Chương 267: Sát cơ trong phòng thử đồ
Tâm Tại Lưu Lãng
31/03/2014
Đường Kim như không có chuyện gì quét qua dáng người
tương đối khá của Tần Thủy Dao, thuận tay đóng kín cửa phòng thử đồ, hời hợt nói:
- Bé ngốc, vóc người của cậu cũng thường thôi. Mau mặc quần áo vào đi.
"Á!" Tần Thủy Dao rốt cuộc cũng kịp phản ứng, tiếng thét vài tỷ đề xi ben vang lên, sau đó nàng cuống quýt cầm một mớ quần áo che cảnh xuân trên người, đồng thời tức giận mắng to:
- Tên lưu manh đáng chết, cậu làm gì thế? Cút ra ngoài cho tôi!
Trong tiệm quần áo, Trương Ny và Đường Thanh Thanh vừa tiến vào hai mặt nhìn nhau.
- Cần phải háo sắc như vậy sao?
Trương Ny nói thầm một câu.
Đường Thanh Thanh thì lại càng mắng Đường Kim. Tiểu đệ chết tiệt, vừa rồi còn dám nói chỉ chuyên tâm muốn hôn nàng, nháy mắt đã chạy vào trong này sàm sỡ hôn thê.
Bà chủ của tiệm này là một người phụ nữ chừng ba mươi, nàng nhìn Đường Thanh Thanh, không nhịn được nói:
- Vị nữ cảnh sát này, cô... nếu không cô vào xem đi?
- Bà chủ, đừng lo lắng. Hai người họ là một đôi, đang đùa giỡn mà.
Trương Ny vội vàng nói.
Nghe Trương Ny nói vậy, rốt cuộc bà chủ cũng yên lòng, quyết định không quan tâm chuyện rỗi hơi này nữa.
Mà trong phòng thử đồ, Tần Thủy Dao vẫn rất tức giận nhìn Đường Kim, nhưng cũng không thét lên nữa:
- Ê, lưu manh đáng chết, cậu đi ra mau, đừng có chiếm tiện nghi của tôi!
Phòng thử đồ này tương đối nhỏ hẹp, một người thay quần áo còn vướng tay vướng chân. Hiện giờ hai người chen chúc, không gian lại càng nhỏ. Thấy mình sắp dán lên người Đường Kim, Tần Thủy Dao không khỏi căng thẳng. Lưu manh này không nổi thú tính, làm gì đó với nàng ở đây chứ?
Suy đoán này lại càng làm nàng căng thẳng, phải biết rằng, hiện tại nàng đã biết một chút về năng lực của hắn. Nếu thật sự Đường Kim muốn làm gì với nàng, vậy thì tuyết đối nàng không thể phản kháng nổi. Càng muốn chết chính là, mặc dù tên này có làm gì với nàng, lúc đó chưa chắc mẹ nàng đã cảm thấy không ổn. Ai bảo nàng là hôn thê của Đường Kim?
Đến lúc đó, nói không chừng mọi người chỉ cảm thấy, chẳng qua đây chỉ là chuyện xảy ra sớm một chút mà thôi.
Tần Thủy Dao đang lo lắng, đột nhiên cảm thấy eo nhỏ bị siết chặt, Đường Kim đột nhiên ôm lấy eo nàng, làm nàng suýt nữa la toáng lên. Nhưng nàng lại sợ người bên ngoài nghe thấy, chỉ đành thấp giọng:
- Nè, lưu manh đáng chết, cậu đừng làm loạn, rõ ràng cậu muốn từ hôn...
- Rầm!
Một âm thanh cắt đứt lời Tần Thủy Dao, Đường Kim đột nhiên đạp một cước lên tấm chắn giữa hai phòng thử đồ. Tấm chắn đổ ập xuống, tình huống trong gian phòng bên cạnh cũng đã quá rõ ràng. Tần Thủy Dao đang được Đường Kim ôm nhìn sang theo bản năng, nhất thời sắc mặt nàng đại biến, bởi nàng thấy một họng súng đen ngòm đang nhằm thẳng vào nàng!
"Á!"
Tần Thủy Dao vô ý thức kêu lên sợ hãi, nhưng một giây sau, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Bởi nàng phát hiện, súng lục đã biến mất. Nhìn lại, súng lục đã nằm trong tay Đường Kim. Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi ấy, Đường Kim đã dùng tốc độ mà Tần Thủy Dao không thể nhìn thấy, giật súng lại bên người.
Đây là một khẩu lục có ống giảm thanh. Chủ nhân khẩu súng là gã chừng hơn hai mươi, tướng mạo cũng bình thường, bên cạnh hắn thậm chú còn có một bộ quần áo mới, dường như vừa đứng đây thử đồ. Nhưng rất hiển nhiên, sở dĩ hắn tới thử đồ, chẳng qua là vì tìm kiếm cơ hội ám sát Tần Thủy Dao. Giữa hai phòng thử đồ chẳng qua chỉ có một tấm ván gỗ không quá dày, đạn thừa sức xuyên qua tấm ván này để bắn trúng Tần Thủy Dao.
Nhưng Đường Kim lại xuất hiện, phá hư kế hoạch đắc ý của sát thủ này. Trên thực tế, sát thủ kia đang kinh hãi nhìn Đường Kim, có chút khó tin, hắn không ngờ Đường Kim sẽ phát hiện ra hắn, hơn nữa nghĩ mãi mà không hiểu, làm sao Đường Kim có thể cướp súng từ tay hắn.
Nhưng sát thủ này cũng không định bỏ qua như vậy. Hắn đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ, đâm về phía Đường Kim.
- Cẩn thận!
Tần Thủy Dao vô thức kêu một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, mình hô hơi bị thừa.
Sự thật chính là như vậy, Đường Kim đưa tay lên, dễ dàng bắt được cổ tay sát thủ. Sau đó dùng sức bẻ một cái, tiếng gãy xương răng rắc đã vang lên. Mà sát thủ kia cũng đau đến mặt biến dạng, nhưng cũng không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đường Kim dùng sức đẩy một cái, chủy thủ kia đâm vào ngực chính chủ nhân của mình. Rốt cuộc, sát thủ lần này cũng không nhịn được, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: "Á!"
Lúc này, một tay khác của Đường Kim cũng buông Tần Thủy Dao ra:
- Bé ngốc, mặc quần áo vào, chúng ta chuẩn bị rời đi.
Giờ khắc này, Trương Ny và Đường Thanh Thanh bên ngoài lại hai mặt nhìn nhau. Động tĩnh bên trong hình như hơi lớn a.
- Là ai đang kêu vậy?
Trương Ny đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng:
- Hình như không phải thanh âm của Đường Kim a!
- Không phải.
Đường Thanh Thanh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng nhẽ bên trong còn có người khác?
Trong khi họ đang buồn bực, các nàng ngạc nhiên phát hiện, cửa phòng thử đồ mở ra. Nhưng không phải là phòng của Tần Thủy Dao, mà là phòng bên cạnh. Đường Kim lại cứ thế nhởn nhơ đi ra.
Vài giây sau, Tần Thủy Dao cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, cũng là trong phòng bên đó.
- Chuyện này... Tần Thủy Dao, động tác của các cậu, có phải quá mạnh hay không? Tấm ngăn giữa hai phòng thử đồ cũng bị các cậu làm đổ hả?
Trương Ny bắt đầu trêu ghẹo Tần Thủy Dao.
- Trương Ny, chúng ta đi mau.
Tần Thủy Dao hơi căng thẳng, kéo Trương Ny nhanh chóng ra khỏi tiệm quần áo. Mà Đường Kim cũng nói với Đường Thanh Thanh:
- Chị Thanh, ra ngoài chờ em.
Đường Thanh Thanh gật đầu, bước nhanh ra khỏi tiệm quần áo. Sau đó, nàng phát hiện Đường Kim lại ra trước, đang đứng bên cạnh xe của nàng.
- Tiểu đệ, đã xảy ra chuyện gì?
Đường Thanh Thanh cảm thấy không ổn.
Đường Kim không nói gì, chẳng qua chỉ mở cốp sau, ý bảo Đường Thanh Thanh tự nhìn.
- Hả? Đây là?
Đường Thanh Thanh lập tức thấy một gã đàn ông bị cắm chủy thủ lên ngực trong đó.
- Sát thủ còn xuất hiện sớm hơn em nghĩ.
Đường Kim đóng kín cốp sau:
- Chị Thanh, em cần chị dẫn tới một chỗ.
Đường Thanh Thanh không nói gì, chẳng qua chỉ lập tức mở cửa xe, tiến vào trong.
- Tốt lắm, tôi để Trương Ny về trước rồi, chúng ta đi đâu?
Tần Thủy Dao nói.
- Lên xe rồi nói.
Đường Kim vào xe trước, Tần Thủy Dao cũng không do dự, theo hắn lên xe. Đường Thanh Thanh cũng bắt đầu nổ máy:
- Tiểu đệ, đi đâu?
- Chị Thanh, người từ bên ngoài tới thành phố Ninh Sơn, có thể thấy dòng chữ "Thành phố hoan nghênh bạn" ở chỗ nào?
Đường Kim dò hỏi.
- Trên quốc lộ, người từ tỉnh thành tới đây, vừa tiến vào phạm vi thành phố Ninh Sơn là có một cổng chào. Có nhiều chỗ trong ga xe lửa hoặc sân bay cũng có thể thấy được.
Đường Thanh Thanh hơi suy nghĩ rồi nói.
- Đi quốc lộ đi.
Đường Kim lập tức quyết định.
Đường Thanh Thanh đáp một tiếng, nhấn ga, xe nhanh chóng rời đi.
- Bé ngốc, vóc người của cậu cũng thường thôi. Mau mặc quần áo vào đi.
"Á!" Tần Thủy Dao rốt cuộc cũng kịp phản ứng, tiếng thét vài tỷ đề xi ben vang lên, sau đó nàng cuống quýt cầm một mớ quần áo che cảnh xuân trên người, đồng thời tức giận mắng to:
- Tên lưu manh đáng chết, cậu làm gì thế? Cút ra ngoài cho tôi!
Trong tiệm quần áo, Trương Ny và Đường Thanh Thanh vừa tiến vào hai mặt nhìn nhau.
- Cần phải háo sắc như vậy sao?
Trương Ny nói thầm một câu.
Đường Thanh Thanh thì lại càng mắng Đường Kim. Tiểu đệ chết tiệt, vừa rồi còn dám nói chỉ chuyên tâm muốn hôn nàng, nháy mắt đã chạy vào trong này sàm sỡ hôn thê.
Bà chủ của tiệm này là một người phụ nữ chừng ba mươi, nàng nhìn Đường Thanh Thanh, không nhịn được nói:
- Vị nữ cảnh sát này, cô... nếu không cô vào xem đi?
- Bà chủ, đừng lo lắng. Hai người họ là một đôi, đang đùa giỡn mà.
Trương Ny vội vàng nói.
Nghe Trương Ny nói vậy, rốt cuộc bà chủ cũng yên lòng, quyết định không quan tâm chuyện rỗi hơi này nữa.
Mà trong phòng thử đồ, Tần Thủy Dao vẫn rất tức giận nhìn Đường Kim, nhưng cũng không thét lên nữa:
- Ê, lưu manh đáng chết, cậu đi ra mau, đừng có chiếm tiện nghi của tôi!
Phòng thử đồ này tương đối nhỏ hẹp, một người thay quần áo còn vướng tay vướng chân. Hiện giờ hai người chen chúc, không gian lại càng nhỏ. Thấy mình sắp dán lên người Đường Kim, Tần Thủy Dao không khỏi căng thẳng. Lưu manh này không nổi thú tính, làm gì đó với nàng ở đây chứ?
Suy đoán này lại càng làm nàng căng thẳng, phải biết rằng, hiện tại nàng đã biết một chút về năng lực của hắn. Nếu thật sự Đường Kim muốn làm gì với nàng, vậy thì tuyết đối nàng không thể phản kháng nổi. Càng muốn chết chính là, mặc dù tên này có làm gì với nàng, lúc đó chưa chắc mẹ nàng đã cảm thấy không ổn. Ai bảo nàng là hôn thê của Đường Kim?
Đến lúc đó, nói không chừng mọi người chỉ cảm thấy, chẳng qua đây chỉ là chuyện xảy ra sớm một chút mà thôi.
Tần Thủy Dao đang lo lắng, đột nhiên cảm thấy eo nhỏ bị siết chặt, Đường Kim đột nhiên ôm lấy eo nàng, làm nàng suýt nữa la toáng lên. Nhưng nàng lại sợ người bên ngoài nghe thấy, chỉ đành thấp giọng:
- Nè, lưu manh đáng chết, cậu đừng làm loạn, rõ ràng cậu muốn từ hôn...
- Rầm!
Một âm thanh cắt đứt lời Tần Thủy Dao, Đường Kim đột nhiên đạp một cước lên tấm chắn giữa hai phòng thử đồ. Tấm chắn đổ ập xuống, tình huống trong gian phòng bên cạnh cũng đã quá rõ ràng. Tần Thủy Dao đang được Đường Kim ôm nhìn sang theo bản năng, nhất thời sắc mặt nàng đại biến, bởi nàng thấy một họng súng đen ngòm đang nhằm thẳng vào nàng!
"Á!"
Tần Thủy Dao vô ý thức kêu lên sợ hãi, nhưng một giây sau, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Bởi nàng phát hiện, súng lục đã biến mất. Nhìn lại, súng lục đã nằm trong tay Đường Kim. Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi ấy, Đường Kim đã dùng tốc độ mà Tần Thủy Dao không thể nhìn thấy, giật súng lại bên người.
Đây là một khẩu lục có ống giảm thanh. Chủ nhân khẩu súng là gã chừng hơn hai mươi, tướng mạo cũng bình thường, bên cạnh hắn thậm chú còn có một bộ quần áo mới, dường như vừa đứng đây thử đồ. Nhưng rất hiển nhiên, sở dĩ hắn tới thử đồ, chẳng qua là vì tìm kiếm cơ hội ám sát Tần Thủy Dao. Giữa hai phòng thử đồ chẳng qua chỉ có một tấm ván gỗ không quá dày, đạn thừa sức xuyên qua tấm ván này để bắn trúng Tần Thủy Dao.
Nhưng Đường Kim lại xuất hiện, phá hư kế hoạch đắc ý của sát thủ này. Trên thực tế, sát thủ kia đang kinh hãi nhìn Đường Kim, có chút khó tin, hắn không ngờ Đường Kim sẽ phát hiện ra hắn, hơn nữa nghĩ mãi mà không hiểu, làm sao Đường Kim có thể cướp súng từ tay hắn.
Nhưng sát thủ này cũng không định bỏ qua như vậy. Hắn đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ, đâm về phía Đường Kim.
- Cẩn thận!
Tần Thủy Dao vô thức kêu một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, mình hô hơi bị thừa.
Sự thật chính là như vậy, Đường Kim đưa tay lên, dễ dàng bắt được cổ tay sát thủ. Sau đó dùng sức bẻ một cái, tiếng gãy xương răng rắc đã vang lên. Mà sát thủ kia cũng đau đến mặt biến dạng, nhưng cũng không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đường Kim dùng sức đẩy một cái, chủy thủ kia đâm vào ngực chính chủ nhân của mình. Rốt cuộc, sát thủ lần này cũng không nhịn được, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: "Á!"
Lúc này, một tay khác của Đường Kim cũng buông Tần Thủy Dao ra:
- Bé ngốc, mặc quần áo vào, chúng ta chuẩn bị rời đi.
Giờ khắc này, Trương Ny và Đường Thanh Thanh bên ngoài lại hai mặt nhìn nhau. Động tĩnh bên trong hình như hơi lớn a.
- Là ai đang kêu vậy?
Trương Ny đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng:
- Hình như không phải thanh âm của Đường Kim a!
- Không phải.
Đường Thanh Thanh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng nhẽ bên trong còn có người khác?
Trong khi họ đang buồn bực, các nàng ngạc nhiên phát hiện, cửa phòng thử đồ mở ra. Nhưng không phải là phòng của Tần Thủy Dao, mà là phòng bên cạnh. Đường Kim lại cứ thế nhởn nhơ đi ra.
Vài giây sau, Tần Thủy Dao cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, cũng là trong phòng bên đó.
- Chuyện này... Tần Thủy Dao, động tác của các cậu, có phải quá mạnh hay không? Tấm ngăn giữa hai phòng thử đồ cũng bị các cậu làm đổ hả?
Trương Ny bắt đầu trêu ghẹo Tần Thủy Dao.
- Trương Ny, chúng ta đi mau.
Tần Thủy Dao hơi căng thẳng, kéo Trương Ny nhanh chóng ra khỏi tiệm quần áo. Mà Đường Kim cũng nói với Đường Thanh Thanh:
- Chị Thanh, ra ngoài chờ em.
Đường Thanh Thanh gật đầu, bước nhanh ra khỏi tiệm quần áo. Sau đó, nàng phát hiện Đường Kim lại ra trước, đang đứng bên cạnh xe của nàng.
- Tiểu đệ, đã xảy ra chuyện gì?
Đường Thanh Thanh cảm thấy không ổn.
Đường Kim không nói gì, chẳng qua chỉ mở cốp sau, ý bảo Đường Thanh Thanh tự nhìn.
- Hả? Đây là?
Đường Thanh Thanh lập tức thấy một gã đàn ông bị cắm chủy thủ lên ngực trong đó.
- Sát thủ còn xuất hiện sớm hơn em nghĩ.
Đường Kim đóng kín cốp sau:
- Chị Thanh, em cần chị dẫn tới một chỗ.
Đường Thanh Thanh không nói gì, chẳng qua chỉ lập tức mở cửa xe, tiến vào trong.
- Tốt lắm, tôi để Trương Ny về trước rồi, chúng ta đi đâu?
Tần Thủy Dao nói.
- Lên xe rồi nói.
Đường Kim vào xe trước, Tần Thủy Dao cũng không do dự, theo hắn lên xe. Đường Thanh Thanh cũng bắt đầu nổ máy:
- Tiểu đệ, đi đâu?
- Chị Thanh, người từ bên ngoài tới thành phố Ninh Sơn, có thể thấy dòng chữ "Thành phố hoan nghênh bạn" ở chỗ nào?
Đường Kim dò hỏi.
- Trên quốc lộ, người từ tỉnh thành tới đây, vừa tiến vào phạm vi thành phố Ninh Sơn là có một cổng chào. Có nhiều chỗ trong ga xe lửa hoặc sân bay cũng có thể thấy được.
Đường Thanh Thanh hơi suy nghĩ rồi nói.
- Đi quốc lộ đi.
Đường Kim lập tức quyết định.
Đường Thanh Thanh đáp một tiếng, nhấn ga, xe nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.