Chương 332: Làm việc bằng đầu óc
Tâm Tại Lưu Lãng
12/04/2014
Sắc mặt Tô Vân Phỉ nhất thời khó coi. Nếu chỉ nhìn tấm hình này, sợ rằng ai cũng nhận định nàng và
Đường Kim có quan hệ nam nữ!
- Đêm đó, anh đã ở KTV Hoàng Triều?
Tô Vân Phỉ nhìn Chu Cương Cường, lạnh lùng hỏi.
- Đó là đương nhiên, nếu không phải vậy, làm sao tôi chụp được tấm ảnh nét như thế?
Chu Cương Cường hơi đắc ý:
- Tô Vân Phỉ, tôi biết cô xem thường tôi, cảm thấy loại giáo viên thể dục như tôi không có đầu óc. Nhưng
bây giờ tôi muốn cô, tôi cũng có thể dùng đầu óc để làm việc!
- Nếu anh đã ở đó, vậy anh cũng hiểu, lúc ấy tôi chẳng qua chỉ uống say, Đường Kim tới đón tôi về mà
thôi.
Tô Vân Phỉ cắn răng nói.
- Tô Vân Phỉ, cô lừa ai vậy? Cô uống say, lại tùy tiện tìm người đón về sao?
Chu Cương Cường cười lạnh một tiếng:
- Sao cô không tìm tôi? Sao không tìm học sinh lớp khác? Sao cô lại chỉ tìm Đường Kim chứ?
Không đợi Tô Vân Phỉ phản bác, Chu Cương Cường lại nói:
- Nhìn bộ dạng ôm cô tự nhiên thế kia, hẳn là Đường Kim cũng không phải ôm cô như thế lần đầu. Tôi
thấy các người như vậy, đã cảm thấy có vấn đề rồi. Sau đó, tôi cố ý quan sát các người mấy ngày, quả
nhiên các người có vấn đề. Sáng nào cũng dạy sớm cùng nhau chạy bộ, thật là tình tứ đó!
- Chu Cương Cường, anh đúng là ngậm máu phun người!
Tô Vân Phỉ rất tức giận:
- Tôi chạy bộ với Đường Kim mỗi sáng chỉ là vì dạy hắn tiếng Anh mà thôi.
- Được rồi, Tô Vân Phỉ, cô không cần giải thích với tôi. Cho dù cô nói thật, nhưng nếu tôi đưa tấm hình
này cho người khác, vậy ai sẽ tin hai người không có một chân chứ?
Chu Cương Cường mất kiên nhẫn:
- Tôi cho cô suy nghĩ một buổi chiều. Tối nay cô phải ngoan ngoãn xuất hiện trong phòng của tôi, nếu
không, đừng trách tôi phát tán tấm hình này ra, thuận tiện gửi cho tòa báo một tấm. Đến lúc đó, chuyện
cô trò yêu nhau của các người sẽ truyền khắp cả thành phố đó!
- Chu Cương Cường, anh đúng và vô sỉ cực độ!
Tô Vân Phỉ căm tức nhìn Chu Cương Cường, nhất thời hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt giết chết
hắn.
- Chỉ cần cưỡi cô một lần, tôi vô sỉ một chút cũng không sao.
Ánh mắt Chu Cương Cường tràn đầy dục vọng:
- Tô Vân Phỉ, tôi đã nói hết rồi. Quyết định thế nào thì tùy cô. Đến lúc đó, Đường Kim có lẽ không sao,
nhưng cô chuẩn bị thân bại danh liệt đi!
Ngực Tô Vân Phỉ phập phồng kịch liệt, hiển nhiên đã phẫn nộ cực kỳ. Nhưng nàng lại không biết làm gì,
bởi nàng biết, thủ đoạn này mặc dù rất vô sỉ, cũng rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu. Đừng nói tấm
hình kia là thật, cho dù có là giả, một khi gửi tới tòa soạn, cộng thêm vài tên nhà báo vô lương thêm
mắm dặm muối, vậy thì cái thanh danh yêu học trò của nàng cũng trốn không thoát rồi. Đến lúc đó, chỉ
sợ nàng sẽ thật sự thân bại danh liệt.
- Tô Vân Phỉ, xem cô tức giận như vậy, đúng là xinh đẹp a. Tôi cũng hơi không nhịn được rồi, ha ha ha.
Chu Cương Cường đắc ý cười to, sau đó lại đi xuống lầu:
- Buổi tối, tôi sẽ chờ cô.
Chu Cương Cường ra khỏi ký túc xá, mà Tô Vân Phỉ vẫn sắc mặt tái nhợt, đứng nguyên tại chỗ, thật lâu
không nói gì.
Mấy phút sau, Tô Vân Phỉ đi ra khỏi ký túc xá, vẻ mặt kiên quyết.
Lại mấy phút nữa, nàng gõ cửa phòng hiệu trưởng.
- Tiểu Tô, là cô à, ngồi đi ngồi đi. Cô tìm tôi có việc gì?
Thấy Tô Vân Phỉ, hiệu trưởng nhiệt tình mời vào.
- Hiệu trưởng Tiền, thầy đã nói, dù cho tôi có khó khăn gì, cũng có thể tìm thầy. Lời thầy nói còn tính
không?
Tô Vân Phỉ cắn răng hỏi.
- Dĩ nhiên là tính.
Tiền Tiến khẽ cau mày:
- Sao vậy? Có vấn đề gì trong công việc sao?
Tô Vân Phỉ ngồi xuống, khẽ hít một hơi, sau đó nói hết lời uy hiếp của Chu Cương Cường với nàng ra. Sở
dĩ lựa chọn nói cho Tiền Tiến, một mặt là vì ông từng nói sẽ giúp nàng, một mặt là vì chẳng may có náo
lớn, nàng nói trước với hiệu trưởng này thì cũng có ưu thế hơn.
- Chu Cương Cường này, đúng là sắc đảm ngập trời mà!
Nghe xong chuyện này, tấm mặt mo của Tiền Tiến trở nên âm trầm. Sau đó ông an ủi Tô Vân Phỉ một
câu:
- Tiểu Tô à, cô yên tâm đi. Nếu cô đã cố gắng nghĩ hết biện pháp dạy Đường Kim tiếng Anh, tất nhiên tôi
cũng không để cô bị ủy khuất. Cô cũng không cần để ý đến lời uy hiếp của Chu Cương Cường.
- Hiệu trưởng Tiền, vậy cảm ơn thầy.
Tô Vân Phỉ thở phào một hơi. Có những lời này của hiệu trưởng, nàng cuối cùng cũng yên tâm.
- Nếu muốn nói cảm ơn, vậy là tôi cảm ơn cô mới đúng. Vì một chút chuyện riêng của tôi mà lại làm cô
phí tâm.
Tiền Tiến thở dài:
- Tóm lại, cô cứ yên tâm đi. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì tới cô cả.
- Hiệu trưởng Tiền, vậy làm phiền thầy. Tôi về phòng làm việc trước.
Tô Vân Phỉ đứng dậy.
- Được, cô bận thì đi trước đi.
Tiền Tiến gật đầu:
- Tôi sẽ lập tức nói chuyện với Chu Cương Cường.
Tô Vân Phỉ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nhưng mà, nàng vừa ra cửa, Tiền Tiến đột
nhiên lại gọi một tiếng:
- Đúng rồi, tiểu Tô. Có chuyện này, có lẽ tôi nên nói cho cô một chút.
- Hiệu trưởng Tiền, có chuyện gì?
Tô Vân Phỉ có chút sững sờ.
- Tiểu Tô, thật ra thì, nếu sau này gặp phiền toái gì, còn có thể nhờ Đường Kim giúp đỡ.
Tiền Tiến thở dài, ngay sau đó lại bổ sung:
- Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải không muốn giúp cô, tôi chỉ muốn cho cô biết, thật ra thì, Đường Kim
còn có bản lĩnh hơn lão già này.
Tô Vân Phỉ ngẩn ngơ, sau đó gật đầu:
- Cảm ơn hiệu trưởng Tiền, tôi hiểu rồi.
- Hiểu là tốt. Cô về đi.
Tiền Tiến lộ vẻ tươi cười.
Tô Vân Phỉ gật đầu, ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nhưng tâm thần của nàng lại có chút không yên. Chuyện
này... có cần nói cho Đường Kim không?
Đường Kim đã ở trong phòng học cả buổi chiều. Chờ chuông tan học vang lên, hắn mới tiêu sái ra khỏi
phòng học, đi tới lớp 10/9. Hắn bắt đầu nhung nhớ bạn gái xinh đẹp "vừa tuyết vừa nhu" kia rồi.
Chẳng qua, hắn còn chưa tới lớp 10/9, điện thoại của hắn lại vang lên.
Là Dương Minh Kiệt gọi tới. Vừa bắt máy, thanh âm hơi vội vàng của Dương Minh Kiệt đã truyền sang:
- Đường Kim, tôi vừa nhận được tin tức từ tình thành, mẹ của Kiều An An bị xe đụng!
- Mẹ của Kiều An An bị xe đụng?
Đường Kim nhất thời không kịp phản ứng:
- Mặc dù không phải tin tức tốt gì, nhưng anh cũng không cần vội vã vậy chứ?
- Người anh em Đường Kim, cậu không hiểu ý tôi rồi. Mẹ của Kiều An An bị xe đụng, cô ấy nhất định phải
về tỉnh thành. Về đó rồi, Dương Minh Hào nhất định sẽ xuống tay với cô ấy!
Dương Minh Kiệt có chút lo lắng:
- Mặc dù tôi chưa có chứng cứ, nhưng tôi hoài nghi mẹ Kiều An An bị xe đụng cũng không phải ngoài ý
muốn, căn bản chính là âm mưu của Dương Minh Hào. Với sự hiểu biết của tôi về hắn, hắn tuyệt đối có
thể làm ra chuyện như vậy!
Đường Kim có quan hệ nam nữ!
- Đêm đó, anh đã ở KTV Hoàng Triều?
Tô Vân Phỉ nhìn Chu Cương Cường, lạnh lùng hỏi.
- Đó là đương nhiên, nếu không phải vậy, làm sao tôi chụp được tấm ảnh nét như thế?
Chu Cương Cường hơi đắc ý:
- Tô Vân Phỉ, tôi biết cô xem thường tôi, cảm thấy loại giáo viên thể dục như tôi không có đầu óc. Nhưng
bây giờ tôi muốn cô, tôi cũng có thể dùng đầu óc để làm việc!
- Nếu anh đã ở đó, vậy anh cũng hiểu, lúc ấy tôi chẳng qua chỉ uống say, Đường Kim tới đón tôi về mà
thôi.
Tô Vân Phỉ cắn răng nói.
- Tô Vân Phỉ, cô lừa ai vậy? Cô uống say, lại tùy tiện tìm người đón về sao?
Chu Cương Cường cười lạnh một tiếng:
- Sao cô không tìm tôi? Sao không tìm học sinh lớp khác? Sao cô lại chỉ tìm Đường Kim chứ?
Không đợi Tô Vân Phỉ phản bác, Chu Cương Cường lại nói:
- Nhìn bộ dạng ôm cô tự nhiên thế kia, hẳn là Đường Kim cũng không phải ôm cô như thế lần đầu. Tôi
thấy các người như vậy, đã cảm thấy có vấn đề rồi. Sau đó, tôi cố ý quan sát các người mấy ngày, quả
nhiên các người có vấn đề. Sáng nào cũng dạy sớm cùng nhau chạy bộ, thật là tình tứ đó!
- Chu Cương Cường, anh đúng là ngậm máu phun người!
Tô Vân Phỉ rất tức giận:
- Tôi chạy bộ với Đường Kim mỗi sáng chỉ là vì dạy hắn tiếng Anh mà thôi.
- Được rồi, Tô Vân Phỉ, cô không cần giải thích với tôi. Cho dù cô nói thật, nhưng nếu tôi đưa tấm hình
này cho người khác, vậy ai sẽ tin hai người không có một chân chứ?
Chu Cương Cường mất kiên nhẫn:
- Tôi cho cô suy nghĩ một buổi chiều. Tối nay cô phải ngoan ngoãn xuất hiện trong phòng của tôi, nếu
không, đừng trách tôi phát tán tấm hình này ra, thuận tiện gửi cho tòa báo một tấm. Đến lúc đó, chuyện
cô trò yêu nhau của các người sẽ truyền khắp cả thành phố đó!
- Chu Cương Cường, anh đúng và vô sỉ cực độ!
Tô Vân Phỉ căm tức nhìn Chu Cương Cường, nhất thời hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt giết chết
hắn.
- Chỉ cần cưỡi cô một lần, tôi vô sỉ một chút cũng không sao.
Ánh mắt Chu Cương Cường tràn đầy dục vọng:
- Tô Vân Phỉ, tôi đã nói hết rồi. Quyết định thế nào thì tùy cô. Đến lúc đó, Đường Kim có lẽ không sao,
nhưng cô chuẩn bị thân bại danh liệt đi!
Ngực Tô Vân Phỉ phập phồng kịch liệt, hiển nhiên đã phẫn nộ cực kỳ. Nhưng nàng lại không biết làm gì,
bởi nàng biết, thủ đoạn này mặc dù rất vô sỉ, cũng rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu. Đừng nói tấm
hình kia là thật, cho dù có là giả, một khi gửi tới tòa soạn, cộng thêm vài tên nhà báo vô lương thêm
mắm dặm muối, vậy thì cái thanh danh yêu học trò của nàng cũng trốn không thoát rồi. Đến lúc đó, chỉ
sợ nàng sẽ thật sự thân bại danh liệt.
- Tô Vân Phỉ, xem cô tức giận như vậy, đúng là xinh đẹp a. Tôi cũng hơi không nhịn được rồi, ha ha ha.
Chu Cương Cường đắc ý cười to, sau đó lại đi xuống lầu:
- Buổi tối, tôi sẽ chờ cô.
Chu Cương Cường ra khỏi ký túc xá, mà Tô Vân Phỉ vẫn sắc mặt tái nhợt, đứng nguyên tại chỗ, thật lâu
không nói gì.
Mấy phút sau, Tô Vân Phỉ đi ra khỏi ký túc xá, vẻ mặt kiên quyết.
Lại mấy phút nữa, nàng gõ cửa phòng hiệu trưởng.
- Tiểu Tô, là cô à, ngồi đi ngồi đi. Cô tìm tôi có việc gì?
Thấy Tô Vân Phỉ, hiệu trưởng nhiệt tình mời vào.
- Hiệu trưởng Tiền, thầy đã nói, dù cho tôi có khó khăn gì, cũng có thể tìm thầy. Lời thầy nói còn tính
không?
Tô Vân Phỉ cắn răng hỏi.
- Dĩ nhiên là tính.
Tiền Tiến khẽ cau mày:
- Sao vậy? Có vấn đề gì trong công việc sao?
Tô Vân Phỉ ngồi xuống, khẽ hít một hơi, sau đó nói hết lời uy hiếp của Chu Cương Cường với nàng ra. Sở
dĩ lựa chọn nói cho Tiền Tiến, một mặt là vì ông từng nói sẽ giúp nàng, một mặt là vì chẳng may có náo
lớn, nàng nói trước với hiệu trưởng này thì cũng có ưu thế hơn.
- Chu Cương Cường này, đúng là sắc đảm ngập trời mà!
Nghe xong chuyện này, tấm mặt mo của Tiền Tiến trở nên âm trầm. Sau đó ông an ủi Tô Vân Phỉ một
câu:
- Tiểu Tô à, cô yên tâm đi. Nếu cô đã cố gắng nghĩ hết biện pháp dạy Đường Kim tiếng Anh, tất nhiên tôi
cũng không để cô bị ủy khuất. Cô cũng không cần để ý đến lời uy hiếp của Chu Cương Cường.
- Hiệu trưởng Tiền, vậy cảm ơn thầy.
Tô Vân Phỉ thở phào một hơi. Có những lời này của hiệu trưởng, nàng cuối cùng cũng yên tâm.
- Nếu muốn nói cảm ơn, vậy là tôi cảm ơn cô mới đúng. Vì một chút chuyện riêng của tôi mà lại làm cô
phí tâm.
Tiền Tiến thở dài:
- Tóm lại, cô cứ yên tâm đi. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì tới cô cả.
- Hiệu trưởng Tiền, vậy làm phiền thầy. Tôi về phòng làm việc trước.
Tô Vân Phỉ đứng dậy.
- Được, cô bận thì đi trước đi.
Tiền Tiến gật đầu:
- Tôi sẽ lập tức nói chuyện với Chu Cương Cường.
Tô Vân Phỉ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nhưng mà, nàng vừa ra cửa, Tiền Tiến đột
nhiên lại gọi một tiếng:
- Đúng rồi, tiểu Tô. Có chuyện này, có lẽ tôi nên nói cho cô một chút.
- Hiệu trưởng Tiền, có chuyện gì?
Tô Vân Phỉ có chút sững sờ.
- Tiểu Tô, thật ra thì, nếu sau này gặp phiền toái gì, còn có thể nhờ Đường Kim giúp đỡ.
Tiền Tiến thở dài, ngay sau đó lại bổ sung:
- Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải không muốn giúp cô, tôi chỉ muốn cho cô biết, thật ra thì, Đường Kim
còn có bản lĩnh hơn lão già này.
Tô Vân Phỉ ngẩn ngơ, sau đó gật đầu:
- Cảm ơn hiệu trưởng Tiền, tôi hiểu rồi.
- Hiểu là tốt. Cô về đi.
Tiền Tiến lộ vẻ tươi cười.
Tô Vân Phỉ gật đầu, ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nhưng tâm thần của nàng lại có chút không yên. Chuyện
này... có cần nói cho Đường Kim không?
Đường Kim đã ở trong phòng học cả buổi chiều. Chờ chuông tan học vang lên, hắn mới tiêu sái ra khỏi
phòng học, đi tới lớp 10/9. Hắn bắt đầu nhung nhớ bạn gái xinh đẹp "vừa tuyết vừa nhu" kia rồi.
Chẳng qua, hắn còn chưa tới lớp 10/9, điện thoại của hắn lại vang lên.
Là Dương Minh Kiệt gọi tới. Vừa bắt máy, thanh âm hơi vội vàng của Dương Minh Kiệt đã truyền sang:
- Đường Kim, tôi vừa nhận được tin tức từ tình thành, mẹ của Kiều An An bị xe đụng!
- Mẹ của Kiều An An bị xe đụng?
Đường Kim nhất thời không kịp phản ứng:
- Mặc dù không phải tin tức tốt gì, nhưng anh cũng không cần vội vã vậy chứ?
- Người anh em Đường Kim, cậu không hiểu ý tôi rồi. Mẹ của Kiều An An bị xe đụng, cô ấy nhất định phải
về tỉnh thành. Về đó rồi, Dương Minh Hào nhất định sẽ xuống tay với cô ấy!
Dương Minh Kiệt có chút lo lắng:
- Mặc dù tôi chưa có chứng cứ, nhưng tôi hoài nghi mẹ Kiều An An bị xe đụng cũng không phải ngoài ý
muốn, căn bản chính là âm mưu của Dương Minh Hào. Với sự hiểu biết của tôi về hắn, hắn tuyệt đối có
thể làm ra chuyện như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.