Chương 99: Sóng gió trong lễ cưới
Liễu Hạ Xuân Hương
26/08/2019
Oáp! Ngạn Băng vươn vai ngáp một tiếng, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ dần dần trở nên tỉnh táo.
-" Cái gì thế này?! Đây... không phải là nhà chính của Thần gia sao?"- Rõ ràng đêm qua cô còn ngủ ở biệt thự của Thần Bắc Minh, như thế nào sáng nay lại thành thế này?
Lần đầu tiên của cô bị Thần Bắc Minh cướp mất ở đây, đương nhiên ấn tượng rất sâu. Cô nhớ căn phòng này trước kia không có trang trí lộng lẫy như vậy a.
Bây giờ có thêm hoa hồng tươi trưng bày trên bàn, rèm cửa được thay mới, đồ đạc sắp xếp rất tỉ mỉ, lại còn có một chiếc nơ buộc kèm... .
Cái gì thế này? Thần Bắc Minh từ lúc nào lại trở nên lãng mạn vậy nhỉ? Trên đầu Ngạn Băng không ngừng nhảy ra vài dấu chấm hỏi. Không được giải đáp, cô đành phải tự mình đi tìm đáp án. Vừa bước chân xuống dưới nhà, Ngạn Băng liền bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.
Tự nhiên làm gì có ai trang trí ngôi nhà của mình trông như đám cưới vậy?!
Khoan đã, vừa nghĩ tới đám cưới, trong đầu cô liền "ầm" một tiếng thật lớn. Đừng nói là Thần Bắc Minh định tổ chức vào ngày hôm nay đó chứ, vì sao anh không hỏi ý kiến của cô liền làm như vậy!
Suy nghĩ cô rối rắm thành một đoàn. Lúc này, một đoàn nữ hầu đi tới, trên tay mỗi người còn cầm theo một đồ vật được đặt trong hộp gỗ đi về phía cô.
Một cỗ hơi thở quen thuộc từ phía sau ập tới, vòng eo thon nhỏ của cô bị cánh tay rắn chắc giữ chặt không thể nhúc nhích. Ngạn Băng không phản kháng cũng đã nằm trong dự đoán của anh. Thần Bắc Minh thổi hơi vào tai cô, nói:-" Có thích không?!"
Ngạn Băng thật sự rất muốn chửi thề, nén lại cảm giác tức tối trong người, cô quay sang vòng tay lên cổ anh, đáp lại:-" Có!"
-" Tôi đã cho mời những người bậc nhất có tay nghề trong việc cưới xin này rồi. Em ngoan ngoãn trang điểm, sau đó thay đồ đi!"- Giọng điệu y như ra lệnh khiến Ngạn Băng tức muốn nghiến răng nghiến lợi, chỉ là cô vẫn phải nhịn, không thể tức giận được a, nếu không sẽ hỏng việc lớn.
Ngạn Băng không cần người khác trang điểm, gương mặt của cô vốn rất xinh đẹp trẻ trung. Nếu trang điểm vào ngược lại còn làm cho cô già hơn vài tuổi.
Ngạn Băng bắt người làm tóc phải đeo bao tay, rồi mới được đụng vào tóc cô, thay váy cưới cũng y như vậy. Xong xuôi tất cả, Ngạn Băng chỉ cần ngồi ở đây, sau đó đợi người rước ra bên ngoài. Mạc Quân Tịch đương nhiên cũng có mặt, ở trong phòng của cô líu ríu không ngừng.
Lễ cưới như bình thường diễn ra, không có gì quá đặc sắc. Vẫn là những câu hỏi nhàm chán của người chủ trì mà Ngạn Băng thường nghe thấy trên tivi.( mn lưu ý nhé, đây chỉ là lễ cưới giả nên không có gì quá nổi bật đâu)
Lúc trao nhẫn, Ngạn Băng hơi ngạc nhiên, không ngờ chiếc nhẫn mà anh đeo vào tay cô lại là cái mà lúc trước anh đã mua từ hội đấu giá của Bạch gia.
Đeo nhẫn xong, Thần Bắc Minh mới cho cho phép người chủ trì hỏi câu mà anh không muốn nghe nhất: Có ai phản đối cuộc hôn nhân này hay không?
Tứ phía, người dự lễ cưới đều im phăng phắc. Làm gì có ai không sợ chết mà đi phản đối chứ? Tuy bọn họ đều là người có quyền có thế nhưng suy ra vẫn kém hơn Thần gia, điều này là không thể phủ nhận.
Đoàng! Một tiếng súng vang trời khiến khách khứa đều sợ hãi giật mình, có người nhát gan còn la lớn.
-" Tôi... phản đối!"- Cánh cổng bị mở ra, Hàn Ngô Huy bước vào, trên môi còn treo một nụ cười nham hiểm.
Thần Bắc Minh cau mày thành một đường thẳng, ánh mắt chợt lóe qua sát khí. Anh cũng muốn xem một chút, tên này sẽ có thủ đoạn gì đây?!
Ngạn Băng không biểu hiện gì, cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh Hàn Ngô Huy liền thấy Melisa. Khuôn mặt cô ta lúc nào cũng là bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy.
-" Melisa, cô vẫn không thay đổi a."- Ngạn Băng cười nhạt, buông lời châm chọc.
-" Haha, cô nghĩ tôi sẽ thay đổi như thế nào?!"- Cô ta che miệng cười khẽ.
Hàng ghế dành cho khách nhân, tất cả mọi người khi thấy khẩu súng trên tay Hàn Ngô Huy thì đã sớm chạy tán loạn. Mạc Quân Tịch không nói gì, chiếu ánh mắt giận dữ nhìn về Melisa, Tô Ngân và Sana cũng tức giận không kém, trừng đôi mắt đầy sát khí về Melisa.
Tiêu Ẩn, và thuộc hạ của Thần Bắc Minh vốn không biết thân phận bí mật của Ngạn Băng nhưng vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn người đến không có ý tốt kia.
-" Mọi người, đừng sợ, ta đã phát hiện ra một bí mật động trời. Hàn gia tuy rằng lớn mạnh nhưng vẫn không thể chống lại Thần gia, hôm nay có mặt nhiều người như vậy, ta nghĩ cơ hội của mình sẽ lớn hơn một chút nên mới công bố bí mật này cho mọi người biết. Để mọi người có thể thấy được bộ mặt của Thần gia là bẩn thỉu tới mức nào!"- Hàn Ngô Huy bắt đầu giở giọng người tốt lương thiện nói với những người xung quanh. Để diễn thật một chút, hắn còn trừng mắt căm hận nhìn về Thần Khương và Lương Tuệ Ni. (ba mẹ của TBM)
Ngạn Băng giận dữ lồng ngực phập phồng không ngừng. Cái tên Hàn Ngô Huy này đã muốn đối địch với cô thì thôi đi, lại dám hắt nước bẩn lên Thần gia, đúng là ngại mạng quá dài! Thần Bắc Minh vẫn bình thản như thường, bàn tay đan vào tay Ngạn Băng để trấn an cô.
-" Cái gì thế này?! Đây... không phải là nhà chính của Thần gia sao?"- Rõ ràng đêm qua cô còn ngủ ở biệt thự của Thần Bắc Minh, như thế nào sáng nay lại thành thế này?
Lần đầu tiên của cô bị Thần Bắc Minh cướp mất ở đây, đương nhiên ấn tượng rất sâu. Cô nhớ căn phòng này trước kia không có trang trí lộng lẫy như vậy a.
Bây giờ có thêm hoa hồng tươi trưng bày trên bàn, rèm cửa được thay mới, đồ đạc sắp xếp rất tỉ mỉ, lại còn có một chiếc nơ buộc kèm... .
Cái gì thế này? Thần Bắc Minh từ lúc nào lại trở nên lãng mạn vậy nhỉ? Trên đầu Ngạn Băng không ngừng nhảy ra vài dấu chấm hỏi. Không được giải đáp, cô đành phải tự mình đi tìm đáp án. Vừa bước chân xuống dưới nhà, Ngạn Băng liền bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.
Tự nhiên làm gì có ai trang trí ngôi nhà của mình trông như đám cưới vậy?!
Khoan đã, vừa nghĩ tới đám cưới, trong đầu cô liền "ầm" một tiếng thật lớn. Đừng nói là Thần Bắc Minh định tổ chức vào ngày hôm nay đó chứ, vì sao anh không hỏi ý kiến của cô liền làm như vậy!
Suy nghĩ cô rối rắm thành một đoàn. Lúc này, một đoàn nữ hầu đi tới, trên tay mỗi người còn cầm theo một đồ vật được đặt trong hộp gỗ đi về phía cô.
Một cỗ hơi thở quen thuộc từ phía sau ập tới, vòng eo thon nhỏ của cô bị cánh tay rắn chắc giữ chặt không thể nhúc nhích. Ngạn Băng không phản kháng cũng đã nằm trong dự đoán của anh. Thần Bắc Minh thổi hơi vào tai cô, nói:-" Có thích không?!"
Ngạn Băng thật sự rất muốn chửi thề, nén lại cảm giác tức tối trong người, cô quay sang vòng tay lên cổ anh, đáp lại:-" Có!"
-" Tôi đã cho mời những người bậc nhất có tay nghề trong việc cưới xin này rồi. Em ngoan ngoãn trang điểm, sau đó thay đồ đi!"- Giọng điệu y như ra lệnh khiến Ngạn Băng tức muốn nghiến răng nghiến lợi, chỉ là cô vẫn phải nhịn, không thể tức giận được a, nếu không sẽ hỏng việc lớn.
Ngạn Băng không cần người khác trang điểm, gương mặt của cô vốn rất xinh đẹp trẻ trung. Nếu trang điểm vào ngược lại còn làm cho cô già hơn vài tuổi.
Ngạn Băng bắt người làm tóc phải đeo bao tay, rồi mới được đụng vào tóc cô, thay váy cưới cũng y như vậy. Xong xuôi tất cả, Ngạn Băng chỉ cần ngồi ở đây, sau đó đợi người rước ra bên ngoài. Mạc Quân Tịch đương nhiên cũng có mặt, ở trong phòng của cô líu ríu không ngừng.
Lễ cưới như bình thường diễn ra, không có gì quá đặc sắc. Vẫn là những câu hỏi nhàm chán của người chủ trì mà Ngạn Băng thường nghe thấy trên tivi.( mn lưu ý nhé, đây chỉ là lễ cưới giả nên không có gì quá nổi bật đâu)
Lúc trao nhẫn, Ngạn Băng hơi ngạc nhiên, không ngờ chiếc nhẫn mà anh đeo vào tay cô lại là cái mà lúc trước anh đã mua từ hội đấu giá của Bạch gia.
Đeo nhẫn xong, Thần Bắc Minh mới cho cho phép người chủ trì hỏi câu mà anh không muốn nghe nhất: Có ai phản đối cuộc hôn nhân này hay không?
Tứ phía, người dự lễ cưới đều im phăng phắc. Làm gì có ai không sợ chết mà đi phản đối chứ? Tuy bọn họ đều là người có quyền có thế nhưng suy ra vẫn kém hơn Thần gia, điều này là không thể phủ nhận.
Đoàng! Một tiếng súng vang trời khiến khách khứa đều sợ hãi giật mình, có người nhát gan còn la lớn.
-" Tôi... phản đối!"- Cánh cổng bị mở ra, Hàn Ngô Huy bước vào, trên môi còn treo một nụ cười nham hiểm.
Thần Bắc Minh cau mày thành một đường thẳng, ánh mắt chợt lóe qua sát khí. Anh cũng muốn xem một chút, tên này sẽ có thủ đoạn gì đây?!
Ngạn Băng không biểu hiện gì, cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh Hàn Ngô Huy liền thấy Melisa. Khuôn mặt cô ta lúc nào cũng là bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy.
-" Melisa, cô vẫn không thay đổi a."- Ngạn Băng cười nhạt, buông lời châm chọc.
-" Haha, cô nghĩ tôi sẽ thay đổi như thế nào?!"- Cô ta che miệng cười khẽ.
Hàng ghế dành cho khách nhân, tất cả mọi người khi thấy khẩu súng trên tay Hàn Ngô Huy thì đã sớm chạy tán loạn. Mạc Quân Tịch không nói gì, chiếu ánh mắt giận dữ nhìn về Melisa, Tô Ngân và Sana cũng tức giận không kém, trừng đôi mắt đầy sát khí về Melisa.
Tiêu Ẩn, và thuộc hạ của Thần Bắc Minh vốn không biết thân phận bí mật của Ngạn Băng nhưng vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn người đến không có ý tốt kia.
-" Mọi người, đừng sợ, ta đã phát hiện ra một bí mật động trời. Hàn gia tuy rằng lớn mạnh nhưng vẫn không thể chống lại Thần gia, hôm nay có mặt nhiều người như vậy, ta nghĩ cơ hội của mình sẽ lớn hơn một chút nên mới công bố bí mật này cho mọi người biết. Để mọi người có thể thấy được bộ mặt của Thần gia là bẩn thỉu tới mức nào!"- Hàn Ngô Huy bắt đầu giở giọng người tốt lương thiện nói với những người xung quanh. Để diễn thật một chút, hắn còn trừng mắt căm hận nhìn về Thần Khương và Lương Tuệ Ni. (ba mẹ của TBM)
Ngạn Băng giận dữ lồng ngực phập phồng không ngừng. Cái tên Hàn Ngô Huy này đã muốn đối địch với cô thì thôi đi, lại dám hắt nước bẩn lên Thần gia, đúng là ngại mạng quá dài! Thần Bắc Minh vẫn bình thản như thường, bàn tay đan vào tay Ngạn Băng để trấn an cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.