Chương 167: Tôi không cần cô làm việc này
Ss Tần
29/01/2024
Nghe Long Lăng Vân nói vậy, Diệp Hi Hòa càng trở nên im lặng!
Vị sư tỷ này rốt cuộc những gì trong đầu vậy, tại sao. mình lại không giải thích rõ ràng được chứ?
Huống hồ, trước yêu cầu này của Long Lăng Vân, hắn không biết giải thích làm sao, lần đầu tiên của hắn mất từ lâu rồi, rõ ràng là trao cho sư tôn...
Trước khi xuống núi, lại còn đại chiến với Yêu Cơ thêm mười giờ nữa...
"Sư tỷ, đệ không hiểu tỷ vừa nói gì cả. Sư đệ trong sáng hơn tỷ tưởng tượng nhiều lắm."
Nói xong, Diệp Hi Hòa quay gót bỏ đi.
Để lại một mình Long Lăng Vân đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn im lìm.
"Hừ! Còn giả vờ với ta nữa. Đã làm hai cô gái kia gọi bằng "chủ nhân' rồi mà... Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra."
Nói xong, Long Lăng Vân hừ lạnh. Bỗng nhiên, đôi mắt xinh đẹp hơi đảo nhẹ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Bát sư tỷ.
Cô nói với Bát sư tỷ vẫn đang chờ mong là hiện giờ Diệp Hi Hòa không có thời gian để ý đến tỷ. Quả nhiên, Bát sư tỷ tức điên người, kêu gào ầm ï!
Sau khi rời khỏi sân bay, Diệp Hi Hòa gọi điện cho Mikami Yua. Không lâu sau, Mikami Yua lái một chiếc SUV chống đạn tới đây.
Hi Hòa lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, thản nhiên nói: "Về Tân Hải."
Mikami Yua bắt đầu lái xe ngay lập tức.
Lúc này, ở phía sau xe còn có Ei Hatano.
Thấy tâm trạng của Diệp Hi Hòa có vẻ không tốt lắm, cô ả bèn chủ động dựa lại gần, đưa bàn tay ngọc ngà thon thả ra, định xoa bóp thư giãn thả lỏng gân cốt giúp Diệp Hi Hòa.
"Làm gì đấy?"
Diệp Hi Hòa mở mắt, lạnh lùng hỏi.
"Chủ nhân, Ei muốn hầu hạ, để ngài được thư giãn thoải mái một chút." Ei nhanh miệng đáp.
"Cút! Bây giờ hoả khí của tôi đang vượng đây!" Diệp Hi Hòa sỗ sàng nói.
Nghe vậy, Ei Hatano há to miệng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lập tức đỏ lựng lên.
Cô ả giống Mikami Yua, cũng đến Đại Hạ đã rất lâu rồi, biết rất nhiều văn hoá và tiếng lóng của Đại Hạ...
Ví dụ như câu "hoả khí vượng" này, nó xuất phát từ bộ phim điện ảnh Hongkong kinh điển "Người trong giang hồ”, chủ nhân nói câu này là để ra ám hiệu kêu mình phải giải nhiệt giúp ngài ấy bằng cơ thể...
Ei Hatano không thèm quan tâm đến Mikami Yua đang lái xe ở ghế trước, cô ả lập tức đưa bàn tay thon thả ra, định cởi quần Diệp Hi Hòa.
"Cô làm cái gì thế?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày hỏi.
"Chủ nhân, hoả khí của ngài đang rất vượng, Ei có thể giải nhiệt cho ngài. Ngài chỉ việc ngồi thôi, không cần làm gì cả, việc còn lại cứ giao cho Ei..."
Ei ngước gương mặt tuyệt mỹ rung động lòng người lên, vừa nhìn Diệp Hi Hòa say đắm vừa nói.
Diệp Hi Hòa im bặt, giờ mới biết vừa nấy cô ả này đã hiểu lầm điều gì!
Quả nhiên, không hổ là đàn bà Nhật Bản, trong xương đã có sẵn gen này. Bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy câu dặn dò cuối cùng của sư tỷ là rất thiết thực!
"Cô cút xa một chút, tôi không cần cô làm việc này, bớt làm phiền tôi đi!"
Diệp Hi Hòa không nhịn được mà nói.
Nói thật lòng, đối mặt với dáng vẻ này của Ei Hatano, hắn cũng có chút khô nóng.
Suy cho cùng thì thận rồng và máu kỳ lân không có lúc nào là không dăn vặt hắn, nhu cầu của hắn thật sự rất lớn!
Dù vậy, làm sao hắn có thể ban thưởng thứ vật chất quý giá của mình cho đám đàn bà Nhật Bản này?
Đôi bên chỉ là quan hệ nô lệ mà thôi, ít nhất thì giai đoạn trước mắt hắn chưa nghĩ tới việc sử dụng đến hai con ả này.
Vị sư tỷ này rốt cuộc những gì trong đầu vậy, tại sao. mình lại không giải thích rõ ràng được chứ?
Huống hồ, trước yêu cầu này của Long Lăng Vân, hắn không biết giải thích làm sao, lần đầu tiên của hắn mất từ lâu rồi, rõ ràng là trao cho sư tôn...
Trước khi xuống núi, lại còn đại chiến với Yêu Cơ thêm mười giờ nữa...
"Sư tỷ, đệ không hiểu tỷ vừa nói gì cả. Sư đệ trong sáng hơn tỷ tưởng tượng nhiều lắm."
Nói xong, Diệp Hi Hòa quay gót bỏ đi.
Để lại một mình Long Lăng Vân đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn im lìm.
"Hừ! Còn giả vờ với ta nữa. Đã làm hai cô gái kia gọi bằng "chủ nhân' rồi mà... Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra."
Nói xong, Long Lăng Vân hừ lạnh. Bỗng nhiên, đôi mắt xinh đẹp hơi đảo nhẹ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Bát sư tỷ.
Cô nói với Bát sư tỷ vẫn đang chờ mong là hiện giờ Diệp Hi Hòa không có thời gian để ý đến tỷ. Quả nhiên, Bát sư tỷ tức điên người, kêu gào ầm ï!
Sau khi rời khỏi sân bay, Diệp Hi Hòa gọi điện cho Mikami Yua. Không lâu sau, Mikami Yua lái một chiếc SUV chống đạn tới đây.
Hi Hòa lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, thản nhiên nói: "Về Tân Hải."
Mikami Yua bắt đầu lái xe ngay lập tức.
Lúc này, ở phía sau xe còn có Ei Hatano.
Thấy tâm trạng của Diệp Hi Hòa có vẻ không tốt lắm, cô ả bèn chủ động dựa lại gần, đưa bàn tay ngọc ngà thon thả ra, định xoa bóp thư giãn thả lỏng gân cốt giúp Diệp Hi Hòa.
"Làm gì đấy?"
Diệp Hi Hòa mở mắt, lạnh lùng hỏi.
"Chủ nhân, Ei muốn hầu hạ, để ngài được thư giãn thoải mái một chút." Ei nhanh miệng đáp.
"Cút! Bây giờ hoả khí của tôi đang vượng đây!" Diệp Hi Hòa sỗ sàng nói.
Nghe vậy, Ei Hatano há to miệng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lập tức đỏ lựng lên.
Cô ả giống Mikami Yua, cũng đến Đại Hạ đã rất lâu rồi, biết rất nhiều văn hoá và tiếng lóng của Đại Hạ...
Ví dụ như câu "hoả khí vượng" này, nó xuất phát từ bộ phim điện ảnh Hongkong kinh điển "Người trong giang hồ”, chủ nhân nói câu này là để ra ám hiệu kêu mình phải giải nhiệt giúp ngài ấy bằng cơ thể...
Ei Hatano không thèm quan tâm đến Mikami Yua đang lái xe ở ghế trước, cô ả lập tức đưa bàn tay thon thả ra, định cởi quần Diệp Hi Hòa.
"Cô làm cái gì thế?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày hỏi.
"Chủ nhân, hoả khí của ngài đang rất vượng, Ei có thể giải nhiệt cho ngài. Ngài chỉ việc ngồi thôi, không cần làm gì cả, việc còn lại cứ giao cho Ei..."
Ei ngước gương mặt tuyệt mỹ rung động lòng người lên, vừa nhìn Diệp Hi Hòa say đắm vừa nói.
Diệp Hi Hòa im bặt, giờ mới biết vừa nấy cô ả này đã hiểu lầm điều gì!
Quả nhiên, không hổ là đàn bà Nhật Bản, trong xương đã có sẵn gen này. Bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy câu dặn dò cuối cùng của sư tỷ là rất thiết thực!
"Cô cút xa một chút, tôi không cần cô làm việc này, bớt làm phiền tôi đi!"
Diệp Hi Hòa không nhịn được mà nói.
Nói thật lòng, đối mặt với dáng vẻ này của Ei Hatano, hắn cũng có chút khô nóng.
Suy cho cùng thì thận rồng và máu kỳ lân không có lúc nào là không dăn vặt hắn, nhu cầu của hắn thật sự rất lớn!
Dù vậy, làm sao hắn có thể ban thưởng thứ vật chất quý giá của mình cho đám đàn bà Nhật Bản này?
Đôi bên chỉ là quan hệ nô lệ mà thôi, ít nhất thì giai đoạn trước mắt hắn chưa nghĩ tới việc sử dụng đến hai con ả này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.