Chương 1: Mất trí
Liễu Hạ Xuân Hương
29/07/2019
Ánh nắng buổi sớm chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, nghiêm nghị của người đàn ông.
Hắn đang dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng của mình chăm chú nhìn cô gái có gương mặt như thiên sứ đang ngon giấc trên giường. Đôi mắt to tròn của cô lúc này đã có xu hướng mở ra, hàng lông mi dài cong vút khẽ run rẩy.
Vì chưa thích ứng được với ánh sáng khiến cô khẽ nhíu mi lại, bàn tay nhỏ bé đưa lên che lại ánh sáng mặt trời đang rọi vào căn phòng, nhưng lại vô tình đụng vào vết thương ở trên trán.
Cô nhăn mày lại, phát hiện ra mình không có kí ức, nói chính xác hơn là cô bị mất trí nhớ. Là vì vết thương trên trán này sao?
Cô cố sức muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại mệt mỏi vô cùng, cô khẽ rên nhẹ một tiếng.
Đột nhiên, lúc này cô lại phát hiện ra, có người khác cũng đang ở trong căn phòng này.
Đôi mắt to tròn hoàn toàn mở ra đánh giá người đàn ông. Mà trong khi đó, cái ánh mắt lạnh lẽo, đáng sợ kia cũng đang nhìn cô, hơn nữa giống như tia laze chiếu khắp người cô từ trên xuống dưới.
Đột nhiên, người đàn ông đó mở miệng-" Cô, tên gì?"- giọng nói lạnh lẽo đáng sợ khiến cô khẽ co người lại.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, nhưng cô không biết mình tên gì a, làm sao trả lời hắn bây giờ? Đầu đau đớn kịch liệt khiến cô rút ra một kết luận, mình thật sự mất trí rồi.
Hắn đang dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng của mình chăm chú nhìn cô gái có gương mặt như thiên sứ đang ngon giấc trên giường. Đôi mắt to tròn của cô lúc này đã có xu hướng mở ra, hàng lông mi dài cong vút khẽ run rẩy.
Vì chưa thích ứng được với ánh sáng khiến cô khẽ nhíu mi lại, bàn tay nhỏ bé đưa lên che lại ánh sáng mặt trời đang rọi vào căn phòng, nhưng lại vô tình đụng vào vết thương ở trên trán.
Cô nhăn mày lại, phát hiện ra mình không có kí ức, nói chính xác hơn là cô bị mất trí nhớ. Là vì vết thương trên trán này sao?
Cô cố sức muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại mệt mỏi vô cùng, cô khẽ rên nhẹ một tiếng.
Đột nhiên, lúc này cô lại phát hiện ra, có người khác cũng đang ở trong căn phòng này.
Đôi mắt to tròn hoàn toàn mở ra đánh giá người đàn ông. Mà trong khi đó, cái ánh mắt lạnh lẽo, đáng sợ kia cũng đang nhìn cô, hơn nữa giống như tia laze chiếu khắp người cô từ trên xuống dưới.
Đột nhiên, người đàn ông đó mở miệng-" Cô, tên gì?"- giọng nói lạnh lẽo đáng sợ khiến cô khẽ co người lại.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, nhưng cô không biết mình tên gì a, làm sao trả lời hắn bây giờ? Đầu đau đớn kịch liệt khiến cô rút ra một kết luận, mình thật sự mất trí rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.