Chương 45: Nhớ lại
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Phượng Cơ nấp ở một bên xem tình hình lúc này mới chuẩn bị động thủ.
Bỗng nhiên, Hàn Băng Băng từ từ bò dậy. Gương mặt cô lạnh tanh bước đi chầm chậm lên bậc thang.
Roẹt!
Hàn Băng Băng xé rách phần bên dưới của chiếc váy, rồi dùng vải đó quấn chặt lấy tay không chừa một kẽ hở.
Gương mặt dính đầy máu đỏ tươi càng trở nên yêu mị. Ánh mắt của cô hơi lơ đãng liếc qua nơi mà Phượng Cơ đang núp khiến cô ta rùng mình một cái. Lập tức quay mặt đi không dám đối diện với ánh mắt kia.
Thực đáng sợ! Đây là lần đầu tiên Phượng Cơ cô chứng kiến một ánh mắt lạnh lẽo và khát máu tới như vậy! Ngay cả Thần Bắc Minh cũng không giống. Khi giết người, trên mặt của anh vĩnh viễn đều là biểu cảm bình thản ngàn năm không đổi!
Phượng Cơ rời đi, bởi vì cô phát hiện ra rằng, mình đứng đây cũng chẳng thể làm được gì. Việc duy nhất cô cần phải làm lúc này đó chính là về báo cáo lại cho Thần Bắc Minh mà thôi!
Quay trở lại với Hàn Băng Băng, đám côn đồ đứng ở phía trên nhìn cô đang đi lên cầu thang thì ngây người.
-" Còn sống sao, không muốn chạy nữa à, hay là là đổi ý rồi, muốn 'chơi' cùng chúng ta?! Hahaha..."- một tên râu ria xồm xoàm cười bỉ ổi.
Phốc!
Tên vừa mở miệng nói chuyện đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hoàn toàn không biết mình bị thế nào thì lại ăn thêm một đấm vào mặt. Hắn ngơ ngác đưa tay lên miệng, vài chiếc răng lẫn trong máu từ miệng chảy ra, rơi đầy đất.
Hàn Băng Băng mặt lạnh nhìn một màn máu me kia, mắt cũng không thèm chớp. Thân thể linh hoạt xuyên qua đám người, chân dùng lực đạp vào đầu những tên khác khiến bọn chúng đều ngã lộn nhào xuống đất, bất tỉnh, đủ biết được cô dùng lực mạnh tới cỡ nào!
Hàn Băng Băng nâng chân giẫm mạnh vào ngực một tên nằm ngay cạnh chân mình, tiếng xương gãy rắc rắc vang lên vô cùng rõ ràng khiến người ta sởn tóc gáy. Người bị Hàn Băng Băng giẫm đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch, đang ngất cũng phải tỉnh dậy la lên một tiếng rồi lại lăn ra nằm tiếp.
-" Xem ra, là ta đã 'ngủ' quá lâu rồi! Ngay cả một đám miêu cẩu cũng dám leo lên đầu mình tác oai tác quái!"
Cô hừ một tiếng, chậm rãi đi tới gần tên cầm đầu, nhìn thấy Hàn Băng Băng đi tới chỗ mình, hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, bước chân không tự chủ lùi ra phía sau, một lát liền bị cô dồn tới góc tường.
-" Sao thế, không lùi nữa à? Không phải lúc nãy các người muốn chơi đùa với ta hay sao? Chẳng lẽ, ta chơi như vậy không vui à?"- giọng nói của cô rất bình thản, thậm chí là vô cùng dịu dàng là đằng khác. Tên cầm đầu run lên bần bật, ngồi xụp xuống sàn nhà.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ mình bị cái gì đó nắm lấy, hắn từ từ cúi xuống. Không biết từ lúc nào bàn tay quấn đầy vải của Hàn Băng Băng đã sớm đặt ở đó, cô khẽ dùng lực một chút.
Rắc!
Cổ của hắn cứ như vậy bị bẻ ngoẹo sang một bên. Tròng mắt của hắn trừng lớn, mở to nhìn Hàn Băng Băng, chết không nhắm mắt!
Bỗng nhiên, Hàn Băng Băng từ từ bò dậy. Gương mặt cô lạnh tanh bước đi chầm chậm lên bậc thang.
Roẹt!
Hàn Băng Băng xé rách phần bên dưới của chiếc váy, rồi dùng vải đó quấn chặt lấy tay không chừa một kẽ hở.
Gương mặt dính đầy máu đỏ tươi càng trở nên yêu mị. Ánh mắt của cô hơi lơ đãng liếc qua nơi mà Phượng Cơ đang núp khiến cô ta rùng mình một cái. Lập tức quay mặt đi không dám đối diện với ánh mắt kia.
Thực đáng sợ! Đây là lần đầu tiên Phượng Cơ cô chứng kiến một ánh mắt lạnh lẽo và khát máu tới như vậy! Ngay cả Thần Bắc Minh cũng không giống. Khi giết người, trên mặt của anh vĩnh viễn đều là biểu cảm bình thản ngàn năm không đổi!
Phượng Cơ rời đi, bởi vì cô phát hiện ra rằng, mình đứng đây cũng chẳng thể làm được gì. Việc duy nhất cô cần phải làm lúc này đó chính là về báo cáo lại cho Thần Bắc Minh mà thôi!
Quay trở lại với Hàn Băng Băng, đám côn đồ đứng ở phía trên nhìn cô đang đi lên cầu thang thì ngây người.
-" Còn sống sao, không muốn chạy nữa à, hay là là đổi ý rồi, muốn 'chơi' cùng chúng ta?! Hahaha..."- một tên râu ria xồm xoàm cười bỉ ổi.
Phốc!
Tên vừa mở miệng nói chuyện đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hoàn toàn không biết mình bị thế nào thì lại ăn thêm một đấm vào mặt. Hắn ngơ ngác đưa tay lên miệng, vài chiếc răng lẫn trong máu từ miệng chảy ra, rơi đầy đất.
Hàn Băng Băng mặt lạnh nhìn một màn máu me kia, mắt cũng không thèm chớp. Thân thể linh hoạt xuyên qua đám người, chân dùng lực đạp vào đầu những tên khác khiến bọn chúng đều ngã lộn nhào xuống đất, bất tỉnh, đủ biết được cô dùng lực mạnh tới cỡ nào!
Hàn Băng Băng nâng chân giẫm mạnh vào ngực một tên nằm ngay cạnh chân mình, tiếng xương gãy rắc rắc vang lên vô cùng rõ ràng khiến người ta sởn tóc gáy. Người bị Hàn Băng Băng giẫm đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch, đang ngất cũng phải tỉnh dậy la lên một tiếng rồi lại lăn ra nằm tiếp.
-" Xem ra, là ta đã 'ngủ' quá lâu rồi! Ngay cả một đám miêu cẩu cũng dám leo lên đầu mình tác oai tác quái!"
Cô hừ một tiếng, chậm rãi đi tới gần tên cầm đầu, nhìn thấy Hàn Băng Băng đi tới chỗ mình, hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, bước chân không tự chủ lùi ra phía sau, một lát liền bị cô dồn tới góc tường.
-" Sao thế, không lùi nữa à? Không phải lúc nãy các người muốn chơi đùa với ta hay sao? Chẳng lẽ, ta chơi như vậy không vui à?"- giọng nói của cô rất bình thản, thậm chí là vô cùng dịu dàng là đằng khác. Tên cầm đầu run lên bần bật, ngồi xụp xuống sàn nhà.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ mình bị cái gì đó nắm lấy, hắn từ từ cúi xuống. Không biết từ lúc nào bàn tay quấn đầy vải của Hàn Băng Băng đã sớm đặt ở đó, cô khẽ dùng lực một chút.
Rắc!
Cổ của hắn cứ như vậy bị bẻ ngoẹo sang một bên. Tròng mắt của hắn trừng lớn, mở to nhìn Hàn Băng Băng, chết không nhắm mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.