Chương 57:
Chilll
22/02/2024
Trên thực tế Tư Kiến đã thành công một phần, bởi vì vừa rồi khi hai người làm tình, nó đã thực sự chinh phục Khả Hân, mặc dù vừa rồi chinh phục nàng trong lần ân ái đó, khi nàng chủ động nâng háng “trợ giúp” nó chèn vào…
Tất cả những điều này đều là biểu hiện của sự nghiện tình dục chôn dấu thật sâu trong lòng của Khả Hân, bây giờ bị chinh phục và trầm luân bởi khả năng tình dục của Tư Kiến. Chỉ là sau khi thanh tỉnh lại, mọi thứ đều khác, không có sự khống chế thăng hoa của dục vọng, nàng cũng không phải là thứ mà nó có thể chinh phục và khống chế.
Sau khoảng nửa giờ, Khả Hân ngừng khóc, lau nước mắt rồi nhấc điện thoại lên, nhìn điện thoại một lúc lâu, cuối cùng một tia quyết tâm lóe lên trong đôi mắt đẫm lệ của nàng. Nàng bấm số điện thoại, lúc này chắc hẳn là nàng đang gọi cho tôi, hơn nữa tôi cũng nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại nàng gọi, là tên tôi.
“Xin lỗi, số bạn gọi đã tắt hoặc nằm ngoài vùng phục vụ, SORRY…” Âm thanh tắt máy quen thuộc vang lên qua micro điện thoại của Khả Hân. Điện thoại trên tay nàng trượt xuống nệm, cuối cùng nàng cũng rơi xuống giường bất lực và lại khóc lên.
Tư Kiến đang ở ngoài cửa dĩ nhiên nghe tiếng Khả Hân bấm bàn phím điện thoại, khi nghe âm thanh tắt máy từ micro điện thoại, nó thở phào, đồng thời cũng khẩn trương lên. Tất nhiên nó đoán được mẹ nuôi đang gọi cho ai vào lúc này, mặc dù nó tương đối phản cảm với tôi, nhưng dù sao tôi cũng là một người trưởng thành, rất dễ đối phó với một đứa nhỏ như nó, vì vậy mặc dù nó thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng thêm sợ hãi, bởi vì nó biết có thể nàng sẽ cho tôi biết hết mọi chuyện, đến lúc đó nó sẽ gặp rắc rối thê thảm.
Tư Kiến, vốn chuẩn bị quay trở lại phòng, đột nhiên mất can đảm rời đi sau khi nghe cuộc gọi vừa rồi của Khả Hân, nó nóng lòng muốn biết nhất cử nhất động của nàng. Cuối cùng nó chỉ có thể bất lực đứng ở cửa phòng của nàng trông mong, không đủ can đảm để mở cửa ngây từ đầu.
Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng Tư Kiến mỏi mệt nên ngồi bệt xuống sàn nhà trước cửa phòng Khả Hân, nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo lúc nào không biết, chìm vào giấc ngủ say. Đêm nay nó đã kiệt sức, lần đầu tiên làm tình lại xuất tinh hai lần liên tiếp đã tiêu hao nghiêm trọng tinh lực của nó, hơn nữa còn là một đứa nhỏ tâm không lo nhiều so với người lớn, cho nên lúc này nó còn có thể ngủ say, mà nàng ở trong phòng hoàn toàn không biết gì ở bên ngoài cửa phòng, nàng nằm trên giường thỉnh thoảng gọi cho tôi mãi cho đến sáng rồi ngủ thiếp đi.
Ngồi trên giường khách sạn, cuối cùng tôi cũng xem xong video đêm nay, đoạn video đêm này đối với tôi quá dài, bởi vì cái video này, tôi cảm thấy quỹ đạo cuộc đời mình dường như đã thay đổi hoàn toàn và cuộc sống của tôi cũng đã hoàn toàn thay đổi, gia đình tôi, vợ tôi, dường như tôi đã mất hết động lực, nỗi buồn không diễn tả được tâm trạng tôi lúc này. Tôi gác lại mọi suy nghĩ, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, video còn lâu mới kết thúc và tôi sẽ đưa ra quyết định sau khi xem hết thảy, dù sao coi tới bây giờ, tôi vẫn còn lý do để tha thứ cho Khả Hân.
Khi trời đã sáng, bình thường là Khả Hân đã rời giường chuẩn bị điểm tâm, sau đó gọi Tư Kiến dậy, hai người chuẩn bị đến trường. Chỉ là nàng vẫn nằm trên giường mở mắt, một đêm không ngủ, thỉnh thoảng nàng khóc và nhắm mắt lại, phần lớn thời gian là mở mắt. Có lẽ đêm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đang đưa ra quyết định cho mình, chẳng hạn như làm thế nào để đối xử với Tư Kiến? Làm thế nào để thu thập tàn dư? Có nên thú thật với tôi hay không v. V?
Đã quá giờ đi học của hai người, Khả Hân vẫn không có ý rời giường, mà lúc này Tư Kiến còn đang ngủ trên sàn nhà bên ngoài ngưỡng cửa phòng. Có thể thấy rằng hôm nay nàng không có tâm trạng đến trường và nó cũng sẽ không đến trường. Nàng không xin nghỉ, có phải vì nàng chuẩn bị phá bình và không muốn sống nữa? Không đúng, tôi vội vàng mở lịch ra, tìm ngày phát video, hóa ra là cuối tuần, hai người ở nhà không có lớp học.
Có vẻ như Khả Hân không muốn rời giường để chuẩn bị làm điểm tâm, thậm chí không muốn rời khỏi phòng ngủ hôm nay, đúng không? Có lẽ hôm nay nàng sẽ dành thời gian để suy nghĩ. Tuy nhiên, không ăn cũng không sao, nhưng người ta có ba việc cấp bách không thể không làm, đi vệ sinh là một trong ba việc.
Qua một lúc sau, thời gian đã 7: 30 sáng, Khả Hân không nhịn được nữa xuống giường đi vệ sinh, nàng bước rất nhẹ, từ từ đi tới cửa. Lúc này, nàng không còn vẻ rực rỡ và xinh đẹp, nàng giống như một người phụ nữ điên loạn, không trang điểm, đầu tóc rối bời và nước mắt giàn giụa, chưa bao giờ tôi trông nàng ủ rũ như vậy.
“Cạch…” cửa phòng mở ra, Khả Hân cúi đầu vừa vặn nhìn thấy Tư Kiến nằm ở ngưỡng cửa đang ngủ say. Giấc ngủ của nó tương đối lớn, mỗi buổi sáng sau khi nàng ăn sáng xong, phải gọi nó ít nhất hai lần, thằng nhóc này mới miễn cưỡng rời giường đi rửa mặt. Hôm nay không có ai gọi nó, cho nên nó còn ngủ ngon lành ở cửa phòng nàng, cũng không sợ lạnh.
Lúc này khóe miệng Tư Kiến chảy nước miếng, trên sàn nhà dưới mặt còn lưu lại nước miếng nó chảy ra, nhìn bộ dáng nó lúc này, thật đúng là một đứa nhỏ ngây thơ, không ai có thể nghĩ tới đứa nhỏ này đã động dục, giống như một con dã thú, đã hãm hiếp mẹ nuôi của mình.
Nếu là trước kia, Khả Hân sẽ hiền lành cúi đầu, đưa tay vỗ vỗ mặt Tư Kiến mấy cái nói “tiểu trùng lười, mau rời giường!”, Nhưng bây giờ thì khác, nàng nhìn đứa nhỏ nằm dưới đất, đứa nhỏ mà bây giờ mình không muốn nhìn thấy nhất này. Nàng cắn môi dưới, trong mắt hiện lên hận ý, nhưng trong mắt yêu thương cũng còn sót lại, loại ánh mắt vừa yêu vừa hận kia thoáng qua trong mắt nàng…
Khả Hân hít sâu một hơi, sau đó bước qua cơ thể Tư Kiến, cuối cùng đi vào nhà tắm, lúc đóng cửa nhà tắm, nàng cố ý dùng sức đóng mạnh “Phanh…” phảng phất như khung cửa sắp bị vỡ. Mục đích nàng làm như vậy, để tiếng cửa nhà tắm vang lên rất lớn, đánh thức nó. Nó mở mắt ra liền thấy cửa phòng mẹ nuôi đã mở ra, nó hoảng hốt vội vàng đứng dậy, lắc lắc đầu, không biết mình đã ngủ từ khi nào.
Khả Hân bước vào nhà tắm, sau đó thả lỏng tay nhìn vào bản thân tiều tụy hốc hác của mình trong gương. Nàng bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, mặc dù mọi thứ dường như vẫn diễn ra bình thường nhưng cảm xúc phờ phạc và buồn bã của nàng không thể diễn tả thành lời.
Sau khi Tư Kiến tỉnh dậy, vốn định chạy về phòng ngủ của mình, nhưng vừa trở lại cửa, lại không nhịn được quay đầu lại, sau đó từ từ quỳ gối ở cửa nhà tắm.
Sau khi Khả Hân tắm rửa xong, liền mở cửa nhà tắm bước ra, vừa mở cửa đã thấy Tư Kiến quỳ gối ở cửa. Chỉ là nét mặt Khả Hân không có một chút dao động nào, nàng chỉ khẽ liếc nó một cái, sau đó vòng qua nó đi tới nhà bếp.
Nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của mẹ nuôi, trên mặt nó không khỏi cảm thấy hoảng sợ và căng thẳng lên, thái độ vừa rồi của nàng đối với nó hoàn toàn là thái độ đối với người xa lạ, không có gì đáng buồn hơn là mẹ nuôi coi như không có nó.
“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi… Con xin mẹ hãy tha thứ cho con, được không?” Biểu tình lạnh lùng của Khả Hân làm cho Tư Kiến cảm giác được rất thương tâm, nó quỳ trên sàn nhà không ngừng dập đầu trước mẹ nuôi, dập đầu cầu xin sự tha thứ.
Lúc này, tôi không tin nó thật sự nhận lỗi của mình, bây giờ tôi hoàn toàn mù mờ về mạch đập của đứa nhỏ này, không biết bây giờ nó đang bộc lộ tình cảm chân thật hay giả dối, tôi hoàn toàn không thể phán đoán được.
Khả Hân không nói gì, chỉ chuẩn bị điểm tâm với cảm xúc yếu ớt. Bữa sáng thường là thức ăn nhanh, vì vậy nàng đã làm xong trong một thời gian ngắn. Nàng đặt điểm tâm lên bàn, chỉ có một món duy nhất, nhưng khẳng định là không phải cho mình. Nàng là một người hiền lành, ngay cả lúc này nàng ghét nó, nàng vẫn không để cho nó đói, dù sao, nàng vẫn luôn coi nó như con trai của mình.
“Mẹ, nói chuyện với con đi. Con biết con sai rồi, mẹ tha thứ cho con được không?” Thấy Khả Hân phớt lờ mình, nó lại lại dùng khổ nhục kế.
“Ngươi không cần cầu xin ta tha thứ, bởi vì ta cũng không thể tha thứ cho mình được. Hiện tại điều ngươi nên lo là ổng có tha thứ cho ngươi không và liệu ổng có tha thứ cho ta hay không?” Khả Hân rốt cục lên tiếng, chỉ là thanh âm đã khàn, đưa lưng lại với Tư Kiến nói.
“Mẹ, mẹ muốn nói cho bố biết hả?” Giọng Tư Kiến run lên, lúc này tôi mới nhớ tới nó xưng hô tôi là cha? Để làm gì bây giờ?
“Chuyện này ta giấu không được ổng, ta đã phản bội ổng, ngươi còn nhỏ, không hiểu được sự trong sạch của phụ nữ có ý nghĩa như thế nào, càng không biết giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là cái gì. Khi ổng trở lại, số phận của ngươi và ta như thế nào, ta cũng không biết, vì vậy đừng cầu xin ta, đến lúc đó hãy cầu xin ổng đi!” Ban đầu, hai người gọi nhau là “mẹ con…” tại thời điểm này Khả Hân lại dùng “ngươi, ta” để xưng hô, dường như đang xa cách quan hệ với Tư Kiến và không muốn nhận nó là con trai của mình nữa.
“Bang…” Khả Hân nói xong câu đó quay trở lại phòng, chỉ để lại điểm tâm cho Tư Kiến. Sau khi nghe những lời nói thực tế này, nó hoàn toàn chết lặng. Lúc này nó không còn sự khống chế dục vọng của mình, đã hoàn toàn trở thành một đứa nhỏ nhút nhát như mọi đứa bé khác, bị dọa mà run rẩy người. Đương nhiên nó biết sau khi tôi về nhà tức giận sẽ có hậu quả gì, rất có thể nó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
“Mẹ, xin mẹ đừng nói với bố. Nếu mẹ nói cho ông ấy biết, con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Con không muốn lại trở thành một người vô gia cư. Con đã biết sai rồi. Con thực sự biết mình sai rồi…” Tư Kiến vừa khóc vừa gõ cửa phòng Khả Hân nói, chỉ tiếc là lần này sau khi trở về phòng, nàng đã khóa trái cửa phòng từ bên trong. Nó liền quỳ gối ngoài cửa, nói ra những lời đáng thương kia, có một phần có thể là lời nói thật lòng của nó, còn một bộ phần khác là khổ nhục kế của nó đi.
Dù sao Khả Hân cũng là một nữ nhân thiện lương, tuy rằng ở trong phòng ngủ nàng không nói gì, nhưng nghe tiếng khóc của Tư Kiến và những lời nói đáng thương kia, không khỏi lệ rơi đầy mặt, có lẽ nàng đang vì mình khóc, cũng đang vì nó mà khóc, cũng đang vì chồng mà khóc. Không biết nó đã nói bao lâu, cuối cùng mệt mỏi ngồi ở trước cửa, thỉnh thoảng còn bật lên một hai chữ, sau đó lại im bặt.
Khi gần đến trưa, Khả Hân nhìn đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài làm cơm trưa cho Tư Kiến, khi nàng mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy nó đang ăn điểm tâm do nàng làm. Lúc này nó nhét đồ ăn từ từ vào miệng, bây giờ nó mới ăn điểm tâm, người tuổi trẻ đang phát triển thân thể, xem ra nó đã rất đói bụng.
“Mẹ…” Tư Kiến nhìn thấy Khả Hân đi ra, trong miệng nhét đầy đồ ăn, kêu ô ô, rồi vội vàng chạy tới. Chỉ là khi nó muốn nhào vào trong lòng mẹ nuôi, đã bị nàng tránh né.
Khả Hân không nói một lời lo làm cơm trưa, sau đó đặt lên bàn cho Tư Kiến, rồi vào nhà tắm. Sau khi đi vệ sinh xong, lại trở lại phòng ngủ, từ đầu đến cuối không nói một câu với nó. Tuy rằng nàng đối mặt với nó rất lạnh lùng, nhưng sau khi trở lại phòng ngủ, nàng lại cảm thấy đau lòng, dù sao tình cảm mấy tháng nay với nó khiến cho nàng rất khó quên, nàng thực sự coi nó như con đẻ của mình. Thấy nó vừa mới đói khát nuốt chửng điểm tâm, nghe nó khóc lóc kể lể ngoài cửa, cuối cùng nàng phải bịt tai lại không muốn nghe những lời nói làm cho nội tâm nàng càng lúc càng yếu đi truyền vào tai.
Hôm đó là thứ bảy, Khả Hân làm cơm tối cho Tư Kiến như thường lệ, chỉ là nàng không ăn cơm trưa và cơm chiều, nhốt mình trong phòng ngủ, ban ngày thời gian cứ như vậy trôi qua. Đến hơn 10 giờ tối, nàng từ trên giường ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động, cả ngày nay nàng cũng không có ngủ, có thể nói đã 24 tiếng nàng không ngủ được, vẫn luôn mở to hai mắt suy nghĩ, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của nó, trên mặt nàng vẫn trằn trọc và do dự. Nhìn trạng thái hiện tại của Khả Hân, hình như hành vi của Tư Kiến đã ảnh hưởng đến nàng, rốt cuộc nàng có bị dao động không? Nàng nhấc điện thoại lên chuẩn bị gọi cho tôi để thú nhận?
“Ông xã, nếu điện thoại di động của anh tắt máy, vậy chờ khi anh trở về, em sẽ thú nhận tất cả với anh, nếu cuộc gọi tiếp theo có thể kết nối và chúng ta có thể liên lạc, em sẽ không nói với anh, mọi thứ hãy giao cho ông trời quyết định!” Sau khi Khả Hân thì thầm những lời này trong khi cầm điện thoại, nàng chuẩn bị bấm số điện thoại di động. Nhìn bộ dáng này, trải qua một phen khổ nhục kế khóc lóc kể lể, đã làm cho nàng sinh ra dao động. Vừa rồi nàng đang suy nghĩ có nên nói thẳng với tôi hay không.
Nếu tôi là Khả Hân, cũng sẽ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu như không thú nhận, mọi thứ đều có thể coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ là một thằng ngốc, không biết gì cả và mọi việc ở nhà vẫn như bình thường. Nếu như nàng thú nhận với tôi, như vậy có khả năng sẽ bị tôi ghét bỏ, thậm chí còn thù hận trong lòng, hơn nữa còn có thể làm ra chuyện điên rồ phi lý, có khả năng, khả năng rất cao là gia đình này sẽ tan vỡ.
Tất cả những điều này đều là biểu hiện của sự nghiện tình dục chôn dấu thật sâu trong lòng của Khả Hân, bây giờ bị chinh phục và trầm luân bởi khả năng tình dục của Tư Kiến. Chỉ là sau khi thanh tỉnh lại, mọi thứ đều khác, không có sự khống chế thăng hoa của dục vọng, nàng cũng không phải là thứ mà nó có thể chinh phục và khống chế.
Sau khoảng nửa giờ, Khả Hân ngừng khóc, lau nước mắt rồi nhấc điện thoại lên, nhìn điện thoại một lúc lâu, cuối cùng một tia quyết tâm lóe lên trong đôi mắt đẫm lệ của nàng. Nàng bấm số điện thoại, lúc này chắc hẳn là nàng đang gọi cho tôi, hơn nữa tôi cũng nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại nàng gọi, là tên tôi.
“Xin lỗi, số bạn gọi đã tắt hoặc nằm ngoài vùng phục vụ, SORRY…” Âm thanh tắt máy quen thuộc vang lên qua micro điện thoại của Khả Hân. Điện thoại trên tay nàng trượt xuống nệm, cuối cùng nàng cũng rơi xuống giường bất lực và lại khóc lên.
Tư Kiến đang ở ngoài cửa dĩ nhiên nghe tiếng Khả Hân bấm bàn phím điện thoại, khi nghe âm thanh tắt máy từ micro điện thoại, nó thở phào, đồng thời cũng khẩn trương lên. Tất nhiên nó đoán được mẹ nuôi đang gọi cho ai vào lúc này, mặc dù nó tương đối phản cảm với tôi, nhưng dù sao tôi cũng là một người trưởng thành, rất dễ đối phó với một đứa nhỏ như nó, vì vậy mặc dù nó thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng thêm sợ hãi, bởi vì nó biết có thể nàng sẽ cho tôi biết hết mọi chuyện, đến lúc đó nó sẽ gặp rắc rối thê thảm.
Tư Kiến, vốn chuẩn bị quay trở lại phòng, đột nhiên mất can đảm rời đi sau khi nghe cuộc gọi vừa rồi của Khả Hân, nó nóng lòng muốn biết nhất cử nhất động của nàng. Cuối cùng nó chỉ có thể bất lực đứng ở cửa phòng của nàng trông mong, không đủ can đảm để mở cửa ngây từ đầu.
Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng Tư Kiến mỏi mệt nên ngồi bệt xuống sàn nhà trước cửa phòng Khả Hân, nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo lúc nào không biết, chìm vào giấc ngủ say. Đêm nay nó đã kiệt sức, lần đầu tiên làm tình lại xuất tinh hai lần liên tiếp đã tiêu hao nghiêm trọng tinh lực của nó, hơn nữa còn là một đứa nhỏ tâm không lo nhiều so với người lớn, cho nên lúc này nó còn có thể ngủ say, mà nàng ở trong phòng hoàn toàn không biết gì ở bên ngoài cửa phòng, nàng nằm trên giường thỉnh thoảng gọi cho tôi mãi cho đến sáng rồi ngủ thiếp đi.
Ngồi trên giường khách sạn, cuối cùng tôi cũng xem xong video đêm nay, đoạn video đêm này đối với tôi quá dài, bởi vì cái video này, tôi cảm thấy quỹ đạo cuộc đời mình dường như đã thay đổi hoàn toàn và cuộc sống của tôi cũng đã hoàn toàn thay đổi, gia đình tôi, vợ tôi, dường như tôi đã mất hết động lực, nỗi buồn không diễn tả được tâm trạng tôi lúc này. Tôi gác lại mọi suy nghĩ, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, video còn lâu mới kết thúc và tôi sẽ đưa ra quyết định sau khi xem hết thảy, dù sao coi tới bây giờ, tôi vẫn còn lý do để tha thứ cho Khả Hân.
Khi trời đã sáng, bình thường là Khả Hân đã rời giường chuẩn bị điểm tâm, sau đó gọi Tư Kiến dậy, hai người chuẩn bị đến trường. Chỉ là nàng vẫn nằm trên giường mở mắt, một đêm không ngủ, thỉnh thoảng nàng khóc và nhắm mắt lại, phần lớn thời gian là mở mắt. Có lẽ đêm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đang đưa ra quyết định cho mình, chẳng hạn như làm thế nào để đối xử với Tư Kiến? Làm thế nào để thu thập tàn dư? Có nên thú thật với tôi hay không v. V?
Đã quá giờ đi học của hai người, Khả Hân vẫn không có ý rời giường, mà lúc này Tư Kiến còn đang ngủ trên sàn nhà bên ngoài ngưỡng cửa phòng. Có thể thấy rằng hôm nay nàng không có tâm trạng đến trường và nó cũng sẽ không đến trường. Nàng không xin nghỉ, có phải vì nàng chuẩn bị phá bình và không muốn sống nữa? Không đúng, tôi vội vàng mở lịch ra, tìm ngày phát video, hóa ra là cuối tuần, hai người ở nhà không có lớp học.
Có vẻ như Khả Hân không muốn rời giường để chuẩn bị làm điểm tâm, thậm chí không muốn rời khỏi phòng ngủ hôm nay, đúng không? Có lẽ hôm nay nàng sẽ dành thời gian để suy nghĩ. Tuy nhiên, không ăn cũng không sao, nhưng người ta có ba việc cấp bách không thể không làm, đi vệ sinh là một trong ba việc.
Qua một lúc sau, thời gian đã 7: 30 sáng, Khả Hân không nhịn được nữa xuống giường đi vệ sinh, nàng bước rất nhẹ, từ từ đi tới cửa. Lúc này, nàng không còn vẻ rực rỡ và xinh đẹp, nàng giống như một người phụ nữ điên loạn, không trang điểm, đầu tóc rối bời và nước mắt giàn giụa, chưa bao giờ tôi trông nàng ủ rũ như vậy.
“Cạch…” cửa phòng mở ra, Khả Hân cúi đầu vừa vặn nhìn thấy Tư Kiến nằm ở ngưỡng cửa đang ngủ say. Giấc ngủ của nó tương đối lớn, mỗi buổi sáng sau khi nàng ăn sáng xong, phải gọi nó ít nhất hai lần, thằng nhóc này mới miễn cưỡng rời giường đi rửa mặt. Hôm nay không có ai gọi nó, cho nên nó còn ngủ ngon lành ở cửa phòng nàng, cũng không sợ lạnh.
Lúc này khóe miệng Tư Kiến chảy nước miếng, trên sàn nhà dưới mặt còn lưu lại nước miếng nó chảy ra, nhìn bộ dáng nó lúc này, thật đúng là một đứa nhỏ ngây thơ, không ai có thể nghĩ tới đứa nhỏ này đã động dục, giống như một con dã thú, đã hãm hiếp mẹ nuôi của mình.
Nếu là trước kia, Khả Hân sẽ hiền lành cúi đầu, đưa tay vỗ vỗ mặt Tư Kiến mấy cái nói “tiểu trùng lười, mau rời giường!”, Nhưng bây giờ thì khác, nàng nhìn đứa nhỏ nằm dưới đất, đứa nhỏ mà bây giờ mình không muốn nhìn thấy nhất này. Nàng cắn môi dưới, trong mắt hiện lên hận ý, nhưng trong mắt yêu thương cũng còn sót lại, loại ánh mắt vừa yêu vừa hận kia thoáng qua trong mắt nàng…
Khả Hân hít sâu một hơi, sau đó bước qua cơ thể Tư Kiến, cuối cùng đi vào nhà tắm, lúc đóng cửa nhà tắm, nàng cố ý dùng sức đóng mạnh “Phanh…” phảng phất như khung cửa sắp bị vỡ. Mục đích nàng làm như vậy, để tiếng cửa nhà tắm vang lên rất lớn, đánh thức nó. Nó mở mắt ra liền thấy cửa phòng mẹ nuôi đã mở ra, nó hoảng hốt vội vàng đứng dậy, lắc lắc đầu, không biết mình đã ngủ từ khi nào.
Khả Hân bước vào nhà tắm, sau đó thả lỏng tay nhìn vào bản thân tiều tụy hốc hác của mình trong gương. Nàng bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, mặc dù mọi thứ dường như vẫn diễn ra bình thường nhưng cảm xúc phờ phạc và buồn bã của nàng không thể diễn tả thành lời.
Sau khi Tư Kiến tỉnh dậy, vốn định chạy về phòng ngủ của mình, nhưng vừa trở lại cửa, lại không nhịn được quay đầu lại, sau đó từ từ quỳ gối ở cửa nhà tắm.
Sau khi Khả Hân tắm rửa xong, liền mở cửa nhà tắm bước ra, vừa mở cửa đã thấy Tư Kiến quỳ gối ở cửa. Chỉ là nét mặt Khả Hân không có một chút dao động nào, nàng chỉ khẽ liếc nó một cái, sau đó vòng qua nó đi tới nhà bếp.
Nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của mẹ nuôi, trên mặt nó không khỏi cảm thấy hoảng sợ và căng thẳng lên, thái độ vừa rồi của nàng đối với nó hoàn toàn là thái độ đối với người xa lạ, không có gì đáng buồn hơn là mẹ nuôi coi như không có nó.
“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi… Con xin mẹ hãy tha thứ cho con, được không?” Biểu tình lạnh lùng của Khả Hân làm cho Tư Kiến cảm giác được rất thương tâm, nó quỳ trên sàn nhà không ngừng dập đầu trước mẹ nuôi, dập đầu cầu xin sự tha thứ.
Lúc này, tôi không tin nó thật sự nhận lỗi của mình, bây giờ tôi hoàn toàn mù mờ về mạch đập của đứa nhỏ này, không biết bây giờ nó đang bộc lộ tình cảm chân thật hay giả dối, tôi hoàn toàn không thể phán đoán được.
Khả Hân không nói gì, chỉ chuẩn bị điểm tâm với cảm xúc yếu ớt. Bữa sáng thường là thức ăn nhanh, vì vậy nàng đã làm xong trong một thời gian ngắn. Nàng đặt điểm tâm lên bàn, chỉ có một món duy nhất, nhưng khẳng định là không phải cho mình. Nàng là một người hiền lành, ngay cả lúc này nàng ghét nó, nàng vẫn không để cho nó đói, dù sao, nàng vẫn luôn coi nó như con trai của mình.
“Mẹ, nói chuyện với con đi. Con biết con sai rồi, mẹ tha thứ cho con được không?” Thấy Khả Hân phớt lờ mình, nó lại lại dùng khổ nhục kế.
“Ngươi không cần cầu xin ta tha thứ, bởi vì ta cũng không thể tha thứ cho mình được. Hiện tại điều ngươi nên lo là ổng có tha thứ cho ngươi không và liệu ổng có tha thứ cho ta hay không?” Khả Hân rốt cục lên tiếng, chỉ là thanh âm đã khàn, đưa lưng lại với Tư Kiến nói.
“Mẹ, mẹ muốn nói cho bố biết hả?” Giọng Tư Kiến run lên, lúc này tôi mới nhớ tới nó xưng hô tôi là cha? Để làm gì bây giờ?
“Chuyện này ta giấu không được ổng, ta đã phản bội ổng, ngươi còn nhỏ, không hiểu được sự trong sạch của phụ nữ có ý nghĩa như thế nào, càng không biết giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là cái gì. Khi ổng trở lại, số phận của ngươi và ta như thế nào, ta cũng không biết, vì vậy đừng cầu xin ta, đến lúc đó hãy cầu xin ổng đi!” Ban đầu, hai người gọi nhau là “mẹ con…” tại thời điểm này Khả Hân lại dùng “ngươi, ta” để xưng hô, dường như đang xa cách quan hệ với Tư Kiến và không muốn nhận nó là con trai của mình nữa.
“Bang…” Khả Hân nói xong câu đó quay trở lại phòng, chỉ để lại điểm tâm cho Tư Kiến. Sau khi nghe những lời nói thực tế này, nó hoàn toàn chết lặng. Lúc này nó không còn sự khống chế dục vọng của mình, đã hoàn toàn trở thành một đứa nhỏ nhút nhát như mọi đứa bé khác, bị dọa mà run rẩy người. Đương nhiên nó biết sau khi tôi về nhà tức giận sẽ có hậu quả gì, rất có thể nó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
“Mẹ, xin mẹ đừng nói với bố. Nếu mẹ nói cho ông ấy biết, con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Con không muốn lại trở thành một người vô gia cư. Con đã biết sai rồi. Con thực sự biết mình sai rồi…” Tư Kiến vừa khóc vừa gõ cửa phòng Khả Hân nói, chỉ tiếc là lần này sau khi trở về phòng, nàng đã khóa trái cửa phòng từ bên trong. Nó liền quỳ gối ngoài cửa, nói ra những lời đáng thương kia, có một phần có thể là lời nói thật lòng của nó, còn một bộ phần khác là khổ nhục kế của nó đi.
Dù sao Khả Hân cũng là một nữ nhân thiện lương, tuy rằng ở trong phòng ngủ nàng không nói gì, nhưng nghe tiếng khóc của Tư Kiến và những lời nói đáng thương kia, không khỏi lệ rơi đầy mặt, có lẽ nàng đang vì mình khóc, cũng đang vì nó mà khóc, cũng đang vì chồng mà khóc. Không biết nó đã nói bao lâu, cuối cùng mệt mỏi ngồi ở trước cửa, thỉnh thoảng còn bật lên một hai chữ, sau đó lại im bặt.
Khi gần đến trưa, Khả Hân nhìn đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài làm cơm trưa cho Tư Kiến, khi nàng mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy nó đang ăn điểm tâm do nàng làm. Lúc này nó nhét đồ ăn từ từ vào miệng, bây giờ nó mới ăn điểm tâm, người tuổi trẻ đang phát triển thân thể, xem ra nó đã rất đói bụng.
“Mẹ…” Tư Kiến nhìn thấy Khả Hân đi ra, trong miệng nhét đầy đồ ăn, kêu ô ô, rồi vội vàng chạy tới. Chỉ là khi nó muốn nhào vào trong lòng mẹ nuôi, đã bị nàng tránh né.
Khả Hân không nói một lời lo làm cơm trưa, sau đó đặt lên bàn cho Tư Kiến, rồi vào nhà tắm. Sau khi đi vệ sinh xong, lại trở lại phòng ngủ, từ đầu đến cuối không nói một câu với nó. Tuy rằng nàng đối mặt với nó rất lạnh lùng, nhưng sau khi trở lại phòng ngủ, nàng lại cảm thấy đau lòng, dù sao tình cảm mấy tháng nay với nó khiến cho nàng rất khó quên, nàng thực sự coi nó như con đẻ của mình. Thấy nó vừa mới đói khát nuốt chửng điểm tâm, nghe nó khóc lóc kể lể ngoài cửa, cuối cùng nàng phải bịt tai lại không muốn nghe những lời nói làm cho nội tâm nàng càng lúc càng yếu đi truyền vào tai.
Hôm đó là thứ bảy, Khả Hân làm cơm tối cho Tư Kiến như thường lệ, chỉ là nàng không ăn cơm trưa và cơm chiều, nhốt mình trong phòng ngủ, ban ngày thời gian cứ như vậy trôi qua. Đến hơn 10 giờ tối, nàng từ trên giường ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động, cả ngày nay nàng cũng không có ngủ, có thể nói đã 24 tiếng nàng không ngủ được, vẫn luôn mở to hai mắt suy nghĩ, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của nó, trên mặt nàng vẫn trằn trọc và do dự. Nhìn trạng thái hiện tại của Khả Hân, hình như hành vi của Tư Kiến đã ảnh hưởng đến nàng, rốt cuộc nàng có bị dao động không? Nàng nhấc điện thoại lên chuẩn bị gọi cho tôi để thú nhận?
“Ông xã, nếu điện thoại di động của anh tắt máy, vậy chờ khi anh trở về, em sẽ thú nhận tất cả với anh, nếu cuộc gọi tiếp theo có thể kết nối và chúng ta có thể liên lạc, em sẽ không nói với anh, mọi thứ hãy giao cho ông trời quyết định!” Sau khi Khả Hân thì thầm những lời này trong khi cầm điện thoại, nàng chuẩn bị bấm số điện thoại di động. Nhìn bộ dáng này, trải qua một phen khổ nhục kế khóc lóc kể lể, đã làm cho nàng sinh ra dao động. Vừa rồi nàng đang suy nghĩ có nên nói thẳng với tôi hay không.
Nếu tôi là Khả Hân, cũng sẽ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu như không thú nhận, mọi thứ đều có thể coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ là một thằng ngốc, không biết gì cả và mọi việc ở nhà vẫn như bình thường. Nếu như nàng thú nhận với tôi, như vậy có khả năng sẽ bị tôi ghét bỏ, thậm chí còn thù hận trong lòng, hơn nữa còn có thể làm ra chuyện điên rồ phi lý, có khả năng, khả năng rất cao là gia đình này sẽ tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.