Chương 13: Tò mò
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Lúc này tên lão Tứ kia lại dùng ánh mắt tìm tòi
cùng với nghiên cứu nhìn cô khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô quay sang trừng hắn một cái:
-" Nhìn cái gì, có tin tôi móc mắt cậu ra đem đi cho chó ăn không hả?"
Lão Tứ lúc này cũng nuốt một ngụm nước bọt như Tiêu Ẩn, tỏ vẻ cạn lời.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy cô thật có thể làm như lời nói của mình, cái câu nói máu me như vậy mà cũng có thể nói ra được.
Lão Tứ cảm thấy hơi mất mặt, đường đường là tứ đại hộ pháp bên cạnh Thần thiếu gia chỉ dưới một người trên vạn người, bị một cô gái vô danh tiểu tốt thị uy trước mặt lại không biết làm thế nào.
Thấy không khí thoang thoảng mùi thuốc súng. Tiêu Ẩn xua xua tay cười làm lành, ý định giải tỏa không khí căng thẳng này:-" Ha ha ha, chị Băng, chị ăn cơm trước đi. Một lát tôi sẽ đưa chị đi xem một thứ rất đặc biệt, cái này chỉ có tôi, tứ đại huynh đệ và Minh biết thôi, chị là người đầu tiên bên ngoài được biết đó."- Tiêu Ẩn đắc ý chỉ chỉ ra phía cửa, dường như rất tự hào về cái thứ mà cô sắp được xem.
Cô không nói gì, im lặng cúi xuống ăn cơm. Thật ra cô cũng có chút tò mò về cái thứ gì đó của Tiêu Ẩn vừa nhắc tới. Ở nơi này, ngoại trừ Tiêu Ẩn thì cô không có ai nữa. Cái tên Thần Bắc Minh kia thì lúc nào cũng bận việc, cô thật chán muốn chết rồi, nếu có gì thú vị thì càng tốt.
Ăn xong, Tiêu Ẩn đưa cô và lão Tứ đến một cái phòng thật lớn ven bờ biển. Khung cảnh xung quanh thoáng đãng trong lành khiến cô rất thoải mái, tâm tình cũng tốt lên nhiều, không giống lúc nãy chút nào.
Trong căn phòng thật lớn như vậy nhưng lại bày đầy những thứ đồ máy móc kỳ quái làm cô không khỏi tò mò nhìn ngắm khắp nơi.
Nơi góc phòng xếp ba chiếc ghế tựa nhìn giống như mấy trò chơi 3D thực tế ảo mà cô thấy trên máy tính vậy. Cô nhướng mày, thằng nhóc này ngoài sở thích làm 'nội trợ' còn thích làm mấy cái máy móc này sao?
Tiêu Ẩn nhìn cô đang săm soi mấy thứ đồ của hắn, trong lòng lại càng đắc ý. Hắn biết thế nào cô cũng bị hấp dẫn cho xem. Tiêu Ẩn giả bộ đưa tay lên miệng ho một tiếng, ra vẻ già dặn mà chỉ điểm cho cô:
-" Đây chính là game 3D ảo mà tôi phát minh ra. Chị chưa được chơi bao giờ đúng không, hôm nay...".
Mặc kệ Tiêu Ẩn đang đứng một bên lải nhải, cô trực tiếp ngồi lên chiếc ghế tựa kia đeo kính vào mắt rồi khởi động game.
Tiêu Ẩn đang hào hứng giới thiệu thì đột nhiên im bặt, hắn không khỏi đỡ trán thở dài một hơi, cạn lời không nói được gì. Haizz, đành phải vào cuộc cùng với lão Tứ vậy.
Không lâu sau, trong phòng liền truyền tới tiếng bắn súng và tiếng hô hào của ba người, có vẻ vô cùng thích thú.
-------------------
Lúc Hàn Băng Băng trở về biệt thự thì trời cũng đã tối mịt. Cô khẽ thò đầu từ khe cửa nhìn vào trong nhà. Thần Bắc Minh không có trong phòng khách.
Cô lại lủi lên trên lầu, làm động tác suỵt suỵt với mấy vệ sĩ. Nhưng họ vốn là thuộc hạ của Thần Bắc Minh làm sao sẽ nghe lời cô, liền có người đứng ra gõ cửa rồi nói vào bên trong:-" Thiếu gia, cô Hàn có việc cần gặp ngài."
-" Vào đi"- giọng nói trầm thấp từ tính của hắn vọng ra.
-" Nhìn cái gì, có tin tôi móc mắt cậu ra đem đi cho chó ăn không hả?"
Lão Tứ lúc này cũng nuốt một ngụm nước bọt như Tiêu Ẩn, tỏ vẻ cạn lời.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy cô thật có thể làm như lời nói của mình, cái câu nói máu me như vậy mà cũng có thể nói ra được.
Lão Tứ cảm thấy hơi mất mặt, đường đường là tứ đại hộ pháp bên cạnh Thần thiếu gia chỉ dưới một người trên vạn người, bị một cô gái vô danh tiểu tốt thị uy trước mặt lại không biết làm thế nào.
Thấy không khí thoang thoảng mùi thuốc súng. Tiêu Ẩn xua xua tay cười làm lành, ý định giải tỏa không khí căng thẳng này:-" Ha ha ha, chị Băng, chị ăn cơm trước đi. Một lát tôi sẽ đưa chị đi xem một thứ rất đặc biệt, cái này chỉ có tôi, tứ đại huynh đệ và Minh biết thôi, chị là người đầu tiên bên ngoài được biết đó."- Tiêu Ẩn đắc ý chỉ chỉ ra phía cửa, dường như rất tự hào về cái thứ mà cô sắp được xem.
Cô không nói gì, im lặng cúi xuống ăn cơm. Thật ra cô cũng có chút tò mò về cái thứ gì đó của Tiêu Ẩn vừa nhắc tới. Ở nơi này, ngoại trừ Tiêu Ẩn thì cô không có ai nữa. Cái tên Thần Bắc Minh kia thì lúc nào cũng bận việc, cô thật chán muốn chết rồi, nếu có gì thú vị thì càng tốt.
Ăn xong, Tiêu Ẩn đưa cô và lão Tứ đến một cái phòng thật lớn ven bờ biển. Khung cảnh xung quanh thoáng đãng trong lành khiến cô rất thoải mái, tâm tình cũng tốt lên nhiều, không giống lúc nãy chút nào.
Trong căn phòng thật lớn như vậy nhưng lại bày đầy những thứ đồ máy móc kỳ quái làm cô không khỏi tò mò nhìn ngắm khắp nơi.
Nơi góc phòng xếp ba chiếc ghế tựa nhìn giống như mấy trò chơi 3D thực tế ảo mà cô thấy trên máy tính vậy. Cô nhướng mày, thằng nhóc này ngoài sở thích làm 'nội trợ' còn thích làm mấy cái máy móc này sao?
Tiêu Ẩn nhìn cô đang săm soi mấy thứ đồ của hắn, trong lòng lại càng đắc ý. Hắn biết thế nào cô cũng bị hấp dẫn cho xem. Tiêu Ẩn giả bộ đưa tay lên miệng ho một tiếng, ra vẻ già dặn mà chỉ điểm cho cô:
-" Đây chính là game 3D ảo mà tôi phát minh ra. Chị chưa được chơi bao giờ đúng không, hôm nay...".
Mặc kệ Tiêu Ẩn đang đứng một bên lải nhải, cô trực tiếp ngồi lên chiếc ghế tựa kia đeo kính vào mắt rồi khởi động game.
Tiêu Ẩn đang hào hứng giới thiệu thì đột nhiên im bặt, hắn không khỏi đỡ trán thở dài một hơi, cạn lời không nói được gì. Haizz, đành phải vào cuộc cùng với lão Tứ vậy.
Không lâu sau, trong phòng liền truyền tới tiếng bắn súng và tiếng hô hào của ba người, có vẻ vô cùng thích thú.
-------------------
Lúc Hàn Băng Băng trở về biệt thự thì trời cũng đã tối mịt. Cô khẽ thò đầu từ khe cửa nhìn vào trong nhà. Thần Bắc Minh không có trong phòng khách.
Cô lại lủi lên trên lầu, làm động tác suỵt suỵt với mấy vệ sĩ. Nhưng họ vốn là thuộc hạ của Thần Bắc Minh làm sao sẽ nghe lời cô, liền có người đứng ra gõ cửa rồi nói vào bên trong:-" Thiếu gia, cô Hàn có việc cần gặp ngài."
-" Vào đi"- giọng nói trầm thấp từ tính của hắn vọng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.