Chương 1087: Cắt đứt liên quan (2)
Duệ Quang
08/06/2022
Ba nhà tiên môn đều có ý một hòn đá ném hai chim. Mặc cho ngươi tính toán thế nào, xin thứ lỗi, Lâm Nhất này không rảnh chơi cùng!
Lâm Nhất không kịp nghỉ nhiều, hắn như luồng gió bay ra khỏi cốc, bay vọt lên trời tựa như con cá thoát khỏi móc câu, chim bay khỏi lồng, rời đi xa.
Giây sau, bóng dáng Công Dã Kiền chạy ra từ Khốn Long cốc, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, hóa thành mây đen đuổi theo.
Giây lát sau, đám người Huyền Thiên môn, Chính Dương tông trồi lên từ lòng đất, trong đó có hai người bay lên cao, đứng trong không khí.
Yến Khởi quan sát một chốc đã nhận ra hướng đi của Công Dã Kiền, chưa kịp hành động thì Nhạc Thành Tử lắc đầu nói:
- Lâm Nhất giỏi về độn pháp, từ năm xưa hắn chạy ra Huyền Thiên Tháp là biết rồi. Đuổi theo sau người khác vô ích, chẳng bằng đi một nơi chờ.
Yến Khởi hỏi:
- Lâm Nhất sẽ đi đâu?
Nhạc Thành Tử vuốt râu trầm ngâm, mắt nhìn phương xa, hơi mỉm cười nói:
- Chuyến này là chúng ta khéo quá hóa vụng, hắn là người có chí cao xa, sẽ không bỏ qua một nơi . . .
. . .
Lâm Nhất rời khỏi Khốn Long cốc mới được vài giây đã cảm nhận ba luồng thần thức mạnh mẽ quét qua. Khi Lâm Nhất hiện hình cách ngàn dặm xa, một thần thức cường đại hơn vẫn bám chặt không bỏ qua, đó là Công Dã Kiền. Tốc độ chạy của lão kinh người thế sao?
Lâm Nhất không dám chậm trễ, hắn vận dụng thuật Phong Độn, lại biến mất giữa không trung, lát sau đã cách ngàn dặm. Lâm Nhất khựng lại thân hình chạy nhanh như điên trong gió, biểu tình ngạc nhiên. Thần thức kia chưa biến mất ngược lại là càng lúc càng gần.
Không lẽ Công Dã Kiền cũng hiểu thuật Phong Độn? Hoặc là am hiểu độn pháp khác.
Lời nói kiêu căng theo gió bay đến bên tai:
- Tiểu tử thối, sao không trốn nữa đi?
Công Dã Kiền cách nơi này chưa đến ngàn dặm?
Lâm Nhất cau mày nhìn phương xa trước mặt, vốn định bấm thủ quyết nhưng chợt ngừng lại. Đây là hướng đi Vân Nghê phong, Lâm Nhất định tìm phu phụ Đông Phương Sóc và Mộc Thiên Viễn dặn dò vài câu, nhưng bây giờ mà đi là vời mầm họa đến cho đối phương. Lâm Nhất không ngờ Công Dã Kiền đuổi theo mau như vậy, không thoát khỏi thần thức của lão dây dưa thì không trốn được.
Không thể đi Vân Nghê phong, càng không thể trở lại Chính Dương tông. Ở đại Hạ đã không có chỗ cho Lâm Nhất đặt chân, đành vậy. Trong lòng hắn đã có tính toán, trong tay bỗng cầm hai miếng ngọc phù thuật Phù Độn.
Chốc lát sau, phương xa có con Hoàng Thông cưỡi mây lướt gió kéo theo tiếng gió rít vù vù, khí thế rất là kinh người lao về phía Lâm Nhất.
Thân hình Công Dã Kiền hiện ra trong mây đen cuồn cuộn, kèm theo tiếng gầm rống khiến người thót tim:
- Ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bản tông chủ!
Lâm Nhất lạnh lùng liếc người đến, tùy tay bóp nát ngọc phù. Ánh sáng nhạt chợt lóe, thân hình hắn như mây khói tán đi.
Công Dã Kiền hùng hổ đến, lại lần nữa vồ hụt, lão vận dụng thần thức quan sát. Cách năm trặm dặm, Lâm Nhất lại hiện hình trong một sơn cốc rồi lại biến mất.
Công Dã Kiền sửng sốt, chuyển hướng đi, mới một giây, bóng dáng quen thuộc kia vụt qua rồi biến mất cách ngàn dặm.
Giọng Công Dã Kiền hậm hực chửi rủa:
- Hừ! Mặc kệ ngươi lên trời xuống đất thì bản tông chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hai ống tay áo rộng vung lên, mây đen nổi lên bốn phía, một con rồng đen bay lên cao.
. . .
Trên đường từ Vân Nghê phong đi Khốn Long cốc, mỗi cách năm trăm dặm là Lâm Nhất lại lặng lẽ bày ra một phù trận truyền tống, giờ cần dùng nó ngay. Nhưng Công Dã Kiền bám sát gắt gao ở phía sau, phương bắc Vương Tử quận là địa bàn của Huyền Thiên môn, đằng trước là Khốn Long cốc, không chừng sẽ đụng phải đám người Nhạc Thành Tử. Nên Lâm Nhất dùng chiêu đánh lạc hướng, liên tiếp thi triển thuật Phù Độn hai lần rồi bay về phía nam.
Hôm sau, Lâm Nhất thấy biển rộng mênh mông. Cảm giác Công Dã Kiền bám dai như đỉa ở phía sau, hắn không dám do dự, chạy dọc theo bờ biển về phía tây.
Sáu ngày sau, Lâm Nhất chạy vắt giò lên cổ một hơi vượt hai, ba chục vạn dặm, quan sát phương hướng, hắn không kịp thở dốc liền chui vào đảo đá ngầm không người.
Lâm Nhất chui sâu xuống mấy chục trượng lòng đất, đào một cái hang vừa khít người, hắn tùy tay bày ra Tứ Tượng Kỳ trận, lấy ra một đống linh thạch sau đó thổ nạp.
Mệt chết người!
Suốt ba ngày trôi qua, bên dưới đảo đá ngầm trên biển không chút bắt mắt, Lâm Nhất đang tĩnh tọa từ từ mở mắt ra, lớp linh thạch trên Tụ Linh trận dưới thân hắn đã thành mảnh vụn. Lâm Nhất thổ nạp không ngủ không nghỉ mới bù đắp lại linh lực tiêu hao trong khi chạy cắm đầu cắm cổ. Lâm Nhất thư giãn, vẻ mặt đăm chiêu.
Nơi này là Định Hải phía đông Đại Hạ, trong vòng mấy chục vạn dặm đều là địa bàn của Định Hải tông. Định Hải tông qua lại với các tiên môn, điều này khiến người khó thể yên lòng, hơn nữa tốc độ chạy của Công Dã Kiền kinh người, không biết khi nào sẽ đuổi theo nữa. Những đảo đá ngầm ven biển e rằng không thể đánh lừa thần thức của tu sĩ Nguyên Anh, nếu hắn co đầu rút cổ dưới lòng đất như mấy hôm trước thì không phải cách hay.
Lâm Nhất ổn định tâm thần, trong tay cầm một miếng ngọc giản, đây là bản đồ Định Hải mà Huyền Nguyên Tổ Sư hay nên gọi là Khải Nguyên của Huyền Thiên môn để lại, bên trên đánh dấu chỗ Huyền Thiên Thượng Nhân, tổ sư của Huyền Thiên môn đã ngã xuống. Một nơi cách bờ biển mấy chục vạn dặm, từ nơi này đi hướng đông là Vô Định Hải.
Lâm Nhất ghi nhớ chỗ đánh dấu trên bản đồ, hắn xem kỹ vài lần, ngẫm nghĩ rồi lấy ra một miếng ngọc giản khác, là giản đồ do Huyền Thiên Thượng Nhân để lại, bản đồ của Vô Định hải. Mặt trên đánh dấu một đường chỉ mảnh cong vẹo xuyên qua mặt biển kéo dài mãi về phía đông, nhưng không ghi rõ điểm dừng là ở đâu.
Lâm Nhất phỏng chừng chỗ không được ghi rõ tám chín phần mười là nơi tên gọi Cửu Châu. Bên cạnh tuyến đường đánh dấu có chữ nhỏ ghi chú, nói là mùa đông hàng năm trong Vô Định Hải sẽ có gió đen hình thành bình chướng băng khiến người sợ, giây lát đóng băng thiên địa vạn vật. Các mùa khác thì gió đen triều vần vũ trên biển, không chỗ không ở, chim chóc đụng vào sẽ rơi, thuyền biển gặp phải liền biến mất, tu sĩ ngự kiếm phi hành cũng rơi vào nước biển khó thể sống sót. Vô Định Hải vào những mùa này là biển chết thật sự, không ai có thể vượt qua.
Bởi vậy chỉ có mùa đông đến với Vô Định Hải là có thể tìm được con đường sống từ trong khe hở bình chướng băng, ngoài ra không còn đường nào khác.
Thời gian hiện giờ là khi nào? Đã là tháng năm.
Lâm Nhất không kịp nghỉ nhiều, hắn như luồng gió bay ra khỏi cốc, bay vọt lên trời tựa như con cá thoát khỏi móc câu, chim bay khỏi lồng, rời đi xa.
Giây sau, bóng dáng Công Dã Kiền chạy ra từ Khốn Long cốc, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, hóa thành mây đen đuổi theo.
Giây lát sau, đám người Huyền Thiên môn, Chính Dương tông trồi lên từ lòng đất, trong đó có hai người bay lên cao, đứng trong không khí.
Yến Khởi quan sát một chốc đã nhận ra hướng đi của Công Dã Kiền, chưa kịp hành động thì Nhạc Thành Tử lắc đầu nói:
- Lâm Nhất giỏi về độn pháp, từ năm xưa hắn chạy ra Huyền Thiên Tháp là biết rồi. Đuổi theo sau người khác vô ích, chẳng bằng đi một nơi chờ.
Yến Khởi hỏi:
- Lâm Nhất sẽ đi đâu?
Nhạc Thành Tử vuốt râu trầm ngâm, mắt nhìn phương xa, hơi mỉm cười nói:
- Chuyến này là chúng ta khéo quá hóa vụng, hắn là người có chí cao xa, sẽ không bỏ qua một nơi . . .
. . .
Lâm Nhất rời khỏi Khốn Long cốc mới được vài giây đã cảm nhận ba luồng thần thức mạnh mẽ quét qua. Khi Lâm Nhất hiện hình cách ngàn dặm xa, một thần thức cường đại hơn vẫn bám chặt không bỏ qua, đó là Công Dã Kiền. Tốc độ chạy của lão kinh người thế sao?
Lâm Nhất không dám chậm trễ, hắn vận dụng thuật Phong Độn, lại biến mất giữa không trung, lát sau đã cách ngàn dặm. Lâm Nhất khựng lại thân hình chạy nhanh như điên trong gió, biểu tình ngạc nhiên. Thần thức kia chưa biến mất ngược lại là càng lúc càng gần.
Không lẽ Công Dã Kiền cũng hiểu thuật Phong Độn? Hoặc là am hiểu độn pháp khác.
Lời nói kiêu căng theo gió bay đến bên tai:
- Tiểu tử thối, sao không trốn nữa đi?
Công Dã Kiền cách nơi này chưa đến ngàn dặm?
Lâm Nhất cau mày nhìn phương xa trước mặt, vốn định bấm thủ quyết nhưng chợt ngừng lại. Đây là hướng đi Vân Nghê phong, Lâm Nhất định tìm phu phụ Đông Phương Sóc và Mộc Thiên Viễn dặn dò vài câu, nhưng bây giờ mà đi là vời mầm họa đến cho đối phương. Lâm Nhất không ngờ Công Dã Kiền đuổi theo mau như vậy, không thoát khỏi thần thức của lão dây dưa thì không trốn được.
Không thể đi Vân Nghê phong, càng không thể trở lại Chính Dương tông. Ở đại Hạ đã không có chỗ cho Lâm Nhất đặt chân, đành vậy. Trong lòng hắn đã có tính toán, trong tay bỗng cầm hai miếng ngọc phù thuật Phù Độn.
Chốc lát sau, phương xa có con Hoàng Thông cưỡi mây lướt gió kéo theo tiếng gió rít vù vù, khí thế rất là kinh người lao về phía Lâm Nhất.
Thân hình Công Dã Kiền hiện ra trong mây đen cuồn cuộn, kèm theo tiếng gầm rống khiến người thót tim:
- Ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bản tông chủ!
Lâm Nhất lạnh lùng liếc người đến, tùy tay bóp nát ngọc phù. Ánh sáng nhạt chợt lóe, thân hình hắn như mây khói tán đi.
Công Dã Kiền hùng hổ đến, lại lần nữa vồ hụt, lão vận dụng thần thức quan sát. Cách năm trặm dặm, Lâm Nhất lại hiện hình trong một sơn cốc rồi lại biến mất.
Công Dã Kiền sửng sốt, chuyển hướng đi, mới một giây, bóng dáng quen thuộc kia vụt qua rồi biến mất cách ngàn dặm.
Giọng Công Dã Kiền hậm hực chửi rủa:
- Hừ! Mặc kệ ngươi lên trời xuống đất thì bản tông chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hai ống tay áo rộng vung lên, mây đen nổi lên bốn phía, một con rồng đen bay lên cao.
. . .
Trên đường từ Vân Nghê phong đi Khốn Long cốc, mỗi cách năm trăm dặm là Lâm Nhất lại lặng lẽ bày ra một phù trận truyền tống, giờ cần dùng nó ngay. Nhưng Công Dã Kiền bám sát gắt gao ở phía sau, phương bắc Vương Tử quận là địa bàn của Huyền Thiên môn, đằng trước là Khốn Long cốc, không chừng sẽ đụng phải đám người Nhạc Thành Tử. Nên Lâm Nhất dùng chiêu đánh lạc hướng, liên tiếp thi triển thuật Phù Độn hai lần rồi bay về phía nam.
Hôm sau, Lâm Nhất thấy biển rộng mênh mông. Cảm giác Công Dã Kiền bám dai như đỉa ở phía sau, hắn không dám do dự, chạy dọc theo bờ biển về phía tây.
Sáu ngày sau, Lâm Nhất chạy vắt giò lên cổ một hơi vượt hai, ba chục vạn dặm, quan sát phương hướng, hắn không kịp thở dốc liền chui vào đảo đá ngầm không người.
Lâm Nhất chui sâu xuống mấy chục trượng lòng đất, đào một cái hang vừa khít người, hắn tùy tay bày ra Tứ Tượng Kỳ trận, lấy ra một đống linh thạch sau đó thổ nạp.
Mệt chết người!
Suốt ba ngày trôi qua, bên dưới đảo đá ngầm trên biển không chút bắt mắt, Lâm Nhất đang tĩnh tọa từ từ mở mắt ra, lớp linh thạch trên Tụ Linh trận dưới thân hắn đã thành mảnh vụn. Lâm Nhất thổ nạp không ngủ không nghỉ mới bù đắp lại linh lực tiêu hao trong khi chạy cắm đầu cắm cổ. Lâm Nhất thư giãn, vẻ mặt đăm chiêu.
Nơi này là Định Hải phía đông Đại Hạ, trong vòng mấy chục vạn dặm đều là địa bàn của Định Hải tông. Định Hải tông qua lại với các tiên môn, điều này khiến người khó thể yên lòng, hơn nữa tốc độ chạy của Công Dã Kiền kinh người, không biết khi nào sẽ đuổi theo nữa. Những đảo đá ngầm ven biển e rằng không thể đánh lừa thần thức của tu sĩ Nguyên Anh, nếu hắn co đầu rút cổ dưới lòng đất như mấy hôm trước thì không phải cách hay.
Lâm Nhất ổn định tâm thần, trong tay cầm một miếng ngọc giản, đây là bản đồ Định Hải mà Huyền Nguyên Tổ Sư hay nên gọi là Khải Nguyên của Huyền Thiên môn để lại, bên trên đánh dấu chỗ Huyền Thiên Thượng Nhân, tổ sư của Huyền Thiên môn đã ngã xuống. Một nơi cách bờ biển mấy chục vạn dặm, từ nơi này đi hướng đông là Vô Định Hải.
Lâm Nhất ghi nhớ chỗ đánh dấu trên bản đồ, hắn xem kỹ vài lần, ngẫm nghĩ rồi lấy ra một miếng ngọc giản khác, là giản đồ do Huyền Thiên Thượng Nhân để lại, bản đồ của Vô Định hải. Mặt trên đánh dấu một đường chỉ mảnh cong vẹo xuyên qua mặt biển kéo dài mãi về phía đông, nhưng không ghi rõ điểm dừng là ở đâu.
Lâm Nhất phỏng chừng chỗ không được ghi rõ tám chín phần mười là nơi tên gọi Cửu Châu. Bên cạnh tuyến đường đánh dấu có chữ nhỏ ghi chú, nói là mùa đông hàng năm trong Vô Định Hải sẽ có gió đen hình thành bình chướng băng khiến người sợ, giây lát đóng băng thiên địa vạn vật. Các mùa khác thì gió đen triều vần vũ trên biển, không chỗ không ở, chim chóc đụng vào sẽ rơi, thuyền biển gặp phải liền biến mất, tu sĩ ngự kiếm phi hành cũng rơi vào nước biển khó thể sống sót. Vô Định Hải vào những mùa này là biển chết thật sự, không ai có thể vượt qua.
Bởi vậy chỉ có mùa đông đến với Vô Định Hải là có thể tìm được con đường sống từ trong khe hở bình chướng băng, ngoài ra không còn đường nào khác.
Thời gian hiện giờ là khi nào? Đã là tháng năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.