Chương 1118
Bân Bân
25/05/2022
“Con mắt đáng sợ thật”.
Triệu Bân thầm nói, rồi nhìn con mắt còn lại của Ma Tử.
Mắt Ma Luân trong truyền thuyết có thể thực hiện cấm thuật ngọn lửa đen.
Ngọn lửa đó một khi đã bùng lên thì sẽ cháy đến chết.
“Không biết lực tái sinh của Vạn Pháp Trường Sinh Quyết có thể chống lại được Ma Luân Huyết Tế không”, Triệu Bân thầm nghĩ, một cái là đốt đến chết, một cái là hồi phục từ cái chết, có lẽ sẽ đối nghịch nhau.
Ma Tử không nhìn nữa, ánh mắt hắn ta nhìn Thi Sơn đầy sát ý.
Triệu Bân cũng không nhìn nữa, hắn cũng hằm hằm với Thi Sơn.
“Bọn kiến cỏ mà cũng dám so bì với đẳng cấp như ta sao?”
Thi Sơn không quay lại, chỉ nở nụ cười âm hiểm với vẻ đầy ma tính, sao lão ta lại không cảm nhận được khi bị hai cặp mắt đằng đằng sát khí đang nhìn chằm chằm mình cơ chứ? Có điều, lão ta hoàn toàn không để tâm, ai lại đi nổi giận với bọn tép riu làm gì.
Đợi lão ta hòa hoãn lại thì sẽ tính sổ với từng tên một.
Một lúc sau, Huyết Điêu rơi xuống một ngọn núi lớn.
Nằm nấp sâu trong núi là một địa cung, nói chính xác hơn, nó từng là một ngôi mộ được Thi Sơn cải tạo thành địa cung. Còn về người được chôn trong mộ thì chắc là đã bị Thi Sơn đem ra luyện thành con rối từ xác chết rồi.
Địa cung không phải là nhỏ, chính giữa có một đàn tế rất lớn, chắc là từng dùng để đặt quan tài trước đó. Quan tài đã được Thi Sơn chuyển đi từ nhiều năm trước, bây giờ chỉ còn lại một đàn tế trống không thôi.
Còn Triệu Bân và Ma Tử thì bị nhốt kín trên đàn tế.
“Ngoan ngoãn chút đi!”
Thi Sơn thả hai người họ xuống rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, tĩnh tâm trị thương.
Trên đàn tế, Triệu Bân và Ma Tử ngồi đối diện nhau, họ nhìn vào mắt nhau bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Sắc mặt của Ma Tử rất tệ, không biết là hắn ta đang nghĩ gì.
Triệu Bân thì đang liên tục xuýt xoa trong lòng.
Trước đó, hắn còn có mâu thuẫn không đội trời chung với Ma Tử, ngoảnh mặt thì lại thành người cùng cảnh ngộ.
Người của tộc xác chết đáng giết trăm ngàn lần đâu đâu cũng có, đi đến đâu cũng gặp được, làm mấy chuyện thất đức như đào mộ nhà người ta thì thôi đi, còn câu kết với bọn giết người cướp của, vụ nào cũng có chúng tham gia.
Thỉnh thoảng hắn còn liếc nhìn Thi Sơn.
Lão già đó đang bị thương, hơn nữa còn là nội thương, chuyện này hắn có thể nhìn thấy rất rõ.
Theo hắn đoán thì chắc là lão ta đã bị một người cấp Chuẩn Thiên đánh bị thương, trong cơ thể lão ta vẫn còn sót lại một luồng sát ý đáng sợ. Lúc này, Thi Sơn đang cố gắng đánh tan luồng sát khí đó đi, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
“Muốn sống thì ngươi và ta phải hợp tác với nhau!”
Hắn không nhìn về phía Thi Sơn nữa mà nhìn sang Ma Tử, dùng khẩu hình miệng để nói chuyện, hắn tự cho rằng Ma Tử có thể hiểu được: “Một cấp Huyền Dương và một cấp Chân Linh, nếu không hợp tác thì không thể nào thoát được đâu!”
Triệu Bân thầm nói, rồi nhìn con mắt còn lại của Ma Tử.
Mắt Ma Luân trong truyền thuyết có thể thực hiện cấm thuật ngọn lửa đen.
Ngọn lửa đó một khi đã bùng lên thì sẽ cháy đến chết.
“Không biết lực tái sinh của Vạn Pháp Trường Sinh Quyết có thể chống lại được Ma Luân Huyết Tế không”, Triệu Bân thầm nghĩ, một cái là đốt đến chết, một cái là hồi phục từ cái chết, có lẽ sẽ đối nghịch nhau.
Ma Tử không nhìn nữa, ánh mắt hắn ta nhìn Thi Sơn đầy sát ý.
Triệu Bân cũng không nhìn nữa, hắn cũng hằm hằm với Thi Sơn.
“Bọn kiến cỏ mà cũng dám so bì với đẳng cấp như ta sao?”
Thi Sơn không quay lại, chỉ nở nụ cười âm hiểm với vẻ đầy ma tính, sao lão ta lại không cảm nhận được khi bị hai cặp mắt đằng đằng sát khí đang nhìn chằm chằm mình cơ chứ? Có điều, lão ta hoàn toàn không để tâm, ai lại đi nổi giận với bọn tép riu làm gì.
Đợi lão ta hòa hoãn lại thì sẽ tính sổ với từng tên một.
Một lúc sau, Huyết Điêu rơi xuống một ngọn núi lớn.
Nằm nấp sâu trong núi là một địa cung, nói chính xác hơn, nó từng là một ngôi mộ được Thi Sơn cải tạo thành địa cung. Còn về người được chôn trong mộ thì chắc là đã bị Thi Sơn đem ra luyện thành con rối từ xác chết rồi.
Địa cung không phải là nhỏ, chính giữa có một đàn tế rất lớn, chắc là từng dùng để đặt quan tài trước đó. Quan tài đã được Thi Sơn chuyển đi từ nhiều năm trước, bây giờ chỉ còn lại một đàn tế trống không thôi.
Còn Triệu Bân và Ma Tử thì bị nhốt kín trên đàn tế.
“Ngoan ngoãn chút đi!”
Thi Sơn thả hai người họ xuống rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, tĩnh tâm trị thương.
Trên đàn tế, Triệu Bân và Ma Tử ngồi đối diện nhau, họ nhìn vào mắt nhau bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Sắc mặt của Ma Tử rất tệ, không biết là hắn ta đang nghĩ gì.
Triệu Bân thì đang liên tục xuýt xoa trong lòng.
Trước đó, hắn còn có mâu thuẫn không đội trời chung với Ma Tử, ngoảnh mặt thì lại thành người cùng cảnh ngộ.
Người của tộc xác chết đáng giết trăm ngàn lần đâu đâu cũng có, đi đến đâu cũng gặp được, làm mấy chuyện thất đức như đào mộ nhà người ta thì thôi đi, còn câu kết với bọn giết người cướp của, vụ nào cũng có chúng tham gia.
Thỉnh thoảng hắn còn liếc nhìn Thi Sơn.
Lão già đó đang bị thương, hơn nữa còn là nội thương, chuyện này hắn có thể nhìn thấy rất rõ.
Theo hắn đoán thì chắc là lão ta đã bị một người cấp Chuẩn Thiên đánh bị thương, trong cơ thể lão ta vẫn còn sót lại một luồng sát ý đáng sợ. Lúc này, Thi Sơn đang cố gắng đánh tan luồng sát khí đó đi, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
“Muốn sống thì ngươi và ta phải hợp tác với nhau!”
Hắn không nhìn về phía Thi Sơn nữa mà nhìn sang Ma Tử, dùng khẩu hình miệng để nói chuyện, hắn tự cho rằng Ma Tử có thể hiểu được: “Một cấp Huyền Dương và một cấp Chân Linh, nếu không hợp tác thì không thể nào thoát được đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.