Quyển 1 - Chương 31: Huyền Vũ các mở cửa (Trung)
Y Quan Thắng Tuyết
21/04/2013
Đi ra khỏi “Trân Linh các” xong, toàn thân Diệp Bạch cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn khẽ vuốt ve Minh tạp ở trong lồng ngực, nghĩ đến con số hai nghìn không trăm lẻ sáu khóe miệng hắn không kìm được nở ra một nụ cười.
Có con số này công pháp có thể luyện thành, có thể đổi được đan dược, huyền binh, chẳng qua lúc đó hắn lựa chọn thứ nào mà thôi, nhưng cho dù bất cứ thứ gì thì hắn cũng khiến cho mọi người phải hâm mộ mình.
Đương nhiên, Diệp Bạch hiện tại không còn lo lắng nữa, hắn muốn đi vào trong Huyền vũ các xem trong đó có trưng bày bí kíp gì, đan dược, huyền binh các giá trị, công dụng, cùng với những thứ mà hiện tại Diệp Bạch thiếu thốn, sau đó mới ra quyết định được, chuyện này hiện tại không cần phải vội vàng.
Cho nên, Diệp Bạch cũng chỉ có thể nghi ngờ mà đi qua tiền viện, hướng về phía chỗ tiểu viện mà mình nghỉ ngơi mà đi tới.
Sau khi đi qua tiền viện, Diệp Bạch một lần nữa nhìn thấy mái hiên đứng vững, cô tịch làm bằng cẩm thạch ở trong lầu các cũ kỹ. Trong lòng của hắn ổn định lại, hơn đánh giá một chút sau đó cười nhạt rời khỏi, ba ngày sau là hắn có thể tiến vào trong đó, đổi lấy Huyền khí tu luyện công pháp mà mình muốn, chỉ vì ba ngày này mà Diệp Bạch đã đợi tròn ba năm.
Bởi vì có điểm cống hiến trong tay cho nên Diệp Bạch không hề lo lắng, cấm địa thần bí tựa hồ như không thể chạm vào giờ đã mở rộng cửa với Diệp Bạch.
Sau khi trở về phòng, Diệp Bạch tinh tế đánh giá một chút, mọi vật do hắn sở hữu dường như vẫn chưa bị đụng vào, trên mặt đất được bao phủ một lớp bụi dày đặc, hiển nhiên là mấy tháng nay không có ai ở đây, sau khi xác định bốn phía không có người đi lại, Diệp Bạch đóng cửa lại, đi tới bên giường, kéo nệm chăn ra, khẽ khàng nhấn một cái, tấm ván ở trong góc tối lập tức được bẩy lên, cái bọc nhỏ màu đen trong đó vẫn còn nguyên. Diệp Bạch mở ra, ba khối Hàn quang kỳ thiết im lìm nằm ở đó. Trong lòng Diệp Bạch định quyết định một lần nữa cất đi thì nghĩ nghĩ lại mở ra, đem cái hộp gỗ nhỏ thả vào, gói kỹ lần nữa, rồi để vào trong hốc tối. Sau khi đả bảo tất cả đều an toàn, hắn mới thở dài một tiếng rời đi tới trước giường, nhắm mắt rồi ngồi dậy.
Cái hộp gỗ kia tự nhiên là để chứa nội đan của mãnh thú tam giai mãng xà. Thứ này luận về giá trị thì Hàn quang kỳ thiết còn lâu mới có thể sánh được cho nên để ở trên người Diệp Bạch có một cảm giác không an lòng, sợ rằng bị Huyền sĩ cao giai trong tông phát giác ra. Dù sao ba ngày sau Diệp Bạch cũng phải tiến vào trong Huyền vũ các, đối mặt với rất nhiều trưởng lão, không có người nào không thành tinh, tuy rằng trong bọn họ số người biết nội đan không nhiều nhưng dù sao cũng phải phóng ngừa vạn nhất, vạn nhất bọn họ phát hiện ra khí tức của mãnh thú nội đan. Tuy rằng Diệp Bạch đã bao bọc mấy lớp ở bên trong hợp, cũng vẩy lên đó rất nhiều thông tâm phấn hoa, che giấu khí tức, đề phòng vạn nhất. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Cho nên đơn giản nhất là giấu cùng một chỗ với ba khối Hàn quang kỳ thiết này. Chỗ này hiện tại vẫn tương đối an toàn, tạm thời không có người tới quấy rầy, Diệp Bạch có thể yên tâm tu luyện, không bận tâm tới chuyện gì khác.
Sau đó, Diệp Bạch lại tiến nhập vào trong để tu luyện, lúc này hắn không có kiếm thạch cho nên không tiếp tục tu luyện Lực ý chí mà tu luyện phương thức hấp thu huyền khí bình thường nhất, từ từ gia tăng tu vi Huyền khí của mình. Đêm ngày hôm sau hắn trở lại tông, hắn đã thuận lợi vượt qua mức độ tầng thứ chín đê cấp, tiến vào cảnh giới tầng thứ chín trung cấp.
Sau đó hắn tắm rửa thay quần áo một chút rồi mới bắt đầu tiếp tục tu luyện, suốt một ngày đều là như vậy, cả người của hắn, thể lực, huyền khí đều đã được khôi phục tới mức độ đỉnh phong, thậm chí tu vi huyền khí ngày càng gia tăng, lúc này so với ba tháng trước hắn đã có tiến bộ rất xa.
Mà ba ngày nay, Diệp Bạch cũng không phải không có gì làm. Từ ngày đầu trở về tông hắn đã nghe được, Diệp Phá, Diệp Bất Phàm đã trở về tông, mà Diệp Chân, Diệp Lan huynh muội đã biến mất không còn thấy nữa, không biết là bọn họ tìm nơi để chữa thương hay là đã xảy ra chuyện gì. Mà Diệp Tang nghe nói được Diệp Phá và Diệp Bất Phàm đưa trở về đã trở thành một người ngu ngốc, theo như lời nói của Diệp Phá và Diệp Bất Phàm, bọn hắn chiên đấu với tam giai mãnh thú bị trọng thương, nếu không phải là hai người ra tay thì lúc này Diệp Tang đã biến thành một cỗ thi thể. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Một người ngu ngốc dĩ nhiên cái gì cũng không nói được vì thế tuy rằng phụ thân của Diệp Tang phẫn nộ nhưng không có biện pháp xử lý, ngược lại còn cảm ơn Diệp Phá, Diệp Bất Phàm đã cứu mạng con của lão.
Theo như Diệp Bạch tìm hiểu thì hai người lúc trở lại đều bị một số vết thương nhẹ, chỉ có điều hai người lại mang về một đầu thi thể tam giai mãnh thú, Phi Thiên Tuyết thứu, về phần một cái đầu khác đi nơi nào Diệp Bạch không biết, tuy nhiên nói chung cũng đoán được, một là bọn họ cất dấu mà chắc là bị Diệp Thực, Diệp Lan huynh muội hai người đoạt đi, tuy rằng khả năng này không lớn, bởi vậy hẳn là bọn họ sợ ai ghen ghét gây phiền toái cho nên đã giấu đi.
Có một cái đầu tam giai mãnh thú cũng đủ khiến cho bọn họ chia đều cho nhau, mỗi người được năm trăm điểm cống hiến, một cái đầu Phi Thiên Tuyết Thứu có giá trị tổng cộng mộng nghìn điểm cống hiến, đây là bởi vì bọn họ đã hiếu kính một số vị trưởng lão một ít những bộ phận trân quý khác.
Điểm cống hiến của hai người lúc này chỉ sợ cũng đã vượt qua được hơn hai nghìn, nghĩ tới đây, Diệp Bạch vốn đắc ý trong nháy mắt đã không còn gì. Tuy nhiên khi nghĩ đến mãnh thú nội đan ở tro tay mình so với một cái đầu Phi Thiên Tuyết thứu thì có giá trị hơn rất nhiều thì tâm tình của Diệp Bạch lại tốt hơn. Nếu như không bởi vì mình không muốn dẫn dụ ánh mắt của mọi người, không đổi nó thành điểm cống hiến thì giá trị của mình tuyệt đối không thể được so sánh bởi một hai cái đầu Phi Thiên Tuyết thứu được.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua, không dậy một cơn sóng. Điều duy nhất khiến cho Diệp Bạch cảm thấy bất ngờ chính là, ngày thứ ba huynh muội Diệp Thực Diệp Lan đã trở lại, chỉ có điều toàn thân của bọn họ đều ngập máu. Diệp Thực bị gãy một cánh tay, vai bị trọng thương, huyền khí toàn thân bị mất đến hơn một nửa, Diệp Lan hơi bị tổn thương một chút chỉ là cũng chật vật vô cùng, hai người vừa về đã bế quan, không tham gia bất cứ chuyện gì, phỏng chừng lễ đổi đại điển gia tộc hôm sau cả hai cũng không tham gia.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch lắc lắc đầu, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh mảnh mai của Diệp Lan bị thương tổn thì không khỏi thở dài một hơi, hắn không tìm hiểu cũng biết hai người bị Diệp Phá Diệp Bất Phàm đánh bị thương, mãi cho đến bây giờ mói trở về, hơn nữa vừa mới về đã tuyên bố bế quan, bỏ qua lễ đại điển này, chịu thua hai người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm. Dù sao vô luận về gia thế, thực lực cả hai đều thua xa Diệp phá và Diệp Bất Phàm, đoạt bảo đã thất bại, bọn họ làm sao dám đối đầu với hai thế tử gia này nữa?
Tuy nhiên tất cả đều không có quan hệ gì đến mình, chỉ cần đợi đến sáng sớm ngày mai, tiếng chuông buổi sáng vang lên thì tất cả đệ tử Diệp gai sẽ tụ tập ở Huyền vũ các, chờ đợi đại môn ở Huyền vũ các mở cửa.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch một lần nữa tĩnh tâm lại, hắn khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn, từ từ điều tức. Với thực lực của hắn hôm nay, Huyền Khí tầng thứ chín trung đoạn cho dù là Diệp Phá, Diệp Bất Phàm cùng lao lên, ngoại trừ nhân tố Huyền Binh Huyền kỹ thì hắn cũng không sợ, một khi hắn tìm được công pháp Huyền Khí, chênh lệnh ngày càng nhiều, cho nên hắn hoàn toàn không sợ bọn họ gây bất lợi cho mình, chỉ sợ hai người này coi mình là đệ tử bình thường không đáng để vào mắt. Dù sao biểu lộ của mình trước mặt bọn họ cũng chỉ là thực lực tầng thứ bảy đỉnh phong.
Hơn nữa hai người cũng tuyệt không nghĩ rằng mình đã lấy đi mãnh thú nội dan, thứ trân quý nhất của mãnh thú.
Diệp Bạch bình tĩnh tu luyện trong đêm thời gianh nhanh chóng trôi qua, lúc này ở phía đông, từ từ hiện ra một luồng sáng.
- Đương, đương, đương.
Ba tiếng chuông vang lên, tất cả đệ tử Diệp gia ở ngoại viện đều mặc quần áo tử tế, mang binh khí lên trên người hướng về phía nội viện ở ngoài “Huyền vũ các” mà tụ tập.
Trong nháy mắt ở Diệp gia hàng trăm hàng nghìn đệ tử ngoại tông từ bốn phía đi tới, trùm cả cái sân rộng, sắp xếp thành từng hàng một, những người quen biết thì nói chuyện với nhau,mà trong số người này, bắt mắt nhất chính là ba người.
Trong số đó, người được một đám vây quanh thành hình vòng tròn chính là Diệp Phá, được xưng là Ngoại tông đệ nhất nhân, hắn toàn thân mặc một bộ đồ màu trắng, vẻ mặt lãnh tuấn. Diệp Bất Phàm thì đeo ngân cung sau lưng, đứng ở phía sau hắn, hai người được quây thành một vòng tròn, lấy Diệp Phá làm trung tâm.
Mà ở hai bên ngoài, bọn họ, có hai cái vòng tròn, khí thế cũng không hề ít hơn so với bọn họ. Hai cái vòng này, đứng đầu là mộn bạch y nữ tử mi mục như vẽ, cả người đều vô cùng thiên kiều bá mỵ, lệ tuyết ngân trang, quả thực là hấp dẫn mục quang rất nhiều người trong trường, ở bên người nàng vây rất nhiều nữ tử, cũng đều có dung mạo xinh đẹp, động lòng người, bạch y bồng bềnh.
Nàng chính là một trong ba thế lực lớn nhất của ngoại tông. Được xưng là tổ trưởng “Thiên Tổ” Diệp Thiên Mị.
Vòng tròn cuối cùng khí thế cũng không hề thua kém hai vòng tròn kia, cầm đầu là một người trẻ tuổi, thoạt nhìn có vẻ như ảo như thực, không thể nắm bắt, ánh mắt của hắn rất khiêm nhường, trò chuyện vui vẻ với những người bên cạnh, không giống như là Diệp Phá uy nghiêm, Diệp Thiên Mị đa tư, hắn khiến cho người ta có một cảm giác dễ gần, nhưng cảm giác này là cảm giác gần không đáng tin.
Hắn chính là một trong những đệ tử ngoại tông tiến vào tầng thứ tám, Huyễn Minh chi thủ, ảo ảnh vô hình, Diệp Huyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.