Vô Tận Đan Điền​

Chương 202: Nguyên Tinh Khí

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

Đánh chết hai người, tinh thần Nhiếp Vân tản ra quét ngang mật thất thêm một lần, phát hiện không còn mật thất nào khác, sau đó mới nhanh chóng đi ra phòng ngoài, bàn tay lướt qua giá đỡ, đan dược đã bị hắn thu vào trong nạp vật đan điền.

Bởi vì tu vi thăng cấp, dung lượng của nạp vật đan điền không ngừng gia tăng, hiện tại đạt tới cấp bậc chí tôn, đừng nói vài trăm bình đan dược, dù cả một phòng cũng chứa nổi.

- Ân? Thùng này là cái gì?

Thu hết toàn bộ đan dược cùng dược liệu, ánh mắt Nhiếp Vân rơi xuống hai chiếc thùng lớn trong góc phòng.

Hai thùng lớn cao hơn thân người, nhìn qua thật lớn, có vẻ vô cùng nặng nề.

Nhiếp Vân đi qua mở nắp ra xem, nhất thời nở nụ cười.

Tục ngữ nói hoàng kim có giá, mà đan dược vô giá, hiện tại xem ra chính là như thế. Trong hai thùng lớn không ngờ đều là vàng bạc châu báu! Thậm chí ở trên cùng còn có một xấp ngân phiếu thật dày.

Mỗi tấm ngân phiếu đều là một vạn lượng. Một xấp dày chừng hai ba trăm tấm, chính là hai ba trăm vạn lượng!

Nếu có thêm hai thùng châu báu với hoàng kim, chỉ nói tiền tài đã lên tới năm sáu trăm vạn lượng.

- Thật sự có tiền, lần này xem như kiếm lớn!

Thu số châu báu vào trong nạp vật đan điền, Nhiếp Vân không nhịn được cười to.

Lần này đánh chết cha con Liễu Thành Trạch, không nghĩ tới có thu hoạch lớn như vậy, không nói tới tiền tài, chỉ nói Nguyên Tinh khí cũng ngàn vàng khó cầu.

- Dù sao không có ai biết về mật thất này, ở lại đây hấp thu Nguyên Tinh khí, nhìn xem Linh Tê luyện thể quyết có thể đạt tới trình độ gì!

Trong lòng vừa động, Nhiếp Vân dự định lưu lại đây tu luyện. 

Nhiếp Vân khoanh chân ngồi xuống đất, vươn tay lấy ra hồ lô mở nắp.

Tư tư!

Hồ lô vừa mở, một cỗ khí thể kim hoàng sắc xông ra, linh khí cường đại tràn ngập cả phòng, làm thân thể Nhiếp Vân không ngừng run rẩy.

- Quả nhiên là Nguyên Tinh khí, hơn nữa còn nồng đậm như vậy!

Nhiếp Vân lập tức đóng lại lỗ chân lông, pháp quyết tầng thứ ba nhanh chóng vận chuyển.

Dát chi! Dát chi!



Được Nguyên Tinh khí làm dịu, tế bào toàn thân vỡ vụn gây dựng lại, sắp xếp càng thêm chặt chẽ, càng thêm hợp lý, lực lượng cơ thể nhanh chóng tiến bộ!

Ông!

Pháp quyết không ngừng vận chuyển, toàn thân Nhiếp Vân đắm chìm trong một mảnh kim quang, làm cả người hắn như biến thành tiên phật, cao ngạo lại thánh khiết.

- Ha ha!

Tu luyện không biết bao lâu, Nhiếp Vân đứng dậy, trên thân thể chợt hiện lên đạo kim quang mơ hồ, giống như toàn thân biến thành sắt thép, kiên cố không thể phá vỡ.

- Không nghĩ tới dùng Nguyên Tinh khí rèn luyện cơ thể tuy tầng thứ ba chưa thể đại thành, nhưng toàn thân chứa đựng tinh hoa lại có tác dụng khắc chế thật lớn với Yêu tộc, yêu khí phải tránh xa, bách độc bất xâm!

Cảm nhận được thân thể biến hóa, bàn tay Nhiếp Vân siết chặt.

Yêu linh phụ thể là một trong những bí pháp cực mạnh của Yêu tộc, lúc trước khi Phùng Tiêu bị nhập cơ thể không ai có thể nhận ra, đủ thấy đáng sợ, thân thể mình chứa đựng Nguyên Tinh tinh hoa, chính là khắc tinh của nó, đừng nói yêu linh cấp bậc chí tôn, dù đạt tới đoạt thiên tạo hóa cảnh cũng đừng hòng đoạt xá chính mình!

Hơn nữa thân thể có chứa Nguyên Tinh tinh hoa, bách độc bất xâm, dù sau này sơ hở uống độc dược vào người cũng chẳng khác gì uống chất lỏng bình thường, không bị thương tổn mảy may!

- Thân thể cường đại không nói, mấu chốt là nội tạng cũng cường đại không ít!

Nhiếp Vân thầm gật đầu hài lòng.

- Lần này thử xem có thể mở ra hắc châu lấy được trong Lạc Khúc mộ hay không!

Trong lòng vừa động, hắc châu nằm trong tay.

- Bắt đầu!

Hai tay nắm chặt hắc châu, chân khí cùng lực lượng thân thể đồng thời truyền vào.

Dát chi! Dát chi!

Hắc châu bị lực lượng cường đại trùng kích, tựa hồ bắt đầu có động tĩnh, phát ra tiếng vang liên tiếp, quang mang đại thịnh.

- Hô!

Hào quang sáng lên một lát lại biến thành ảm đạm, hắc sắc viên trụ lại yên lặng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Lực lượng vẫn chưa đủ!



Thấy hắc châu không biến hóa, Nhiếp Vân biết mình lại thất bại.

Nhưng thất bại thì thất bại, hiện tại tốc độ tu luyện đã rất nhanh, bảo vật không ít, đối với đồ vật trong hắc châu hắn cũng không có yêu cầu xa vời quá lớn.

- Không nghĩ tới chỉ là hấp thu Nguyên Tinh khí mà lại mất tới ba ngày!

- Phỏng chừng lần này cả Liễu phủ thậm chí là Tế Bắc thành đều đang rối loạn đi!

Liễu Thành Trạch là trung tâm của Liễu phủ, còn là thân đệ của thành chủ Liễu Tật Phi, mất tích một ngày hẳn không ai hoài ngi, nhưng liên tục ba ngày là chuyện lớn.

- Ba ngày vẫn không tìm tới mật thất này, nói rõ nơi này rất bí ẩn, chuyện ta giết chết cha con Liễu Thành Trạch hẳn là không ai biết…

Nếu không ai biết mình giết Liễu Thành Trạch, như vậy mình cũng không cần nhổ cỏ tận gốc giết sạch người của Liễu gia.

Suy nghĩ cẩn thận việc này, Nhiếp Vân lại nhìn quanh mật thất, phát hiện không còn vật gì quý giá mới bước ra một bước, hô một tiếng rời đi bằng một lối khác bí ẩn.

Chỉ chốc lát đã đi tới thông đạo.

Thông đạo này đã không còn nằm bên trong Liễu phủ, cũng không ở Tế Bắc thành mà là giấu trong một khu núi rừng, từ nơi này rời đi chẳng khác gì đi vào sau núi.

Thông đạo thiết kế tốt như vậy, đáng tiếc Liễu Thành Trạch cũng không tránh khỏi cái chết.

Dùng tuần thú đan điền cảm ứng, Nhiếp Vân rất nhanh tìm được ba yêu sủng, một người ba thú lập tức bay về hướng cảm ứng được khí tức của Trữ Vương.



Lưỡng Giới sơn, là một trong những khu vực mà tam đại Yêu tộc tụ tập, năm đó là chỗ giao giới Thần Phong đế quốc nhân yêu hai tộc đại chiến, đến nay vẫn có không ít dư nghiệt của Yêu tộc ở lại nơi này, hợp thành một thế lực không kém.

Thế lực cũng không hoàn toàn do yêu nhân tạo thành, cũng không thiếu “nhân gian”, ỷ thế hiếp người, tung hoành ngang ngược, đốt giết cướp giật, chẳng khác gì là cường đạo.

Bởi vì Lưỡng Giới sơn nằm bên cạnh Thần Phong đế quốc, tận sâu trong núi non, bởi vì phí tổn nên đế quốc luôn không phái người tới thanh trừ, điều này biến khu vực kia thành địa phương cho yêu nhân dừng lại nghỉ ngơi lúc chạy nạn, nhân loại rất ít người dám đi qua.

Sáng sớm, sương mù dày đặc còn chưa tiêu tán, mười bảy mười tám người từ trong núi sâu đi ra, xuất hiện bên cạnh Lưỡng Giới sơn.

Nhóm người này cao lớn thô kệch, giáp trụ bó sát người, trên mặt đều lộ ra dáng vẻ kinh nghiệm sinh tử thản nhiên. Vừa nhìn đều biết là dong binh thân kinh bách chiến.

- Đầu, tiếp tục đi về phía trước chính là địa bàn của yêu nhân, nếu chúng ta tùy tiện đi qua không gặp phải nguy hiểm gì đi?

Một tráng hán nhìn về phía trước, trong đầu hồi ức lại truyền thuyết về Lưỡng Giới sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook