Chương 962: Lâm viên (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Lâm Nhất dẫn theo Thúy Nhi ngự kiếm bay lên, tới vùng trời của Thiên Bình trấn. Hai người ẩn trong mây quan sát phía dưới, có thể thấy được trấn nhỏ biên thuỳ ngày xưa đã được trọng binh của Đại Thương đóng giữ. Bay về phía hướng bắc, chỗ biên giới cũng có binh mã ngoại tộc tụ tập. Mà sơn dã mấy trăm dặm này nếu thành chiến trường, Tiểu Thiên ao ở trong góc khó có thể may mắn thoát khỏi.
Thúy Nhi minh bạch tâm tư của đại ca, liền phái người chọn mua đồ ăn dự trữ, cũng bảo đệ tử của Lâm gia, Đồ gia canh giữ sơn động ra vào, tiếp tục làm ra tư thế muốn đóng núi. Kể từ đó, trong Tiểu Thiên ao chỉ còn lại sáu bảy trăm người.
Trong nháy mắt, tuyết đông đã tan, thiên địa khôi phục, cây cối được chuyển tới trồng cũng nhú theo. Mùa xuân Tiểu Thiên ao đã tới, mà chiến hỏa ấp ủ đã lâu cũng cháy lên ở biên thuỳ tây cương Đại Thương.
Một ngày này, Lâm Nhất từ mật thất dưới lòng đất đi ra, cầm một thanh trường kiếm, hoặc nói là một thanh pháp khí. Sau khi gọi Thiên Phúc, hắn đưa kiếm qua, nói:
- Kiếm này không phải sắt thường, rất là sắc bén. Ta đã khảm mấy pháp trận ở trong thân kiếm, dùng Tiên Thiên chân lực chắc có thể thi triển vài ba lần, sau đó có thể tự thúc dục một độn pháp cuối cùng, một độn xa mười dặm, chắc đã cứu được tính mạng của người cầm kiếm.
Thiên Phúc tiếp nhận trường kiếm, cẩn thận quan sát. Kiếm dài ba thước, trên mũi kiếm tỏa ra hàn ý khiến tim người ta đập nhanh, phía trên thân kiếm khắc chữ Nhất. Thúc dục chân khí trong cơ thể, trên thân kiếm lập tức có kiếm quang phun ra nuốt vào. Hắn kinh hỉ nói:
- Kiếm này có thể nói là chí bảo! Không biết có tên không?
- Kiếm này chính là tín vật chưởng môn ta truyền xuống! Kiếm tên là Nhất!
Lâm Nhất nói. Đây là bảo kiếm luyện chế cho Thiên Phúc, chính là trấn quan chi bảo chân chính, cũng coi như là hoàn thành lời hứa lúc trước. Có kiếm này trong tay, đủ để tiếu ngạo giang hồ! Hắn không để ý tới vẻ bịn rịn của đối phương, lại muốn đòi thanh Thanh Vân kiếm đó.
- Sư phụ, Thanh Vân kiếm ngươi giữ cũng vô dụng, sao không để cho đệ tử!
Thiên Phúc có chút không tình nguyện nói. Thanh Thanh Vân kiếm làm bạn với hắn cả đời, loại tình cảm này khó có thể dứt bỏ!
Thanh Vân ra khỏi vỏ, mũi kiếm phát ra tiếng ong ong. Khóe môi Lâm Nhất lộ ra nụ cười thản nhiên, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp. Hắn nói:
- Sư phụ đã tặng ngươi một thanh trấn quan chi bảo rồi, mà cái này chính là kiếm của sư phụ ta!
Thu hồi Thanh Vân kiếm, không để ý tới Thiên Phúc đang cười khổ, Lâm Nhất quay người lại ra khỏi tĩnh thất, đón Lâm Thúy Nhi đang chạy tới. Không đợi nàng ta lên tiếng, hắn kéo tay đối phương bước lên cầu vồng kiếm, nói
- Tình hình bên ngoài ta đã biết rồi, cứ xem uy lực của phong sơn đại trận này như thế nào!
Mười dặm hướng chính bắc có hơn vạn binh sĩ ngoại tộc đang ùa tới, khắp núi đồi đều là bóng người cầm đao thương. Mà binh sĩ Đại Thương thì đã lui tới Thiên Bình trấn để cố thủ, Tiểu Thiên ao đứng mũi chịu sào e là không thoát được tai mắt của tặc binh. Trên đỉnh núi Bốn phía có đệ tử Lâm gia trị thủ, đã có người chạy về thôn trang báo tin.
Lâm Nhất dẫn theo Thúy Nhi bay ra ngoài núi, ở trên cao tế ra một thủ quyết, hành lang cao hơn trượng ở đầu đông thôn lập tức biến mất.
Tiểu Thiên ao lúc này đã được núi cao vờn quanh, có cây cối bao phủ, sinh cơ bừng bừng, rất có khí tượng bất phàm. Mà sau khi Lâm Nhất đánh ra một chuỗi thủ quyết, trong thiên địa bỗng nhiên có một trận gió thổi qua, sau đó, trong cây cối tỏa ra sương mù. Trong nháy mắt, sương mù như sáng sớm này càng trở nên dày đặc, sau đó thì bao phủ đại sơn. Nhìn xa thấy sương mù lượn lờ, nhìn gần thì vẫn hư vô mờ mịt.
Tiểu Thiên ao phạm vi hơn mười dặm giống như là biến mất trong hư không, khó có thể tìm được!
- Đại ca, Tiểu Thiên ao ta sao không còn nữa rồi?
Tuy biết là thủ đoạn thần kỳ của đại ca, nhưng Thúy Nhi dưới ngạc nhiên vẫn thất thanh hỏi một câu.
- Thủ thuật che mắt mà thôi! Ha ha!
Lâm Nhất cười một tiếng, dẫn theo Thúy Nhi bay vào trong mây mù. Trong nháy mắt, tất cả quen thuộc đều quay về trước mặt, Tiểu Thiên ao vẫn như cũ, chỉ có trên núi bốn phía là có thể thấy mây mù bốc lên.
Thúy Nhi minh bạch tâm tư của đại ca, liền phái người chọn mua đồ ăn dự trữ, cũng bảo đệ tử của Lâm gia, Đồ gia canh giữ sơn động ra vào, tiếp tục làm ra tư thế muốn đóng núi. Kể từ đó, trong Tiểu Thiên ao chỉ còn lại sáu bảy trăm người.
Trong nháy mắt, tuyết đông đã tan, thiên địa khôi phục, cây cối được chuyển tới trồng cũng nhú theo. Mùa xuân Tiểu Thiên ao đã tới, mà chiến hỏa ấp ủ đã lâu cũng cháy lên ở biên thuỳ tây cương Đại Thương.
Một ngày này, Lâm Nhất từ mật thất dưới lòng đất đi ra, cầm một thanh trường kiếm, hoặc nói là một thanh pháp khí. Sau khi gọi Thiên Phúc, hắn đưa kiếm qua, nói:
- Kiếm này không phải sắt thường, rất là sắc bén. Ta đã khảm mấy pháp trận ở trong thân kiếm, dùng Tiên Thiên chân lực chắc có thể thi triển vài ba lần, sau đó có thể tự thúc dục một độn pháp cuối cùng, một độn xa mười dặm, chắc đã cứu được tính mạng của người cầm kiếm.
Thiên Phúc tiếp nhận trường kiếm, cẩn thận quan sát. Kiếm dài ba thước, trên mũi kiếm tỏa ra hàn ý khiến tim người ta đập nhanh, phía trên thân kiếm khắc chữ Nhất. Thúc dục chân khí trong cơ thể, trên thân kiếm lập tức có kiếm quang phun ra nuốt vào. Hắn kinh hỉ nói:
- Kiếm này có thể nói là chí bảo! Không biết có tên không?
- Kiếm này chính là tín vật chưởng môn ta truyền xuống! Kiếm tên là Nhất!
Lâm Nhất nói. Đây là bảo kiếm luyện chế cho Thiên Phúc, chính là trấn quan chi bảo chân chính, cũng coi như là hoàn thành lời hứa lúc trước. Có kiếm này trong tay, đủ để tiếu ngạo giang hồ! Hắn không để ý tới vẻ bịn rịn của đối phương, lại muốn đòi thanh Thanh Vân kiếm đó.
- Sư phụ, Thanh Vân kiếm ngươi giữ cũng vô dụng, sao không để cho đệ tử!
Thiên Phúc có chút không tình nguyện nói. Thanh Thanh Vân kiếm làm bạn với hắn cả đời, loại tình cảm này khó có thể dứt bỏ!
Thanh Vân ra khỏi vỏ, mũi kiếm phát ra tiếng ong ong. Khóe môi Lâm Nhất lộ ra nụ cười thản nhiên, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp. Hắn nói:
- Sư phụ đã tặng ngươi một thanh trấn quan chi bảo rồi, mà cái này chính là kiếm của sư phụ ta!
Thu hồi Thanh Vân kiếm, không để ý tới Thiên Phúc đang cười khổ, Lâm Nhất quay người lại ra khỏi tĩnh thất, đón Lâm Thúy Nhi đang chạy tới. Không đợi nàng ta lên tiếng, hắn kéo tay đối phương bước lên cầu vồng kiếm, nói
- Tình hình bên ngoài ta đã biết rồi, cứ xem uy lực của phong sơn đại trận này như thế nào!
Mười dặm hướng chính bắc có hơn vạn binh sĩ ngoại tộc đang ùa tới, khắp núi đồi đều là bóng người cầm đao thương. Mà binh sĩ Đại Thương thì đã lui tới Thiên Bình trấn để cố thủ, Tiểu Thiên ao đứng mũi chịu sào e là không thoát được tai mắt của tặc binh. Trên đỉnh núi Bốn phía có đệ tử Lâm gia trị thủ, đã có người chạy về thôn trang báo tin.
Lâm Nhất dẫn theo Thúy Nhi bay ra ngoài núi, ở trên cao tế ra một thủ quyết, hành lang cao hơn trượng ở đầu đông thôn lập tức biến mất.
Tiểu Thiên ao lúc này đã được núi cao vờn quanh, có cây cối bao phủ, sinh cơ bừng bừng, rất có khí tượng bất phàm. Mà sau khi Lâm Nhất đánh ra một chuỗi thủ quyết, trong thiên địa bỗng nhiên có một trận gió thổi qua, sau đó, trong cây cối tỏa ra sương mù. Trong nháy mắt, sương mù như sáng sớm này càng trở nên dày đặc, sau đó thì bao phủ đại sơn. Nhìn xa thấy sương mù lượn lờ, nhìn gần thì vẫn hư vô mờ mịt.
Tiểu Thiên ao phạm vi hơn mười dặm giống như là biến mất trong hư không, khó có thể tìm được!
- Đại ca, Tiểu Thiên ao ta sao không còn nữa rồi?
Tuy biết là thủ đoạn thần kỳ của đại ca, nhưng Thúy Nhi dưới ngạc nhiên vẫn thất thanh hỏi một câu.
- Thủ thuật che mắt mà thôi! Ha ha!
Lâm Nhất cười một tiếng, dẫn theo Thúy Nhi bay vào trong mây mù. Trong nháy mắt, tất cả quen thuộc đều quay về trước mặt, Tiểu Thiên ao vẫn như cũ, chỉ có trên núi bốn phía là có thể thấy mây mù bốc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.