Chương 95: Chủ tịch phu nhân tương lai
Liễu Hạ Xuân Hương
20/08/2019
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng gõ cửa vang dội đánh thức giấc ngủ của Ngạn Băng. Cô ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cạch! Cánh cửa vừa mới mở ra, Mạc Quân Tịch lập tức vọt vào như bị ma đuổi, lại đi một vòng xung quanh nhà nhìn chỗ này ngắm chỗ kia như tìm cái gì đó!
Không có gì cả! Cô liền quay lại đi quanh Ngạn Băng một vòng, ánh mắt như tia laze nhìn từ trên xuống dưới không xót chỗ nào.
Ngạn Băng vừa mệt vừa buồn ngủ, không thèm quan tâm tới Mạc Quân Tịch, lững thững bước trở lại phòng của mình. Đúng lúc này, hai mắt Mạc Quân Tịch sáng quắc nhìn chằm chằm vào dấu hôn màu đỏ lấp ló sau áo ngủ của Ngạn Băng. Dù không được tỉnh táo cho lắm nhưng cô vẫn kéo lại ngay ngắn áo của mình che đi vết hôn.
Hành động này của Ngạn Băng không khác nào đang chứng thực phán đoán của Mạc Quân Tịch. Cô ta liền vồ lấy, hai tay lay mạnh vai Ngạn Băng.
-" Chị, chị còn chưa biết cái gì hay sao hả?!"
Ngạn Băng hơi khó hiểu, mê mang lắc đầu.
-" Trời ạ, chuyện động trời như vậy mà chị còn chưa biết, đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường! Bây giờ scandal của chị đã lên báo quốc tế luôn rồi, cả nước này có ai mà không hay chứ hả?!"- Mạc Quân Tịch vừa lay Ngạn Băng một tay lại ôm trán thở dài.
-" Cái gì cơ?! Scandal gì chứ, chị có làm cái gì đâu!"- Ngạn Băng gạt tay Mạc Quân Tịch sang một bên, đi về phía phòng ngủ.
-" Hừ, chị không nghe em nói thì đừng có hối hận!"- Mạc Quân Tịch xịu mặt xuống, mở điện thoại lên rồi đi theo Ngạn Băng vào phòng.
Ngạn Băng leo lên giường đắp chăn, Mạc Quân Tịch ngồi bên cạnh xem cái gì đó, còn cố ý mở loa thật to.
Tiếng rên rỉ thở dốc của người phụ nữ cùng âm thanh giao hợp rõ ràng từ điện thoại chui vào lỗ tai Ngạn Băng, lập tức xua tan cơn mệt mỏi và buồn ngủ. Cô bật dậy, nhờ vào ánh sáng từ cửa sổ có thể thấy rõ gương mặt của cô đỏ bừng như trái cà chua.
-" Mạc Quân Tịch, em xem cái gì đó hả?!"- Ngạn Băng thẹn quá hóa giận, hét lên.
Mạc Quân Tịch vẫn nhởn nhơ cầm chiếc điện thoại chăm chú dán mắt vào màn hình, đắc ý nói:-" Có gì đâu chứ, chủ đề này đang rất hot, hơn nữa còn được cả thế giới quan tâm đấy!"
Ngạn Băng cảm thấy cái âm thanh trong chiếc điện thoại kia sao có phần quen tai, cô lập tức chồm dậy, cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Mạc Quân Tịch. Cô ta cũng không có giành lại, chỉ cười cười đầy thâm ý nhìn Ngạn Băng.
Vừa thấy hình ảnh kia, khuôn mặt Ngạn Băng cứng lại. Đoạn video kia đúng là cảnh nam nữ đang giao hợp, tất cả khung cảnh đều đã được làm mờ, chỉ có khuôn mặt của hai người vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cô, nhân vật chính không ai khác chính là cô và Thần Bắc Minh. Hai người lại đang làm cái tư thế người đứng người ngồi vô cùng xấu hổ.
Ngạn Băng ngây người, không hề có phản ứng trợn to mắt nhìn. Bỗng chốc nghĩ tới lời nói vừa nãy của Mạc Quân Tịch, cô rốt cục cũng hiểu được cái scandal kia là gì rồi, khuôn mặt cô đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Mạc Quân Tịch chống cằm cười vui vẻ:-" Haizz, em rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lúc trước chị lại nói clip mà Hàn Như Kiều làm trước đó không có gì đáng xem rồi, bởi vì chị còn làm kịch liệt hơn cả người ta, tất nhiên sẽ thấy nhàm chán... Haizz!"- Mạc Quân Tịch ngán ngẩm lắc lắc đầu.
-" Đủ rồi!"- Ngạn Băng cắn môi, bộ dạng tức giận tới muốn giết người.
Mạc Quân Tịch bĩu môi, không nói thì không nói, làm gì mà gắt vậy chứ?!
-" Thần... Bắc... Minh!"- Ngạn Băng gằn từng chữ, tắt điện thoại sau đó chạy vào nhà tắm thay quần áo.
-" Ài, em khuyên chị nên đeo kính và khẩu trang vào, hiện tại khắp nơi đều có phóng viên đi săn tìm tin tức của chị đấy!"- Mạc Quân Tịch hét to nhắc nhở.
May là căn nhà này được Ngạn Băng sử dụng bí mật nên không có ai phát hiện. Nếu không sáng nay chắc chắn sẽ có cả trăm người kéo tới, thật nhức đầu chết mất!
Ngạn Băng cột tóc lên rồi đội mũ, đeo khẩu trang và kính mát bịt kín từ đầu tới chân. Phát hiện không còn sơ hở nữa thì cô mới bắt đầu rời nhà tới Thần Thị tìm Thần Bắc Minh.
Thần Bắc Minh đã sớm ở trong công ty, bên dưới phóng viên và nhà báo đứng đầy, đông đúc đến nghẹt thở. Hiện tại nếu cô đi vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, làm sao bây giờ?!
Đúng lúc Ngạn Băng đang nghĩ cách thì dưới kia, lão Nhất lão Nhị mang theo một đội vệ sĩ đi tới đuổi hết đám người đang đứng đó, đúng là một cơ hội tốt để Ngạn Băng tiến vào!
Cô xuống xe, tự nhiên trước ánh mắt của đám vệ sĩ đi vào. Trước quầy tiếp tân, Ngạn Băng tức giận đập tay xuống bàn làm việc của nữ nhân viên khiến cô ta giật mình:-" Gọi Thần tổng của các người ra đây, tôi có việc muốn nói!"
Nữ nhân viên chỉ giật mình nhưng cũng không sợ hãi, quay sang che miệng nói nhỏ với người bên cạnh:-" Này, hình như Thần tổng đã dặn dò, nếu người phụ nữ nào tìm đến ngài ấy đầu tiên thì chính là phu nhân tương lai có đúng hay không?"- Người kia gật gật đầu.
-" Vậy thì còn chờ cái gì nữa, không mau mau kêu mọi người xếp hàng chào đón phu nhân tương lai!"
Nữ nhân viên kia nói rất nhỏ nhưng với thính lực của Ngạn Băng thì lại không nghe sót một chữ nào. Thật sự bây giờ chính là không còn từ nào có thể diễn tả nổi cảm giác xấu hổ và phẫn nộ của cô lúc này nữa rồi!
Tiếng gõ cửa vang dội đánh thức giấc ngủ của Ngạn Băng. Cô ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cạch! Cánh cửa vừa mới mở ra, Mạc Quân Tịch lập tức vọt vào như bị ma đuổi, lại đi một vòng xung quanh nhà nhìn chỗ này ngắm chỗ kia như tìm cái gì đó!
Không có gì cả! Cô liền quay lại đi quanh Ngạn Băng một vòng, ánh mắt như tia laze nhìn từ trên xuống dưới không xót chỗ nào.
Ngạn Băng vừa mệt vừa buồn ngủ, không thèm quan tâm tới Mạc Quân Tịch, lững thững bước trở lại phòng của mình. Đúng lúc này, hai mắt Mạc Quân Tịch sáng quắc nhìn chằm chằm vào dấu hôn màu đỏ lấp ló sau áo ngủ của Ngạn Băng. Dù không được tỉnh táo cho lắm nhưng cô vẫn kéo lại ngay ngắn áo của mình che đi vết hôn.
Hành động này của Ngạn Băng không khác nào đang chứng thực phán đoán của Mạc Quân Tịch. Cô ta liền vồ lấy, hai tay lay mạnh vai Ngạn Băng.
-" Chị, chị còn chưa biết cái gì hay sao hả?!"
Ngạn Băng hơi khó hiểu, mê mang lắc đầu.
-" Trời ạ, chuyện động trời như vậy mà chị còn chưa biết, đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường! Bây giờ scandal của chị đã lên báo quốc tế luôn rồi, cả nước này có ai mà không hay chứ hả?!"- Mạc Quân Tịch vừa lay Ngạn Băng một tay lại ôm trán thở dài.
-" Cái gì cơ?! Scandal gì chứ, chị có làm cái gì đâu!"- Ngạn Băng gạt tay Mạc Quân Tịch sang một bên, đi về phía phòng ngủ.
-" Hừ, chị không nghe em nói thì đừng có hối hận!"- Mạc Quân Tịch xịu mặt xuống, mở điện thoại lên rồi đi theo Ngạn Băng vào phòng.
Ngạn Băng leo lên giường đắp chăn, Mạc Quân Tịch ngồi bên cạnh xem cái gì đó, còn cố ý mở loa thật to.
Tiếng rên rỉ thở dốc của người phụ nữ cùng âm thanh giao hợp rõ ràng từ điện thoại chui vào lỗ tai Ngạn Băng, lập tức xua tan cơn mệt mỏi và buồn ngủ. Cô bật dậy, nhờ vào ánh sáng từ cửa sổ có thể thấy rõ gương mặt của cô đỏ bừng như trái cà chua.
-" Mạc Quân Tịch, em xem cái gì đó hả?!"- Ngạn Băng thẹn quá hóa giận, hét lên.
Mạc Quân Tịch vẫn nhởn nhơ cầm chiếc điện thoại chăm chú dán mắt vào màn hình, đắc ý nói:-" Có gì đâu chứ, chủ đề này đang rất hot, hơn nữa còn được cả thế giới quan tâm đấy!"
Ngạn Băng cảm thấy cái âm thanh trong chiếc điện thoại kia sao có phần quen tai, cô lập tức chồm dậy, cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Mạc Quân Tịch. Cô ta cũng không có giành lại, chỉ cười cười đầy thâm ý nhìn Ngạn Băng.
Vừa thấy hình ảnh kia, khuôn mặt Ngạn Băng cứng lại. Đoạn video kia đúng là cảnh nam nữ đang giao hợp, tất cả khung cảnh đều đã được làm mờ, chỉ có khuôn mặt của hai người vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cô, nhân vật chính không ai khác chính là cô và Thần Bắc Minh. Hai người lại đang làm cái tư thế người đứng người ngồi vô cùng xấu hổ.
Ngạn Băng ngây người, không hề có phản ứng trợn to mắt nhìn. Bỗng chốc nghĩ tới lời nói vừa nãy của Mạc Quân Tịch, cô rốt cục cũng hiểu được cái scandal kia là gì rồi, khuôn mặt cô đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Mạc Quân Tịch chống cằm cười vui vẻ:-" Haizz, em rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lúc trước chị lại nói clip mà Hàn Như Kiều làm trước đó không có gì đáng xem rồi, bởi vì chị còn làm kịch liệt hơn cả người ta, tất nhiên sẽ thấy nhàm chán... Haizz!"- Mạc Quân Tịch ngán ngẩm lắc lắc đầu.
-" Đủ rồi!"- Ngạn Băng cắn môi, bộ dạng tức giận tới muốn giết người.
Mạc Quân Tịch bĩu môi, không nói thì không nói, làm gì mà gắt vậy chứ?!
-" Thần... Bắc... Minh!"- Ngạn Băng gằn từng chữ, tắt điện thoại sau đó chạy vào nhà tắm thay quần áo.
-" Ài, em khuyên chị nên đeo kính và khẩu trang vào, hiện tại khắp nơi đều có phóng viên đi săn tìm tin tức của chị đấy!"- Mạc Quân Tịch hét to nhắc nhở.
May là căn nhà này được Ngạn Băng sử dụng bí mật nên không có ai phát hiện. Nếu không sáng nay chắc chắn sẽ có cả trăm người kéo tới, thật nhức đầu chết mất!
Ngạn Băng cột tóc lên rồi đội mũ, đeo khẩu trang và kính mát bịt kín từ đầu tới chân. Phát hiện không còn sơ hở nữa thì cô mới bắt đầu rời nhà tới Thần Thị tìm Thần Bắc Minh.
Thần Bắc Minh đã sớm ở trong công ty, bên dưới phóng viên và nhà báo đứng đầy, đông đúc đến nghẹt thở. Hiện tại nếu cô đi vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, làm sao bây giờ?!
Đúng lúc Ngạn Băng đang nghĩ cách thì dưới kia, lão Nhất lão Nhị mang theo một đội vệ sĩ đi tới đuổi hết đám người đang đứng đó, đúng là một cơ hội tốt để Ngạn Băng tiến vào!
Cô xuống xe, tự nhiên trước ánh mắt của đám vệ sĩ đi vào. Trước quầy tiếp tân, Ngạn Băng tức giận đập tay xuống bàn làm việc của nữ nhân viên khiến cô ta giật mình:-" Gọi Thần tổng của các người ra đây, tôi có việc muốn nói!"
Nữ nhân viên chỉ giật mình nhưng cũng không sợ hãi, quay sang che miệng nói nhỏ với người bên cạnh:-" Này, hình như Thần tổng đã dặn dò, nếu người phụ nữ nào tìm đến ngài ấy đầu tiên thì chính là phu nhân tương lai có đúng hay không?"- Người kia gật gật đầu.
-" Vậy thì còn chờ cái gì nữa, không mau mau kêu mọi người xếp hàng chào đón phu nhân tương lai!"
Nữ nhân viên kia nói rất nhỏ nhưng với thính lực của Ngạn Băng thì lại không nghe sót một chữ nào. Thật sự bây giờ chính là không còn từ nào có thể diễn tả nổi cảm giác xấu hổ và phẫn nộ của cô lúc này nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.