Chương 763: Hồng bào
Mạc Mặc
07/09/2013
Bọn họ vốn không phải nguyện ý lưu lại, hơn nữa thời gian chờ đợi dài làm tinh thần khẩn trương, cùng với nỗi sợ hãi không biết sẽ đối mặt với bao nhiêu cao thủ Huyết Vụ Thành, cảm xúc đã có chút không ổn định.
Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên không chỉ một lần chạy truyền âm hỏi Đường Phong có nắm chắc hay không, Đường Phong chỉ có thể vừa trấn an bọn họ vừa quan sát động tĩnh lối cửa vào.
Lại ba ngày nữa trôi qua, lối cửa vào vẫn hoàn toàn không có động tĩnh, căn bản không có dấu hiệu người từ thế tục tiến vào. Đường Phong cũng không khỏi lo âu, tin tức mình thám thính được trong trí nhớ của Ảnh Tử tuyệt đối không sai, chỉ là không biết cao thủ Huyết Vụ Thành vì cái gì mà chậm chạp không hiện thân. Bọn hắn không hiện ra, Đường Phong cũng không thể chạy đến thế tục bắt bọn hắn đến. Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên dẫn mọi người đi tới trước mặt Đường Phong, thần sắc có chút không vui nói:
- Đường công tử, chúng ta thương nghị một phen, quyết định xin cáo từ trước, gia chủ các đại gia tộc đang đợi chúng ta quay về báo cáo tình hình tập kích ở Chung Linh cốc, thật sự không thể ở lâu.
Mặc dù Trang Chính Kiền nói tương đối khách khí, nhưng từ sắc mặt của hắn không khó nhìn ra, hắn vô cùng không hài lòng với hành động lần này của Đường Phong, những người khác đại khái cũng đều có ý tứ này.
Đường Phong chép miệng, biết rõ cưỡng ép bọn họ ở lại không được, lại kiên trì ý kiến của mình sẽ chỉ chọc bọn họ càng thêm mất hứng, đến lúc đó cái được không bù đắp đủ cái mất, chỉ có thể mở miệng nói:
- Nếu như vậy, vậy các vị tiền bối đi đường cẩn thận, vãn bối không tiễn.
Dù sao trận pháp đã bố trí xong, bên mình có mười người cộng thêm sáu dược thi cũng có thể tập kích, chỉ có điều khả năng giết chết kẻ địch sẽ ít đi một chút mà thôi. Nguyên nhân Đường Phong tập trung toàn bộ cao thủ của các đại gia tộc tới cũng chỉ vì muốn giết nhiều kẻ địch hơn mà thôi.
Đường Phong vừa dứt lời, Tiếu thúc đột nhiên kinh hô kêu lên:
- Nhìn bên cạnh, có động tĩnh rồi.
Mọi người quay đầu nhìn lại hướng Tiếu thúc chỉ, chỉ thấy vầng sáng chỗ lối vào truyền đến chấn động giống như một trận sóng gợn.
Có người từ bên ngoài tiến vào!
Dấu hiệu rõ ràng này không khỏi làm tất cả mọi người chấn động, cao thủ các đại gia tộc vốn đang định từ biệt Đường Phong lập tức cảnh giác cúi thấp người, sợ bị người đến nhìn thấy.
Sau một giây, một nam tử mặc trường bào màu trắng xuất hiện tại lối vào, hắn vừa vào Linh Mạch Chi Địa liền dừng bộ pháp, lập tức ngây người đứng yên chỗ, chau mày, bàn chân phảng phất như bị đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích nữa.
- Bạch bào!
Âu Dương Vũ thấp giọng nói bên cạnh Đường Phong:
- Là đệ tử cơ sở của Huyết Vụ Thành.
Mụ nội nó, cuối cùng bọn chúng đã tới! Tảng đá lớn trong lòng Đường Phong rơi xuống, không khỏi tự chủ thở dài một hơi. Đợi lâu như vậy không thấy người của Huyết Vụ Thành, hắn còn tưởng rằng cao thủ Huyết Vụ Thành đã từ bỏ kế hoạch lần này.
- Người của Huyết Vụ Thành mặc quần áo cũng có chủ ý sao?
Đường Phong nhìn qua tên đệ tử mặc y phục màu trắng của Huyết Vụ Thành, thuận miệng hỏi một câu.
Âu Dương Vũ giải thích nói:
- Đúng, y phục của Huyết Vụ Thành chia thành năm loại màu sắc, Hoàng bào là loại thấp nhất, bình thường đều là người từ Thiên giai trở xuống, bọn họ là nô bộc và tạp dịch của Huyết Vụ Thành. Bạch bào trước mặt này là Thiên giai, địa vị cao hơn một chút, cũng coi là đệ tử cơ sở của Huyết Vụ Thành. Cao nữa là Hắc bào, Linh giai mới có thể mặc, người mặc y phục màu này đều là cao thủ, nếu môn chủ ngài đụng phải phải vô cùng cẩn thận.
- Còn hai loại còn lại thì sao?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Hồng bào, chỉ có Linh giai có địa vị nhất định trong Huyết Vụ Thành mới có tư cách mặc, ví dụ như chấp sự, hộ pháp. Nếu môn chủ ngài đụng phải người mặc Kim bào chạy được bao xa thì chạy, màu sắc đó tượng trưng cho thân phận phó thành chủ và thành chủ của Huyết Vụ Thành.
Mặc dù Âu Dương Vũ giảm thấp thanh âm khi nói những lời này, nhưng tất cả mọi người tại đây cơ bản đều là Cao thủ Linh giai, khai giác đương nhiên không giống người thường, vì vậy đều nghe thấy rõ ràng.
- Vị huynh đài này xem ra rất hiểu rõ Huyết Vụ Thành.
Lão giả họ Hoàng không khỏi quay đầu liếc nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ bình thản mỉm cười:
- Ta có quan hệ nhiều lần với chúng.
Đúng là khéo nói đùa, Âu Dương Vũ vốn chính là người của Huyết Vụ Thành, đương nhiên tinh tường những chuyện này. Nhưng lần đầu Đường Phong gặp hắn, hình như hắn không mặc Hắc bào cũng không phải Hồng bào, đại khái không thuộc những màu sắc trên.
- Vậy tiểu tử kia tình huống như thế nào?
Trang Chính Kiền trừng mắt nhìn tên đệ tử Bạch bào Huyết Vụ Thành từ bên ngoài đi tới, hắn xác thực chỉ có Thiên giai cảnh giới, nhưng từ khi tiến vào cứ đứng yên tại chỗ không động đậy, chau mày, vẻ mặt biểu lộ khổ đại thù sâu, phảng phất lại giống như ai thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc, hai mắt mông lung, căn bản không tập trung tại một điểm nào đó.
Đường Phong cười hắc hắc, tiến vào đại trận Hắc Vân, tất cả thị giác thính giác đều bị tước đoạt, phóng mắt nhìn xa, chỉ có màu đen vô tận, tên tiểu tử Bạch bào kia nhất thời không biết mình tiến vào nơi nào.
Giữa lúc nói chuyện, tên tiểu tử Bạch bào vươn hai tay, vừa lục lọi hư không vừa chậm rãi di chuyển bộ pháp về phía trước.
- Mù lòa?
Màn này không khỏi làm Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc nhảy ra phỏng đoán.
Nhưng nghĩ lại lại có chút không đúng, nếu thật sự mù lòa, làm sao có thể tiến vào Linh Mạch Chi Địa? Cánh cửa đó cũng không phải một người mù lòa có thể tìm thấy.
Đợi một lúc lâu, tên đệ tử Bạch bào vẫn còn lục lọi, ngược lại ở lối vào cũng không còn động tĩnh nào khác.
- Tên này đại khái là thám tử do Huyết Vụ Thành phái đến, đại đội nhân mã vẫn còn phía sau, một khi phát hiện ở đây không có dị thường, bọn chúng nhất định sẽ cùng tiến vào.
Đường Phong phán đoán, thuyết pháp này nhận được tán đồng của tất cả mọi người.
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi lừa gạt đám cao thủ Huyết Vụ Thành tiến vào.
Sau khi Đường Phong nói xong liền đi về hướng tên đệ tử Bạch bào.
- Phong nhi coi chừng.
Diệp Dĩ Khô lo lắng dặn dò.
Cao thủ các đại gia tộc gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Phong, bọn họ rất muốn biết Đường Phong làm như thế nào mới có thể lừa gạt người của Huyết Vụ Thành, những người kia cũng không phải kẻ ngốc, bọn chúng đã phái một tên thám tử đi đầu dò đường, khẳng định đều vô cùng cẩn thận, làm sao dễ dàng mắc lừa cho được?
Chỉ thấy Đường Phong không hề cố kỵ đi về phía trước, khi đi được một đoạn, cước bộ của hắn đột nhiên chậm lại.
Tiến vào Hắc Vân đại trận, thị giác thính giác của Đường Phong cũng biến mất, nhưng hắn là người bày trận, đương nhiên rất hiểu trận pháp này, vì vậy cũng không có chút bối rối, men theo cảm giác của mình, chậm rãi đi về hướng tên đệ tử Bạch bào kia.
Thu liễm sát cơ và khí tức trên người, từng bước tới gần đối phương.
Trái tim của mọi người như bị ai bóp chặt, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng khoảng cách giữa Đường Phong và tên đệ tử Bạch bào càng ngày càng gần, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, giống như người mù sờ voi, tiếp tục lục lọi.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng ba thước, tên đệ tử Bạch bào duỗi hai tay về phía trước, nhìn thấy hắn sắp sờ vào ngực mình, Đường Phong đột nhiên khẽ động, trên đầu ngón tay bắn ra ba tia kim mang, giống như tia chớp đâm vào cằm tên đệ tử Bạch bào.
Cùng với một tiếng vang nhỏ, cổ họng tên đệ tử Bạch bào không kịp kêu một tiếng đã trực tiếp ngã xuống mất mạng.
- Đẹp mắt!
Trang Chính Kiền khen ngợi không dứt, Đường Phong hành động nhanh như gió, mặc dù không biết tên đệ tử Bạch bào tại sao không phản kháng, nhưng thủ pháp giết địch bằng một ngón tay như vậy, khiến người ta không khỏi sáng mắt.
Sau khi tiêu diệt tên đệ tử Bạch bào, Đường Phong ngồi xổm xuống, cởi y phục của hắn mặc lên người, lại cô đọng ra âm hồn đối phương, thi triển năng lực “Lấy giả tráo thật”, trực tiếp bước về phía lối vào.
Một hồi rung động truyền đến, thân ảnh Đường Phong biến mất không thấy gì nữa.
Cao thủ các đại gia tộc thiếu chút nữa kinh hãi kêu lên, bọn họ không ngờ Đường Phong lại tài cao mật lớn như vậy.
Lần này đi còn có thể trở về không? Bên ngoài có vô số cao thủ Huyết Vụ Thành đang đợi hắn, nếu đi ra khỏi Linh mạch chi địa, chẳng khác nào dê chui vào miệng cọp.
Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên quay đầu lại đang định kêu Đường Đỉnh Thiên đi cứu người, nhưng thấy vẻ mặt Đường Đỉnh Thiên rất bình thản, căn bản không hề lo lắng, lời vừa định nói ra lại nuốt xuống.
Kỳ quái, nhi tử chạy đến chỗ chết, người làm phụ thân như hắn tại sao không biết lo lắng? Chẳng lẽ Đường Phong có thể có cách gì lừa dối thật sao?
Nhưng cũng không thể không nói, Đường Đỉnh Thiên bình tĩnh như vậy cũng khiến Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên cũng trấn định lại, hai đại cao thủ chỉ cảm thấy đầu đầy mơ hồ, tất cả mọi chuyện nhìn thấy hôm nay không thể dùng lẽ thường để giải thích được.
Sau khi Đường Phong ra khỏi Linh Mạch Chi Địa, chợt thấy hoa mắt, khi hắn ổn định lại tầm nhìn, nhìn thấy một màn khiến hắn cũng phải hoảng sợ.
Trong sơn động rậm rạp chằng chịt đầu người, không thể đếm được, Hoàng bào, Bạch bào, Hắc bào giao tạp với nhau, chói mắt đến cực điểm.
Ở đây còn có Hồng bào! Đường Phong rõ ràng nhìn thấy có ba người mặc trường bào xích hồng đứng trước mặt mình. Vừa rồi hắn vội vàng cô đọng âm hồn của tên đệ tử Bạch bào, căn bản không kịp xem xét trí nhớ của hắn, cho nên mặc dù Đường Phong biết rõ người mặc Hồng bào có địa vị không thấp ở Huyết Vụ Thành, cũng không biết bọn hắn rốt cuộc là ai.
- Tại sao đi lâu như vậy?
Một lão giả Hồng bào dáng người gầy còm trầm mặt chất vấn.
Đứng trước mặt lão giả Hồng bào này, cho dù là Đường Phong, cũng cảm giác được một loại áp lực vô hình, mồ hôi trên trán không khỏi túa ra, hắn vội vàng lục lọi ký ức âm hồn vừa mới ngưng luyện, cúi đầu ôm quyền nói:
- Bẩm trưởng lão, Huyết Sát sư thúc đang ở lối vào chờ đợi, vừa rồi sư thúc có nói với ta mấy câu.
Nghe xong lời này, sắc mặt của lão giả Hồng bào mới hơi tiêu tán, lại hỏi:
- Huyết Sát, tình hình của bọn chúng như thế nào?
- Tất cả đều mạnh khỏe, nghe nói trong Linh Mạch Chi Địa cũng không có cao thủ đặc biệt, sư thúc dẫn người đi đã xơi tái không ít gia tộc, cũng thăm dò được vị trí linh mạch, chỉ chờ trưởng lão đến sẽ cưỡng đoạt linh mạch.
Đường Phong lặng lẽ lau mồ hôi, dùng thân phận của tên đệ tử Bạch bào đối thoại với lão giả Hồng bào.
Lão giả Hồng bào hừ lạnh một tiếng:
- Huyết Sát vẫn không đổi được tính cách tự cao tự đại, sớm muộn gì cũng sẽ gặp hậu quả. Mỗi một chỗ ở Linh Mạch Chi Địa đều không thể khinh thường, làm sao có thể không có cao thủ, hắn thật sự tưởng Huyết Vụ Thành chúng ta có thể lấy tay che trời sao, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Lão gia hỏa này thật sự rất khó đối phó. Mặc dù chỉ nói dăm ba câu, nhưng Đường Phong vẫn có thể nhìn ra được, lão giả Hồng bào này có lẽ là người vô cùng cẩn thận.
- Ngươi đi trước dẫn đường.
Sau khi lão giả Hồng bào dạy dỗ xong, liền nói với Đường Phong.
Đường Phong đồng ý, thân hình lại vọt vào Linh Mạch Chi Địa, chỉ cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, làm ướt hết quần áo. May mắn dùng năng lực “Lấy giả tráo thật” này chẳng những có thể biến ảo thành dáng vẻ của người khác, còn có thể mô phỏng thành ba động cương khí của đối phương, nếu không dưới cái nhìn soi mói của ba lão giả Hồng bào, Đường Phong cũng không dám cam đoan mình có bị lộ chân tướng ra hay không.
Ba người kia, tất cả đều là Linh giai trung phẩm, mặc dù đều bình thản nhìn Đường Phong, nhưng ánh mắt như chim ưng khiến bả vai Đường Phong như nặng trịch. Đường Phong dám cam đoan, một khi mình để lộ ra chút sơ hở, hậu quả tuyệt đối là chết không có chỗ chôn. Một Linh giai hạ phẩm hắn còn chưa dám nắm chắc đối phó, chứ đừng nói là ba Linh giai trung phẩm.
Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, hiện tại cũng chỉ đợi phần đông cao thủ Huyết Vụ Thành xông vào Hắc Vân đại trận là có thể đại khai sát giới rồi.
- Quay về rồi!
Khi ánh mắt mọi người đang tập trung vào động tĩnh ở cửa vào nhìn thấy Đường Phong xuất hiện trước mặt, bất giác chấn động tinh thần.
Trong nháy mắt Đường Phong trở về, liền giải trừ năng lực “Lấy giả tráo thật”, khôi phục hình dạng ban đầu.
Mọi người còn chưa dứt lời, lại có tiếng động vang lên, bởi vì ngay sau lưng Đường Phong, có một đám người Huyết Vụ Thành bất thiện, thực lực hoặc cao hoặc thấp xuất hiện tại lối vào.
Số lượng người đến quá nhiều khiến đám Cao thủ Linh giai không khỏi líu lưỡi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Huyết Vụ Thành chỉ có hơn mấy chục Cao thủ Linh giai, nhưng không ngờ lần này chẳng những có Linh giai, còn có vô số Thiên giai, thậm chí ngay cả Địa giai cũng có.
Những Địa giai này có lẽ không phải đến chiến đấu, mà là phụ trách hậu cần cho đám người Huyết Vụ Thành.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bên lối vào đã vây tụ chừng trăm người. Nhưng màn khiến người ta nghi hoặc hơn là, sau khi những người này tiến vào đều duỗi hai tay lục lọi phía trước, tình cảnh hoàn toàn giống như tên đệ tử Bạch bào tiến vào trước đó.
Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên không chỉ một lần chạy truyền âm hỏi Đường Phong có nắm chắc hay không, Đường Phong chỉ có thể vừa trấn an bọn họ vừa quan sát động tĩnh lối cửa vào.
Lại ba ngày nữa trôi qua, lối cửa vào vẫn hoàn toàn không có động tĩnh, căn bản không có dấu hiệu người từ thế tục tiến vào. Đường Phong cũng không khỏi lo âu, tin tức mình thám thính được trong trí nhớ của Ảnh Tử tuyệt đối không sai, chỉ là không biết cao thủ Huyết Vụ Thành vì cái gì mà chậm chạp không hiện thân. Bọn hắn không hiện ra, Đường Phong cũng không thể chạy đến thế tục bắt bọn hắn đến. Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên dẫn mọi người đi tới trước mặt Đường Phong, thần sắc có chút không vui nói:
- Đường công tử, chúng ta thương nghị một phen, quyết định xin cáo từ trước, gia chủ các đại gia tộc đang đợi chúng ta quay về báo cáo tình hình tập kích ở Chung Linh cốc, thật sự không thể ở lâu.
Mặc dù Trang Chính Kiền nói tương đối khách khí, nhưng từ sắc mặt của hắn không khó nhìn ra, hắn vô cùng không hài lòng với hành động lần này của Đường Phong, những người khác đại khái cũng đều có ý tứ này.
Đường Phong chép miệng, biết rõ cưỡng ép bọn họ ở lại không được, lại kiên trì ý kiến của mình sẽ chỉ chọc bọn họ càng thêm mất hứng, đến lúc đó cái được không bù đắp đủ cái mất, chỉ có thể mở miệng nói:
- Nếu như vậy, vậy các vị tiền bối đi đường cẩn thận, vãn bối không tiễn.
Dù sao trận pháp đã bố trí xong, bên mình có mười người cộng thêm sáu dược thi cũng có thể tập kích, chỉ có điều khả năng giết chết kẻ địch sẽ ít đi một chút mà thôi. Nguyên nhân Đường Phong tập trung toàn bộ cao thủ của các đại gia tộc tới cũng chỉ vì muốn giết nhiều kẻ địch hơn mà thôi.
Đường Phong vừa dứt lời, Tiếu thúc đột nhiên kinh hô kêu lên:
- Nhìn bên cạnh, có động tĩnh rồi.
Mọi người quay đầu nhìn lại hướng Tiếu thúc chỉ, chỉ thấy vầng sáng chỗ lối vào truyền đến chấn động giống như một trận sóng gợn.
Có người từ bên ngoài tiến vào!
Dấu hiệu rõ ràng này không khỏi làm tất cả mọi người chấn động, cao thủ các đại gia tộc vốn đang định từ biệt Đường Phong lập tức cảnh giác cúi thấp người, sợ bị người đến nhìn thấy.
Sau một giây, một nam tử mặc trường bào màu trắng xuất hiện tại lối vào, hắn vừa vào Linh Mạch Chi Địa liền dừng bộ pháp, lập tức ngây người đứng yên chỗ, chau mày, bàn chân phảng phất như bị đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích nữa.
- Bạch bào!
Âu Dương Vũ thấp giọng nói bên cạnh Đường Phong:
- Là đệ tử cơ sở của Huyết Vụ Thành.
Mụ nội nó, cuối cùng bọn chúng đã tới! Tảng đá lớn trong lòng Đường Phong rơi xuống, không khỏi tự chủ thở dài một hơi. Đợi lâu như vậy không thấy người của Huyết Vụ Thành, hắn còn tưởng rằng cao thủ Huyết Vụ Thành đã từ bỏ kế hoạch lần này.
- Người của Huyết Vụ Thành mặc quần áo cũng có chủ ý sao?
Đường Phong nhìn qua tên đệ tử mặc y phục màu trắng của Huyết Vụ Thành, thuận miệng hỏi một câu.
Âu Dương Vũ giải thích nói:
- Đúng, y phục của Huyết Vụ Thành chia thành năm loại màu sắc, Hoàng bào là loại thấp nhất, bình thường đều là người từ Thiên giai trở xuống, bọn họ là nô bộc và tạp dịch của Huyết Vụ Thành. Bạch bào trước mặt này là Thiên giai, địa vị cao hơn một chút, cũng coi là đệ tử cơ sở của Huyết Vụ Thành. Cao nữa là Hắc bào, Linh giai mới có thể mặc, người mặc y phục màu này đều là cao thủ, nếu môn chủ ngài đụng phải phải vô cùng cẩn thận.
- Còn hai loại còn lại thì sao?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Hồng bào, chỉ có Linh giai có địa vị nhất định trong Huyết Vụ Thành mới có tư cách mặc, ví dụ như chấp sự, hộ pháp. Nếu môn chủ ngài đụng phải người mặc Kim bào chạy được bao xa thì chạy, màu sắc đó tượng trưng cho thân phận phó thành chủ và thành chủ của Huyết Vụ Thành.
Mặc dù Âu Dương Vũ giảm thấp thanh âm khi nói những lời này, nhưng tất cả mọi người tại đây cơ bản đều là Cao thủ Linh giai, khai giác đương nhiên không giống người thường, vì vậy đều nghe thấy rõ ràng.
- Vị huynh đài này xem ra rất hiểu rõ Huyết Vụ Thành.
Lão giả họ Hoàng không khỏi quay đầu liếc nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ bình thản mỉm cười:
- Ta có quan hệ nhiều lần với chúng.
Đúng là khéo nói đùa, Âu Dương Vũ vốn chính là người của Huyết Vụ Thành, đương nhiên tinh tường những chuyện này. Nhưng lần đầu Đường Phong gặp hắn, hình như hắn không mặc Hắc bào cũng không phải Hồng bào, đại khái không thuộc những màu sắc trên.
- Vậy tiểu tử kia tình huống như thế nào?
Trang Chính Kiền trừng mắt nhìn tên đệ tử Bạch bào Huyết Vụ Thành từ bên ngoài đi tới, hắn xác thực chỉ có Thiên giai cảnh giới, nhưng từ khi tiến vào cứ đứng yên tại chỗ không động đậy, chau mày, vẻ mặt biểu lộ khổ đại thù sâu, phảng phất lại giống như ai thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc, hai mắt mông lung, căn bản không tập trung tại một điểm nào đó.
Đường Phong cười hắc hắc, tiến vào đại trận Hắc Vân, tất cả thị giác thính giác đều bị tước đoạt, phóng mắt nhìn xa, chỉ có màu đen vô tận, tên tiểu tử Bạch bào kia nhất thời không biết mình tiến vào nơi nào.
Giữa lúc nói chuyện, tên tiểu tử Bạch bào vươn hai tay, vừa lục lọi hư không vừa chậm rãi di chuyển bộ pháp về phía trước.
- Mù lòa?
Màn này không khỏi làm Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc nhảy ra phỏng đoán.
Nhưng nghĩ lại lại có chút không đúng, nếu thật sự mù lòa, làm sao có thể tiến vào Linh Mạch Chi Địa? Cánh cửa đó cũng không phải một người mù lòa có thể tìm thấy.
Đợi một lúc lâu, tên đệ tử Bạch bào vẫn còn lục lọi, ngược lại ở lối vào cũng không còn động tĩnh nào khác.
- Tên này đại khái là thám tử do Huyết Vụ Thành phái đến, đại đội nhân mã vẫn còn phía sau, một khi phát hiện ở đây không có dị thường, bọn chúng nhất định sẽ cùng tiến vào.
Đường Phong phán đoán, thuyết pháp này nhận được tán đồng của tất cả mọi người.
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi lừa gạt đám cao thủ Huyết Vụ Thành tiến vào.
Sau khi Đường Phong nói xong liền đi về hướng tên đệ tử Bạch bào.
- Phong nhi coi chừng.
Diệp Dĩ Khô lo lắng dặn dò.
Cao thủ các đại gia tộc gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Phong, bọn họ rất muốn biết Đường Phong làm như thế nào mới có thể lừa gạt người của Huyết Vụ Thành, những người kia cũng không phải kẻ ngốc, bọn chúng đã phái một tên thám tử đi đầu dò đường, khẳng định đều vô cùng cẩn thận, làm sao dễ dàng mắc lừa cho được?
Chỉ thấy Đường Phong không hề cố kỵ đi về phía trước, khi đi được một đoạn, cước bộ của hắn đột nhiên chậm lại.
Tiến vào Hắc Vân đại trận, thị giác thính giác của Đường Phong cũng biến mất, nhưng hắn là người bày trận, đương nhiên rất hiểu trận pháp này, vì vậy cũng không có chút bối rối, men theo cảm giác của mình, chậm rãi đi về hướng tên đệ tử Bạch bào kia.
Thu liễm sát cơ và khí tức trên người, từng bước tới gần đối phương.
Trái tim của mọi người như bị ai bóp chặt, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng khoảng cách giữa Đường Phong và tên đệ tử Bạch bào càng ngày càng gần, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, giống như người mù sờ voi, tiếp tục lục lọi.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng ba thước, tên đệ tử Bạch bào duỗi hai tay về phía trước, nhìn thấy hắn sắp sờ vào ngực mình, Đường Phong đột nhiên khẽ động, trên đầu ngón tay bắn ra ba tia kim mang, giống như tia chớp đâm vào cằm tên đệ tử Bạch bào.
Cùng với một tiếng vang nhỏ, cổ họng tên đệ tử Bạch bào không kịp kêu một tiếng đã trực tiếp ngã xuống mất mạng.
- Đẹp mắt!
Trang Chính Kiền khen ngợi không dứt, Đường Phong hành động nhanh như gió, mặc dù không biết tên đệ tử Bạch bào tại sao không phản kháng, nhưng thủ pháp giết địch bằng một ngón tay như vậy, khiến người ta không khỏi sáng mắt.
Sau khi tiêu diệt tên đệ tử Bạch bào, Đường Phong ngồi xổm xuống, cởi y phục của hắn mặc lên người, lại cô đọng ra âm hồn đối phương, thi triển năng lực “Lấy giả tráo thật”, trực tiếp bước về phía lối vào.
Một hồi rung động truyền đến, thân ảnh Đường Phong biến mất không thấy gì nữa.
Cao thủ các đại gia tộc thiếu chút nữa kinh hãi kêu lên, bọn họ không ngờ Đường Phong lại tài cao mật lớn như vậy.
Lần này đi còn có thể trở về không? Bên ngoài có vô số cao thủ Huyết Vụ Thành đang đợi hắn, nếu đi ra khỏi Linh mạch chi địa, chẳng khác nào dê chui vào miệng cọp.
Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên quay đầu lại đang định kêu Đường Đỉnh Thiên đi cứu người, nhưng thấy vẻ mặt Đường Đỉnh Thiên rất bình thản, căn bản không hề lo lắng, lời vừa định nói ra lại nuốt xuống.
Kỳ quái, nhi tử chạy đến chỗ chết, người làm phụ thân như hắn tại sao không biết lo lắng? Chẳng lẽ Đường Phong có thể có cách gì lừa dối thật sao?
Nhưng cũng không thể không nói, Đường Đỉnh Thiên bình tĩnh như vậy cũng khiến Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên cũng trấn định lại, hai đại cao thủ chỉ cảm thấy đầu đầy mơ hồ, tất cả mọi chuyện nhìn thấy hôm nay không thể dùng lẽ thường để giải thích được.
Sau khi Đường Phong ra khỏi Linh Mạch Chi Địa, chợt thấy hoa mắt, khi hắn ổn định lại tầm nhìn, nhìn thấy một màn khiến hắn cũng phải hoảng sợ.
Trong sơn động rậm rạp chằng chịt đầu người, không thể đếm được, Hoàng bào, Bạch bào, Hắc bào giao tạp với nhau, chói mắt đến cực điểm.
Ở đây còn có Hồng bào! Đường Phong rõ ràng nhìn thấy có ba người mặc trường bào xích hồng đứng trước mặt mình. Vừa rồi hắn vội vàng cô đọng âm hồn của tên đệ tử Bạch bào, căn bản không kịp xem xét trí nhớ của hắn, cho nên mặc dù Đường Phong biết rõ người mặc Hồng bào có địa vị không thấp ở Huyết Vụ Thành, cũng không biết bọn hắn rốt cuộc là ai.
- Tại sao đi lâu như vậy?
Một lão giả Hồng bào dáng người gầy còm trầm mặt chất vấn.
Đứng trước mặt lão giả Hồng bào này, cho dù là Đường Phong, cũng cảm giác được một loại áp lực vô hình, mồ hôi trên trán không khỏi túa ra, hắn vội vàng lục lọi ký ức âm hồn vừa mới ngưng luyện, cúi đầu ôm quyền nói:
- Bẩm trưởng lão, Huyết Sát sư thúc đang ở lối vào chờ đợi, vừa rồi sư thúc có nói với ta mấy câu.
Nghe xong lời này, sắc mặt của lão giả Hồng bào mới hơi tiêu tán, lại hỏi:
- Huyết Sát, tình hình của bọn chúng như thế nào?
- Tất cả đều mạnh khỏe, nghe nói trong Linh Mạch Chi Địa cũng không có cao thủ đặc biệt, sư thúc dẫn người đi đã xơi tái không ít gia tộc, cũng thăm dò được vị trí linh mạch, chỉ chờ trưởng lão đến sẽ cưỡng đoạt linh mạch.
Đường Phong lặng lẽ lau mồ hôi, dùng thân phận của tên đệ tử Bạch bào đối thoại với lão giả Hồng bào.
Lão giả Hồng bào hừ lạnh một tiếng:
- Huyết Sát vẫn không đổi được tính cách tự cao tự đại, sớm muộn gì cũng sẽ gặp hậu quả. Mỗi một chỗ ở Linh Mạch Chi Địa đều không thể khinh thường, làm sao có thể không có cao thủ, hắn thật sự tưởng Huyết Vụ Thành chúng ta có thể lấy tay che trời sao, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Lão gia hỏa này thật sự rất khó đối phó. Mặc dù chỉ nói dăm ba câu, nhưng Đường Phong vẫn có thể nhìn ra được, lão giả Hồng bào này có lẽ là người vô cùng cẩn thận.
- Ngươi đi trước dẫn đường.
Sau khi lão giả Hồng bào dạy dỗ xong, liền nói với Đường Phong.
Đường Phong đồng ý, thân hình lại vọt vào Linh Mạch Chi Địa, chỉ cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, làm ướt hết quần áo. May mắn dùng năng lực “Lấy giả tráo thật” này chẳng những có thể biến ảo thành dáng vẻ của người khác, còn có thể mô phỏng thành ba động cương khí của đối phương, nếu không dưới cái nhìn soi mói của ba lão giả Hồng bào, Đường Phong cũng không dám cam đoan mình có bị lộ chân tướng ra hay không.
Ba người kia, tất cả đều là Linh giai trung phẩm, mặc dù đều bình thản nhìn Đường Phong, nhưng ánh mắt như chim ưng khiến bả vai Đường Phong như nặng trịch. Đường Phong dám cam đoan, một khi mình để lộ ra chút sơ hở, hậu quả tuyệt đối là chết không có chỗ chôn. Một Linh giai hạ phẩm hắn còn chưa dám nắm chắc đối phó, chứ đừng nói là ba Linh giai trung phẩm.
Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, hiện tại cũng chỉ đợi phần đông cao thủ Huyết Vụ Thành xông vào Hắc Vân đại trận là có thể đại khai sát giới rồi.
- Quay về rồi!
Khi ánh mắt mọi người đang tập trung vào động tĩnh ở cửa vào nhìn thấy Đường Phong xuất hiện trước mặt, bất giác chấn động tinh thần.
Trong nháy mắt Đường Phong trở về, liền giải trừ năng lực “Lấy giả tráo thật”, khôi phục hình dạng ban đầu.
Mọi người còn chưa dứt lời, lại có tiếng động vang lên, bởi vì ngay sau lưng Đường Phong, có một đám người Huyết Vụ Thành bất thiện, thực lực hoặc cao hoặc thấp xuất hiện tại lối vào.
Số lượng người đến quá nhiều khiến đám Cao thủ Linh giai không khỏi líu lưỡi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Huyết Vụ Thành chỉ có hơn mấy chục Cao thủ Linh giai, nhưng không ngờ lần này chẳng những có Linh giai, còn có vô số Thiên giai, thậm chí ngay cả Địa giai cũng có.
Những Địa giai này có lẽ không phải đến chiến đấu, mà là phụ trách hậu cần cho đám người Huyết Vụ Thành.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bên lối vào đã vây tụ chừng trăm người. Nhưng màn khiến người ta nghi hoặc hơn là, sau khi những người này tiến vào đều duỗi hai tay lục lọi phía trước, tình cảnh hoàn toàn giống như tên đệ tử Bạch bào tiến vào trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.