Chương 58:
Chilll
22/02/2024
Khả Hân suy nghĩ thật lâu, tựa hồ như quyết định phó mặc mọi thứ cho ông trời. Tuy rằng nàng biết lần này tôi đi công tác, xác suất khởi động điện thoại di động rất nhỏ, nhưng nàng đã tăng cơ hội thú nhận và giảm cơ hội che giấu nó, cho nên cũng có thể từ một khía cạnh suy ra, trong lòng nàng muốn cho tôi biết hết thảy mọi chuyện, không muốn giấu tôi, cho dù có hậu quả gì. Dù sao trong lòng nàng, nàng không muốn làm cho tôi biến thành một thằng ngốc, một kẻ hồ đồ, khả năng tôi khởi động điện thoại rất nhỏ, khả năng tắt rất là cao, như vậy tương ứng chính là tỷ lệ giấu diếm rất nhỏ, tỷ lệ thổ lộ rất lớn.
“Anh hiểu, anh không thể buông bỏ tình yêu của em, anh đã quá quen thuộc với sự quan tâm của em, không thể tách rời, anh nghĩ em là niềm an ủi hay nỗi buồn.” Trước khi Khả Hân bấm máy, điện thoại di động của nàng reo lên. Nhạc chuông của nàng là “Suddenly” của Karen Mok. Đó là bài hát tôi đã hát khi cầu hôn nàng, nàng vẫn luôn sử dụng bài hát này làm nhạc chuông cho điện thoại di động của mình.
Khả Hân sững sờ, tại thời điểm giới hạn này, điện thoại di động lại gọi tới, hơn nữa lúc nàng nhìn số điện thoại, nàng không thể tin được, bởi vì màn hình hiển thị người gọi là chồng nàng gọi tới, nàng cầm điện thoại di động, sau đó đưa lên trước mắt nhiều lần để xác nhận. Phải biết rằng, trong nửa tháng qua, mỗi đêm nàng đều gọi điện cho tôi, lại đều nhận được tin tắt máy hoặc không ở khu phục vụ, mà sau khi nàng đưa ra quyết định để ông trời quyết định, thế mà lại xảy ra một màn này.
“Chào… vợ…” Ngay khi Khả Hân đang cầm điện thoại để kiểm tra màn hình để xác nhận, trong lúc vô tình ấn nút trả lời, trong điện thoại giọng nói của tôi vang lên. Nàng vội vàng dán tai lên điện thoại để nói chuyện với tôi.
Tôi nhớ rõ lúc ấy lời nói của Khả Hân rất âm trầm, hơn nữa không nói được mấy câu đã khóc, lúc đó tôi còn tưởng nàng quá nhớ tôi và quá lo lắng cho tôi, dù sao lần này tôi đi công tác rất nguy hiểm. Vào thời điểm đó, mặc dù tôi đã nghĩ đến một số khả năng, thế nhưng sớm đã bị tôi ném lên chín tầng mây bởi vì niềm tin của tôi vào nàng rất vững chắc.
Ở trong điện thoại nàng tràn ngập nỗi nhớ nhung và lo lắng cho tôi, nhưng không đề cập đến chuyện của nàng và Tư Kiến, khi tôi chủ động hỏi nó qua điện thoại, nàng cũng chỉ nói vài lời bình thường. Lúc đó là lúc tôi nhân cơ hội từ lò đen chạy ra để giấu tài liệu quay lén, chỉ mất nửa tiếng để mở két sắt, lúc ấy tôi bật điện thoại di động, chủ động gọi cho nàng, không muốn xem video nên tôi không biết. Thì ra phía sau cuộc này lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.
Tôi nhớ lại tất cả mọi thứ trong cuộc gọi, nhưng sau một thời gian dài, tôi gần như đã quên tất cả. Hơn nữa lúc ấy tôi cho rằng không có gì bất thường, có lẽ lúc ấy vì nhớ nhung Khả Hân lấp đầy, cũng có lẽ bị âm thanh nàng khóc lây nhiễm mà không phát hiện ra tất cả những điều này.
Khi Khả Hân gọi điện thoại, trong lòng tôi tràn ngập cảm động, ở trong lò đen cả ngày không thấy ánh mặt trời, phảng phất như bị cô lập với thế gian. Khoảng thời gian đó mình giống như Robinson, quá mức cô tịch, hận không thể giống như Robinson, lấy một quả bóng chuyền coi như một người bạn để nói chuyện hàng ngày với nàng. Cho nên ngày đó tôi không phát hiện bất kỳ manh mối nào vì nhiều lý do, nhưng hiện tại khi nhìn lại, trong điện thoại tựa hồ như nàng quá khổ sở có chút không bình thường.
Sau khi cúp điện thoại, Khả Hân đặt điện thoại xuống và lại bắt đầu khóc, chỉ là giống như vừa khóc lại vừa cười, lúc này nàng vừa khóc vừa cười, chỉ là cười đến rơi lệ, cười rất thống khổ. Nàng quyết định để ông trời quyết định mọi chuyện, chỉ cần điện thoại kết nối nàng sẽ giấu tất cả, lúc này cuộc gọi của tôi trùng hợp như vậy, gọi vào thời điểm khó tinh này. Chẳng phải ông trời muốn nàng giấu tôi hết thảy chuyện này sao? Thật là một sự trùng hợp lớn, chẳng lẽ thật sự là ông trời đã an bài sao?
Khả Hân có vẻ rất không cam lòng, tuy rằng trong lòng nàng cũng không muốn cho tôi biết tất cả những chuyện này, nhưng ông trời thực sự đã làm lựa chọn cho nàng, để cho nàng giấu tất cả những điều này với tôi. Nhưng khi nghĩ đến chồng mình ở bên ngoài liều mạng để kiếm sống cho gia đình, mà mình lại làm ra chuyện có lỗi với chồng, hơn nữa sau khi trở về, vẫn phải giấu chồng, để ảnh làm một tên ngu bị cắm sừng mà không biết gì, nàng có vẻ rất thống khổ, cho nên mới có loại cảm xúc phức tạp đến cực điểm như vừa cười vừa khóc…
Sau khi xem đoạn video này, hai tay tôi nắm chặt ga giường, bây giờ tôi thực sự hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại đó, tại sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ ông trời đang đùa tôi sao? Để Khả Hân giấu tôi, nếu như tôi không cài đặt những video giám sát này, tôi thật sự sẽ trở thành một thằng ngốc, đội mũ xanh vương bát? Nhưng ma cao một thước đạo cao một trượng. Nghĩ đến đây, tôi phải có cảm giác rất may mắn hay không?
Sau khi Khả Hân đặt điện thoại xuống, nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chỉ là nàng nằm trên giường không ngừng khóc, dường như tất cả những gì phát sinh tối nay đều nằm ngoài dự liệu của nàng, cũng giống như tôi nàng không thể chấp nhận được loại trùng hợp này. Nàng cũng chơi “cuộc chơi” ngây thơ này khi vô cùng bất lực trong việc quyết định con đường tiếp theo của mình.
“Khả Hân, nếu chỉ có lần này, anh sẽ tha thứ cho em, anh tha thứ cho em đã thất thân, bởi vì em bị cưỡng hiếp và anh có thể tha thứ cho việc em che giấu, bởi vì đó là quyết định của ông trời. Nhưng nếu có những lần khác… nếu em chìm đắm và chủ động thì… chúng ta nên kết thúc!” Tay tôi run run cầm chuột, mũi tên ở màn hình máy tính không ngừng theo tay tôi mà run theo…
Ngày quay của video chỉ là hơn nửa tháng sau khi tôi rời đi, gần một tháng rưỡi trước khi tôi về nhà, vì vậy tôi đoán mọi thứ có thể không đơn giản như vậy. Tuy rằng lúc này tôi không có cảm giác đói, nhưng tôi vẫn muốn gọi một phần mang đi, tôi không muốn bị suy sụp trước khi tìm ra chân tướng sự việc. Sau khi ăn tối xong, tôi thở mạnh vài hơi tiếp tục xem video, tôi cố gắng xem tất cả mọi thứ rõ ràng trước ngày kỷ niệm đám cưới của chúng tôi.
Đêm đó hiếm khi Khả Hân ngủ thiếp đi, chỉ ngủ không ngon lắm, luôn giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ, dường như lúc ngủ, trong đầu cũng thấy lại cái đêm mình bị cưỡng hiếp.
Sáng hôm sau khi thức dậy, như thường lệ nàng dậy làm điểm tâm cho Tư Kiến, nhưng bản thân nàng lại không ăn, đã hơn 36 tiếng nàng không có ăn gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể nàng sẽ suy sụp.
Sau khi Tư Kiến nghe tiếng Khả Hân rời giường, nó cũng rời giường, chỉ là nó ngồi trong phòng khách nhìn mẹ nuôi làm điểm tâm. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tia hối hận trong mắt nó, có lẽ nó không ngờ tình huống hiện tại khác nhau với tiểu thuyết, AV, nó không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
“Mẹ, chúng ta nói chuyện vui vẻ được không?” Sau khi Khả Hân hoàn thành điểm tâm, chuẩn bị trở về phòng, rốt cục Tư Kiến nhịn không được mở miệng nói.
“Không có gì để nói, ăn cơm đi…” Khả Hân không quay đầu lại, nhưng có lẽ vì đã hai ngày nàng không ăn gì lót bụng, khi nói chuyện thanh âm đã rất yếu.
“Nhưng mà đã hai ngày mẹ không có ăn cái gì cả!” Trong mắt Tư Kiến tràn đầy sợ hãi và lo lắng, mẹ nuôi tuyệt thực khiến cho nó không biết phải làm sao. Dù sao nó còn nhỏ, căn bản không biết cách xử lý đối với suy nghĩ của người lớn như thế nào.
“Ta không đói!” Khả Hân nói xong liền đóng cửa phòng lại, ngay sau đó khóa trái cửa phòng. Hai ngày nay nàng vẫn khóa trái cửa phòng, như thể sợ Tư Kiến sẽ lẻn vào xâm phạm nàng một lần nữa! Chỉ là hiện tại cách làm của nàng có chút “vong dương bổ lao”.
Tư Kiến thấy cửa phòng Khả Hân đóng lại, hơn nữa còn nghe tiếng cửa khóa trái, nó bắt đầu rụt rịt trên ghế sofa, không biết phải làm sao bây giờ. Nhìn thấy bộ dáng con nít hiện tại của nó hoàn toàn trái ngược với tối hôm đó, tựa hồ như nó bây giờ và nó đêm đó hoàn toàn là hai người khác nhau. Cuối cùng nó ngây ngốc ngồi ở trên ghế sofa, không ăn điểm tâm mà mẹ nuôi nấu cho nó.
Đến giữa trưa, Khả Hân làm cơm trưa phát hiện Tư Kiến không có ăn điểm tâm bữa sáng. Đến tối, nàng chuẩn bị nấu cơm tối cho nó, cũng phát hiện bữa sáng và bữa trưa nó đều không có ăn. Phải biết rằng, bây giờ nó đang phát triển thân thể, nàng đều nhìn nó ăn cơm mỗi ngày, sợ nó ăn ít sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thân thể, đây cũng là nguyên nhân vì sao cho dù thương tâm khổ sở nàng cũng không quên làm cơm cho nó.
“Tại sao không ăn cơm?” Khả Hân thấy bữa sáng và bữa trưa Tư Kiến đều không ăn cơm, rốt cục chủ động mở miệng hỏi nó. Nó cũng giống như nàng, cả ngày đều mơ màng ngẩn người, chẳng qua nàng ở trong phòng ngủ, nó ở trên ghế sofa trong phòng khách.
“Mẹ không ăn, con cũng không ăn!” Tư Kiến nhìn Khả Hân cố chấp nói.
Nghe những lời này của Tư Kiến, Khả Hân sững sờ, lúc này nàng rất hốc hác, có vẻ hữu khí vô lực. Nếu là người khác, phỏng chừng đã sớm không dậy nổi, suốt hai ngày, ngoại trừ uống nước, một hạt gạo nàng cũng không ăn, nhưng nàng không biết nên nói gì, chỉ có vẻ rất bất lực. Nàng xoay người trở lại nhà bếp bắt đầu nấu cơm, cơm chiều rất thanh đạm, không có gì đặc biệt, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của hai người, ngày mai hai người sẽ trở lại trường bình thường.
“Ăn cơm đi…” Một lúc sau Khả Hân đã làm xong đồ ăn, đặt lên bàn. Nàng cũng ngồi vào bàn ngay lập tức, múc cơm cho mình và Tư Kiến, sau đó bắt đầu ăn từ từ. Nó nhìn thấy rốt cục mẹ nuôi cũng chịu ăn, vội vàng chạy đến bàn, cầm lấy thức ăn lên và nuốt chửng, nhìn ra, nó thật sự đói. Khả Hân nhìn nó một cái trong lòng rất phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tư Kiến ăn ngấu nghiến, trong khi Khả Hân chỉ ăn tượng trưng một chút thôi. Có thể nhìn ra do tâm trạng của nàng cho nên thật sự không có bao nhiêu khẩu vị. Ăn cơm tối xong, nàng bắt đầu thu dọn bát đũa. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, nàng trở về phòng ngủ của mình, đồng thời cũng không quên khóa trái cửa phòng.
Tư Kiến vốn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn mẹ nuôi dọn dẹp nhà, nó muốn nói chuyện lại không biết nên nói gì. Sau khi Khả Hân trở lại phòng ngủ khóa cửa lại, nó không nói lời nào, cuối cùng trở về phòng với trái tim nặng trĩu chuẩn bị đi ngủ. Đêm đó hai người vẫn trằn trọc mất ngủ.
Đêm đó không chuyện gì để nói. Đến sáng hôm sau, Khả Hân dậy sớm hơn bình thường rất nhiều. Sau khi nàng làm điểm tâm, nàng dành rất nhiều thời gian để tắm rửa và trang điểm, hai ngày này bị tra tấn khiến cho nàng vô cùng phờ phạc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hôm nay nàng phải đi làm, cho nên không thể để cho người ta phát hiện trạng thái tinh thần của nàng, đành phải tốn rất nhiều thời gian để trang điểm.
Sau khi trang điểm xong, nàng đứng trước gương, không ngừng điều chỉnh biểu tình của mình để cố gắng giữ vẻ mặt như trước kia, chỉ là sau khi cố gắng vài lần, nụ cười của nàng vẫn có vẻ rất miễn cưỡng.
Khi gần tới giờ đi học, Khả Hân gõ cửa phòng Tư Kiến, không giống như trước kia trực tiếp mở cửa để đánh thức nó dậy. Tư Kiến đi ra với đôi mắt ngái ngủ, tối hôm qua nó ngủ cũng rất muộn. Hai người im lặng ăn sáng rồi cùng nhau đến trường học.
Tôi bỏ qua thời gian hai người vắng nhà ban ngày, điều chỉnh giám sát video cho đến tối sau khi hai người tan trường.
Sau khi về nhà, Khả Hân nấu cơm tối, sau đó lẳng lặng ăn, nàng vẫn ăn rất ít. Sau khi ăn cơm xong, nàng thu dọn việc nhà, rồi trở lại phòng ngủ khóa trái cửa phòng, không dạy Tư Kiến làm bài như trước.
Tư Kiến ăn cơm xong trở về phòng, lòng nặng trĩu làm bài, rồi nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Chỉ là tâm tình của nó cũng không tốt, có vẻ rất sợ hãi và bất lực, sau đó nó mới thể hiện tính cách của một đứa nhỏ.
Khả Hân đã nằm trên giường mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng đứng dậy gọi điện thoại. Sau khi lời nhắc bằng giọng máy nói trong điện thoại vang lên, nàng tuyệt vọng đặt điện thoại xuống, nàng muốn gọi cho tôi, chỉ là qua đêm đó, điện thoại di động của tôi vẫn như trước kia, ở trạng thái tắt. Nếu mấy ngày sau đó điện thoại của tôi bật lại, có thể nàng vẫn sẽ nói thẳng với tôi, tôi nghĩ hai ngày nay nàng cũng đang suy nghĩ về chuyện đó, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại lộ ra cảm xúc hối hận, xem ra nàng đã hối hận vì đã không thú thật với tôi đêm đó.
“Anh hiểu, anh không thể buông bỏ tình yêu của em, anh đã quá quen thuộc với sự quan tâm của em, không thể tách rời, anh nghĩ em là niềm an ủi hay nỗi buồn.” Trước khi Khả Hân bấm máy, điện thoại di động của nàng reo lên. Nhạc chuông của nàng là “Suddenly” của Karen Mok. Đó là bài hát tôi đã hát khi cầu hôn nàng, nàng vẫn luôn sử dụng bài hát này làm nhạc chuông cho điện thoại di động của mình.
Khả Hân sững sờ, tại thời điểm giới hạn này, điện thoại di động lại gọi tới, hơn nữa lúc nàng nhìn số điện thoại, nàng không thể tin được, bởi vì màn hình hiển thị người gọi là chồng nàng gọi tới, nàng cầm điện thoại di động, sau đó đưa lên trước mắt nhiều lần để xác nhận. Phải biết rằng, trong nửa tháng qua, mỗi đêm nàng đều gọi điện cho tôi, lại đều nhận được tin tắt máy hoặc không ở khu phục vụ, mà sau khi nàng đưa ra quyết định để ông trời quyết định, thế mà lại xảy ra một màn này.
“Chào… vợ…” Ngay khi Khả Hân đang cầm điện thoại để kiểm tra màn hình để xác nhận, trong lúc vô tình ấn nút trả lời, trong điện thoại giọng nói của tôi vang lên. Nàng vội vàng dán tai lên điện thoại để nói chuyện với tôi.
Tôi nhớ rõ lúc ấy lời nói của Khả Hân rất âm trầm, hơn nữa không nói được mấy câu đã khóc, lúc đó tôi còn tưởng nàng quá nhớ tôi và quá lo lắng cho tôi, dù sao lần này tôi đi công tác rất nguy hiểm. Vào thời điểm đó, mặc dù tôi đã nghĩ đến một số khả năng, thế nhưng sớm đã bị tôi ném lên chín tầng mây bởi vì niềm tin của tôi vào nàng rất vững chắc.
Ở trong điện thoại nàng tràn ngập nỗi nhớ nhung và lo lắng cho tôi, nhưng không đề cập đến chuyện của nàng và Tư Kiến, khi tôi chủ động hỏi nó qua điện thoại, nàng cũng chỉ nói vài lời bình thường. Lúc đó là lúc tôi nhân cơ hội từ lò đen chạy ra để giấu tài liệu quay lén, chỉ mất nửa tiếng để mở két sắt, lúc ấy tôi bật điện thoại di động, chủ động gọi cho nàng, không muốn xem video nên tôi không biết. Thì ra phía sau cuộc này lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.
Tôi nhớ lại tất cả mọi thứ trong cuộc gọi, nhưng sau một thời gian dài, tôi gần như đã quên tất cả. Hơn nữa lúc ấy tôi cho rằng không có gì bất thường, có lẽ lúc ấy vì nhớ nhung Khả Hân lấp đầy, cũng có lẽ bị âm thanh nàng khóc lây nhiễm mà không phát hiện ra tất cả những điều này.
Khi Khả Hân gọi điện thoại, trong lòng tôi tràn ngập cảm động, ở trong lò đen cả ngày không thấy ánh mặt trời, phảng phất như bị cô lập với thế gian. Khoảng thời gian đó mình giống như Robinson, quá mức cô tịch, hận không thể giống như Robinson, lấy một quả bóng chuyền coi như một người bạn để nói chuyện hàng ngày với nàng. Cho nên ngày đó tôi không phát hiện bất kỳ manh mối nào vì nhiều lý do, nhưng hiện tại khi nhìn lại, trong điện thoại tựa hồ như nàng quá khổ sở có chút không bình thường.
Sau khi cúp điện thoại, Khả Hân đặt điện thoại xuống và lại bắt đầu khóc, chỉ là giống như vừa khóc lại vừa cười, lúc này nàng vừa khóc vừa cười, chỉ là cười đến rơi lệ, cười rất thống khổ. Nàng quyết định để ông trời quyết định mọi chuyện, chỉ cần điện thoại kết nối nàng sẽ giấu tất cả, lúc này cuộc gọi của tôi trùng hợp như vậy, gọi vào thời điểm khó tinh này. Chẳng phải ông trời muốn nàng giấu tôi hết thảy chuyện này sao? Thật là một sự trùng hợp lớn, chẳng lẽ thật sự là ông trời đã an bài sao?
Khả Hân có vẻ rất không cam lòng, tuy rằng trong lòng nàng cũng không muốn cho tôi biết tất cả những chuyện này, nhưng ông trời thực sự đã làm lựa chọn cho nàng, để cho nàng giấu tất cả những điều này với tôi. Nhưng khi nghĩ đến chồng mình ở bên ngoài liều mạng để kiếm sống cho gia đình, mà mình lại làm ra chuyện có lỗi với chồng, hơn nữa sau khi trở về, vẫn phải giấu chồng, để ảnh làm một tên ngu bị cắm sừng mà không biết gì, nàng có vẻ rất thống khổ, cho nên mới có loại cảm xúc phức tạp đến cực điểm như vừa cười vừa khóc…
Sau khi xem đoạn video này, hai tay tôi nắm chặt ga giường, bây giờ tôi thực sự hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại đó, tại sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ ông trời đang đùa tôi sao? Để Khả Hân giấu tôi, nếu như tôi không cài đặt những video giám sát này, tôi thật sự sẽ trở thành một thằng ngốc, đội mũ xanh vương bát? Nhưng ma cao một thước đạo cao một trượng. Nghĩ đến đây, tôi phải có cảm giác rất may mắn hay không?
Sau khi Khả Hân đặt điện thoại xuống, nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chỉ là nàng nằm trên giường không ngừng khóc, dường như tất cả những gì phát sinh tối nay đều nằm ngoài dự liệu của nàng, cũng giống như tôi nàng không thể chấp nhận được loại trùng hợp này. Nàng cũng chơi “cuộc chơi” ngây thơ này khi vô cùng bất lực trong việc quyết định con đường tiếp theo của mình.
“Khả Hân, nếu chỉ có lần này, anh sẽ tha thứ cho em, anh tha thứ cho em đã thất thân, bởi vì em bị cưỡng hiếp và anh có thể tha thứ cho việc em che giấu, bởi vì đó là quyết định của ông trời. Nhưng nếu có những lần khác… nếu em chìm đắm và chủ động thì… chúng ta nên kết thúc!” Tay tôi run run cầm chuột, mũi tên ở màn hình máy tính không ngừng theo tay tôi mà run theo…
Ngày quay của video chỉ là hơn nửa tháng sau khi tôi rời đi, gần một tháng rưỡi trước khi tôi về nhà, vì vậy tôi đoán mọi thứ có thể không đơn giản như vậy. Tuy rằng lúc này tôi không có cảm giác đói, nhưng tôi vẫn muốn gọi một phần mang đi, tôi không muốn bị suy sụp trước khi tìm ra chân tướng sự việc. Sau khi ăn tối xong, tôi thở mạnh vài hơi tiếp tục xem video, tôi cố gắng xem tất cả mọi thứ rõ ràng trước ngày kỷ niệm đám cưới của chúng tôi.
Đêm đó hiếm khi Khả Hân ngủ thiếp đi, chỉ ngủ không ngon lắm, luôn giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ, dường như lúc ngủ, trong đầu cũng thấy lại cái đêm mình bị cưỡng hiếp.
Sáng hôm sau khi thức dậy, như thường lệ nàng dậy làm điểm tâm cho Tư Kiến, nhưng bản thân nàng lại không ăn, đã hơn 36 tiếng nàng không có ăn gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể nàng sẽ suy sụp.
Sau khi Tư Kiến nghe tiếng Khả Hân rời giường, nó cũng rời giường, chỉ là nó ngồi trong phòng khách nhìn mẹ nuôi làm điểm tâm. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tia hối hận trong mắt nó, có lẽ nó không ngờ tình huống hiện tại khác nhau với tiểu thuyết, AV, nó không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
“Mẹ, chúng ta nói chuyện vui vẻ được không?” Sau khi Khả Hân hoàn thành điểm tâm, chuẩn bị trở về phòng, rốt cục Tư Kiến nhịn không được mở miệng nói.
“Không có gì để nói, ăn cơm đi…” Khả Hân không quay đầu lại, nhưng có lẽ vì đã hai ngày nàng không ăn gì lót bụng, khi nói chuyện thanh âm đã rất yếu.
“Nhưng mà đã hai ngày mẹ không có ăn cái gì cả!” Trong mắt Tư Kiến tràn đầy sợ hãi và lo lắng, mẹ nuôi tuyệt thực khiến cho nó không biết phải làm sao. Dù sao nó còn nhỏ, căn bản không biết cách xử lý đối với suy nghĩ của người lớn như thế nào.
“Ta không đói!” Khả Hân nói xong liền đóng cửa phòng lại, ngay sau đó khóa trái cửa phòng. Hai ngày nay nàng vẫn khóa trái cửa phòng, như thể sợ Tư Kiến sẽ lẻn vào xâm phạm nàng một lần nữa! Chỉ là hiện tại cách làm của nàng có chút “vong dương bổ lao”.
Tư Kiến thấy cửa phòng Khả Hân đóng lại, hơn nữa còn nghe tiếng cửa khóa trái, nó bắt đầu rụt rịt trên ghế sofa, không biết phải làm sao bây giờ. Nhìn thấy bộ dáng con nít hiện tại của nó hoàn toàn trái ngược với tối hôm đó, tựa hồ như nó bây giờ và nó đêm đó hoàn toàn là hai người khác nhau. Cuối cùng nó ngây ngốc ngồi ở trên ghế sofa, không ăn điểm tâm mà mẹ nuôi nấu cho nó.
Đến giữa trưa, Khả Hân làm cơm trưa phát hiện Tư Kiến không có ăn điểm tâm bữa sáng. Đến tối, nàng chuẩn bị nấu cơm tối cho nó, cũng phát hiện bữa sáng và bữa trưa nó đều không có ăn. Phải biết rằng, bây giờ nó đang phát triển thân thể, nàng đều nhìn nó ăn cơm mỗi ngày, sợ nó ăn ít sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thân thể, đây cũng là nguyên nhân vì sao cho dù thương tâm khổ sở nàng cũng không quên làm cơm cho nó.
“Tại sao không ăn cơm?” Khả Hân thấy bữa sáng và bữa trưa Tư Kiến đều không ăn cơm, rốt cục chủ động mở miệng hỏi nó. Nó cũng giống như nàng, cả ngày đều mơ màng ngẩn người, chẳng qua nàng ở trong phòng ngủ, nó ở trên ghế sofa trong phòng khách.
“Mẹ không ăn, con cũng không ăn!” Tư Kiến nhìn Khả Hân cố chấp nói.
Nghe những lời này của Tư Kiến, Khả Hân sững sờ, lúc này nàng rất hốc hác, có vẻ hữu khí vô lực. Nếu là người khác, phỏng chừng đã sớm không dậy nổi, suốt hai ngày, ngoại trừ uống nước, một hạt gạo nàng cũng không ăn, nhưng nàng không biết nên nói gì, chỉ có vẻ rất bất lực. Nàng xoay người trở lại nhà bếp bắt đầu nấu cơm, cơm chiều rất thanh đạm, không có gì đặc biệt, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của hai người, ngày mai hai người sẽ trở lại trường bình thường.
“Ăn cơm đi…” Một lúc sau Khả Hân đã làm xong đồ ăn, đặt lên bàn. Nàng cũng ngồi vào bàn ngay lập tức, múc cơm cho mình và Tư Kiến, sau đó bắt đầu ăn từ từ. Nó nhìn thấy rốt cục mẹ nuôi cũng chịu ăn, vội vàng chạy đến bàn, cầm lấy thức ăn lên và nuốt chửng, nhìn ra, nó thật sự đói. Khả Hân nhìn nó một cái trong lòng rất phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tư Kiến ăn ngấu nghiến, trong khi Khả Hân chỉ ăn tượng trưng một chút thôi. Có thể nhìn ra do tâm trạng của nàng cho nên thật sự không có bao nhiêu khẩu vị. Ăn cơm tối xong, nàng bắt đầu thu dọn bát đũa. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, nàng trở về phòng ngủ của mình, đồng thời cũng không quên khóa trái cửa phòng.
Tư Kiến vốn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn mẹ nuôi dọn dẹp nhà, nó muốn nói chuyện lại không biết nên nói gì. Sau khi Khả Hân trở lại phòng ngủ khóa cửa lại, nó không nói lời nào, cuối cùng trở về phòng với trái tim nặng trĩu chuẩn bị đi ngủ. Đêm đó hai người vẫn trằn trọc mất ngủ.
Đêm đó không chuyện gì để nói. Đến sáng hôm sau, Khả Hân dậy sớm hơn bình thường rất nhiều. Sau khi nàng làm điểm tâm, nàng dành rất nhiều thời gian để tắm rửa và trang điểm, hai ngày này bị tra tấn khiến cho nàng vô cùng phờ phạc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hôm nay nàng phải đi làm, cho nên không thể để cho người ta phát hiện trạng thái tinh thần của nàng, đành phải tốn rất nhiều thời gian để trang điểm.
Sau khi trang điểm xong, nàng đứng trước gương, không ngừng điều chỉnh biểu tình của mình để cố gắng giữ vẻ mặt như trước kia, chỉ là sau khi cố gắng vài lần, nụ cười của nàng vẫn có vẻ rất miễn cưỡng.
Khi gần tới giờ đi học, Khả Hân gõ cửa phòng Tư Kiến, không giống như trước kia trực tiếp mở cửa để đánh thức nó dậy. Tư Kiến đi ra với đôi mắt ngái ngủ, tối hôm qua nó ngủ cũng rất muộn. Hai người im lặng ăn sáng rồi cùng nhau đến trường học.
Tôi bỏ qua thời gian hai người vắng nhà ban ngày, điều chỉnh giám sát video cho đến tối sau khi hai người tan trường.
Sau khi về nhà, Khả Hân nấu cơm tối, sau đó lẳng lặng ăn, nàng vẫn ăn rất ít. Sau khi ăn cơm xong, nàng thu dọn việc nhà, rồi trở lại phòng ngủ khóa trái cửa phòng, không dạy Tư Kiến làm bài như trước.
Tư Kiến ăn cơm xong trở về phòng, lòng nặng trĩu làm bài, rồi nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Chỉ là tâm tình của nó cũng không tốt, có vẻ rất sợ hãi và bất lực, sau đó nó mới thể hiện tính cách của một đứa nhỏ.
Khả Hân đã nằm trên giường mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng đứng dậy gọi điện thoại. Sau khi lời nhắc bằng giọng máy nói trong điện thoại vang lên, nàng tuyệt vọng đặt điện thoại xuống, nàng muốn gọi cho tôi, chỉ là qua đêm đó, điện thoại di động của tôi vẫn như trước kia, ở trạng thái tắt. Nếu mấy ngày sau đó điện thoại của tôi bật lại, có thể nàng vẫn sẽ nói thẳng với tôi, tôi nghĩ hai ngày nay nàng cũng đang suy nghĩ về chuyện đó, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại lộ ra cảm xúc hối hận, xem ra nàng đã hối hận vì đã không thú thật với tôi đêm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.