Chương 14: Tiệc sinh nhật vào ba tháng sau
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Cô cúi gằm mặt xuống, chậm rì rì từng bước từng bước đi vào trong phòng.
Thật ra cô cũng chẳng muốn gặp Thần đại thiếu gia này chút nào. Nhưng hôm nay khi đi chơi cùng với Tiêu Ẩn và lão Tứ. Cô nghe được một tin tức rất quan trọng, ba tháng sau chính là sinh nhật của hai vị tiểu thư gì đó, hình như là hai em gái song sinh của Thần Bắc Minh. Mà khi đó, Thần Bắc Minh nhất định sẽ về đất liền để dự tiệc sinh nhật.
Đây chính là cơ hội ngàn vàng của cô a. Ở đây thật càng ngày càng chán. Tuy rằng có Tiêu Ẩn làm bạn nhưng cô vẫn không thể chịu được tính cách hay nói lải nhải của thằng nhóc này. Ở đây chỉ toàn là nam nhân, mà cô không thích chơi với nam nhân a!
Nhìn cô gái kia vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Thần Bắc Minh hắng giọng một tiếng, kéo cô trở về thực tại.
Hàn Băng Băng lúc này mới ngẩng đầu lên đối diện với hắn. Thần Bắc Minh lúc này mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, vạt áo nới rộng để lộ ra cơ ngực rắn chắc, làn da màu đồng dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo tà mị. Người đàn ông này quả nhiên rất hoàn hảo, từ gương mặt, cơ thể hay đến thân phận địa vị, quả thật là một nam nhân hiếm có.
Cô cũng đã nghe Tiêu Ẩn nói qua, Thần Bắc Minh có rất nhiều nữ nhân, từ danh môn thục nữ đến minh tinh nổi tiếng hay là những người phụ nữ có địa vị đều sẵn sàng ngả mình vì hắn. Nhưng đối với hắn, phụ nữ chỉ là thứ công cụ phát tiết, dùng xong rồi vứt bỏ, không người nào có thể khiến tâm hắn lay động dù chỉ một chút.
Thần Bắc Minh nhìn cô lại bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác, khẽ nhếch khóe miệng :-" Có chuyện gì?"
Cô có chút chột dạ quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Hít sâu một hơi lấy động lực, cô ngoảnh lại nhìn hắn, nở một nụ cười tự nhiên mà dễ nhìn nhất, trưng ra cho hắn xem.
Thần Bắc Minh vừa nhìn liền đã thấy được tâm tư của cô, không vòng vo đi thẳng vào vấn đề:-" Muốn nhờ vả tôi?"
Hàn Băng Băng trợn tròn mắt, cô còn chưa có nói gì a. Người đàn ông này sao lại giống như đọc được suy nghĩ của cô vậy?
Không đợi cô hồi thần, hắn lại mở miệng:-" Nếu như muốn nhờ vả tôi thì tôi có thể cân nhắc, có điều..., tôi là một thương nhân. Mà thương nhân thì chắc chắn phải có lợi mới làm. Nếu cô có thể làm gì đó có lợi cho tôi, nói không chừng tôi đồng ý luôn cũng có thể."
Nói lằng nhằng như vậy chỉ muốn lợi ích từ cô thôi không phải sao? Nhưng bây giờ cô nghèo như vậy, phải ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì có gì đáng giá trên người chứ để cho hắn kiếm lời chứ?
Cô khẽ chu môi lên vô cùng đáng yêu:-" Tôi... tôi nghe nói ba tháng nữa anh có việc phải về đất liền... hình như là dự tiệc gì đó... . Không bằng... không bằng tôi giúp anh lựa quà có được không?"- đôi mắt to tròn ngập nước gắt gao nhìn hắn, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất cứ biểu tình gì trên mặt của người đàn ông kia.
Thần Bắc Minh khẽ kéo khóe miệng, thì ra cô tới gặp hắn là vì chuyện này. Hắn cho cô ra khỏi đây cũng không phải là không được. Chỉ là..., nếu cô muốn ra ngoài thì phải hảo hảo chuẩn bị thật tốt để đón nhận một hồi gió bão mới được.
Thật ra cô cũng chẳng muốn gặp Thần đại thiếu gia này chút nào. Nhưng hôm nay khi đi chơi cùng với Tiêu Ẩn và lão Tứ. Cô nghe được một tin tức rất quan trọng, ba tháng sau chính là sinh nhật của hai vị tiểu thư gì đó, hình như là hai em gái song sinh của Thần Bắc Minh. Mà khi đó, Thần Bắc Minh nhất định sẽ về đất liền để dự tiệc sinh nhật.
Đây chính là cơ hội ngàn vàng của cô a. Ở đây thật càng ngày càng chán. Tuy rằng có Tiêu Ẩn làm bạn nhưng cô vẫn không thể chịu được tính cách hay nói lải nhải của thằng nhóc này. Ở đây chỉ toàn là nam nhân, mà cô không thích chơi với nam nhân a!
Nhìn cô gái kia vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Thần Bắc Minh hắng giọng một tiếng, kéo cô trở về thực tại.
Hàn Băng Băng lúc này mới ngẩng đầu lên đối diện với hắn. Thần Bắc Minh lúc này mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, vạt áo nới rộng để lộ ra cơ ngực rắn chắc, làn da màu đồng dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo tà mị. Người đàn ông này quả nhiên rất hoàn hảo, từ gương mặt, cơ thể hay đến thân phận địa vị, quả thật là một nam nhân hiếm có.
Cô cũng đã nghe Tiêu Ẩn nói qua, Thần Bắc Minh có rất nhiều nữ nhân, từ danh môn thục nữ đến minh tinh nổi tiếng hay là những người phụ nữ có địa vị đều sẵn sàng ngả mình vì hắn. Nhưng đối với hắn, phụ nữ chỉ là thứ công cụ phát tiết, dùng xong rồi vứt bỏ, không người nào có thể khiến tâm hắn lay động dù chỉ một chút.
Thần Bắc Minh nhìn cô lại bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác, khẽ nhếch khóe miệng :-" Có chuyện gì?"
Cô có chút chột dạ quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Hít sâu một hơi lấy động lực, cô ngoảnh lại nhìn hắn, nở một nụ cười tự nhiên mà dễ nhìn nhất, trưng ra cho hắn xem.
Thần Bắc Minh vừa nhìn liền đã thấy được tâm tư của cô, không vòng vo đi thẳng vào vấn đề:-" Muốn nhờ vả tôi?"
Hàn Băng Băng trợn tròn mắt, cô còn chưa có nói gì a. Người đàn ông này sao lại giống như đọc được suy nghĩ của cô vậy?
Không đợi cô hồi thần, hắn lại mở miệng:-" Nếu như muốn nhờ vả tôi thì tôi có thể cân nhắc, có điều..., tôi là một thương nhân. Mà thương nhân thì chắc chắn phải có lợi mới làm. Nếu cô có thể làm gì đó có lợi cho tôi, nói không chừng tôi đồng ý luôn cũng có thể."
Nói lằng nhằng như vậy chỉ muốn lợi ích từ cô thôi không phải sao? Nhưng bây giờ cô nghèo như vậy, phải ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì có gì đáng giá trên người chứ để cho hắn kiếm lời chứ?
Cô khẽ chu môi lên vô cùng đáng yêu:-" Tôi... tôi nghe nói ba tháng nữa anh có việc phải về đất liền... hình như là dự tiệc gì đó... . Không bằng... không bằng tôi giúp anh lựa quà có được không?"- đôi mắt to tròn ngập nước gắt gao nhìn hắn, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất cứ biểu tình gì trên mặt của người đàn ông kia.
Thần Bắc Minh khẽ kéo khóe miệng, thì ra cô tới gặp hắn là vì chuyện này. Hắn cho cô ra khỏi đây cũng không phải là không được. Chỉ là..., nếu cô muốn ra ngoài thì phải hảo hảo chuẩn bị thật tốt để đón nhận một hồi gió bão mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.