Chương 2: Anh có thể tới ăn cơm cùng tôi được kh
Liễu Hạ Xuân Hương
29/07/2019
Ba ngày liên tiếp, ở trong cái căn biệt thự lạnh
lẽo đầy hàn khí này, cô thật sự sắp mốc meo đến nơi rồi nhưng vẫn chưa
được ra ngoài.
Cả ngày, việc mà cô cần làm đó là ăn, ngủ và nghỉ, ngoài ra thì cô chỉ được nằm ở đây mà thôi.
Cô khẽ nhíu mày, thở dài rồi lại thở dài, tự mình lẩm bẩm:- " mình không thể nằm đây được, phải ra ngoài thôi".
Đúng lúc này, một người hầu bưng một khay đựng thức ăn mang tới. Đồ ăn phong phú vô cùng, người khác chỉ cần nhìn vào đã muốn thèm rớt cả nước miếng, nhưng với cô mà nói lúc này chẳng có một chút hứng thú nào cả.
Đột nhiên trong đầu cô lúc này lại nảy ra một ý tưởng, cô khẽ mỉm cười bước xuống giường nhận lấy khay đồ ăn của người nọ.
Cô cũng chẳng biết tại sao cái người đàn ông kia lại muốn cô ở đây.
Mà trong mấy ngày quan sát, theo con mắt tinh tường của mình, cô phát hiện ra rằng người đàn ông kia có vị trí cực kì quan trọng ở nơi này.
Cô biết chắc rằng tất cả mọi hành động và lời nói của cô đều bị hắn giám sát.
Cô cầm lấy khay thức ăn đặt lên chiếc bàn thủy tinh ở giữa phòng, sắp xếp lại đồ ăn khiến chúng trông hết sức đẹp mắt, rồi ngồi xuống, nói: -" Anh có thể tới ăn cơm cùng tôi được không?"
Cả ngày, việc mà cô cần làm đó là ăn, ngủ và nghỉ, ngoài ra thì cô chỉ được nằm ở đây mà thôi.
Cô khẽ nhíu mày, thở dài rồi lại thở dài, tự mình lẩm bẩm:- " mình không thể nằm đây được, phải ra ngoài thôi".
Đúng lúc này, một người hầu bưng một khay đựng thức ăn mang tới. Đồ ăn phong phú vô cùng, người khác chỉ cần nhìn vào đã muốn thèm rớt cả nước miếng, nhưng với cô mà nói lúc này chẳng có một chút hứng thú nào cả.
Đột nhiên trong đầu cô lúc này lại nảy ra một ý tưởng, cô khẽ mỉm cười bước xuống giường nhận lấy khay đồ ăn của người nọ.
Cô cũng chẳng biết tại sao cái người đàn ông kia lại muốn cô ở đây.
Mà trong mấy ngày quan sát, theo con mắt tinh tường của mình, cô phát hiện ra rằng người đàn ông kia có vị trí cực kì quan trọng ở nơi này.
Cô biết chắc rằng tất cả mọi hành động và lời nói của cô đều bị hắn giám sát.
Cô cầm lấy khay thức ăn đặt lên chiếc bàn thủy tinh ở giữa phòng, sắp xếp lại đồ ăn khiến chúng trông hết sức đẹp mắt, rồi ngồi xuống, nói: -" Anh có thể tới ăn cơm cùng tôi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.