Chương 268: Thành phố Ninh Sơn hoan nghênh ngài
Tâm Tại Lưu Lãng
31/03/2014
- Cậu chuẩn bị làm gì?
Trong xe, Tần Thủy Dao không nhịn được hỏi.
Mặc dù sau cốp có một người chết, nhưng Tần Thủy Dao cũng không phải lần đầu thấy người chết, cho nên bây giờ cũng khá trấn định.
- Không có gì, tôi chỉ muốn thay mặt Ninh Sơn hoan nghênh đám sát thủ sắp tới một chút thôi.
Đường Kim hời hợt nói.
Đang nói, điện thoại của hắn lại vang lên. Lấy ra nhìn, là Hàn Tuyết Nhu gọi tới.
- Cưng à, nhớ anh không?
Đường Kim lập tức nhận điện thoại.
Đường Kim vừa nói ra, Tần Thủy Dao bên cạnh liền không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
- Vâng.
Thanh âm ngọt ngào của Hàn Tuyết Nhu truyền tới:
- Em đang ở nhà bà ngoại, có nhớ em không?
- Nhớ.
Đường Kim quả thật rất nhớ Hàn Tuyết Nhu.
- Nhớ bao nhiêu?
Hàn Tuyết Nhu hỏi như làm nũng.
- Nhớ bằng với em nhớ anh.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Vậy em nhớ em cái gì?
Hàn Tuyết Nhu hơi hờn dỗi, dường như không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Đường Kim.
- Nhớ em mịn màng, nhớ em trắng trẻo, nhớ dáng người xinh đẹp của em.
Đường Kim bật thốt lên:
- Còn nhớ em nhu, nhớ em nhuyễn, nhớ ba mươi sáu kiểu thể dục nhịp điệu phấn khích của em...
- Sắc lang!
Hàn Tuyết Nhu thẹn thùng nhẹ nhàng mắng một câu.
Mà gần như cùng một lúc, Tần Thủy Dao bên cạnh cũng không nhịn nổi mà hứ một cái: "Tởm lợm!"
- Thanh âm của ai vậy? Sao giống Tần Thủy Dao thế?
Hàn Tuyết Nhu bên kia lại trở nên mất hứng:
- Anh đang ở trong nhà Tần Thủy Dao hả?
- Không có, bọn anh đang ở trong xe.
Đường Kim cũng không giấu diếm:
- Cưng à, bây giờ bé ngốc có giá mười triệu đô đó. Anh chuẩn bị tìm chỗ chôn cô ta, như vậy vừa có thể từ hôn, vừa có được mười triệu đô, nhất cử lưỡng tiện. Em xem chủ ý này có được không?
- Ê, Đường Kim chết tiệt, sao cậu không tự chôn mình đi? Như vậy cậu sẽ có được ba mươi triệu đô đó!
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Không giống mà, bản thân mà chết thì ba mươi triệu cũng thành di sản, đó không phải là tiện nghi cho cậu sao?
Đường Kim cười hì hì nói.
- Ê, không cho anh liếc mắt đưa tình với cô ta!
Hàn Tuyết Nhu bên kia bất mãn rồi, nhưng ngay sau đó lại hơi buồn bực hỏi:
- Hai người nói mười triệu ba mươi triệu là cái gì vậy?
- Không biết tên khốn nào treo giải cái mạng anh ba mươi triệu, bé ngốc cũng bị treo giải mười triệu. Cho nên, hiện tại anh tạm thời làm vệ sĩ cho cô ấy.
Đường Kim giải thích đơn giản một chút, nhưng ngay sau đó lại thề thốt:
- Cưng à, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách với cô ấy. Cho dù bé ngốc có muốn vô lễ với anh, anh cũng sẽ đường đường chính chính nói với cô ấy, anh là người đàn ông đã có bạn gái!
Tần Thủy Dao lại nhìn chằm chằm Đường Kim, một lần nữa hận không thể bóp chết hắn, sau đó nhét hắn vào sau cốp làm bạn với tên sát thủ kia.
Nàng vô lễ với hắn? Rõ ràng là tên lưu manh này vừa vô lễ với nàng. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng không thể tính sổ với hắn, bởi hắn vừa cứu mạng nàng.
Cắn răng, rốt cuộc Tần Thủy Dao tức giận nói một câu:
- Đường Kim thúi, cậu còn là người có hôn thê đó!
- Nè nè, bảo vệ thì bảo vệ, không cho trộm tình đó!
Hàn Tuyết Nhu vẫn không yên tâm lắm, lí nhí bổ sung một câu:
- Có thể em sẽ sớm về thành phố Ninh Sơn. Ba nói việc làm ăn bên đó vừa bắt đầu, ông ấy không về nhà quá lâu được. Đến lúc đó em sẽ về đó với cha.
- Đúng rồi, nói với chú Hàn, thương trường biến đổi trong nháy mắt, từng phút từng giây là cả ngàn vạn. Bảo ông ấy nắm chặt thời gian một chút, tốt nhất là tới đây ngay đi!
Đường Kim lập tức trở nên hưng phấn.
- Cũng không nhanh như thế. Được rồi, mẹ em gọi, không nói với anh nữa. Tối nay lại gọi điện cho anh.
Điện thoại bên kia có tiếng gọi mơ hồ. Mà Hàn Tuyết Nhu cũng nói nhanh mấy câu, nhanh chóng cúp máy.
Đường Kim có chút tiếc nuối, xem ra hôm nay Hàn Tuyết Nhu không về Ninh Sơn được rồi.
Chừng nửa giờ sau, cách khu vực thành thị khoảng 30km, Đường Thanh Thanh dừng xe lại ven đường. Nơi này chính là một trong những lối đi vào thành phố Ninh Sơn, trên đường được kiến tạo một kiến trúc như cánh cổng. Người rời khỏi Ninh Sơn có thể nhìn thấy chữ "hoan nghênh ngài tới Ninh Sơn lần sau", mà người đi vào thì lại nhìn thấy "thành phố Ninh Sơn hoan nghênh ngài!"
- Chị Thanh, bé ngốc, hai người ở trên xe, đừng đi xuống.
Đường Kim vừa xuống xe vừa nói.
- Tiểu đệ, em định làm gì?
Đến bây giờ Đường Thanh Thanh cũng không rõ Đường Kim định làm gì.
Đường Kim không trả lời, chỉ mở cốp sau, lấy thi thể tên sát thủ ra, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên cổng chào kia. Vài giây sau, hắn lại chạm đất, mà thi thể thì ở lại trên kia.
Mặc dù Đường Thanh Thanh và Tần Thủy Dao ngồi trong xe, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trên cổng chào. Bây giờ, hai người đều trợn mắt há hốc mồm, thi thể tên sát thủ kia cũng không phải bị để trên cổng, mà là bị đính tại chính giữa xà ngang trên cổng chính. Hai tay sát thủ này chia ra bị một nhánh cây và một thanh chủy thủ xuyên qua, ngoài ra còn có một thanh gậy gỗ xuyên qua ngực hắn, đính lên trên cổng. Mà thi thể sát thủ đã tạo thành hình dạng một cây thánh giá rồi.
Mặt Tần Thủy Dao hơi trắng bệch, cảnh tượng này đối với nàng dường như hơi khủng khiếp.
- Tiểu đệ làm như vậy là vì em, phải giết gà dọa khỉ.
Đường Thanh Thanh cũng hơi mất tự nhiên, nhưng nàng vẫn trấn định hơn Tần Thủy Dao, lại còn giải thích hộ Đường Kim nữa.
- Em hiểu mà.
Tần Thủy Dao miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Em... em chỉ hơi không thích ứng.
Nhìn sát thủ tạo thành thánh giá kia, Đường Kim có vẻ hài lòng. Hắn lấy điện thoại ra, bấm số tổng bộ Ám Kiếm.
Điện thoại vừa vang lên đã có người nhận. Giọng nói ngọt ngào động lòng người của Hiểu Hiểu truyền tới:
- Ê, quỷ chán ghét, cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?
- Tiểu nha đầu, không phải em thích phát tán những tấm ảnh đẹp trai của anh tới khắp nơi sao? Lần này phát một lần nữa đi.
Đường Kim nói thật nhanh:
- Chụp ảnh cái cổng chào sau lưng anh lại, sau đó phát lên liên minh thích khách, không có vấn đề gì chứ?
- Để tôi xem nào... Oa, quỷ chán ghét, cậu thật buồn nôn a! Lại làm thi thể thành thánh giá!
Hiển nhiên Hiểu Hiểu đã thấy tình huống bên này qua vệ tinh:
- Cậu đang thị uy với liên minh thích khách đó hả?
- Không phải, anh chỉ hoan nghênh bọn chúng tới với cái chết mà thôi.
Đường Kim cười hì hì.
- Được rồi, tôi giúp cậu một lần. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, cậu thiếu tôi một nhân tình đó!
Hiểu Hiểu nói xong lời này là cúp máy. Mà một giây sau, điện thoại của Đường Kim nhận được một tấm ảnh.
Trong ảnh, Đường Kim đứng giữa đường, mà sau lưng hắn chính là cổng chào. Trên đó có hàng chữ "thành phố Ninh Sơn hoan nghênh ngài, nhưng phía dưới hàng chữ này lại treo một thi thể tạo thành hình thánh giá!
Trong xe, Tần Thủy Dao không nhịn được hỏi.
Mặc dù sau cốp có một người chết, nhưng Tần Thủy Dao cũng không phải lần đầu thấy người chết, cho nên bây giờ cũng khá trấn định.
- Không có gì, tôi chỉ muốn thay mặt Ninh Sơn hoan nghênh đám sát thủ sắp tới một chút thôi.
Đường Kim hời hợt nói.
Đang nói, điện thoại của hắn lại vang lên. Lấy ra nhìn, là Hàn Tuyết Nhu gọi tới.
- Cưng à, nhớ anh không?
Đường Kim lập tức nhận điện thoại.
Đường Kim vừa nói ra, Tần Thủy Dao bên cạnh liền không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
- Vâng.
Thanh âm ngọt ngào của Hàn Tuyết Nhu truyền tới:
- Em đang ở nhà bà ngoại, có nhớ em không?
- Nhớ.
Đường Kim quả thật rất nhớ Hàn Tuyết Nhu.
- Nhớ bao nhiêu?
Hàn Tuyết Nhu hỏi như làm nũng.
- Nhớ bằng với em nhớ anh.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Vậy em nhớ em cái gì?
Hàn Tuyết Nhu hơi hờn dỗi, dường như không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Đường Kim.
- Nhớ em mịn màng, nhớ em trắng trẻo, nhớ dáng người xinh đẹp của em.
Đường Kim bật thốt lên:
- Còn nhớ em nhu, nhớ em nhuyễn, nhớ ba mươi sáu kiểu thể dục nhịp điệu phấn khích của em...
- Sắc lang!
Hàn Tuyết Nhu thẹn thùng nhẹ nhàng mắng một câu.
Mà gần như cùng một lúc, Tần Thủy Dao bên cạnh cũng không nhịn nổi mà hứ một cái: "Tởm lợm!"
- Thanh âm của ai vậy? Sao giống Tần Thủy Dao thế?
Hàn Tuyết Nhu bên kia lại trở nên mất hứng:
- Anh đang ở trong nhà Tần Thủy Dao hả?
- Không có, bọn anh đang ở trong xe.
Đường Kim cũng không giấu diếm:
- Cưng à, bây giờ bé ngốc có giá mười triệu đô đó. Anh chuẩn bị tìm chỗ chôn cô ta, như vậy vừa có thể từ hôn, vừa có được mười triệu đô, nhất cử lưỡng tiện. Em xem chủ ý này có được không?
- Ê, Đường Kim chết tiệt, sao cậu không tự chôn mình đi? Như vậy cậu sẽ có được ba mươi triệu đô đó!
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Không giống mà, bản thân mà chết thì ba mươi triệu cũng thành di sản, đó không phải là tiện nghi cho cậu sao?
Đường Kim cười hì hì nói.
- Ê, không cho anh liếc mắt đưa tình với cô ta!
Hàn Tuyết Nhu bên kia bất mãn rồi, nhưng ngay sau đó lại hơi buồn bực hỏi:
- Hai người nói mười triệu ba mươi triệu là cái gì vậy?
- Không biết tên khốn nào treo giải cái mạng anh ba mươi triệu, bé ngốc cũng bị treo giải mười triệu. Cho nên, hiện tại anh tạm thời làm vệ sĩ cho cô ấy.
Đường Kim giải thích đơn giản một chút, nhưng ngay sau đó lại thề thốt:
- Cưng à, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách với cô ấy. Cho dù bé ngốc có muốn vô lễ với anh, anh cũng sẽ đường đường chính chính nói với cô ấy, anh là người đàn ông đã có bạn gái!
Tần Thủy Dao lại nhìn chằm chằm Đường Kim, một lần nữa hận không thể bóp chết hắn, sau đó nhét hắn vào sau cốp làm bạn với tên sát thủ kia.
Nàng vô lễ với hắn? Rõ ràng là tên lưu manh này vừa vô lễ với nàng. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng không thể tính sổ với hắn, bởi hắn vừa cứu mạng nàng.
Cắn răng, rốt cuộc Tần Thủy Dao tức giận nói một câu:
- Đường Kim thúi, cậu còn là người có hôn thê đó!
- Nè nè, bảo vệ thì bảo vệ, không cho trộm tình đó!
Hàn Tuyết Nhu vẫn không yên tâm lắm, lí nhí bổ sung một câu:
- Có thể em sẽ sớm về thành phố Ninh Sơn. Ba nói việc làm ăn bên đó vừa bắt đầu, ông ấy không về nhà quá lâu được. Đến lúc đó em sẽ về đó với cha.
- Đúng rồi, nói với chú Hàn, thương trường biến đổi trong nháy mắt, từng phút từng giây là cả ngàn vạn. Bảo ông ấy nắm chặt thời gian một chút, tốt nhất là tới đây ngay đi!
Đường Kim lập tức trở nên hưng phấn.
- Cũng không nhanh như thế. Được rồi, mẹ em gọi, không nói với anh nữa. Tối nay lại gọi điện cho anh.
Điện thoại bên kia có tiếng gọi mơ hồ. Mà Hàn Tuyết Nhu cũng nói nhanh mấy câu, nhanh chóng cúp máy.
Đường Kim có chút tiếc nuối, xem ra hôm nay Hàn Tuyết Nhu không về Ninh Sơn được rồi.
Chừng nửa giờ sau, cách khu vực thành thị khoảng 30km, Đường Thanh Thanh dừng xe lại ven đường. Nơi này chính là một trong những lối đi vào thành phố Ninh Sơn, trên đường được kiến tạo một kiến trúc như cánh cổng. Người rời khỏi Ninh Sơn có thể nhìn thấy chữ "hoan nghênh ngài tới Ninh Sơn lần sau", mà người đi vào thì lại nhìn thấy "thành phố Ninh Sơn hoan nghênh ngài!"
- Chị Thanh, bé ngốc, hai người ở trên xe, đừng đi xuống.
Đường Kim vừa xuống xe vừa nói.
- Tiểu đệ, em định làm gì?
Đến bây giờ Đường Thanh Thanh cũng không rõ Đường Kim định làm gì.
Đường Kim không trả lời, chỉ mở cốp sau, lấy thi thể tên sát thủ ra, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên cổng chào kia. Vài giây sau, hắn lại chạm đất, mà thi thể thì ở lại trên kia.
Mặc dù Đường Thanh Thanh và Tần Thủy Dao ngồi trong xe, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trên cổng chào. Bây giờ, hai người đều trợn mắt há hốc mồm, thi thể tên sát thủ kia cũng không phải bị để trên cổng, mà là bị đính tại chính giữa xà ngang trên cổng chính. Hai tay sát thủ này chia ra bị một nhánh cây và một thanh chủy thủ xuyên qua, ngoài ra còn có một thanh gậy gỗ xuyên qua ngực hắn, đính lên trên cổng. Mà thi thể sát thủ đã tạo thành hình dạng một cây thánh giá rồi.
Mặt Tần Thủy Dao hơi trắng bệch, cảnh tượng này đối với nàng dường như hơi khủng khiếp.
- Tiểu đệ làm như vậy là vì em, phải giết gà dọa khỉ.
Đường Thanh Thanh cũng hơi mất tự nhiên, nhưng nàng vẫn trấn định hơn Tần Thủy Dao, lại còn giải thích hộ Đường Kim nữa.
- Em hiểu mà.
Tần Thủy Dao miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Em... em chỉ hơi không thích ứng.
Nhìn sát thủ tạo thành thánh giá kia, Đường Kim có vẻ hài lòng. Hắn lấy điện thoại ra, bấm số tổng bộ Ám Kiếm.
Điện thoại vừa vang lên đã có người nhận. Giọng nói ngọt ngào động lòng người của Hiểu Hiểu truyền tới:
- Ê, quỷ chán ghét, cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?
- Tiểu nha đầu, không phải em thích phát tán những tấm ảnh đẹp trai của anh tới khắp nơi sao? Lần này phát một lần nữa đi.
Đường Kim nói thật nhanh:
- Chụp ảnh cái cổng chào sau lưng anh lại, sau đó phát lên liên minh thích khách, không có vấn đề gì chứ?
- Để tôi xem nào... Oa, quỷ chán ghét, cậu thật buồn nôn a! Lại làm thi thể thành thánh giá!
Hiển nhiên Hiểu Hiểu đã thấy tình huống bên này qua vệ tinh:
- Cậu đang thị uy với liên minh thích khách đó hả?
- Không phải, anh chỉ hoan nghênh bọn chúng tới với cái chết mà thôi.
Đường Kim cười hì hì.
- Được rồi, tôi giúp cậu một lần. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, cậu thiếu tôi một nhân tình đó!
Hiểu Hiểu nói xong lời này là cúp máy. Mà một giây sau, điện thoại của Đường Kim nhận được một tấm ảnh.
Trong ảnh, Đường Kim đứng giữa đường, mà sau lưng hắn chính là cổng chào. Trên đó có hàng chữ "thành phố Ninh Sơn hoan nghênh ngài, nhưng phía dưới hàng chữ này lại treo một thi thể tạo thành hình thánh giá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.