Chương 3: Khi nào tôi mới được ra khỏi cá
Liễu Hạ Xuân Hương
29/07/2019
Giọng nói của cô vừa đủ để cho người ở đầu bên kia nghe được.
Cô khẽ mím môi, bộ dạng mười phần tự tin. Cô dám chắc rằng cái người kia sẽ đến đây cùng đàm phán a!
Lại nói, ở phía trên lầu ba của biệt thự.
Người đàn ông bắt chéo hai chân, vạt áo mở rộng để lộ cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sắc bén như đao chăm chú nhìn vào chiếc máy tính.
Mấy ngày nay, hắn luôn luôn theo dõi cô gái kia, cũng không biết vì sao hắn lại để ý cô như vậy. Chỉ là, theo cảm giác của hắn, cô gái kia không đơn giản.
Cũng không thể ngờ được, hắn lắp đặt camera theo dõi cô, đây chính là thiết bị hiện đại tân tiến nhất thế giới mà cô cũng phát hiện ra được. Đáng giận hơn nữa, cô còn dám ngang nhiên mời hắn ăn cơm cùng. Đúng là gan to bằng trời!
Để xem rốt cuộc cô muốn bày cái trò gì?
Hắn nhanh chóng sải bước đến cửa phòng của cô. Vệ sĩ đứng canh cửa vừa nhìn thấy hắn liền cung kính cúi người, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mở cửa ra, thế nhưng, cảnh tượng ở bên trong làm hắn suýt chút nữa thì làm máu của hắn lộn lên não!
Cô mời hắn đến ăn cùng, một chút thành ý cũng không có, mà còn ăn trước rất ngon lành!
Lúc này, tuy nhìn thấy người kia đã tới nhưng cô vẫn thản nhiên nhai nốt miếng thịt bò còn lại.
Đôi mắt ngập nước nhìn hắn, tay lại rút tấm khăn giấy, lau qua loa trên miệng mình. Cô liền nói thẳng không chút vòng vo:-" Tôi muốn hỏi, khi tôi mới được ra khỏi cái căn phòng này?"
Cô khẽ mím môi, bộ dạng mười phần tự tin. Cô dám chắc rằng cái người kia sẽ đến đây cùng đàm phán a!
Lại nói, ở phía trên lầu ba của biệt thự.
Người đàn ông bắt chéo hai chân, vạt áo mở rộng để lộ cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sắc bén như đao chăm chú nhìn vào chiếc máy tính.
Mấy ngày nay, hắn luôn luôn theo dõi cô gái kia, cũng không biết vì sao hắn lại để ý cô như vậy. Chỉ là, theo cảm giác của hắn, cô gái kia không đơn giản.
Cũng không thể ngờ được, hắn lắp đặt camera theo dõi cô, đây chính là thiết bị hiện đại tân tiến nhất thế giới mà cô cũng phát hiện ra được. Đáng giận hơn nữa, cô còn dám ngang nhiên mời hắn ăn cơm cùng. Đúng là gan to bằng trời!
Để xem rốt cuộc cô muốn bày cái trò gì?
Hắn nhanh chóng sải bước đến cửa phòng của cô. Vệ sĩ đứng canh cửa vừa nhìn thấy hắn liền cung kính cúi người, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mở cửa ra, thế nhưng, cảnh tượng ở bên trong làm hắn suýt chút nữa thì làm máu của hắn lộn lên não!
Cô mời hắn đến ăn cùng, một chút thành ý cũng không có, mà còn ăn trước rất ngon lành!
Lúc này, tuy nhìn thấy người kia đã tới nhưng cô vẫn thản nhiên nhai nốt miếng thịt bò còn lại.
Đôi mắt ngập nước nhìn hắn, tay lại rút tấm khăn giấy, lau qua loa trên miệng mình. Cô liền nói thẳng không chút vòng vo:-" Tôi muốn hỏi, khi tôi mới được ra khỏi cái căn phòng này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.