Chương 961: Cây cối (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Thúy Nhi khó hiểu hỏi:
- Lâm gia ta vừa mới thịnh vượng, làm như vậy không phải là...
Khoát tay, Lâm Nhất đanh thép nói:
- Đấy chỉ là hạng người nịnh nọt, Tiểu Thiên ao không nuôi được nhiều người như vậy.
Hắn quay sang phân phó đám người Lâm Bình:
- Đuổi những người nhàn tản ở sơn khẩu đi.
Thấy Thúy Nhi có chút không tình nguyện, biết suy nghĩ của nàng ta, Lâm Nhất cười an ủi:
- Nhân lúc trời chuyển ấm, chính là khi trồng cây. Cứ xem đại ca làm, sau này sẽ giải thích cho ngươi.
cười một tiếng, dưới chân Lâm Nhất có mây trắng dâng lên, người đã đến giữa không trung. Theo thôi diễn trận đồ trong lòng, hắn khu động phi kiếm luân phiên đánh xuống trên núi, dương nương, ven hồ, giữa đường, đào ra hố cây lớn nhỏ. Lại lấy ra linh thạch rồi thuận tay bóp nát rải xuống, trong ánh mắt kính ngưỡng của thôn dân bay ra xa xa.
- Ầm ầm.
Trong tiếng nổ như đất rung núi chuyển, mọi người đang bận bịu trồng cây đều nhìn về phía đầu đông cửa thôn, đó là chỗ sơn khẩu, đang có đá núi chừng mười trượng từ trên trời giáng xuống.
Trời ạ! Đây là Lâm đại tiên nhân đang di sơn đảo hải! Mọi người hoảng sợ mà lại mong mỏi không thồi. Ai ngờ hai ngày sau, sơn khẩu rộng một hai dặm không ngờ biến mất, thay vào đó là núi đá hơn trăm trượng. Đại tiên nhân muốn làm gì? Có người muốn đi xem thành quả, lại bị người Lâm gia ngăn cản, nói là gia tổ đang thi pháp, bất kỳ ai cũng không thể tới gần.
Hai ngày qua, Lâm Nhất bận bịu vô cùng. Hắn từ xa đào đá núi cực lớn lên rồi dùng Càn Khôn giới mang về, bịt sơn khẩu Tiểu Thiên ao lại, làm một hành lang vắt ngang rộng hơn trượng, cũng chôn linh thạch và ngọc bội ở hai cửa động, bày ra trận pháp. Không chỉ như vậy, hồ nước đó chính là là nước lặng, sâu dưới đất có nguồn suối, bị hắn dùng phi kiếm chọc ra, để mạch nước chảy vào.
Lại qua bảy ngày, trên núi và hai đầu xuống Tiểu Thiên ao xuất hiện từng rừng cây, khiến cho sơn cốc vốn có chút hoang vắng thay đổi bộ dạng. Mà trong thôn có người nói, Lâm đại tiên nhân lại truyền xuống tiên dụ, người của Tiểu Thiên ao không thể tùy ý qua lại với người ngoài, lại càng không cho phép tùy ý ra vào. Đây là muốn ngăn cách à! Thế là, đám người tới nương tựa hốt hoảng rời đi, cũng mang theo những tiếng động rầm rĩ, sơn thôn từ từ trở nên yên ắng.
Đối với điều này, Lâm Thúy Nhi cảm thấy có chút mất mát, mà Lâm Nhất thì bất vi sở động, vẫn bận việc trên núi, thỉnh thoảng lại thay đổi vài cái cây vốn đã trồng xong. hắn lại chạy một chuyến tới Hạt Điền quốc ở phương bắc, tìm một quặng ngọc, đào hết ngọc tài thượng giai về luyện chế thêm ngọc bội.
Trên Tây Sơn Tiểu Thiên ao, trên đỉnh núi vốn trụi lủi có thêm mấy chục cây đại thụ, cũng khiến cho hai ngôi mộ nằm dưới tán cây có thêm mấy phần thanh u. Tìm thấy Thúy Nhi tìm tới, Lâm Nhất đang khoanh chân ngồi dưới đất, theo kiếm quang chớp động, một khối ngọc thạch bị hắn ném ra, trong nháy mắt biến thành mấy chục miếng ngọc bội to nhỏ nhất trí.
Gật đầu với Thúy Nhi, tay Lâm Nhất vẫn không ngừng việc, từng chuỗi thủ quyết mang theo ánh huỳnh quang bay tới, thoáng chốc đã chui vào trong ngọc bội. Hắn lật tay tóm một cái rồi ném đi, từng mảnh ngọc bội vừa được luyện chế xong lại bay vào rễ cây ở xa xa rồi mất dạng.
- Đại ca! Mấy ngày nay ngươi bịt sơn khẩu, lại để lại hành lang thông hành, ta muốn phái người trông coi ngươi lại không cho. Cái này, Thúy Nhi thật sự có chút hồ đồ!
Lâm Thúy Nhi ngồi xuống cạnh Lâm Nhất, ngẩng đầu quan sát bốn phía, lại mang theo vẻ kinh ngạc nói:
- Cây trồng trên núi này khó sống, lại không thấy có cây nào chết héo, chẳng lẽ là nhờ công của ngọc bội đó.
Trong Ngọc bội có khảm trận pháp, tự có chỗ hữu dụng. Mà chân chính giúp cho cây cối sống, chính là linh thạch hóa thành mảnh vụn! Lâm Nhất cười cười lắc đầu, kéo tay Thúy Nhi đứng lên nói:
- Một vòng núi này không dưới hơn mười dặm, đều theo trận đồ mà trồng, đợi chúng nhất nhất lớn rồi, trận pháp khảm trong ngọc bội sẽ kích hoạt thiên địa chi cơ, có thể đầu đuôi nối nhau, hình thành một trận pháp thiên nhiên, đủ để che chở gia viên! Chỉ có điều, loại trận pháp này là đại ca tham khảo nghiền ngẫm mà có, rốt cuộc như thế nào thì vẫn chưa thể hiểu hết. Về phần sơn khẩu bị chặn chính là biện pháp vụng về, lại không thể không làm! Nếu như không tin thì theo đại ca đi xem thử.
- Lâm gia ta vừa mới thịnh vượng, làm như vậy không phải là...
Khoát tay, Lâm Nhất đanh thép nói:
- Đấy chỉ là hạng người nịnh nọt, Tiểu Thiên ao không nuôi được nhiều người như vậy.
Hắn quay sang phân phó đám người Lâm Bình:
- Đuổi những người nhàn tản ở sơn khẩu đi.
Thấy Thúy Nhi có chút không tình nguyện, biết suy nghĩ của nàng ta, Lâm Nhất cười an ủi:
- Nhân lúc trời chuyển ấm, chính là khi trồng cây. Cứ xem đại ca làm, sau này sẽ giải thích cho ngươi.
cười một tiếng, dưới chân Lâm Nhất có mây trắng dâng lên, người đã đến giữa không trung. Theo thôi diễn trận đồ trong lòng, hắn khu động phi kiếm luân phiên đánh xuống trên núi, dương nương, ven hồ, giữa đường, đào ra hố cây lớn nhỏ. Lại lấy ra linh thạch rồi thuận tay bóp nát rải xuống, trong ánh mắt kính ngưỡng của thôn dân bay ra xa xa.
- Ầm ầm.
Trong tiếng nổ như đất rung núi chuyển, mọi người đang bận bịu trồng cây đều nhìn về phía đầu đông cửa thôn, đó là chỗ sơn khẩu, đang có đá núi chừng mười trượng từ trên trời giáng xuống.
Trời ạ! Đây là Lâm đại tiên nhân đang di sơn đảo hải! Mọi người hoảng sợ mà lại mong mỏi không thồi. Ai ngờ hai ngày sau, sơn khẩu rộng một hai dặm không ngờ biến mất, thay vào đó là núi đá hơn trăm trượng. Đại tiên nhân muốn làm gì? Có người muốn đi xem thành quả, lại bị người Lâm gia ngăn cản, nói là gia tổ đang thi pháp, bất kỳ ai cũng không thể tới gần.
Hai ngày qua, Lâm Nhất bận bịu vô cùng. Hắn từ xa đào đá núi cực lớn lên rồi dùng Càn Khôn giới mang về, bịt sơn khẩu Tiểu Thiên ao lại, làm một hành lang vắt ngang rộng hơn trượng, cũng chôn linh thạch và ngọc bội ở hai cửa động, bày ra trận pháp. Không chỉ như vậy, hồ nước đó chính là là nước lặng, sâu dưới đất có nguồn suối, bị hắn dùng phi kiếm chọc ra, để mạch nước chảy vào.
Lại qua bảy ngày, trên núi và hai đầu xuống Tiểu Thiên ao xuất hiện từng rừng cây, khiến cho sơn cốc vốn có chút hoang vắng thay đổi bộ dạng. Mà trong thôn có người nói, Lâm đại tiên nhân lại truyền xuống tiên dụ, người của Tiểu Thiên ao không thể tùy ý qua lại với người ngoài, lại càng không cho phép tùy ý ra vào. Đây là muốn ngăn cách à! Thế là, đám người tới nương tựa hốt hoảng rời đi, cũng mang theo những tiếng động rầm rĩ, sơn thôn từ từ trở nên yên ắng.
Đối với điều này, Lâm Thúy Nhi cảm thấy có chút mất mát, mà Lâm Nhất thì bất vi sở động, vẫn bận việc trên núi, thỉnh thoảng lại thay đổi vài cái cây vốn đã trồng xong. hắn lại chạy một chuyến tới Hạt Điền quốc ở phương bắc, tìm một quặng ngọc, đào hết ngọc tài thượng giai về luyện chế thêm ngọc bội.
Trên Tây Sơn Tiểu Thiên ao, trên đỉnh núi vốn trụi lủi có thêm mấy chục cây đại thụ, cũng khiến cho hai ngôi mộ nằm dưới tán cây có thêm mấy phần thanh u. Tìm thấy Thúy Nhi tìm tới, Lâm Nhất đang khoanh chân ngồi dưới đất, theo kiếm quang chớp động, một khối ngọc thạch bị hắn ném ra, trong nháy mắt biến thành mấy chục miếng ngọc bội to nhỏ nhất trí.
Gật đầu với Thúy Nhi, tay Lâm Nhất vẫn không ngừng việc, từng chuỗi thủ quyết mang theo ánh huỳnh quang bay tới, thoáng chốc đã chui vào trong ngọc bội. Hắn lật tay tóm một cái rồi ném đi, từng mảnh ngọc bội vừa được luyện chế xong lại bay vào rễ cây ở xa xa rồi mất dạng.
- Đại ca! Mấy ngày nay ngươi bịt sơn khẩu, lại để lại hành lang thông hành, ta muốn phái người trông coi ngươi lại không cho. Cái này, Thúy Nhi thật sự có chút hồ đồ!
Lâm Thúy Nhi ngồi xuống cạnh Lâm Nhất, ngẩng đầu quan sát bốn phía, lại mang theo vẻ kinh ngạc nói:
- Cây trồng trên núi này khó sống, lại không thấy có cây nào chết héo, chẳng lẽ là nhờ công của ngọc bội đó.
Trong Ngọc bội có khảm trận pháp, tự có chỗ hữu dụng. Mà chân chính giúp cho cây cối sống, chính là linh thạch hóa thành mảnh vụn! Lâm Nhất cười cười lắc đầu, kéo tay Thúy Nhi đứng lên nói:
- Một vòng núi này không dưới hơn mười dặm, đều theo trận đồ mà trồng, đợi chúng nhất nhất lớn rồi, trận pháp khảm trong ngọc bội sẽ kích hoạt thiên địa chi cơ, có thể đầu đuôi nối nhau, hình thành một trận pháp thiên nhiên, đủ để che chở gia viên! Chỉ có điều, loại trận pháp này là đại ca tham khảo nghiền ngẫm mà có, rốt cuộc như thế nào thì vẫn chưa thể hiểu hết. Về phần sơn khẩu bị chặn chính là biện pháp vụng về, lại không thể không làm! Nếu như không tin thì theo đại ca đi xem thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.