Chương 1596: Chết minh bạch (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong núi non trùng điệp, Ma Vân cố cao nghìn trượng không hề bắt mắt, là hang ổ của Ma Sát môn. Phạm vi mấy trăm dặm này đều được đại trận che phủ, từ xa nhìn lại chỉ thấy sương mù mênh mông, khó phân biệt manh mối.
Một người trung niên gầy gò từ xa xa bay tới, đi sâu vào trong một mảng sương mù dày đặc. Chưa đến gần, hắn giơ tay lên tung ra một khối ngọc bài. Lập tức, sơn môn hiện ra, hắn nghênh ngang đi vào.
Sau khi người trung niên vào phong sơn đại trận, coi như không thấy đệ tử đi lên đón chào, tới thẳng chân núi Ma Vân cố. Người này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, vẻ mặt âm trầm. Hắn nhìn xung quanh, trong mắt mũi nhọn lãnh mang. Lập tức, hắn chậm rãi bay lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi nghìn trượng, trước một động phủ vắng lặng, người trung niên lặng lẽ hạ xuống. trong Vô thanh vô tức, hai tay hắn tùy ý huy động. Sau đó, hắn đi tới trước cửa động phủ, rất cung kính nói:
- Kỷ trưởng lão, môn chủ cho mời!
Động phủ không hề có động tĩnh, người trung niên thong dong điềm tĩnh nói:
- Đệ tử Thanh U cốc bị giết, chuyện liên quan trọng đại...
Lần này hắn vừa dứt lời, cửa đá đang đóng kín bùm một tiếng mở ra, tiếp theo liền có người bực mình nói:
- Chớ có dong dài! Môn chủ không phải nói là muốn bế quan sao? Sao lúc này lại mời ta đăng môn.
Người trung niên hơi cười lạnh, thân hình lóe lên chui vào trong động phủ! Sau một thoáng, hắn từ bên trong chậm rãi đi ra, một đạo kim mang trong tay theo đó biến mất.
Không tới một canh giờ, người trung niên đã đi qua hơn mười tòa động phủ. Khi hắn lại tới trước, chưa âm thầm bày ra cấm pháp, đột nhiên có một lão giả từ trên không hạ xuống, kinh ngạc nói:
- Giáp Phỉ? Ngươi không phải được môn chủ phái tới Thanh U cốc điều tra tình hình cụ thể ư, sao vẫn ở đây thế.
Người trung niên cười quỷ dị, nói:
- Ta đang muốn tìm ngươi, nếu không ngại thì quá bộ sang bên kia nói chuyện.
Đối phương lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nói:
- Thoại âm không đúng, ngươi là ai.
- Hơn mười người trước đều không phát hiện, là tại ngươi đa sự.
Hai mắt người trung niên trợn lên, rất bất đắc dĩ. Không hề có dấu hiệu báo trước, hắn đột nhiên giơ tay lên bổ ra một đạo kiếm quang. Đột nhiên bị tập kích, đối phương kinh hãi, vội vàng tránh né.
- Ầm!
Một tiếng hự vang lên, pháp bảo hộ thân của lão già đó tan nát, miệng phun máu tươi, bay xuống, cũng không quên hét lớn:
- Cường địch đột kích! Cường địch đột kích.
Theo tiếng kêu thảm của hắn, Ma Vân cố trên dưới lập tức có vô số bóng người lao ra.
Người trung niên không tiếp tục làm khó, mà là cười phẫn nộ, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ. Chỉ sau mấy hơi thở, xung quanh Ma Vân cố liên tiếp vang lên những tiếng nổ vang, lập tức tiếng rắc rắc chói tai vang lên, phong sơn đại trận bị xé rách, hiện ra thiên không bao la.
Cường địch đột kích, phong sơn đại trận bị hủy, Ma Sát môn trên dưới là một mảng hỗn loạn, mấy ngàn tu sĩ loạn thành một đống. Đúng vào lúc này, trên đỉnh núi một lão già bay ra. Khuôn mặt hắn khô gầy, ánh mắt như mũi khoan, vẻ mặt hung ác nham hiểm, uy thế bất phàm, giận không thể át quát:
- Lão phu vất vả lắm mới có ba phần tâm đắc, vừa đúng thời điểm khẩn cấp đang thể ngộ Hóa Thần, là tên đui mù nào muốn tới tìm chết.
Thấy lão giả hiện thân, hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh vội vàng tiến lên đón, mồm năm miệng mười nói:
- Môn chủ! Trận cước của phong sơn đại trận đã bị hủy hoại.
- Động phủ của bốn vị trưởng lão hậu kỳ Nguyên Anh bọn Ma Chư đều bị càn quét sạch, chỉ sợ là dữ nhiều lành ítrồi.
- Bảy vị trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ trong môn không rõ tung tích.
Một người cả người đầy vết máu, lảo đảo bay đến giữa không trung, vẫn còn sợ hãi nói:
- Có người... Có người hóa thành bộ dạng của bộ dạng trà trộn vào sơn môn, dùng cấm pháp ngăn cản và vây khốn động phủ, nhất nhất dụ các vị trưởng lão ra để giết. Bị ta nhìn thấu, cho nên mới may mắn đào thoát.
Nghe vậy, trong lòng lão giả trầm xuống. Bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ, bảy vị Nguyên Anh trung kỳ, mười một vị trưởng lão! Cứ như vậy bị người ta trừ bỏ một cách thần không biết quỷ không hay, ai gây ra.... Cao nhân Hóa Thần? Không! Là Lâm Nhất đột nhiên quay về Cửu Châu? Chì vì bế quan đang lúc khẩn cấp, cho nên mới phái người đi điều tra thật giả, chẳng lẽ đúng là hắn tìm tới cửa.
- Ha ha! Ly Anh lão nhân! Một người chết như ngươi thì sao mà hóa thần được.
Một tiếng cười lạnh đột nhiên từ trên đỉnh đầu mọi người vang lên, Ma Sát môn trên dưới đều theo tiếng nhìn lại. Một trung niên trung niên gầy gò, trong nháy mắt liền từ góc của Ma Vân cố bay đến trong không trung. Trên người có một tầng hào quang lấp lánh, trong nháy mắt này biến thành một người trẻ tuổi, đi vân ngoa, mặc áo bào tro, cầm kim kiếm, đằng đằng sát khí bễ nghễ tứ phương.
Lão giả này chính là Ly Anh, môn chủ Ma Sát môn, vào sát na thấy rõ người trẻ tuổi, giống như bị sét đánh đứng ngây đơ tại chỗ. Lần đại chiến tiên môn này Ma Sát môn Ma Sát môn phái ra mấy tu sĩ Kim Đan tới qua quýt cho xong chuyện. Mà mấy đệ tử đó chưa quay lại, nên vẫn chưa biết những gì từng phát sinh trên Vị Ương hải. Khi người ở Thanh U cốc về cầu cứu, nói là bị Lâm Nhất giết đường chủ, hắn còn cho rằng đối phương nói dối, lại không ngờ.
- Lâm Nhất! Là ngươi.
Ly Anh vẫn khó có thể tin nổi.
Người cải trang dịch dung đó chính là Lâm Nhất! Hắn cười lạnh nói:
- Lão nhân! Diệt môn sắp tới, còn không mau đốt tiền giấy mà tế cho bản thân đi.
Da mặt Ly Anh run run, cả giận nói:
- Cuồng vọng! Hôm nay sẽ khiến người tới được mà không đi được.
Tay áo hắn vung lên, trên trời dưới đất vô số bóng người lao tới.
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, xoay người bay về phía sơn môn đang rộng mở. Ly Anh động thân đuổi theo, hung tợn quát:
- Đứng lại cho lão phu! Làm nhục sơn môn của ta, ngươi và ta sẽ phải tử chiến! Tử chiến...
Một người trung niên gầy gò từ xa xa bay tới, đi sâu vào trong một mảng sương mù dày đặc. Chưa đến gần, hắn giơ tay lên tung ra một khối ngọc bài. Lập tức, sơn môn hiện ra, hắn nghênh ngang đi vào.
Sau khi người trung niên vào phong sơn đại trận, coi như không thấy đệ tử đi lên đón chào, tới thẳng chân núi Ma Vân cố. Người này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, vẻ mặt âm trầm. Hắn nhìn xung quanh, trong mắt mũi nhọn lãnh mang. Lập tức, hắn chậm rãi bay lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi nghìn trượng, trước một động phủ vắng lặng, người trung niên lặng lẽ hạ xuống. trong Vô thanh vô tức, hai tay hắn tùy ý huy động. Sau đó, hắn đi tới trước cửa động phủ, rất cung kính nói:
- Kỷ trưởng lão, môn chủ cho mời!
Động phủ không hề có động tĩnh, người trung niên thong dong điềm tĩnh nói:
- Đệ tử Thanh U cốc bị giết, chuyện liên quan trọng đại...
Lần này hắn vừa dứt lời, cửa đá đang đóng kín bùm một tiếng mở ra, tiếp theo liền có người bực mình nói:
- Chớ có dong dài! Môn chủ không phải nói là muốn bế quan sao? Sao lúc này lại mời ta đăng môn.
Người trung niên hơi cười lạnh, thân hình lóe lên chui vào trong động phủ! Sau một thoáng, hắn từ bên trong chậm rãi đi ra, một đạo kim mang trong tay theo đó biến mất.
Không tới một canh giờ, người trung niên đã đi qua hơn mười tòa động phủ. Khi hắn lại tới trước, chưa âm thầm bày ra cấm pháp, đột nhiên có một lão giả từ trên không hạ xuống, kinh ngạc nói:
- Giáp Phỉ? Ngươi không phải được môn chủ phái tới Thanh U cốc điều tra tình hình cụ thể ư, sao vẫn ở đây thế.
Người trung niên cười quỷ dị, nói:
- Ta đang muốn tìm ngươi, nếu không ngại thì quá bộ sang bên kia nói chuyện.
Đối phương lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nói:
- Thoại âm không đúng, ngươi là ai.
- Hơn mười người trước đều không phát hiện, là tại ngươi đa sự.
Hai mắt người trung niên trợn lên, rất bất đắc dĩ. Không hề có dấu hiệu báo trước, hắn đột nhiên giơ tay lên bổ ra một đạo kiếm quang. Đột nhiên bị tập kích, đối phương kinh hãi, vội vàng tránh né.
- Ầm!
Một tiếng hự vang lên, pháp bảo hộ thân của lão già đó tan nát, miệng phun máu tươi, bay xuống, cũng không quên hét lớn:
- Cường địch đột kích! Cường địch đột kích.
Theo tiếng kêu thảm của hắn, Ma Vân cố trên dưới lập tức có vô số bóng người lao ra.
Người trung niên không tiếp tục làm khó, mà là cười phẫn nộ, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ. Chỉ sau mấy hơi thở, xung quanh Ma Vân cố liên tiếp vang lên những tiếng nổ vang, lập tức tiếng rắc rắc chói tai vang lên, phong sơn đại trận bị xé rách, hiện ra thiên không bao la.
Cường địch đột kích, phong sơn đại trận bị hủy, Ma Sát môn trên dưới là một mảng hỗn loạn, mấy ngàn tu sĩ loạn thành một đống. Đúng vào lúc này, trên đỉnh núi một lão già bay ra. Khuôn mặt hắn khô gầy, ánh mắt như mũi khoan, vẻ mặt hung ác nham hiểm, uy thế bất phàm, giận không thể át quát:
- Lão phu vất vả lắm mới có ba phần tâm đắc, vừa đúng thời điểm khẩn cấp đang thể ngộ Hóa Thần, là tên đui mù nào muốn tới tìm chết.
Thấy lão giả hiện thân, hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh vội vàng tiến lên đón, mồm năm miệng mười nói:
- Môn chủ! Trận cước của phong sơn đại trận đã bị hủy hoại.
- Động phủ của bốn vị trưởng lão hậu kỳ Nguyên Anh bọn Ma Chư đều bị càn quét sạch, chỉ sợ là dữ nhiều lành ítrồi.
- Bảy vị trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ trong môn không rõ tung tích.
Một người cả người đầy vết máu, lảo đảo bay đến giữa không trung, vẫn còn sợ hãi nói:
- Có người... Có người hóa thành bộ dạng của bộ dạng trà trộn vào sơn môn, dùng cấm pháp ngăn cản và vây khốn động phủ, nhất nhất dụ các vị trưởng lão ra để giết. Bị ta nhìn thấu, cho nên mới may mắn đào thoát.
Nghe vậy, trong lòng lão giả trầm xuống. Bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ, bảy vị Nguyên Anh trung kỳ, mười một vị trưởng lão! Cứ như vậy bị người ta trừ bỏ một cách thần không biết quỷ không hay, ai gây ra.... Cao nhân Hóa Thần? Không! Là Lâm Nhất đột nhiên quay về Cửu Châu? Chì vì bế quan đang lúc khẩn cấp, cho nên mới phái người đi điều tra thật giả, chẳng lẽ đúng là hắn tìm tới cửa.
- Ha ha! Ly Anh lão nhân! Một người chết như ngươi thì sao mà hóa thần được.
Một tiếng cười lạnh đột nhiên từ trên đỉnh đầu mọi người vang lên, Ma Sát môn trên dưới đều theo tiếng nhìn lại. Một trung niên trung niên gầy gò, trong nháy mắt liền từ góc của Ma Vân cố bay đến trong không trung. Trên người có một tầng hào quang lấp lánh, trong nháy mắt này biến thành một người trẻ tuổi, đi vân ngoa, mặc áo bào tro, cầm kim kiếm, đằng đằng sát khí bễ nghễ tứ phương.
Lão giả này chính là Ly Anh, môn chủ Ma Sát môn, vào sát na thấy rõ người trẻ tuổi, giống như bị sét đánh đứng ngây đơ tại chỗ. Lần đại chiến tiên môn này Ma Sát môn Ma Sát môn phái ra mấy tu sĩ Kim Đan tới qua quýt cho xong chuyện. Mà mấy đệ tử đó chưa quay lại, nên vẫn chưa biết những gì từng phát sinh trên Vị Ương hải. Khi người ở Thanh U cốc về cầu cứu, nói là bị Lâm Nhất giết đường chủ, hắn còn cho rằng đối phương nói dối, lại không ngờ.
- Lâm Nhất! Là ngươi.
Ly Anh vẫn khó có thể tin nổi.
Người cải trang dịch dung đó chính là Lâm Nhất! Hắn cười lạnh nói:
- Lão nhân! Diệt môn sắp tới, còn không mau đốt tiền giấy mà tế cho bản thân đi.
Da mặt Ly Anh run run, cả giận nói:
- Cuồng vọng! Hôm nay sẽ khiến người tới được mà không đi được.
Tay áo hắn vung lên, trên trời dưới đất vô số bóng người lao tới.
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, xoay người bay về phía sơn môn đang rộng mở. Ly Anh động thân đuổi theo, hung tợn quát:
- Đứng lại cho lão phu! Làm nhục sơn môn của ta, ngươi và ta sẽ phải tử chiến! Tử chiến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.