Chương 671: Cũng không đùa được đâu.
Bân Bân
16/11/2021
Trưởng lão Vương gia chấn động, nhưng cũng không chấn động quá lâu.
Triệu Bân ở trạng thái ma đạo không phải chuyện đùa, hắn không cho ông ta cơ hội nào để nghỉ xả hơi.
Đùng! Binh! Đùng!
Những âm thanh ấy vang lên hết lần này đến lần khác, lần sau cuồng bạo hơn lần trước, mà máu của trưởng lão Vương gia cũng phun ra ngày một nhiều, đau đớn đã thành chuyện nhỏ nhặt, xương cốt cũng có chỗ nứt gãy rồi.
“Hắn... hắn là yêu nghiệt ư?”
Mặt mũi Vương Dương trắng bệch, hai mắt lồi ra, chắc hẳn quá chấn động với hình thái của Triệu Bân mà cảm thấy khiếp sợ, đến độ hắn ta loạng choạng lùi về sau, thậm chí còn quên mất việc xông tới hỗ trợ cho trưởng lão.
Từ đó có thể thấy, tâm thế của hắn ta kém cỏi đến đáng thương.
Chí ít thì thua xa Triệu Bân.
Chỉ với cảnh tượng này đã sợ đến mức ấy, nếu lên chiến trường, hắn ta có đứng vững được không thì không ai biết được. Khi chơi xấu người ta ở thành Vong Cổ thì hắn ta rất giỏi, chứ ra khỏi thành Vong Cổ, tên này cũng chỉ là phường giá áo túi cơm.
Á...
Vương Dương hét lên một tiếng, hắn ta lùi mãi lùi mãi rồi quay người chạy mất.
“Ngươi... phụt!”
Trưởng lão Vương gia vẫn đang bị quăng quật bỗng dưng tỉnh hẳn ra rồi phun một búng máu. Chúng ta đáng ra hai đánh một, ngươi đã không giúp thì thôi, mẹ kiếp ngươi lại còn trốn? Vương gia ta tại sao lại chọn ra một thiếu chủ phế vật như ngươi chứ, đánh người này một cái là được, chỉ thế mà ngươi cũng không biết à?
Uỳnh!
Triệu Bân chân nguyên cuồn cuộn, dồn lực vào eo và chân, không biết đã quật ngã ông ta đến lần thứ mấy.
Riêng lần này, kiếm Long Uyên đang cắm trên nền đất bỗng lao tới, giúp hắn giết người.
Phụt!
Máu me chói mắt, trưởng lão Vương gia bị thanh kiếm đâm xuyên người.
Á...!
Kẻ này cũng rất tàn nhẫn, tại ranh giới của sinh tử, ông ta lựa chọn tự sát luôn.
Triệt Bân giật mình bay ngược ra sau, cảnh giới Huyền Dương mà nổ tung… cũng không đùa được đâu.
Thế nhưng, hắn vẫn chịu dư chấn, bị nổ đến mức lộn ngược ra sau, đâm vào một tảng đá lớn khiến nó nổ tanh bành, có thể nghe thấy rõ âm thanh xương cốt trong cơ thể nứt vỡ, từ trên xuống dưới chảy máu đầm đìa. May mà hắn trốn nhanh trốn sớm, nếu không chắc chắn cũng bị nổ tung thành một đống thịt vụn.
Tuy thương tích khá nặng, nhưng chiến tích vẫn đáng kể.
Triệu Bân ở trạng thái ma đạo không phải chuyện đùa, hắn không cho ông ta cơ hội nào để nghỉ xả hơi.
Đùng! Binh! Đùng!
Những âm thanh ấy vang lên hết lần này đến lần khác, lần sau cuồng bạo hơn lần trước, mà máu của trưởng lão Vương gia cũng phun ra ngày một nhiều, đau đớn đã thành chuyện nhỏ nhặt, xương cốt cũng có chỗ nứt gãy rồi.
“Hắn... hắn là yêu nghiệt ư?”
Mặt mũi Vương Dương trắng bệch, hai mắt lồi ra, chắc hẳn quá chấn động với hình thái của Triệu Bân mà cảm thấy khiếp sợ, đến độ hắn ta loạng choạng lùi về sau, thậm chí còn quên mất việc xông tới hỗ trợ cho trưởng lão.
Từ đó có thể thấy, tâm thế của hắn ta kém cỏi đến đáng thương.
Chí ít thì thua xa Triệu Bân.
Chỉ với cảnh tượng này đã sợ đến mức ấy, nếu lên chiến trường, hắn ta có đứng vững được không thì không ai biết được. Khi chơi xấu người ta ở thành Vong Cổ thì hắn ta rất giỏi, chứ ra khỏi thành Vong Cổ, tên này cũng chỉ là phường giá áo túi cơm.
Á...
Vương Dương hét lên một tiếng, hắn ta lùi mãi lùi mãi rồi quay người chạy mất.
“Ngươi... phụt!”
Trưởng lão Vương gia vẫn đang bị quăng quật bỗng dưng tỉnh hẳn ra rồi phun một búng máu. Chúng ta đáng ra hai đánh một, ngươi đã không giúp thì thôi, mẹ kiếp ngươi lại còn trốn? Vương gia ta tại sao lại chọn ra một thiếu chủ phế vật như ngươi chứ, đánh người này một cái là được, chỉ thế mà ngươi cũng không biết à?
Uỳnh!
Triệu Bân chân nguyên cuồn cuộn, dồn lực vào eo và chân, không biết đã quật ngã ông ta đến lần thứ mấy.
Riêng lần này, kiếm Long Uyên đang cắm trên nền đất bỗng lao tới, giúp hắn giết người.
Phụt!
Máu me chói mắt, trưởng lão Vương gia bị thanh kiếm đâm xuyên người.
Á...!
Kẻ này cũng rất tàn nhẫn, tại ranh giới của sinh tử, ông ta lựa chọn tự sát luôn.
Triệt Bân giật mình bay ngược ra sau, cảnh giới Huyền Dương mà nổ tung… cũng không đùa được đâu.
Thế nhưng, hắn vẫn chịu dư chấn, bị nổ đến mức lộn ngược ra sau, đâm vào một tảng đá lớn khiến nó nổ tanh bành, có thể nghe thấy rõ âm thanh xương cốt trong cơ thể nứt vỡ, từ trên xuống dưới chảy máu đầm đìa. May mà hắn trốn nhanh trốn sớm, nếu không chắc chắn cũng bị nổ tung thành một đống thịt vụn.
Tuy thương tích khá nặng, nhưng chiến tích vẫn đáng kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.