lưu Lãng
12/04/2014
- Anh nói là, tên Dương Minh Hào kia tìm người đâm mẹ của Kiều An An, để cô ấy phải trở về tỉnh
thành?
Rốt cục Đường Kim cũng coi trọng, tỉnh thành không phải địa bàn của hắn, Kiều An An một mình đi tỉnh
thành, đó không phải chui đầu vào rọ sao?
- Đúng thế.
Dương Minh Kiệt nói chắc nịch:
- Có lẽ mẹ Kiều An An xảy ra tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn thật, nhưng chắc chắn cô ấy phải trở về. Có
lẽ cậu không rõ, Kiều gia nhiều người như vậy, nhưng người có cảm tình tốt nhất với Kiều An An chính
là mẹ cô ấy. Hiện giờ mẹ cô ấy bị tai nạn xe, chỉ cần Kiều An An nhận được tin tức, chắc chắn sẽ về tỉnh
thành ngay lập tức.
- Nói vậy, tôi cũng cần đi tỉnh thành một chuyến.
Đường Kim lẩm bẩm. Thất tiên nữ sắp về tay rồi, hắn cũng không thể để nàng bay mất.
- Người anh em Đường Kim, nếu cậu đi tỉnh thành, có cần tôi an bài giúp một chút không? Tôi cũng khá
quen thuộc nơi đó.
Dương Minh Kiệt vội vàng hỏi.
- Ừm... tạm thời không cần. Anh giúp tôi trông coi chuyện bên Ninh Sơn là được.
Đường Kim nói thật nhanh:
- Tôi đi bố trí một chút đã.
Đường Kim cúp máy thật nhanh, sau đó lại gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp. Hắn tới Ninh Sơn hơn một
tháng, chưa từng rời đi lần nào. Lần này lên tỉnh thành ít nhất cũng cần mấy ngày, tất nhiên là cần an bài
bên này một chút.
Gọi điện cho Tần Khinh Vũ trước, nói rõ hắn cần rời đi trong thời gian ngắn. Sau đó lại gọi cho Ninh Tâm
Tĩnh và Tống Oánh, nhờ các nàng an bài một ít nhân thủ, đảm bảo an toàn cho Hàn Tuyết Nhu và Tần
Thủy Dao. Còn về bạn gái Hàn Tuyết Nhu, hắn cũng không gọi điện, bởi giờ phút này, nàng đang đứng
trước mặt hắn rồi.
Lúc hắn còn đang gọi điện, Hàn Tuyết Nhu đã ra khỏi phòng học rồi. Sau đó trấy được Đường Kim, nàng
liền chủ động đi tới. Chẳng qua nhìn hắn vẫn mải gọi điện, nàng cũng không nói gì.
- Nè, anh tới tìm em hả?
Thấy Đường Kim đã cúp máy, Hàn Tuyết Nhu nũng nịu hỏi.
- Cưng à, để anh ôm một cái đã!
Đường Kim thò tay ôm thân thể mềm mại của Hàn Tuyết Nhu vào ngực.
- Nè, nhiều người nhìn lắm!
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng.
- Không sao đâu, để bọn họ hâm mộ, đố kỵ đi.
Đường Kim chẳng thèm để ý:
- Cưng à, thật ra thì, anh muốn nói với em một chuyện.
- Chuyện gì nha?
Hàn Tuyết Nhu có chút kỳ quái.
- Cưng à, anh muốn lên tỉnh thành một chuyến. Có lẽ phải mất mấy ngày, cho nên, mấy ngày tới có thể
em sẽ không nhìn thấy anh.
Đường Kim cười hì hì nói:
- Cho nên, anh đề nghị em hãy chụp một tấm ảnh của anh lưu vào trong máy. Vậy thì nếu nhớ anh, em
có thể nhìn ảnh cho đỡ nhớ.
- Chụp cái đầu anh. Có mấy ngày thôi mà.
Hàn Tuyết Nhu không nhịn được kiều mỵ xem thường hắn một cái:
- Lại nói trong máy em cũng không phải không có ảnh của anh. Nhưng mà, đang yên đang lành, anh lên
tỉnh thành làm gì?
- À, đi giúp một người bạn chút xíu.
Đường Kim hời hợt nói:
- Cưng à, ánh sắp đi rồi. Nếu em có chuyện, có thể gọi cho anh, anh nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất
xuất hiện trước mặt em.
- Biết rồi.
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu đáp.
- Vậy anh đi trước. Cưng à, hôn một cái tạm biệt nào!
Đường Kim nói xong là chặn đôi môi đỏ mọng của Hàn Tuyết Nhu lại.
Trên hành lang, mấy nam sinh đứng huýt sáo, có hai giáo viên lại lắc đầu: "Học sinh thời nay, thật là kỳ
cục a..."
Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn.
Nhìn một chiếc Beetle đỏ biến mất trong tầm mắt, Lý Thiên Danh vốn xưng là sát thủ y tá liền lấy điện
thoại ra, gọi một cú:
- Hào thiếu, Kiều An An đã vội vã rời khỏi bệnh viện, hẳn là đi tới tỉnh thành. Trên xe chỉ có một mình cô
ta, Đường Kim chắc là chưa biết tin tức.
Cúp máy, trong mắt Lý Thiên Danh hiện lên một tia âm trầm, còn có chút đắc ý.
Mà giờ khắc này, Kiều An An mới rời bệnh viện không xa đang bóp còi inh ỏi. Bây giờ là giờ tan tầm,
đường xá hơi tắc, điều này làm Kiều An An vốn nóng lòng lại càng thêm lo lắng.
- Thất tiên nữ, đừng gấp, tôi tới rồi.
Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên người.
Kiều An An ngẩn ra. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Kim không biết đã ngồi ghế lái phụ từ bao giờ.
- Sao cậu cũng tới?
Kiều An An có chút kinh ngạc:
- Đường Kim, cậu mau xuống xe đi, chị muốn đi tỉnh thành...
- Tôi biết.
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Tôi cũng muốn đi tỉnh thành.
- Cậu muốn cùng đi với chị?
Kiều An An đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó lại lắc đầu:
- Đường Kim, không được đâu. Như thế không thích hợp.
- Thất tiên nữ, Đổng Vĩnh nói, như vậy rất thích hợp.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Đường Kim, chị nói thật đó. Như vậy không tốt đâu, nếu chị mang cậu về, sẽ có rất nhiều người nói
xấu...
Kiều An An có chút lo lắng. Hiện giờ nàng vội vã trở về, không muốn dây dưa với Đường Kim. Dù sao trên
danh nghĩa nàng cũng là hôn thê của Dương Minh Hào, nếu cứ mang đàn ông về tỉnh thành, sợ rằng sẽ
có đủ loại tin đồn xuất hiện.
- Thất tiên nữ, đã liên lạc với người bạn phóng viên kia chưa?
Đường Kim lại ngắt lời Kiều An An.
Kiều An An hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu:
- Còn chưa liên lạc được.
Dừng lại, Kiều An An lại nói:
- Cậu muốn nói, cậu lấy danh nghĩa chữa bệnh đi tỉnh thành với chị?
- Thất tiên nữ, thật ra tôi cũng không muốn dùng danh nghĩa gì. Cho là tôi nhất định phải đi tỉnh thành
với chị.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu:
- Vậy cũng tốt.
Phía sau truyền đến tiếng còi, tắc nghẽn phía trước đã được khai thông. Kiều An An đạp chân ga, xe tiếp
tục tiến về phía trước.
Mười mấy phút sau, xe ra khỏi khu vực thành thị. Trên đường đi tỉnh thành, Kiều An An vẫn luôn trầm
mặc lại mở miệng:
- Đường Kim, cậu đã nhất định đi với chị, vậy chị cũng nói cho cậu biết vài chuyện.
----
Lúc Kiều An An và Đường Kim rời khỏi khu vực thành thị, Kiều Gia Đạt cũng vừa ra khỏi tòa nhà thị chính,
sau đó tiến vào trong một chiếc xe.
Xe khởi động, nhanh chóng rời đi, Kiều Gia Đạt cũng mở miệng:
- An An đã rời khỏi bệnh viện rồi sao?
- Tiểu thư đã rời đi từ mười phút trước.
Tài xế hồi đáp.
- Một mình?
Kiều Gia Đạt lại hỏi.
- Lúc cô ấy rời đi thì một mình. Nhưng ở trên đường, có một người đột nhiên lên xe.
Sắc mặt tài xế cổ quái:
- Chính là thằng nhóc Đường Kim kia.
- Tin tức của hắn cũng linh thông thật.
Kiều Gia Đạt lần này cũng thấy bất ngờ.
- Hẳn không phải là tiểu thư nói cho hắn.
Tài xế kia chần chừ một chút:
- Nhưng mà, hình như quan hệ của Đường Kim và Dương Minh Kiệt cũng không tệ. Tôi hơi hoài nghi,
Đường Kim có phải do Dương Minh Kiệt phái tới cố ý tiếp cận tiểu thư không?
thành?
Rốt cục Đường Kim cũng coi trọng, tỉnh thành không phải địa bàn của hắn, Kiều An An một mình đi tỉnh
thành, đó không phải chui đầu vào rọ sao?
- Đúng thế.
Dương Minh Kiệt nói chắc nịch:
- Có lẽ mẹ Kiều An An xảy ra tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn thật, nhưng chắc chắn cô ấy phải trở về. Có
lẽ cậu không rõ, Kiều gia nhiều người như vậy, nhưng người có cảm tình tốt nhất với Kiều An An chính
là mẹ cô ấy. Hiện giờ mẹ cô ấy bị tai nạn xe, chỉ cần Kiều An An nhận được tin tức, chắc chắn sẽ về tỉnh
thành ngay lập tức.
- Nói vậy, tôi cũng cần đi tỉnh thành một chuyến.
Đường Kim lẩm bẩm. Thất tiên nữ sắp về tay rồi, hắn cũng không thể để nàng bay mất.
- Người anh em Đường Kim, nếu cậu đi tỉnh thành, có cần tôi an bài giúp một chút không? Tôi cũng khá
quen thuộc nơi đó.
Dương Minh Kiệt vội vàng hỏi.
- Ừm... tạm thời không cần. Anh giúp tôi trông coi chuyện bên Ninh Sơn là được.
Đường Kim nói thật nhanh:
- Tôi đi bố trí một chút đã.
Đường Kim cúp máy thật nhanh, sau đó lại gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp. Hắn tới Ninh Sơn hơn một
tháng, chưa từng rời đi lần nào. Lần này lên tỉnh thành ít nhất cũng cần mấy ngày, tất nhiên là cần an bài
bên này một chút.
Gọi điện cho Tần Khinh Vũ trước, nói rõ hắn cần rời đi trong thời gian ngắn. Sau đó lại gọi cho Ninh Tâm
Tĩnh và Tống Oánh, nhờ các nàng an bài một ít nhân thủ, đảm bảo an toàn cho Hàn Tuyết Nhu và Tần
Thủy Dao. Còn về bạn gái Hàn Tuyết Nhu, hắn cũng không gọi điện, bởi giờ phút này, nàng đang đứng
trước mặt hắn rồi.
Lúc hắn còn đang gọi điện, Hàn Tuyết Nhu đã ra khỏi phòng học rồi. Sau đó trấy được Đường Kim, nàng
liền chủ động đi tới. Chẳng qua nhìn hắn vẫn mải gọi điện, nàng cũng không nói gì.
- Nè, anh tới tìm em hả?
Thấy Đường Kim đã cúp máy, Hàn Tuyết Nhu nũng nịu hỏi.
- Cưng à, để anh ôm một cái đã!
Đường Kim thò tay ôm thân thể mềm mại của Hàn Tuyết Nhu vào ngực.
- Nè, nhiều người nhìn lắm!
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng.
- Không sao đâu, để bọn họ hâm mộ, đố kỵ đi.
Đường Kim chẳng thèm để ý:
- Cưng à, thật ra thì, anh muốn nói với em một chuyện.
- Chuyện gì nha?
Hàn Tuyết Nhu có chút kỳ quái.
- Cưng à, anh muốn lên tỉnh thành một chuyến. Có lẽ phải mất mấy ngày, cho nên, mấy ngày tới có thể
em sẽ không nhìn thấy anh.
Đường Kim cười hì hì nói:
- Cho nên, anh đề nghị em hãy chụp một tấm ảnh của anh lưu vào trong máy. Vậy thì nếu nhớ anh, em
có thể nhìn ảnh cho đỡ nhớ.
- Chụp cái đầu anh. Có mấy ngày thôi mà.
Hàn Tuyết Nhu không nhịn được kiều mỵ xem thường hắn một cái:
- Lại nói trong máy em cũng không phải không có ảnh của anh. Nhưng mà, đang yên đang lành, anh lên
tỉnh thành làm gì?
- À, đi giúp một người bạn chút xíu.
Đường Kim hời hợt nói:
- Cưng à, ánh sắp đi rồi. Nếu em có chuyện, có thể gọi cho anh, anh nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất
xuất hiện trước mặt em.
- Biết rồi.
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu đáp.
- Vậy anh đi trước. Cưng à, hôn một cái tạm biệt nào!
Đường Kim nói xong là chặn đôi môi đỏ mọng của Hàn Tuyết Nhu lại.
Trên hành lang, mấy nam sinh đứng huýt sáo, có hai giáo viên lại lắc đầu: "Học sinh thời nay, thật là kỳ
cục a..."
Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn.
Nhìn một chiếc Beetle đỏ biến mất trong tầm mắt, Lý Thiên Danh vốn xưng là sát thủ y tá liền lấy điện
thoại ra, gọi một cú:
- Hào thiếu, Kiều An An đã vội vã rời khỏi bệnh viện, hẳn là đi tới tỉnh thành. Trên xe chỉ có một mình cô
ta, Đường Kim chắc là chưa biết tin tức.
Cúp máy, trong mắt Lý Thiên Danh hiện lên một tia âm trầm, còn có chút đắc ý.
Mà giờ khắc này, Kiều An An mới rời bệnh viện không xa đang bóp còi inh ỏi. Bây giờ là giờ tan tầm,
đường xá hơi tắc, điều này làm Kiều An An vốn nóng lòng lại càng thêm lo lắng.
- Thất tiên nữ, đừng gấp, tôi tới rồi.
Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên người.
Kiều An An ngẩn ra. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Kim không biết đã ngồi ghế lái phụ từ bao giờ.
- Sao cậu cũng tới?
Kiều An An có chút kinh ngạc:
- Đường Kim, cậu mau xuống xe đi, chị muốn đi tỉnh thành...
- Tôi biết.
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Tôi cũng muốn đi tỉnh thành.
- Cậu muốn cùng đi với chị?
Kiều An An đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó lại lắc đầu:
- Đường Kim, không được đâu. Như thế không thích hợp.
- Thất tiên nữ, Đổng Vĩnh nói, như vậy rất thích hợp.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Đường Kim, chị nói thật đó. Như vậy không tốt đâu, nếu chị mang cậu về, sẽ có rất nhiều người nói
xấu...
Kiều An An có chút lo lắng. Hiện giờ nàng vội vã trở về, không muốn dây dưa với Đường Kim. Dù sao trên
danh nghĩa nàng cũng là hôn thê của Dương Minh Hào, nếu cứ mang đàn ông về tỉnh thành, sợ rằng sẽ
có đủ loại tin đồn xuất hiện.
- Thất tiên nữ, đã liên lạc với người bạn phóng viên kia chưa?
Đường Kim lại ngắt lời Kiều An An.
Kiều An An hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu:
- Còn chưa liên lạc được.
Dừng lại, Kiều An An lại nói:
- Cậu muốn nói, cậu lấy danh nghĩa chữa bệnh đi tỉnh thành với chị?
- Thất tiên nữ, thật ra tôi cũng không muốn dùng danh nghĩa gì. Cho là tôi nhất định phải đi tỉnh thành
với chị.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu:
- Vậy cũng tốt.
Phía sau truyền đến tiếng còi, tắc nghẽn phía trước đã được khai thông. Kiều An An đạp chân ga, xe tiếp
tục tiến về phía trước.
Mười mấy phút sau, xe ra khỏi khu vực thành thị. Trên đường đi tỉnh thành, Kiều An An vẫn luôn trầm
mặc lại mở miệng:
- Đường Kim, cậu đã nhất định đi với chị, vậy chị cũng nói cho cậu biết vài chuyện.
----
Lúc Kiều An An và Đường Kim rời khỏi khu vực thành thị, Kiều Gia Đạt cũng vừa ra khỏi tòa nhà thị chính,
sau đó tiến vào trong một chiếc xe.
Xe khởi động, nhanh chóng rời đi, Kiều Gia Đạt cũng mở miệng:
- An An đã rời khỏi bệnh viện rồi sao?
- Tiểu thư đã rời đi từ mười phút trước.
Tài xế hồi đáp.
- Một mình?
Kiều Gia Đạt lại hỏi.
- Lúc cô ấy rời đi thì một mình. Nhưng ở trên đường, có một người đột nhiên lên xe.
Sắc mặt tài xế cổ quái:
- Chính là thằng nhóc Đường Kim kia.
- Tin tức của hắn cũng linh thông thật.
Kiều Gia Đạt lần này cũng thấy bất ngờ.
- Hẳn không phải là tiểu thư nói cho hắn.
Tài xế kia chần chừ một chút:
- Nhưng mà, hình như quan hệ của Đường Kim và Dương Minh Kiệt cũng không tệ. Tôi hơi hoài nghi,
Đường Kim có phải do Dương Minh Kiệt phái tới cố ý tiếp cận tiểu thư không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.