Chương 1086: Cắt đứt liên quan (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Lâm Nhất thầm nghĩ thì ra là vậy.
Vì sao nhiều năm qua hướng hoạt động của Công Dã Kiền mập mờ nhưng chẳng ai truy cứu? Vì sao Lâm Nhất từng ám thị Hồng Vân cung sắp sinh biến nhưng Yến Khởi thờ ơ? Vì sao hai nhà tiên môn thề thốt lập giao ước đó với hắn? Vì sao dưới Khốn Long cốc này đầy rẫy điều quỷ dị mà đám người cáo già này bình tĩnh như không? Vì sao Yến Khởi, Nhạc Thành Tử nhiều lần bảo Lâm Nhất không nên đến đây? Các điều thắc mắc, khó hiểu nhìn như mông lung nhưng thật ra khá dễ hiểu.
Lâm Nhất bình tĩnh hỏi:
- Nhạc Thành Tử tiền bối, đây là điều tra ra manh mối mà tiền bối nói sao?
Khó đoán được gì từ sắc mặt của Nhạc Thành Tử, lão trầm ngâm nói:
- Người mượn cớ che đậy ức hiếp người là có ý đồ riêng, tuy lúc trước che giấu ngươi nhưng chưa chắc có ác ý. Còn về có tra ra manh mối hay không thì mỗi người một ý.
Ý của Nhạc Thành Tử là kẻ lừa dối ức hiếp ngươi mới là người muốn ăn bớt, còn ta che giấu ngươi nhưng chưa từng muốn lừa dối ngươi. Tự ngươi cho rằng tất cả điều này là tra ra manh mối chứ ta không nghĩ vậy.
Lâm Nhất cười lạnh lắc đầu:
- Hừ! Chẳng qua là cá và mồi tranh nhau.
Hắn nói với Nhạc Thành Tử và Yến Khởi:
- Công Dã Kiền lấy Hồng Vân cung làm mồi, Huyền Thiên môn và Chính Dương tông là cá. Hai nhà tiên môn thì lấy giao ước lúc trước làm mồi, nguyên Hắc Sơn tông là con cá. Ta muốn nói rằng . . .
Lâm Nhất đưa mắt nhìn Công Dã Kiền, mặc kệ đối phương mặt đầy sát khí:
- Các ngươi chỉ muốn mượn điều này tiêu diệt đối phương, cuối cùng kéo Lâm Nhất này vào nấu nồi canh cá. Ha ha, ta muốn nói rằng các ngươi câu tới câu lui cuối cùng là trò đùa giỏ tre múc nước, ta xin phép không chơi cùng!
Trong trùng vây, phút sống chết mà mặt Lâm Nhất vẫn bình tĩnh hờ hững, thân hình thẳng tắp càng cô đơn hơn, đôi mắt lóe tia sáng sâu thẳm, điều mà trước kia chưa từng có, đáy mắt đượm vẻ mệt mỏi.
Lãnh Thúy đứng phía xa thấy biểu tình của Lâm Nhất, lòng thầm hoảng loạn:
- Lâm Nhất, đừng làm hỏng ý tốt của Đan Dương sơn!
Hét xong câu đó, Lãnh Thúy giật mình nhận ra mình lỡ lời, thầm thở dài.
Lâm Nhất thầm nghĩ:
- Có ý tốt thì hay rồi, ít ra không cần lo cho đồ đệ của ta . . .
Giọng lạnh băng của Công Dã Kiền vang lên:
- Kẻ sắp chết đến nơi luôn tự cho là đúng. Tiểu tử, việc đến hiện giờ không cho phép ngươi khoanh tay đứng bên ngoài!
Lâm Nhất hỏi:
- Ngươi muốn sao?
Công Dã Kiền hơi mất kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng:
- Nói nhảm nhiều quá!
Khí thế trên người Công Dã Kiền bùng nổ, quát lớn:
- Bản tông chủ chẳng những muốn lấy mạng của ngươi, càng muốn Động Chân Kinh của ngươi . . .!
Công Dã Kiền chưa nói xong một con rồng đen chợt hiện ra, bay về phía Lâm Nhất đứng cách mấy trượng.
Khoảnh khắc rồng đen xuất hiện, Yến Khởi và Nhạc Thành Tử không hẹn mà cùng lao vào sân. Quyết không thể để Công Dã Kiền chiếm được Lâm Nhất và Động Chân Kinh trong tay hắn.
Ba vị cao thủ Nguyên Anh cùng ra tay, Lâm Nhất lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt hờ hững không nhúc nhích. Con rồng đen đột ngột lao lên khiến người bất ngờ không kịp đề phòng, nháy mắt xuyên qua người của hắn.
Lãnh Thúy đứng phía xa hét lên, mọi người đều giật mình. Công Dã Kiền tự cho rằng đã thành công nhưng rồi tiếng cười ngạo nghễ ngừng bặt. Chỉ thấy rồng đen quay quanh thân thể Lâm Nhất, nhưng người hắn mờ dần rồi biến mất tại chỗ.
Công Dã Kiền ngạc nhiên ngước nhìn, tức giận quát:
- Lâm Nhất, ngươi không chạy thoát được!
. . .
Trên đỉnh núi bên ngoài Khốn Long cốc, ánh sáng mờ chợt lóe qua, thân hình Lâm Nhất hiện ra. Trong lúc nguy cấp, hắn nhờ cậy thuật Phù Độn chạy ra trùng vây.
Thuật Phù Đồn là từ Nhược Thủy tiên sinh sưu tập trận đồ khiếm khuyết tu sửa ra, sau này bị Lâm Nhất lấy được. Thuật này lấy ngọc phù làm trận, có thể thiết lập trận pháp cố định trước, tùy thời tùy chỗ định hướng truyền tống một người ra ngoài năm trăm dặm, giống truyền tống trận nhưng uy lực kém xa, nhưng xem như một cách chạy trốn hay.
Lúc trước Lâm Nhất linh cảm con đường phía trước hung hiểm nên giả bộ mua rượu, dọc đường đi bày ra mấy phù trận phòng ngừa bất trắc. Trước khi vào hang núi, hắn để lại trận pháp chạy trốn trên đỉnh núi Khốn Long cốc. Khi rơi vào trùng vây, trong ống tay áo của Lâm Nhất đã giấu một miếng ngọc phù, khoảnh khắc Công Dã Kiền ra tay hắn liền bóp nát nó, kịp lúc vận dụng ngọc phù chạy thoát vùng đất nguy hiểm.
Nhược Thủy tiên sinh, ta đã giết kẻ thù thay tiên sinh, nhưng ta nên đi nơi nào?
Vì thù giết nhi tử hay vì dục vọng cá nhân thì Công Dã Kiền quyết không bỏ qua. Người cầm quyền Hắc Sơn tông này tốn công sức bày ra trận thế rầm rộ như vậy chỉ vì muốn hàng phục Huyền Thiên môn, Chính Dương tông, một mình chiếm trọn Động Chân Kinh. Người tu đạo muốn tu vi, muốn trường sinh chứ không phải những danh lợi ảo khác. Cái gọi là thành tựu chí tôn tiên môn chỉ là cách nói che giấu tai mắt người.
Nhạc Thành Tử và Yến Khởi đến Khốn Long cốc như đã hẹn cũng vì nhân danh chỉnh đốn tiên môn, thật ra là muốn xóa sổ Hắc Sơn tông. Trước đó họ tỏ ý thân thiện, lung lạc Lâm Nhất, và sự vô tình lúc nãy, cử chỉ của hai vị cao nhân tiền bối này trước sau khác biệt một trời một vực, mọi thứ chỉ vì Động Chân Kinh.
Vì sao nhiều năm qua hướng hoạt động của Công Dã Kiền mập mờ nhưng chẳng ai truy cứu? Vì sao Lâm Nhất từng ám thị Hồng Vân cung sắp sinh biến nhưng Yến Khởi thờ ơ? Vì sao hai nhà tiên môn thề thốt lập giao ước đó với hắn? Vì sao dưới Khốn Long cốc này đầy rẫy điều quỷ dị mà đám người cáo già này bình tĩnh như không? Vì sao Yến Khởi, Nhạc Thành Tử nhiều lần bảo Lâm Nhất không nên đến đây? Các điều thắc mắc, khó hiểu nhìn như mông lung nhưng thật ra khá dễ hiểu.
Lâm Nhất bình tĩnh hỏi:
- Nhạc Thành Tử tiền bối, đây là điều tra ra manh mối mà tiền bối nói sao?
Khó đoán được gì từ sắc mặt của Nhạc Thành Tử, lão trầm ngâm nói:
- Người mượn cớ che đậy ức hiếp người là có ý đồ riêng, tuy lúc trước che giấu ngươi nhưng chưa chắc có ác ý. Còn về có tra ra manh mối hay không thì mỗi người một ý.
Ý của Nhạc Thành Tử là kẻ lừa dối ức hiếp ngươi mới là người muốn ăn bớt, còn ta che giấu ngươi nhưng chưa từng muốn lừa dối ngươi. Tự ngươi cho rằng tất cả điều này là tra ra manh mối chứ ta không nghĩ vậy.
Lâm Nhất cười lạnh lắc đầu:
- Hừ! Chẳng qua là cá và mồi tranh nhau.
Hắn nói với Nhạc Thành Tử và Yến Khởi:
- Công Dã Kiền lấy Hồng Vân cung làm mồi, Huyền Thiên môn và Chính Dương tông là cá. Hai nhà tiên môn thì lấy giao ước lúc trước làm mồi, nguyên Hắc Sơn tông là con cá. Ta muốn nói rằng . . .
Lâm Nhất đưa mắt nhìn Công Dã Kiền, mặc kệ đối phương mặt đầy sát khí:
- Các ngươi chỉ muốn mượn điều này tiêu diệt đối phương, cuối cùng kéo Lâm Nhất này vào nấu nồi canh cá. Ha ha, ta muốn nói rằng các ngươi câu tới câu lui cuối cùng là trò đùa giỏ tre múc nước, ta xin phép không chơi cùng!
Trong trùng vây, phút sống chết mà mặt Lâm Nhất vẫn bình tĩnh hờ hững, thân hình thẳng tắp càng cô đơn hơn, đôi mắt lóe tia sáng sâu thẳm, điều mà trước kia chưa từng có, đáy mắt đượm vẻ mệt mỏi.
Lãnh Thúy đứng phía xa thấy biểu tình của Lâm Nhất, lòng thầm hoảng loạn:
- Lâm Nhất, đừng làm hỏng ý tốt của Đan Dương sơn!
Hét xong câu đó, Lãnh Thúy giật mình nhận ra mình lỡ lời, thầm thở dài.
Lâm Nhất thầm nghĩ:
- Có ý tốt thì hay rồi, ít ra không cần lo cho đồ đệ của ta . . .
Giọng lạnh băng của Công Dã Kiền vang lên:
- Kẻ sắp chết đến nơi luôn tự cho là đúng. Tiểu tử, việc đến hiện giờ không cho phép ngươi khoanh tay đứng bên ngoài!
Lâm Nhất hỏi:
- Ngươi muốn sao?
Công Dã Kiền hơi mất kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng:
- Nói nhảm nhiều quá!
Khí thế trên người Công Dã Kiền bùng nổ, quát lớn:
- Bản tông chủ chẳng những muốn lấy mạng của ngươi, càng muốn Động Chân Kinh của ngươi . . .!
Công Dã Kiền chưa nói xong một con rồng đen chợt hiện ra, bay về phía Lâm Nhất đứng cách mấy trượng.
Khoảnh khắc rồng đen xuất hiện, Yến Khởi và Nhạc Thành Tử không hẹn mà cùng lao vào sân. Quyết không thể để Công Dã Kiền chiếm được Lâm Nhất và Động Chân Kinh trong tay hắn.
Ba vị cao thủ Nguyên Anh cùng ra tay, Lâm Nhất lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt hờ hững không nhúc nhích. Con rồng đen đột ngột lao lên khiến người bất ngờ không kịp đề phòng, nháy mắt xuyên qua người của hắn.
Lãnh Thúy đứng phía xa hét lên, mọi người đều giật mình. Công Dã Kiền tự cho rằng đã thành công nhưng rồi tiếng cười ngạo nghễ ngừng bặt. Chỉ thấy rồng đen quay quanh thân thể Lâm Nhất, nhưng người hắn mờ dần rồi biến mất tại chỗ.
Công Dã Kiền ngạc nhiên ngước nhìn, tức giận quát:
- Lâm Nhất, ngươi không chạy thoát được!
. . .
Trên đỉnh núi bên ngoài Khốn Long cốc, ánh sáng mờ chợt lóe qua, thân hình Lâm Nhất hiện ra. Trong lúc nguy cấp, hắn nhờ cậy thuật Phù Độn chạy ra trùng vây.
Thuật Phù Đồn là từ Nhược Thủy tiên sinh sưu tập trận đồ khiếm khuyết tu sửa ra, sau này bị Lâm Nhất lấy được. Thuật này lấy ngọc phù làm trận, có thể thiết lập trận pháp cố định trước, tùy thời tùy chỗ định hướng truyền tống một người ra ngoài năm trăm dặm, giống truyền tống trận nhưng uy lực kém xa, nhưng xem như một cách chạy trốn hay.
Lúc trước Lâm Nhất linh cảm con đường phía trước hung hiểm nên giả bộ mua rượu, dọc đường đi bày ra mấy phù trận phòng ngừa bất trắc. Trước khi vào hang núi, hắn để lại trận pháp chạy trốn trên đỉnh núi Khốn Long cốc. Khi rơi vào trùng vây, trong ống tay áo của Lâm Nhất đã giấu một miếng ngọc phù, khoảnh khắc Công Dã Kiền ra tay hắn liền bóp nát nó, kịp lúc vận dụng ngọc phù chạy thoát vùng đất nguy hiểm.
Nhược Thủy tiên sinh, ta đã giết kẻ thù thay tiên sinh, nhưng ta nên đi nơi nào?
Vì thù giết nhi tử hay vì dục vọng cá nhân thì Công Dã Kiền quyết không bỏ qua. Người cầm quyền Hắc Sơn tông này tốn công sức bày ra trận thế rầm rộ như vậy chỉ vì muốn hàng phục Huyền Thiên môn, Chính Dương tông, một mình chiếm trọn Động Chân Kinh. Người tu đạo muốn tu vi, muốn trường sinh chứ không phải những danh lợi ảo khác. Cái gọi là thành tựu chí tôn tiên môn chỉ là cách nói che giấu tai mắt người.
Nhạc Thành Tử và Yến Khởi đến Khốn Long cốc như đã hẹn cũng vì nhân danh chỉnh đốn tiên môn, thật ra là muốn xóa sổ Hắc Sơn tông. Trước đó họ tỏ ý thân thiện, lung lạc Lâm Nhất, và sự vô tình lúc nãy, cử chỉ của hai vị cao nhân tiền bối này trước sau khác biệt một trời một vực, mọi thứ chỉ vì Động Chân Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.