Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 113: Sợ răng không phải thế
Ss Tần
01/02/2024
“Ở đây có một kết giới, lực cảm giác vào ban ngày của ngươi chắc cũng bị kết giới này ngăn cản”.
“Được rồi, suýt nữa ta quên mất ngươi là đồ biến thái, kết giới vô dụng với ngươi”.
“Thế mà còn ngăn cản ta lại, ta thật muốn xem thử cái kết giới này có gì lợi hại”.
Đại Hoàng tức tối, thi triển mọi bản lĩnh cũng muốn phá giải cái kết giới này.
“ối!"
“Kết giới này có vấn đề!”
“Vậy mà ta không phá được nó ư?”
“Quá quái lạ, không thể nào, kết giới này là do cường giả Đại Đế đỉnh phong bố trí ư?”
Độ bền của kết giới khiến Đại Hoàng vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng, trên thế gian này kết giới có thể làm khó nó không nhiều.
Trừ phi là kết giới do cường giả Đại Đế đỉnh phong dùng hết sức thiết kế mới đạt tới hiệu quả ấy.
“Ý của ngươi là, trong thiên trì này rất có thể tồn tại một cường giả Đại Đế đỉnh phong phải không?”
“Sợ răng không phải thế”.
“Hay nói là cường giả cấp bậc Đại Đế đỉnh phong đang giam giữ cái gì đó trong này chăng?”
“Kết giới này không chỉ ngăn không cho người ngoài tiến vào mà còn là để ngăn không cho thứ gì đó bên trong đi ra ư?
Trần Trường An nhíu mày, bắt đầu phân tích tình huống hiện tại.
“Nhưng mà còn một khả năng nữa”.
“Đó là kết giới này do thiên nhiên hình thành, sở dĩ như vậy là vì trong thiên trì có một bảo vật bất phàm nào đớ”.
Mặc kệ là tình huống nào thì nơi đây cũng đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trần Trường An.
“Trần Trường An, không lẽ tiểu tử nhà ngươi định một mình xuống dưới điều tra đấy chứ?”
“Ngươi...” Đại Hoàng còn định khuyên nhủ gì đó nhưng cẩn thận ngẫm lại cái tên đáng ghét này không chết được thì mình cần gì phải lo lắng chứ?
“Không có gì, ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh, ta ở đây thủ cho ngươi”.
“Được, các ngươi không vào được vậy để một mình ta xuống”.
“Chắc là... không có vấn đề lớn gì đâu”.
Trần Trường An mỉm cười, sau đó thả người nhảy xuống thiên trì.
Cố Tiên Nhi nhìn theo bóng dáng của Trần Trường An, trong mắt thoáng chút lo âu.
“Tiền bối Đại Hoàng à, công tử sẽ không sao thật ư?” “Bây giờ công tử thế nào ạ?”, Cố Tiên Nhi lo lắng hỏi.
“Ta không cảm nhận được tình hình bên trong, nhưng mà ngươi cứ yên tâm”.
“Trần Trường An không có tài cán gì chứ mạng thì cứng lắm".
“Người nay có thể khiến Trần Trường An bị thương sợ là không tồn tại ấy chứ”, Đại Hoàng nói câu chắc nịch.
Nghe vậy Cố Tiên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, lòng lại càng thêm sùng bái Trần Trường An.
Vô địch!
Chỉ có vô địch mới có thể khiến không một kẻ nào làm bị thương bản thân.
Quả nhiên công tử... không phải người thường!
“Được rồi, suýt nữa ta quên mất ngươi là đồ biến thái, kết giới vô dụng với ngươi”.
“Thế mà còn ngăn cản ta lại, ta thật muốn xem thử cái kết giới này có gì lợi hại”.
Đại Hoàng tức tối, thi triển mọi bản lĩnh cũng muốn phá giải cái kết giới này.
“ối!"
“Kết giới này có vấn đề!”
“Vậy mà ta không phá được nó ư?”
“Quá quái lạ, không thể nào, kết giới này là do cường giả Đại Đế đỉnh phong bố trí ư?”
Độ bền của kết giới khiến Đại Hoàng vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng, trên thế gian này kết giới có thể làm khó nó không nhiều.
Trừ phi là kết giới do cường giả Đại Đế đỉnh phong dùng hết sức thiết kế mới đạt tới hiệu quả ấy.
“Ý của ngươi là, trong thiên trì này rất có thể tồn tại một cường giả Đại Đế đỉnh phong phải không?”
“Sợ răng không phải thế”.
“Hay nói là cường giả cấp bậc Đại Đế đỉnh phong đang giam giữ cái gì đó trong này chăng?”
“Kết giới này không chỉ ngăn không cho người ngoài tiến vào mà còn là để ngăn không cho thứ gì đó bên trong đi ra ư?
Trần Trường An nhíu mày, bắt đầu phân tích tình huống hiện tại.
“Nhưng mà còn một khả năng nữa”.
“Đó là kết giới này do thiên nhiên hình thành, sở dĩ như vậy là vì trong thiên trì có một bảo vật bất phàm nào đớ”.
Mặc kệ là tình huống nào thì nơi đây cũng đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trần Trường An.
“Trần Trường An, không lẽ tiểu tử nhà ngươi định một mình xuống dưới điều tra đấy chứ?”
“Ngươi...” Đại Hoàng còn định khuyên nhủ gì đó nhưng cẩn thận ngẫm lại cái tên đáng ghét này không chết được thì mình cần gì phải lo lắng chứ?
“Không có gì, ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh, ta ở đây thủ cho ngươi”.
“Được, các ngươi không vào được vậy để một mình ta xuống”.
“Chắc là... không có vấn đề lớn gì đâu”.
Trần Trường An mỉm cười, sau đó thả người nhảy xuống thiên trì.
Cố Tiên Nhi nhìn theo bóng dáng của Trần Trường An, trong mắt thoáng chút lo âu.
“Tiền bối Đại Hoàng à, công tử sẽ không sao thật ư?” “Bây giờ công tử thế nào ạ?”, Cố Tiên Nhi lo lắng hỏi.
“Ta không cảm nhận được tình hình bên trong, nhưng mà ngươi cứ yên tâm”.
“Trần Trường An không có tài cán gì chứ mạng thì cứng lắm".
“Người nay có thể khiến Trần Trường An bị thương sợ là không tồn tại ấy chứ”, Đại Hoàng nói câu chắc nịch.
Nghe vậy Cố Tiên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, lòng lại càng thêm sùng bái Trần Trường An.
Vô địch!
Chỉ có vô địch mới có thể khiến không một kẻ nào làm bị thương bản thân.
Quả nhiên công tử... không phải người thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.