Chương 166: Đừng trách sư tỷ không cho đệ cơ hội
Ss Tần
29/01/2024
Bởi vì nếu như Diệp Hi Hòa cũng thăng làm Chiến Thần, sau này bọn họ sẽ không còn cách đối phó Diệp Hi Hòa nữa.
Nhưng sự từ chối ngu ngốc của Diệp Hi Hòa khiến anh vẫn chỉ là một con sói đơn độc, mà cho dù con sói đơn độc này lại nhe răng nanh ra cũng không xứng vật tay với những thợ săn sành sỏi như bọn họ.
Long Lăng Vân cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ thẳng thắn từ chối, chỉ có điều khác với những người kia, cô ấy biết Diệp Hi Hòa không phải ngu ngốc mà là tâm cao hơn trời...
Cô ấy chỉ có thể thầm thở dài.
“Cậu xác định?” Bộ trưởng Chiến Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa hỏi.
“Nếu như ông không điếc thì không cần nói nhảm nữa." Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi nể mặt sư tỷ tôi, giữ lại một mạng cho những người ở đây, ông trở về dạy dỗ bọn họ cho tốt, đừng chạm tới lông mày của tôi nữa, câu này là lời khuyên, là muốn tốt cho các ông thôi.”
Nói xong Diệp Hi Hòa đi thẳng.
Long Lăng Vân nhún vai, đành phải rời đi cùng Diệp Hi Hòa.
Sắc mặt bộ trưởng Chiến Thần rốt cuộc không nhịn được mà tối sầm, nhìn chằm chằm phương hướng sư tỷ đệ hai người rời đi.
“Bộ trưởng, Diệp Hi Hòa này thật sự quá càn rỡ! Ngài cũng thấy rồi, hắn không những không để bộ Chiến Thần vào mắt, còn không để ngài vào mắt luôn.”
“Giang Đông chúng ta sao lại cho phép người như vậy tồn tại chứ? Hơn nữa tiện nhân Long Lăng Vân kia vẫn luôn bảo vệ sư đệ mà không hề có điểm mấu chốt, cũng không xem thử sư đệ của cô ta là một thùng thuốc nổ thế nào, nơi nào cũng dám bùng nổ không hề kiêng ky”
“Người này giãẫm đạp mặt mũi của toàn bộ bộ Chiến Thần và Chiến Thần chúng ta xuống mặt đất, không thể tùy tiện tha cho hắn.”
“Bộ trưởng, ngài..."
“Im ngay, còn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt sao?”
Bộ trưởng Chiến Thần lạnh lùng nói: “Tất cả cùng tôi trở về.”
Sau khi ông ta quát tháo mọi người xong thì ánh mắt nhìn chăm chằm phương hướng Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân rời đi, có chút ý nghĩ sâu xa.
Một bên khác.
“Sư đệ, thật ra con người bộ trưởng vẫn rất tốt, ông ấy muốn hợp nhất đệ thành Chiến Thần, tỷ càng muốn tin tưởng ông ấy xuất phát từ tấm lòng yêu tài hơn.”
Long Lăng Vân im lặng một lát mới lên tiếng.
Diệp Hi Hòa từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Sư tỷ, đệ biết tỷ ân oán rõ ràng, có ơn tất báo, có điều bộ trưởng kia, tỷ vẫn phải giữ cảnh giác nhất định với ông ta, ông ta không đơn giản như tỷ nghĩ.”
“Hả? Sư đệ, chỉ giáo cho, đệ nhìn ra cái gì có phải không?” Long Lăng Vân nghỉ ngờ hỏi.
“Không có, chỉ là một loại trực giác.” Diệp Hi Hòa lắc. đầu: “Hơn nữa, đệ phải trở về, về Tân Hải điều tra thêm về người tên là Đoàn Cửu, hơn nữa kỳ hạn ba ngày chính miệng đệ quyết định đã tới, nghĩa trang ngày mai, đệ chắc chắn sẽ biết được chân tướng.”
“Sư đệ, hôm nay đệ cũng không ở lại Giang Đông à? Lần trước không phải chúng ta đã nói chờ đệ lại tới thì sẽ tới chỗ sư tỷ ở một đêm à.” Mặt ngọc của Long Lăng Vân đỏ lên nói.
Thật ra hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy cũng không có tâm trạng tán tỉnh Diệp Hi Hòa quá nhiều, nhưng chuyện lần trước đã hứa với Diệp Hi Hòa, cô ấy muốn thực hiện.
“Lần sau nữa đi, nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội.” Diệp Hi Hòa nói.
“Xít Ai đôi bên tình nguyện với đệ? Đây chính là đệ nói, đừng trách sư tỷ không cho đệ cơ hội.” Long Lăng Vân lườm hắm một cái.
Diệp Hi Hòa ngầm hiểu, lại nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại của Long Lăng Vân ra rồi trả lại đối phương.
Nhìn thấy điện thoại này, gương mặt Long Lăng Vân lập tức đỏ lên, cô ấy lập tức lấy lại hỏi: “Sư đệ, lúc đó đệ chỉ thấy phần mềm, không nhìn thấy thứ gì khác chứ?”
“Ừm, không thấy.”
“Vậy thì tốt.” Long Lăng Vân khế thở ra, năm chặt điện thoại: “Đúng rồi, nói đến đây, chỗ bát sư tỷ vẫn còn chờ đệ gọi điện lại cho tỷ ấy đó, phụ nữ yêu đương, đệ không an ủi trái tim cô đơn của tỷ ấy tí à?”
“Không được.” Diệp Hi Hòa lắc đầu: “Vẫn là để tỷ nói một tiếng với bát sư tỷ đi, đợi tỷ báo xong mối thù gia tộc thì sẽ luôn có cơ hội gặp mặt tỷ ấy.”
“Ha ha, được! Đây chính là đệ từ chối tỷ ấy, không phải tỷ từ chối giúp đệ.”
Long Lăng Vân cười vô cùng vui vẻ: “Vậy sư đệ, chúng ta chia tay nhau như vậy đi, hai nữ nô lệ Nhật Bản kia của đệ còn đang lái xe chờ đệ đấy, hơn nữa sư tỷ còn muốn nói một chuyện...”
Diệp Hi Hòa thấy cô ấy nói chưa xong, cũng có hơi bất đắc dĩ.
Sư tỷ lạnh lùng cao ngạo này của mình từ lúc nào. dài dòng như vậy rồi...
“Cái gì?” Hắn khẽ hỏi.
Long Lăng Vân đến gần một bước, bỗng nhiên gương mặt cô ấy đỏ bừng như máu nói: “Hai cô nàng Nhật Bản kai, sư tỷ biết tâm tự đệ thu nhận bọn họ, đệ muốn lợi dụng bọn họ thế nào cũng được, nhưng lần đầu tiên... đệ không thể cho bọn họ, phải giữ lại cho sư tỷ, biết không? Sư tỷ có bệnh thích sạch sẽ, ít ra đừng để tỷ cảm thấy có hai người phụ nữ Nhật Bản đang ở giữa tỷ và đệ, đệ biết chưa..."
Nhưng sự từ chối ngu ngốc của Diệp Hi Hòa khiến anh vẫn chỉ là một con sói đơn độc, mà cho dù con sói đơn độc này lại nhe răng nanh ra cũng không xứng vật tay với những thợ săn sành sỏi như bọn họ.
Long Lăng Vân cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ thẳng thắn từ chối, chỉ có điều khác với những người kia, cô ấy biết Diệp Hi Hòa không phải ngu ngốc mà là tâm cao hơn trời...
Cô ấy chỉ có thể thầm thở dài.
“Cậu xác định?” Bộ trưởng Chiến Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa hỏi.
“Nếu như ông không điếc thì không cần nói nhảm nữa." Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi nể mặt sư tỷ tôi, giữ lại một mạng cho những người ở đây, ông trở về dạy dỗ bọn họ cho tốt, đừng chạm tới lông mày của tôi nữa, câu này là lời khuyên, là muốn tốt cho các ông thôi.”
Nói xong Diệp Hi Hòa đi thẳng.
Long Lăng Vân nhún vai, đành phải rời đi cùng Diệp Hi Hòa.
Sắc mặt bộ trưởng Chiến Thần rốt cuộc không nhịn được mà tối sầm, nhìn chằm chằm phương hướng sư tỷ đệ hai người rời đi.
“Bộ trưởng, Diệp Hi Hòa này thật sự quá càn rỡ! Ngài cũng thấy rồi, hắn không những không để bộ Chiến Thần vào mắt, còn không để ngài vào mắt luôn.”
“Giang Đông chúng ta sao lại cho phép người như vậy tồn tại chứ? Hơn nữa tiện nhân Long Lăng Vân kia vẫn luôn bảo vệ sư đệ mà không hề có điểm mấu chốt, cũng không xem thử sư đệ của cô ta là một thùng thuốc nổ thế nào, nơi nào cũng dám bùng nổ không hề kiêng ky”
“Người này giãẫm đạp mặt mũi của toàn bộ bộ Chiến Thần và Chiến Thần chúng ta xuống mặt đất, không thể tùy tiện tha cho hắn.”
“Bộ trưởng, ngài..."
“Im ngay, còn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt sao?”
Bộ trưởng Chiến Thần lạnh lùng nói: “Tất cả cùng tôi trở về.”
Sau khi ông ta quát tháo mọi người xong thì ánh mắt nhìn chăm chằm phương hướng Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân rời đi, có chút ý nghĩ sâu xa.
Một bên khác.
“Sư đệ, thật ra con người bộ trưởng vẫn rất tốt, ông ấy muốn hợp nhất đệ thành Chiến Thần, tỷ càng muốn tin tưởng ông ấy xuất phát từ tấm lòng yêu tài hơn.”
Long Lăng Vân im lặng một lát mới lên tiếng.
Diệp Hi Hòa từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Sư tỷ, đệ biết tỷ ân oán rõ ràng, có ơn tất báo, có điều bộ trưởng kia, tỷ vẫn phải giữ cảnh giác nhất định với ông ta, ông ta không đơn giản như tỷ nghĩ.”
“Hả? Sư đệ, chỉ giáo cho, đệ nhìn ra cái gì có phải không?” Long Lăng Vân nghỉ ngờ hỏi.
“Không có, chỉ là một loại trực giác.” Diệp Hi Hòa lắc. đầu: “Hơn nữa, đệ phải trở về, về Tân Hải điều tra thêm về người tên là Đoàn Cửu, hơn nữa kỳ hạn ba ngày chính miệng đệ quyết định đã tới, nghĩa trang ngày mai, đệ chắc chắn sẽ biết được chân tướng.”
“Sư đệ, hôm nay đệ cũng không ở lại Giang Đông à? Lần trước không phải chúng ta đã nói chờ đệ lại tới thì sẽ tới chỗ sư tỷ ở một đêm à.” Mặt ngọc của Long Lăng Vân đỏ lên nói.
Thật ra hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy cũng không có tâm trạng tán tỉnh Diệp Hi Hòa quá nhiều, nhưng chuyện lần trước đã hứa với Diệp Hi Hòa, cô ấy muốn thực hiện.
“Lần sau nữa đi, nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội.” Diệp Hi Hòa nói.
“Xít Ai đôi bên tình nguyện với đệ? Đây chính là đệ nói, đừng trách sư tỷ không cho đệ cơ hội.” Long Lăng Vân lườm hắm một cái.
Diệp Hi Hòa ngầm hiểu, lại nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại của Long Lăng Vân ra rồi trả lại đối phương.
Nhìn thấy điện thoại này, gương mặt Long Lăng Vân lập tức đỏ lên, cô ấy lập tức lấy lại hỏi: “Sư đệ, lúc đó đệ chỉ thấy phần mềm, không nhìn thấy thứ gì khác chứ?”
“Ừm, không thấy.”
“Vậy thì tốt.” Long Lăng Vân khế thở ra, năm chặt điện thoại: “Đúng rồi, nói đến đây, chỗ bát sư tỷ vẫn còn chờ đệ gọi điện lại cho tỷ ấy đó, phụ nữ yêu đương, đệ không an ủi trái tim cô đơn của tỷ ấy tí à?”
“Không được.” Diệp Hi Hòa lắc đầu: “Vẫn là để tỷ nói một tiếng với bát sư tỷ đi, đợi tỷ báo xong mối thù gia tộc thì sẽ luôn có cơ hội gặp mặt tỷ ấy.”
“Ha ha, được! Đây chính là đệ từ chối tỷ ấy, không phải tỷ từ chối giúp đệ.”
Long Lăng Vân cười vô cùng vui vẻ: “Vậy sư đệ, chúng ta chia tay nhau như vậy đi, hai nữ nô lệ Nhật Bản kia của đệ còn đang lái xe chờ đệ đấy, hơn nữa sư tỷ còn muốn nói một chuyện...”
Diệp Hi Hòa thấy cô ấy nói chưa xong, cũng có hơi bất đắc dĩ.
Sư tỷ lạnh lùng cao ngạo này của mình từ lúc nào. dài dòng như vậy rồi...
“Cái gì?” Hắn khẽ hỏi.
Long Lăng Vân đến gần một bước, bỗng nhiên gương mặt cô ấy đỏ bừng như máu nói: “Hai cô nàng Nhật Bản kai, sư tỷ biết tâm tự đệ thu nhận bọn họ, đệ muốn lợi dụng bọn họ thế nào cũng được, nhưng lần đầu tiên... đệ không thể cho bọn họ, phải giữ lại cho sư tỷ, biết không? Sư tỷ có bệnh thích sạch sẽ, ít ra đừng để tỷ cảm thấy có hai người phụ nữ Nhật Bản đang ở giữa tỷ và đệ, đệ biết chưa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.