Chương 2302: Chấp nhận hay không. (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Tâm niệm khẽ đổi, Thiên Ma Ấn Quyết dựng lên, kéo theo sức mạnh huyết đàm hóa thành một thanh đại phủ quỷ dị! Từ chuôi tới cuối dài khoảng bảy tám trượng, huyết quang lóe sáng mang theo hỏa diễm, xoay quanh trước người Lâm Nhất.
Thiên Ma đại phủ lúc trước đều là biến ảo mà thành. Mà vật trước mắt lại là thực chất, tản ra uy thế vô cùng kinh nguời! Tương lai nếu tu thành Cửu Ấn không biết sẽ tới nông nỗi nào?
Thấy thế đám người Nguyên Tín Tử đều ngạc nhiên không ngớt.
Dưới búa lớn như thế, ai dám ngăn cản? hay tiên hạ thủ vi cường…
Nguyên Tín Tử nhạy bén hơn Tam Thủy đã chết rất nhiều, sau khi ra hiệu với hai bên trái phải, sáu người cùng di chuyển. Ống tay áo bay lượn, không còn là kiếm quang bén nhọn mà là từng luồng ma khí hắc sắc, thoáng ngưng tụ một chỗ, lập tức hóa thành bóng người cao vài trượng, lay động bất định, bày ra dáng vẻ dữ tợn. Chỉ thấy thân thể hắn tráng kiện, hai mắt như đèn, mang theo một cặp sừng quái dị, trong tay cầm một cây gậy nanh sói đánh thẳng về phía Lâm Nhất. Trong sơn động mơ hồ vang lên thanh âm giẫm trên mặt đất “ầm ầm ầm”
Ba người Huyền Ngọc Tử cũng không dám thở mạnh, Minh Cơ lại vẫn đang lưu ý động tĩnh.
Lúc trước đám người Nguyên Tín Tử có chút khinh địch mới bị mất một người, sau khi giật mình tỉnh lại liền liên thủ, kiên quyết không khinh thường. Nếu còn trơ mắt nhìn chắc chắn sẽ khiến môn nhân Lăng Đạo sắp thành lại bại.
Ánh mắt Minh Cơ chợt lóe, nhịn không được nhắc nhở:
- Đó là pháp lực biến ảo ma Thần, có thể so với cao thủ Động Thiên trung kỳ…
Nói một nửa lại hơi ngừng. Đối phương cho dù ai lấy được huyết sát cũng không phải điều mình muốn. Ý niệm trong đầu hắn khẽ chuyển, nhịn không được trợn to hai mắt…
Lâm Nhất vẫn lăng không mà đứng, hai trong mắt đỏ tím, mi tâm lóe sáng một luồng ấn ký hắc sắc, trên nét mặt yêu dị tăng thêm vài phần tà cuồng.
Một thân ma tu không rõ ràng, cũng không có thần thông phi phàm cường đại, lại chưa từng liên quan tới công pháp tu luyện cùng tâm tình cảm ngộ. Giờ này khắc này, sát khí vờn quanh, có máu tanh kinh hồn, trong thoáng chốc hừng hực khí thế như về trong hoang dã. Nơi này không phân biệt chính tà, thiện ác, chỉ có phóng túng không kiềm chế được cùng giết chóc lãnh huyết. Tất cả nhìn như điên cuồng, không theo thứ tự, điên đảo, tiêu vong, mà giữa thiên địa vẫn có sức sống rạng rỡ.
Sau hủy diệt có thể sống lại, liệt hỏa đốt sẽ là vĩnh viễn…
Có người nói ma đạo chính là thiên đạo.
Huyễn ảnh Ma thần cao to tới gần, hung hăng đưa cao gậy nanh sói trong tay lên, sơn động vốn rộng mở nhất thời trở nên chật chội, uy thế ngút trời, cát bay đá chạy, tiếng gió gào thét. Sáu vị cao thủ Động Thiên hợp lực tạo ra thanh thế khiến người khác khiếp sợ…
Lúc này không thể chậm, Lâm Nhất xòe ra hai tay, cố sức chụp, búa lớn xoay quanh trước người đã tới trong tay. Dưới ảnh hưởng của liệt diễm cự phủ, hắn nhìn có vẻ quá mức nhỏ bé cùng tự nhiên. Chỉ trong nháy mắt, huyết đàm hơn mười trượng phía dưới giống như nộ tuyền phun trào, đột nhiên cuồn cuộn, đột nhiên tạo ra một luồng máu triều tím đen, đột nhiên hòa làm một thể với thân hình.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thân hình Lâm Nhất bỗng nhiên trở nên lơ lửng, bỗng nhiên dâng cao thành lớn, chừng bảy tám trượng. Hai hàng lông mày dựng thẳng, cùng lúc một luồng ấn ký màu đen càng thêm rạng rỡ, cùng một đôi mắt quang mang đỏ tím phóng ra, sát thần phủ xuống! Khí thế tà cuồng quanh người hắn bỗng nhiên tăng lớn, không hề chậm chạm, mang theo sát khí cường đại chưa từng có, liệt diễm cự phủ trong tay hung hăng bổ ra ngoài…
Sơn động vốn rộng rãi hôm nay lại trở thành chiến trường của hai cự nhân. Giờ khắc này lại như lung thú điên cuồng!
- Ầm——
Một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, kèm theo đó giống như quang mang hư không văng tung tóe. Chỉ thấy một luồng huyết quang màu đen từ trên người Ma thần nghiền nát mà qua, mang theo sấm sét điên cuồng đập tới. Ngay sau đó lại là một trận liên thanh tiếng nổ vang, sau đó cát bụi nổi lên bốn phía, núi đá văng ra, ma khí cuồng ngược giống như thiên địa bị sụp, ngày diệt vong phủ xuống….
Huyễn ảnh Ma thần ầm ầm tan vỡ, liệt diễm cự phủ vẫn hung mãnh không thể đỡ. Sáu người Nguyên Tín Tử quá sợ hãi, thấy thời cơ không tốt đều tự khởi động bí quyết, lắc mình bỏ chạy. Cấm chế bị nghiền nát, núi đá đổ vỡ…
Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền cùng cô gái kia vẫn nằm sấp trên mặt đất, cố gắng hết sức dùng pháp lực hộ thể.
Minh Cơ xoay người vào một bên vách trong động, ngược lại lảo đảo, trên thân mang theo hắc khí, dáng vẻ biến ảo qua lại…
Chỉ trong chốc lát nhưng lại giống như đã qua rất lâu…
Tất cả điên cuồng dần dần yên tĩnh, động tĩnh núi đá sụp đổ rất là kinh người. Mà sau khi sụp xuống bên trong sơn động vẫn là bụi khói tràn ngập, tàn âm sát khí.
Huyền Ngọc Tử lặng lẽ ngẩng đầu từ dưới đất, vội vã thoáng nhìn liền nhảy người lên. Thấy bản thân không việc gì, vui mừng khi sống sót sau tai nạn, hắn nhịn không được lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhấc tay ra hiệu:
- Lâm huynh… Hử…?
Lời vừa ra khỏi miệng lại không thể lên tiếng, chỉ trố mắt nhìn.
Nhĩ Huyền cùng nàng kia lần lượt đứng dậy, vô cùng kinh ngạc, cũng mang thần sắc nghi ngờ không dám lên tiếng.
Minh Cơ lẳng lặng đứng ở trong góc sơn động, thần sắc có chút u oán cùng bàng hoàng. Dưới bộ quần áo ti bào, thân thể gầy ốm cũng sinh ra vài phần lồi lõm thướt tha. Râu quai nón trên mặt biến mất, lộ ra gò má trắng nõn thanh tú, quyến rũ…
Liệt diễm cự phủ yêu dị phi phàm, phóng ra uy lực dọa người biến mất, Lâm Nhất trở lại dáng dấp vốn có, ấn ký trên mi tâm không còn, chỉ có khí thế quanh thân vẫn như trước. Mà hắn vẫn còn đạp không mà đứng, giống như hoảng hốt, xuất thần yên lặng nhìn về phía huyết đàm dưới chân.
Huyết đàm, tạm thời cứ để tên như vậy. Một mảnh sơn động hơn mười trượng lúc này đã trống rỗng, chỉ còn thấy từng giọt máu huyết, cùng một chút vết tích ma khí do liệt diễm đốt cháy. Một kích toàn lực vừa rồi dĩ nhiên đã tiêu hao hết tất cả trong đó. Mà thân ảnh Ma huyễn kiêu ngạo quét ngang thiên địa cũng bị uy thế đánh đâu thắng đó của liệt diễm cự phủ làm cho tan vỡ!
Có lẽ có một ngày như vậy, thân cao tận trời, cự phủ ra oai, chặt đứt ngân hà, mở ra nhật nguyệt…
Nhưng lúc này tu vi có hạn, Thiên Ma Cửu Ấn thiếu ba. Chỉ có thể mượn dùng lực huyết đàm mới có thể dùng lục ấn hợp nhất đại hiển thần uy!
Một lúc lâu sau, ba người Huyền Ngọc Tử chậm rãi tới hai bên trái phải huyết đàm, mà thần sắc Minh Cơ vẫn còn chần chừ…
Lâm Nhất từ trong suy nghĩ phụ hồi tinh thần, dẫm vài bước trên hư không, rơi xuống trước mặt ba người Huyền Ngọc Tử. Có người ở phía xa nói:
- Lâm đạo hữu, ta và ngươi cũng không phải là đối thủ, hiềm khích lúc trước…
Lời nói kia vô cùng xa lạ, rất mềm mại, lại mang theo chút trong trẻo…
Sơn động tuy rằng sụp xuống hơn nữa, vô cùng hỗn độn, mà ở sâu trong vách đá do có cấm chế nhất thời không có lối đi.
Thiên Ma đại phủ lúc trước đều là biến ảo mà thành. Mà vật trước mắt lại là thực chất, tản ra uy thế vô cùng kinh nguời! Tương lai nếu tu thành Cửu Ấn không biết sẽ tới nông nỗi nào?
Thấy thế đám người Nguyên Tín Tử đều ngạc nhiên không ngớt.
Dưới búa lớn như thế, ai dám ngăn cản? hay tiên hạ thủ vi cường…
Nguyên Tín Tử nhạy bén hơn Tam Thủy đã chết rất nhiều, sau khi ra hiệu với hai bên trái phải, sáu người cùng di chuyển. Ống tay áo bay lượn, không còn là kiếm quang bén nhọn mà là từng luồng ma khí hắc sắc, thoáng ngưng tụ một chỗ, lập tức hóa thành bóng người cao vài trượng, lay động bất định, bày ra dáng vẻ dữ tợn. Chỉ thấy thân thể hắn tráng kiện, hai mắt như đèn, mang theo một cặp sừng quái dị, trong tay cầm một cây gậy nanh sói đánh thẳng về phía Lâm Nhất. Trong sơn động mơ hồ vang lên thanh âm giẫm trên mặt đất “ầm ầm ầm”
Ba người Huyền Ngọc Tử cũng không dám thở mạnh, Minh Cơ lại vẫn đang lưu ý động tĩnh.
Lúc trước đám người Nguyên Tín Tử có chút khinh địch mới bị mất một người, sau khi giật mình tỉnh lại liền liên thủ, kiên quyết không khinh thường. Nếu còn trơ mắt nhìn chắc chắn sẽ khiến môn nhân Lăng Đạo sắp thành lại bại.
Ánh mắt Minh Cơ chợt lóe, nhịn không được nhắc nhở:
- Đó là pháp lực biến ảo ma Thần, có thể so với cao thủ Động Thiên trung kỳ…
Nói một nửa lại hơi ngừng. Đối phương cho dù ai lấy được huyết sát cũng không phải điều mình muốn. Ý niệm trong đầu hắn khẽ chuyển, nhịn không được trợn to hai mắt…
Lâm Nhất vẫn lăng không mà đứng, hai trong mắt đỏ tím, mi tâm lóe sáng một luồng ấn ký hắc sắc, trên nét mặt yêu dị tăng thêm vài phần tà cuồng.
Một thân ma tu không rõ ràng, cũng không có thần thông phi phàm cường đại, lại chưa từng liên quan tới công pháp tu luyện cùng tâm tình cảm ngộ. Giờ này khắc này, sát khí vờn quanh, có máu tanh kinh hồn, trong thoáng chốc hừng hực khí thế như về trong hoang dã. Nơi này không phân biệt chính tà, thiện ác, chỉ có phóng túng không kiềm chế được cùng giết chóc lãnh huyết. Tất cả nhìn như điên cuồng, không theo thứ tự, điên đảo, tiêu vong, mà giữa thiên địa vẫn có sức sống rạng rỡ.
Sau hủy diệt có thể sống lại, liệt hỏa đốt sẽ là vĩnh viễn…
Có người nói ma đạo chính là thiên đạo.
Huyễn ảnh Ma thần cao to tới gần, hung hăng đưa cao gậy nanh sói trong tay lên, sơn động vốn rộng mở nhất thời trở nên chật chội, uy thế ngút trời, cát bay đá chạy, tiếng gió gào thét. Sáu vị cao thủ Động Thiên hợp lực tạo ra thanh thế khiến người khác khiếp sợ…
Lúc này không thể chậm, Lâm Nhất xòe ra hai tay, cố sức chụp, búa lớn xoay quanh trước người đã tới trong tay. Dưới ảnh hưởng của liệt diễm cự phủ, hắn nhìn có vẻ quá mức nhỏ bé cùng tự nhiên. Chỉ trong nháy mắt, huyết đàm hơn mười trượng phía dưới giống như nộ tuyền phun trào, đột nhiên cuồn cuộn, đột nhiên tạo ra một luồng máu triều tím đen, đột nhiên hòa làm một thể với thân hình.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thân hình Lâm Nhất bỗng nhiên trở nên lơ lửng, bỗng nhiên dâng cao thành lớn, chừng bảy tám trượng. Hai hàng lông mày dựng thẳng, cùng lúc một luồng ấn ký màu đen càng thêm rạng rỡ, cùng một đôi mắt quang mang đỏ tím phóng ra, sát thần phủ xuống! Khí thế tà cuồng quanh người hắn bỗng nhiên tăng lớn, không hề chậm chạm, mang theo sát khí cường đại chưa từng có, liệt diễm cự phủ trong tay hung hăng bổ ra ngoài…
Sơn động vốn rộng rãi hôm nay lại trở thành chiến trường của hai cự nhân. Giờ khắc này lại như lung thú điên cuồng!
- Ầm——
Một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, kèm theo đó giống như quang mang hư không văng tung tóe. Chỉ thấy một luồng huyết quang màu đen từ trên người Ma thần nghiền nát mà qua, mang theo sấm sét điên cuồng đập tới. Ngay sau đó lại là một trận liên thanh tiếng nổ vang, sau đó cát bụi nổi lên bốn phía, núi đá văng ra, ma khí cuồng ngược giống như thiên địa bị sụp, ngày diệt vong phủ xuống….
Huyễn ảnh Ma thần ầm ầm tan vỡ, liệt diễm cự phủ vẫn hung mãnh không thể đỡ. Sáu người Nguyên Tín Tử quá sợ hãi, thấy thời cơ không tốt đều tự khởi động bí quyết, lắc mình bỏ chạy. Cấm chế bị nghiền nát, núi đá đổ vỡ…
Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền cùng cô gái kia vẫn nằm sấp trên mặt đất, cố gắng hết sức dùng pháp lực hộ thể.
Minh Cơ xoay người vào một bên vách trong động, ngược lại lảo đảo, trên thân mang theo hắc khí, dáng vẻ biến ảo qua lại…
Chỉ trong chốc lát nhưng lại giống như đã qua rất lâu…
Tất cả điên cuồng dần dần yên tĩnh, động tĩnh núi đá sụp đổ rất là kinh người. Mà sau khi sụp xuống bên trong sơn động vẫn là bụi khói tràn ngập, tàn âm sát khí.
Huyền Ngọc Tử lặng lẽ ngẩng đầu từ dưới đất, vội vã thoáng nhìn liền nhảy người lên. Thấy bản thân không việc gì, vui mừng khi sống sót sau tai nạn, hắn nhịn không được lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhấc tay ra hiệu:
- Lâm huynh… Hử…?
Lời vừa ra khỏi miệng lại không thể lên tiếng, chỉ trố mắt nhìn.
Nhĩ Huyền cùng nàng kia lần lượt đứng dậy, vô cùng kinh ngạc, cũng mang thần sắc nghi ngờ không dám lên tiếng.
Minh Cơ lẳng lặng đứng ở trong góc sơn động, thần sắc có chút u oán cùng bàng hoàng. Dưới bộ quần áo ti bào, thân thể gầy ốm cũng sinh ra vài phần lồi lõm thướt tha. Râu quai nón trên mặt biến mất, lộ ra gò má trắng nõn thanh tú, quyến rũ…
Liệt diễm cự phủ yêu dị phi phàm, phóng ra uy lực dọa người biến mất, Lâm Nhất trở lại dáng dấp vốn có, ấn ký trên mi tâm không còn, chỉ có khí thế quanh thân vẫn như trước. Mà hắn vẫn còn đạp không mà đứng, giống như hoảng hốt, xuất thần yên lặng nhìn về phía huyết đàm dưới chân.
Huyết đàm, tạm thời cứ để tên như vậy. Một mảnh sơn động hơn mười trượng lúc này đã trống rỗng, chỉ còn thấy từng giọt máu huyết, cùng một chút vết tích ma khí do liệt diễm đốt cháy. Một kích toàn lực vừa rồi dĩ nhiên đã tiêu hao hết tất cả trong đó. Mà thân ảnh Ma huyễn kiêu ngạo quét ngang thiên địa cũng bị uy thế đánh đâu thắng đó của liệt diễm cự phủ làm cho tan vỡ!
Có lẽ có một ngày như vậy, thân cao tận trời, cự phủ ra oai, chặt đứt ngân hà, mở ra nhật nguyệt…
Nhưng lúc này tu vi có hạn, Thiên Ma Cửu Ấn thiếu ba. Chỉ có thể mượn dùng lực huyết đàm mới có thể dùng lục ấn hợp nhất đại hiển thần uy!
Một lúc lâu sau, ba người Huyền Ngọc Tử chậm rãi tới hai bên trái phải huyết đàm, mà thần sắc Minh Cơ vẫn còn chần chừ…
Lâm Nhất từ trong suy nghĩ phụ hồi tinh thần, dẫm vài bước trên hư không, rơi xuống trước mặt ba người Huyền Ngọc Tử. Có người ở phía xa nói:
- Lâm đạo hữu, ta và ngươi cũng không phải là đối thủ, hiềm khích lúc trước…
Lời nói kia vô cùng xa lạ, rất mềm mại, lại mang theo chút trong trẻo…
Sơn động tuy rằng sụp xuống hơn nữa, vô cùng hỗn độn, mà ở sâu trong vách đá do có cấm chế nhất thời không có lối đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.