Chương 2303: Chấp nhận hay không. (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Lâm huynh! Mạng nhỏ của Huyền Ngọc Tử là của ngươi…
- Lâm đạo hữu! Nhĩ Huyền xuất thân yêu tộc, ân oán rõ ràng…
- Lâm… Lâm huynh! Tiểu muội là Long Kiều Nhi, xin bái kiến…
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua bốn phía, ra hiệu với người bên cạnh, ngược lại nhìn thoáng qua đứa bé được gọi là Long Kiều Nhi. Thân thể đối phương cao to, cường tráng giống nam tử, mà trên dáng dấp lại toát vẻ thanh tú, nhất là giữa hai lồng mày lộ ra anh khí người người khác có hảo cảm. Hắn cười nhạt, trả lời:
- Có vị muội tử Long nữ như ngươi thật là may mắn!
- Thì ra ngươi đã nhận ra thân phận của ta từ lâu ? Nhưng vì sao lại là ma tu ?
Trong tên Long Kiều Nhi có chứa chữ kiều, nhưng thái độ làm người lại hoàn toàn không yếu ớt, lời nói cực kỳ ngay thẳng.
Trên người cô gái này có chứa khí tức Long tộc, nhất định không thể gạt được hai mắt Lâm Nhất. Mà hắn không rãnh giải thích nghi ngờ, chỉ nói có lẽ:
- Đây chính là có duyên, tương lai nói tiếp cũng không muộn. Lúc này thoát thân quan trọng hơn…
Huyền Ngọc Tử có cảm giác bị bỏ rơi, âm thầm phiền muộn, vội vàng phụ họa nói:
- Lâm huynh nói có lý!
Râu quai nón Nhĩ Huyền lại tránh ra một chút, vô cùng thống khoái phất tay nói:
- Lâm đạo hữu! Vậy xin phân phó…
Hắn và Huyền Ngọc Tử cùng Long Kiều nhi có thể sống được hoàn toàn do Lâm Nhất ban tặng. Thấy đối phương thần thông quảng đại, cũng không phải hạng người lãnh khốc vô tình! Tạm thời ngưỡng mộ đi theo một vị cường giả là chuyện đương nhiên! Về phần một người khác bên trong sơn động, lúc trước sinh nghi, bây giờ kính trọng không gần gũi là thỏa đáng!
Lâm Nhất gật đầu, tiện tay lấy ra một vật, chính là lệnh bài Tam Thủy đeo trên người. Hắn nhìn về phía động khẩu lúc tới, bay tới cách mặt đất ba thước. Cấm chế cửa động đã tan vỡ hầu như không còn, nhưng tình hình vẫn không khác trước.
- Lâm đạo hữu! Có thể cùng đi không…
- Không được! Định dùng khuôn mặt đẹp mê hoặc người sao, quỷ kế của ngươi đừng mơ thực hiện được…
Lâm Nhất ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Một nữ tử mỹ mạo động lòng người nhanh chóng đi tới, lại không sợ hãi Huyền Ngọc Tử dùng thân ngăn cản. Tên kia còn không quên cầm búa bén theo, thái độ hung dữ ngược lại cũng dọa người. Còn đối phương lại thướt tha, thần sắc thảm thiết, đâu còn nửa phần dáng dấp nam tử anh tuấn, rõ ràng là một cô gái yếu đuối cùng đường!
Thiên Ma lục ấn hợp nhất, uy lực tận cùng, ngoài đám người Nguyên Tín Tử sợ quá bỏ chạy ra còn có Minh Cơ khó có thể tự giữa. Quanh thân nàng nhiều lần biến ảo, không thể nào che giấu, chỉ phải thu hồi thuật dịch dung, lộ ra dung mạo thật sự.
Minh Cơ là một nữ tử biến thành nam nhân, không chỉ thế nàng còn là một tiền bối cao nhân Động Thiên sơ kỳ tiểu thành!
Một khắc kia, Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền cùng Long Kiều Nhi đều bất ngờ, nhưng Lâm Nhất lại coi như không thấy…
Thấy thần sắc Lâm Nhất lãnh đạm nhưng không nói lời cự tuyệt, Minh Cơ nhịn không được khẽ thở phào một cái, mà trong lòng lại hoảng loạn, thần sắc khó xử, hạ thấp người nói:
- Vừa gặp mặt, Lâm đạo hữu bỗng nhiên cười, hẳn là nhìn thấu mánh khóe rồi. Mà ta cũng còn may mắn…
Minh Cơ nói hai người nàng gặp nhau lúc đầu, Huyền Ngọc Tử chính là người duy nhất có mặt. Mà đối phương căn bản không có phản ứng, rõ ràng chính là một loại coi rẻ. Hắn không cam lòng, vung búa bén, châm chọc nói:
- Nhất cử nhất động của Lâm huynh có liên quan gì tới ngươi? Đừng nên lôi kéo làm quen…
Tư thế của Huyền Ngọc Tử nghiễm nhiên trở thành một sứ giả thủ hộ!
Minh Cơ có ý muốn nói chuyện với Lâm Nhất, lại bị người khác cản trở. Ánh mắt nàng chợt lóe, không còn vẻ kiêu căng lúc trước, lại không nhanh không chậm hỏi Huyền Ngọc Tử:
- Chẳng lẽ ngươi biết được nguyên nhân hắn cười….?
Thần sắc Huyền Ngọc Tử ngẩn ra, vẫn cẩn thận chăm chú nhìn đối phương.
- Hắn cười nữ tử cải trang nam nhi, nam tử lại có thần thái nữ nhi…
Minh Cơ tự nói, lại cười nhạt nói:
- Mà ngươi là đầu thai sai, còn ta chỉ là dịch dung hoán mạo mà thôi! Lâm đạo hữu, ngươi nói có đúng không…
Giống như bị một người lột sạch quần áo trước mặt mọi người, hơn nữa còn là một nữ tử! Sắc mặt Huyền Ngọc Tử nhất thời đỏ lên, muốn cãi lại nhưng không có lời chống đỡ, vô cùng hoảng loạn đi qua đi lại, bỗng nhiên giậm chân, oán hận quát lên:
- Ngươi ngậm máu phun người, nhân gia là nam nhi đích thật…
Hắn siết chặt búa bén trong tay, bày ra tư thế liều mạng với Minh Cơ, lại biết không địch lại, thân thể lắc một cái, vô cùng ủy khuất kêu to với Lâm Nhất:
- Lâm huynh! Chứng giám lòng trung thành của Huyền Ngọc Tử…
Nhĩ Huyền dùng tay vuốt râu, nháy hai mắt, ra vẻ trấn định. Người ở ngoài cuộc, lại ở trong cuộc, bớt nói tốt hơn! Nguy cơ vẫn còn, tiến đồ không rõ…
Long Kiều Nhi lại vui vẻ cười hì hì, hứng thủ dạt dào ôm cánh tay, vô cùng nhàn nhã tự đi dạo chơi nhìn náo nhiệt. Dáng dấp uy vũ của nàng, ngay cả râu quai nón Nhĩ Huyền cũng không bì kịp!
Ánh mắt Lâm Nhất quét một lượt bốn người, nhếch môi nhưng không nói cái gì…
- Lâm đạo hữu! Nhĩ Huyền xuất thân yêu tộc, ân oán rõ ràng…
- Lâm… Lâm huynh! Tiểu muội là Long Kiều Nhi, xin bái kiến…
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua bốn phía, ra hiệu với người bên cạnh, ngược lại nhìn thoáng qua đứa bé được gọi là Long Kiều Nhi. Thân thể đối phương cao to, cường tráng giống nam tử, mà trên dáng dấp lại toát vẻ thanh tú, nhất là giữa hai lồng mày lộ ra anh khí người người khác có hảo cảm. Hắn cười nhạt, trả lời:
- Có vị muội tử Long nữ như ngươi thật là may mắn!
- Thì ra ngươi đã nhận ra thân phận của ta từ lâu ? Nhưng vì sao lại là ma tu ?
Trong tên Long Kiều Nhi có chứa chữ kiều, nhưng thái độ làm người lại hoàn toàn không yếu ớt, lời nói cực kỳ ngay thẳng.
Trên người cô gái này có chứa khí tức Long tộc, nhất định không thể gạt được hai mắt Lâm Nhất. Mà hắn không rãnh giải thích nghi ngờ, chỉ nói có lẽ:
- Đây chính là có duyên, tương lai nói tiếp cũng không muộn. Lúc này thoát thân quan trọng hơn…
Huyền Ngọc Tử có cảm giác bị bỏ rơi, âm thầm phiền muộn, vội vàng phụ họa nói:
- Lâm huynh nói có lý!
Râu quai nón Nhĩ Huyền lại tránh ra một chút, vô cùng thống khoái phất tay nói:
- Lâm đạo hữu! Vậy xin phân phó…
Hắn và Huyền Ngọc Tử cùng Long Kiều nhi có thể sống được hoàn toàn do Lâm Nhất ban tặng. Thấy đối phương thần thông quảng đại, cũng không phải hạng người lãnh khốc vô tình! Tạm thời ngưỡng mộ đi theo một vị cường giả là chuyện đương nhiên! Về phần một người khác bên trong sơn động, lúc trước sinh nghi, bây giờ kính trọng không gần gũi là thỏa đáng!
Lâm Nhất gật đầu, tiện tay lấy ra một vật, chính là lệnh bài Tam Thủy đeo trên người. Hắn nhìn về phía động khẩu lúc tới, bay tới cách mặt đất ba thước. Cấm chế cửa động đã tan vỡ hầu như không còn, nhưng tình hình vẫn không khác trước.
- Lâm đạo hữu! Có thể cùng đi không…
- Không được! Định dùng khuôn mặt đẹp mê hoặc người sao, quỷ kế của ngươi đừng mơ thực hiện được…
Lâm Nhất ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Một nữ tử mỹ mạo động lòng người nhanh chóng đi tới, lại không sợ hãi Huyền Ngọc Tử dùng thân ngăn cản. Tên kia còn không quên cầm búa bén theo, thái độ hung dữ ngược lại cũng dọa người. Còn đối phương lại thướt tha, thần sắc thảm thiết, đâu còn nửa phần dáng dấp nam tử anh tuấn, rõ ràng là một cô gái yếu đuối cùng đường!
Thiên Ma lục ấn hợp nhất, uy lực tận cùng, ngoài đám người Nguyên Tín Tử sợ quá bỏ chạy ra còn có Minh Cơ khó có thể tự giữa. Quanh thân nàng nhiều lần biến ảo, không thể nào che giấu, chỉ phải thu hồi thuật dịch dung, lộ ra dung mạo thật sự.
Minh Cơ là một nữ tử biến thành nam nhân, không chỉ thế nàng còn là một tiền bối cao nhân Động Thiên sơ kỳ tiểu thành!
Một khắc kia, Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền cùng Long Kiều Nhi đều bất ngờ, nhưng Lâm Nhất lại coi như không thấy…
Thấy thần sắc Lâm Nhất lãnh đạm nhưng không nói lời cự tuyệt, Minh Cơ nhịn không được khẽ thở phào một cái, mà trong lòng lại hoảng loạn, thần sắc khó xử, hạ thấp người nói:
- Vừa gặp mặt, Lâm đạo hữu bỗng nhiên cười, hẳn là nhìn thấu mánh khóe rồi. Mà ta cũng còn may mắn…
Minh Cơ nói hai người nàng gặp nhau lúc đầu, Huyền Ngọc Tử chính là người duy nhất có mặt. Mà đối phương căn bản không có phản ứng, rõ ràng chính là một loại coi rẻ. Hắn không cam lòng, vung búa bén, châm chọc nói:
- Nhất cử nhất động của Lâm huynh có liên quan gì tới ngươi? Đừng nên lôi kéo làm quen…
Tư thế của Huyền Ngọc Tử nghiễm nhiên trở thành một sứ giả thủ hộ!
Minh Cơ có ý muốn nói chuyện với Lâm Nhất, lại bị người khác cản trở. Ánh mắt nàng chợt lóe, không còn vẻ kiêu căng lúc trước, lại không nhanh không chậm hỏi Huyền Ngọc Tử:
- Chẳng lẽ ngươi biết được nguyên nhân hắn cười….?
Thần sắc Huyền Ngọc Tử ngẩn ra, vẫn cẩn thận chăm chú nhìn đối phương.
- Hắn cười nữ tử cải trang nam nhi, nam tử lại có thần thái nữ nhi…
Minh Cơ tự nói, lại cười nhạt nói:
- Mà ngươi là đầu thai sai, còn ta chỉ là dịch dung hoán mạo mà thôi! Lâm đạo hữu, ngươi nói có đúng không…
Giống như bị một người lột sạch quần áo trước mặt mọi người, hơn nữa còn là một nữ tử! Sắc mặt Huyền Ngọc Tử nhất thời đỏ lên, muốn cãi lại nhưng không có lời chống đỡ, vô cùng hoảng loạn đi qua đi lại, bỗng nhiên giậm chân, oán hận quát lên:
- Ngươi ngậm máu phun người, nhân gia là nam nhi đích thật…
Hắn siết chặt búa bén trong tay, bày ra tư thế liều mạng với Minh Cơ, lại biết không địch lại, thân thể lắc một cái, vô cùng ủy khuất kêu to với Lâm Nhất:
- Lâm huynh! Chứng giám lòng trung thành của Huyền Ngọc Tử…
Nhĩ Huyền dùng tay vuốt râu, nháy hai mắt, ra vẻ trấn định. Người ở ngoài cuộc, lại ở trong cuộc, bớt nói tốt hơn! Nguy cơ vẫn còn, tiến đồ không rõ…
Long Kiều Nhi lại vui vẻ cười hì hì, hứng thủ dạt dào ôm cánh tay, vô cùng nhàn nhã tự đi dạo chơi nhìn náo nhiệt. Dáng dấp uy vũ của nàng, ngay cả râu quai nón Nhĩ Huyền cũng không bì kịp!
Ánh mắt Lâm Nhất quét một lượt bốn người, nhếch môi nhưng không nói cái gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.