Chương 1597: Chết minh bạch (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Hơn mười vị trưởng lão Nguyên Anh chết một cách vô tội chính là lương đống cơ thạch! Không có bọn họ chống đỡ, Ma Sát môn sẽ giống như tòa nhà sắp sập, từ nay về sau liền lưu lạc thành tiểu môn tiểu phái nhị tam lưu. Mà ở trước mắt bao người, bị phá hủy đại trận, đạp ngang sơn môn, quả thực chính là vô cùng nhục nhã!
Có điều Ma Sát môn vốn có hai mươi ba mươi Nguyên Anh, hơn hai trăm Kim Đan, hơn một ngàn Trúc Cơ, hơn vạn Luyện Khí, cho dù bị Lâm Nhất âm thầm gia hại hơn mười cao thủ, vẫn là không thể khinh thường. Hiện giờ sơn môn bị hủy, ai nấy càng giận dữ cùng chung mối thù.
Thân hình Lâm Nhất cực nhanh, lao vào trong sơn cốc ngoài hơn mười dặm trước một bước. Hắn không do dự, giơ tay lên tung ra bốn lá cờ trận, trong nháy mắt cắm trên một triền núi. Theo trận bàn được tế ra, Càn Khôn Tứ Tượng trận đột nhiên mà thành.
Cùng lúc đó, năm chiếc phi chu từ xa bay tới, bên trên phân biệt đứng đám người Thiết Thất, Hồ lão đại. Lâm Nhất thi triển độn pháp đi trước một bước, nhóm người này nhanh chóng đuổi theo, vẫn phải mất gần nửa ngày mới tới nơi. Yến Khởi và Đông Phương Sóc chỉ muốn được đại khai nhãn giới tăng thêm kiến thức, thì cũng thôi. Mà nguyên do sự việc là do Thanh U cốc dẫn tới, Lâm Giang Tiên sao có thể không đếm xỉa, đành phải dẫn theo Lam Nhược Vân cùng ba đệ tử theo tới. Không phải là muốn diệt môn ư, sao tình hình lại thành thế này.
Chỉ thấy Lâm Nhất bị người ta đuổi tới một sơn cốc, hơn mười vị cao thủ Nguyên Anh hùng hổ lao tới. Phía sau những cao thủ này còn có hơn hai trăm vị tu sĩ Kim Đan đi theo. Ở sau cùng cũng có hơn một ngàn đệ tử Trúc Cơ ma quyền sát chưởng. Ma Sát môn đã dốc toàn bộ lực lượng ra rồi, thanh thế rất lớn!
Phi chu chưa hạ xuống, người bên trên đã trợn mắt há hốc mồm. Đối mặt với trận trượng như vậy, đám đệ tử Thiết Thất và Hồ lão đại đều sợ run. Lâm trưởng lão đây là đang chọc tổ ong rồi! Giờ phải làm sao đây? Khi mọi người đang tiến thối lưỡng nan, một tiếng quát chói tai truyền đến:
- Vào trận!
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua phi chu, quay người bay lại. Thấy thế, Yến Khởi vội hỏi:
- Sư đệ không muốn có người cản tay, mau vào trận pháp mà hắn bố trí đi.
Mọi người tỉnh ngộ, không dám chậm trễ, nối đuôi nhau lao về phía triền núi bên dưới.
Chỉ trong nháy mắt, đám người Ma Sát môn đã tới cách mấy trăm trượng. Lâm Nhất một mình nghênh đón, Kim Long kiếm trên tay hào quang lấp lánh.
Thấy thế, Ly Anh giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại. Tu sĩ Nguyên Anh ở hai bên và tu sĩ Kim Đan ở phía sau đều ngừng thế đi, các đệ tử Trúc Cơ cũng tự dừng bước. Từ xa nhìn lại, Ma Sát môn hơn một ngàn người, đầu người lúc nhúc.
Nhìn người trẻ tuổi không hề có vẻ sợ hãi kia, còn cả đám ô hợp trốn trong trận pháp. Ly Anh thở hắt ra mấy hơi, trầm giọng nói:
- Lâm Nhất, ngươi hủy phong sơn đại trận của ta, giết hơn mười vị trưởng lão, chạy thoát thân còn không kịp, không ngờ còn dám ở đây triển khai trận trượng.
Nói đến đây, hắn tức mà không có chỗ trút, cả giận nói:
- Lão phu hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy.
- Ha ha! Lão nhân ngươi già cả, trí nhớ không tốt, vậy ta sẽ nhắc ngươi một lần.
Lâm Nhất đứng lăng không cách hơn mười trượng, ngẩng đầu cười lạnh nói:
- Trăm năm trước trên Ngao hồ, ta đã từng nói rồi. Sau khi giết Công Dã Kiền và hai trưởng lão Nguyên Anh đó, nếu ngươi còn dám vô cớ khiêu khích, ta sẽ dùng sức của bản thân để diệt Ma Sát môn của ngươi! Mà hiện giờ Thanh U cốc bị chiếm, môn hạ của huynh trưởng ta chết thảm trọng, lãonhân ngươi trước khi chết còn gì muốn nói không.
Trên triền núi ngoài vài dặm, mọi người qua trận pháp ngẩng đầu quan vọng. Đối thoại dằng trước nghe rất rõ ràng, Yến Khởi không khỏi thầm động dung. Công Dã Kiền đã chết, cũng xem như là chết có ý nghĩa! Mà cử chỉ trước đây của Lâm Nhất nhìn thì lỗ mãng, lại vội vàng mà không loạn. hắn cố ý đi trước một bước, không ngờ giết hơn mười vị cao thủ Nguyên Anh của Ma Sát môn. Biết rõ đối phương thế lớn mà vẫn để đám người Thiên Chấn môn và Thanh U cốc theo tới, chỉ có trận pháp để dựa vào. Mà hắn thật sự có thể diệt được một đại tiên môn như vậy sao.
Đông Phương Sóc nhìn rõ tình hình phía trước, lại phấn chấn không thôi. Một mình đối mặt với hơn một ngàn người, vẫn khí thế lẫm liệt, sư phụ đúng là thần võ hơn người!
Lâm Giang Tiên quay người nhìn Lam Nhược Vân, đối phương thần sắc thấp thỏm. Hắn nhẹ giọng trấn an:
- huynh đệ ta chính là có tính tình như vậy đấy, nói một không hai, đã hứa là làm.
Hắn không nhịn được ưỡn cao ngực, trong lòng lại rất thấp thảm.
- Con mẹ nó, lão tử sống mấy trăm năm xem như là không uổng phí! Nhìn xem kìa.
Hồ lão đại chỉ về phía trước, nói với tả hữu:
- Đủ kiêu ngạo, đủ khí thế, đủ bá đạo, đủ phong phạm cao nhân! Đó mới là khí khái mà môn chủ Thiên Chấn môn ta nên có, không phục cũng không được...
Nói xong, hắn lại lườm Thiết Thất một cái. Đối phương hừ một tiếng, lại gật đầu thật mạnh.
- Ha ha! Lão phu cho dù vẫn nhớ rõ việc năm đó thì sao? Ngẫu nhiên đánh lén đắc thủ, liền muốn tiêu diệt Ma Sát môn ta, đúng là trâng tráo.
Ly Anh tức giận tới bật cười, nói tiếp:
- Đừng nói là khó có thể làm dao động căn cơ vạn năm của Ma Sát môn ta, cho dù ngươi có bổn sự này, Thần Châu môn và tiên đạo Hạ Châu há có thể để cho ngươi làm hại tứ phương! Tiểu tử, phế thoại nói xong rồi, hôm nay không chết không ngừng. . .
Bên trong trận pháp trên sườn núi, Yến Khởi quay sang Lâm Giang Tiên hỏi:
- Thần Châu môn đã đứng đầu Hạ Châu, Lâm huynh vì sao không đăng môn để cầu công đạo.
Đối phương lắc đầu cười khổ, hỏi ngược lại:
- Yến huynh từng là người đứng đầu tông, liệu có chủ trì công đạo cho tiểu môn tiểu phái không?
Đông Phương Sóc ở bên cạnh đã kinh lịch qua một đời hồng trần cũng có thể thể hội, phụ họa theo:
- Từ xưa đến nay, công đạo chỉ có của người cường quyền! Thí dụ như luật pháp trong phàm tục, công bằng giành cho ai, xiềng xích giành cho ai.
Yến Khởi vẫn lo lắng nói:
- Nếu Lâm sư đệ vì thế mà đắc tộivới Thần Châu môn, chỉ sợ là không ổn.
Nghe thấy lời này, mọi người thầm công nhận, vội vàng ngưng thần nhìn lại. Thật sự có thể diệt được Ma Sát môn, tất nhiên là thống khoái! Nhưng hành động này nhất định sẽ đắc tội với các đại tiên môn tương quan. Đến lúc đó bất kể là Thiên Chấn môn hay là Thanh U cốc, đều khó mà sống yên ở Hạ Châu.
Ma Sát môn chính là quái vật lớn, Ly Anh có thể nói là hùng hổ bức nhân, mà Lâm Nhất thì bất vi sở động. Khóe miệng hắn cong lên, trong mắt lãnh mang lấp lánh, mang theo sát khí lành lạnh này:
- Lão nhân! Ta hôm nay không chỉ muốn giết người diệt môn, còn muốn ngươi chết minh bạch.
Hắn đột nhiên giơ tay ném ra một vật, cao giọng hét lớn, tiếng vang sơn cốc.
- Ly Anh họa loạn tiên môn, tội không thể tha! Ma Sát môn khó thoát khỏi liên quan, đương nhiên phải gánh họa diệt môn! Ta thay Thần Châu môn giúp đỡ tiên đạo, nêu cao chính nghĩa! Ai dám không theo, chết!
Một đạo kim quang bay lên, theo sự gia trì của pháp lực, bỗng nhiên hóa thành một khối Cửu Châu lệnh bằng vàng to chừng một trượng, treo cao trên không trung.
Có điều Ma Sát môn vốn có hai mươi ba mươi Nguyên Anh, hơn hai trăm Kim Đan, hơn một ngàn Trúc Cơ, hơn vạn Luyện Khí, cho dù bị Lâm Nhất âm thầm gia hại hơn mười cao thủ, vẫn là không thể khinh thường. Hiện giờ sơn môn bị hủy, ai nấy càng giận dữ cùng chung mối thù.
Thân hình Lâm Nhất cực nhanh, lao vào trong sơn cốc ngoài hơn mười dặm trước một bước. Hắn không do dự, giơ tay lên tung ra bốn lá cờ trận, trong nháy mắt cắm trên một triền núi. Theo trận bàn được tế ra, Càn Khôn Tứ Tượng trận đột nhiên mà thành.
Cùng lúc đó, năm chiếc phi chu từ xa bay tới, bên trên phân biệt đứng đám người Thiết Thất, Hồ lão đại. Lâm Nhất thi triển độn pháp đi trước một bước, nhóm người này nhanh chóng đuổi theo, vẫn phải mất gần nửa ngày mới tới nơi. Yến Khởi và Đông Phương Sóc chỉ muốn được đại khai nhãn giới tăng thêm kiến thức, thì cũng thôi. Mà nguyên do sự việc là do Thanh U cốc dẫn tới, Lâm Giang Tiên sao có thể không đếm xỉa, đành phải dẫn theo Lam Nhược Vân cùng ba đệ tử theo tới. Không phải là muốn diệt môn ư, sao tình hình lại thành thế này.
Chỉ thấy Lâm Nhất bị người ta đuổi tới một sơn cốc, hơn mười vị cao thủ Nguyên Anh hùng hổ lao tới. Phía sau những cao thủ này còn có hơn hai trăm vị tu sĩ Kim Đan đi theo. Ở sau cùng cũng có hơn một ngàn đệ tử Trúc Cơ ma quyền sát chưởng. Ma Sát môn đã dốc toàn bộ lực lượng ra rồi, thanh thế rất lớn!
Phi chu chưa hạ xuống, người bên trên đã trợn mắt há hốc mồm. Đối mặt với trận trượng như vậy, đám đệ tử Thiết Thất và Hồ lão đại đều sợ run. Lâm trưởng lão đây là đang chọc tổ ong rồi! Giờ phải làm sao đây? Khi mọi người đang tiến thối lưỡng nan, một tiếng quát chói tai truyền đến:
- Vào trận!
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua phi chu, quay người bay lại. Thấy thế, Yến Khởi vội hỏi:
- Sư đệ không muốn có người cản tay, mau vào trận pháp mà hắn bố trí đi.
Mọi người tỉnh ngộ, không dám chậm trễ, nối đuôi nhau lao về phía triền núi bên dưới.
Chỉ trong nháy mắt, đám người Ma Sát môn đã tới cách mấy trăm trượng. Lâm Nhất một mình nghênh đón, Kim Long kiếm trên tay hào quang lấp lánh.
Thấy thế, Ly Anh giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại. Tu sĩ Nguyên Anh ở hai bên và tu sĩ Kim Đan ở phía sau đều ngừng thế đi, các đệ tử Trúc Cơ cũng tự dừng bước. Từ xa nhìn lại, Ma Sát môn hơn một ngàn người, đầu người lúc nhúc.
Nhìn người trẻ tuổi không hề có vẻ sợ hãi kia, còn cả đám ô hợp trốn trong trận pháp. Ly Anh thở hắt ra mấy hơi, trầm giọng nói:
- Lâm Nhất, ngươi hủy phong sơn đại trận của ta, giết hơn mười vị trưởng lão, chạy thoát thân còn không kịp, không ngờ còn dám ở đây triển khai trận trượng.
Nói đến đây, hắn tức mà không có chỗ trút, cả giận nói:
- Lão phu hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy.
- Ha ha! Lão nhân ngươi già cả, trí nhớ không tốt, vậy ta sẽ nhắc ngươi một lần.
Lâm Nhất đứng lăng không cách hơn mười trượng, ngẩng đầu cười lạnh nói:
- Trăm năm trước trên Ngao hồ, ta đã từng nói rồi. Sau khi giết Công Dã Kiền và hai trưởng lão Nguyên Anh đó, nếu ngươi còn dám vô cớ khiêu khích, ta sẽ dùng sức của bản thân để diệt Ma Sát môn của ngươi! Mà hiện giờ Thanh U cốc bị chiếm, môn hạ của huynh trưởng ta chết thảm trọng, lãonhân ngươi trước khi chết còn gì muốn nói không.
Trên triền núi ngoài vài dặm, mọi người qua trận pháp ngẩng đầu quan vọng. Đối thoại dằng trước nghe rất rõ ràng, Yến Khởi không khỏi thầm động dung. Công Dã Kiền đã chết, cũng xem như là chết có ý nghĩa! Mà cử chỉ trước đây của Lâm Nhất nhìn thì lỗ mãng, lại vội vàng mà không loạn. hắn cố ý đi trước một bước, không ngờ giết hơn mười vị cao thủ Nguyên Anh của Ma Sát môn. Biết rõ đối phương thế lớn mà vẫn để đám người Thiên Chấn môn và Thanh U cốc theo tới, chỉ có trận pháp để dựa vào. Mà hắn thật sự có thể diệt được một đại tiên môn như vậy sao.
Đông Phương Sóc nhìn rõ tình hình phía trước, lại phấn chấn không thôi. Một mình đối mặt với hơn một ngàn người, vẫn khí thế lẫm liệt, sư phụ đúng là thần võ hơn người!
Lâm Giang Tiên quay người nhìn Lam Nhược Vân, đối phương thần sắc thấp thỏm. Hắn nhẹ giọng trấn an:
- huynh đệ ta chính là có tính tình như vậy đấy, nói một không hai, đã hứa là làm.
Hắn không nhịn được ưỡn cao ngực, trong lòng lại rất thấp thảm.
- Con mẹ nó, lão tử sống mấy trăm năm xem như là không uổng phí! Nhìn xem kìa.
Hồ lão đại chỉ về phía trước, nói với tả hữu:
- Đủ kiêu ngạo, đủ khí thế, đủ bá đạo, đủ phong phạm cao nhân! Đó mới là khí khái mà môn chủ Thiên Chấn môn ta nên có, không phục cũng không được...
Nói xong, hắn lại lườm Thiết Thất một cái. Đối phương hừ một tiếng, lại gật đầu thật mạnh.
- Ha ha! Lão phu cho dù vẫn nhớ rõ việc năm đó thì sao? Ngẫu nhiên đánh lén đắc thủ, liền muốn tiêu diệt Ma Sát môn ta, đúng là trâng tráo.
Ly Anh tức giận tới bật cười, nói tiếp:
- Đừng nói là khó có thể làm dao động căn cơ vạn năm của Ma Sát môn ta, cho dù ngươi có bổn sự này, Thần Châu môn và tiên đạo Hạ Châu há có thể để cho ngươi làm hại tứ phương! Tiểu tử, phế thoại nói xong rồi, hôm nay không chết không ngừng. . .
Bên trong trận pháp trên sườn núi, Yến Khởi quay sang Lâm Giang Tiên hỏi:
- Thần Châu môn đã đứng đầu Hạ Châu, Lâm huynh vì sao không đăng môn để cầu công đạo.
Đối phương lắc đầu cười khổ, hỏi ngược lại:
- Yến huynh từng là người đứng đầu tông, liệu có chủ trì công đạo cho tiểu môn tiểu phái không?
Đông Phương Sóc ở bên cạnh đã kinh lịch qua một đời hồng trần cũng có thể thể hội, phụ họa theo:
- Từ xưa đến nay, công đạo chỉ có của người cường quyền! Thí dụ như luật pháp trong phàm tục, công bằng giành cho ai, xiềng xích giành cho ai.
Yến Khởi vẫn lo lắng nói:
- Nếu Lâm sư đệ vì thế mà đắc tộivới Thần Châu môn, chỉ sợ là không ổn.
Nghe thấy lời này, mọi người thầm công nhận, vội vàng ngưng thần nhìn lại. Thật sự có thể diệt được Ma Sát môn, tất nhiên là thống khoái! Nhưng hành động này nhất định sẽ đắc tội với các đại tiên môn tương quan. Đến lúc đó bất kể là Thiên Chấn môn hay là Thanh U cốc, đều khó mà sống yên ở Hạ Châu.
Ma Sát môn chính là quái vật lớn, Ly Anh có thể nói là hùng hổ bức nhân, mà Lâm Nhất thì bất vi sở động. Khóe miệng hắn cong lên, trong mắt lãnh mang lấp lánh, mang theo sát khí lành lạnh này:
- Lão nhân! Ta hôm nay không chỉ muốn giết người diệt môn, còn muốn ngươi chết minh bạch.
Hắn đột nhiên giơ tay ném ra một vật, cao giọng hét lớn, tiếng vang sơn cốc.
- Ly Anh họa loạn tiên môn, tội không thể tha! Ma Sát môn khó thoát khỏi liên quan, đương nhiên phải gánh họa diệt môn! Ta thay Thần Châu môn giúp đỡ tiên đạo, nêu cao chính nghĩa! Ai dám không theo, chết!
Một đạo kim quang bay lên, theo sự gia trì của pháp lực, bỗng nhiên hóa thành một khối Cửu Châu lệnh bằng vàng to chừng một trượng, treo cao trên không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.