Chương 573: Chủ tớ phản bội (2)
Duệ Quang
25/06/2021
- Sau khi ngươi giết ta, lại rời khỏi đây thế nào? Cho dù ngươi chạy ra khỏi đây, người của Thiên Long phái chẳng phải sẽ vì vậy mà sinh nghi sao? Bọn họ lại bỏ qua cho ngươi sao?
Bạch Tiềm Xuyên vô cùng kinh ngạc nhìn Hoằng An, tặc lưỡi kinh ngạc sau đó phá lên cười:
- Điện hạ à, ngươi đúng là người tốt, sắp chết còn lo lắng ta làm sao giữ được tính mạng. Không cần điện hạ phiền lòng, nói thật cho ngươi biết, hôm nay là thời cơ tốt nhất để giết ngươi, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua. Về phần ra ngoài thế nào thì không cần ngươi phải phiền lòng. Ta nhớ bị dòng nước cuốn xuống đất không chỉ có ba người chúng ta! Người Thiên Long phái tự mình sẽ nghĩ cách tìm tới. Ngươi cùng Hoằng Bảo lâm nạn, ta may mắn sống sót, ai sẽ gây khó khăn cho ta? Trừ khi Thiên Long phái muốn một lòng đối địch với triều đình, tuy nhiên bọn họ không có gan này!
- Đúng vậy! Còn có người bị dòng nước xiết cuốn xuống?
Hoằng An tuyệt vọng thì thầm một câu, hắn nản lòng thoái chí, trong đầu chợt lóe lên một tia hy vọng, giống như lúc chết chìm lắm lấy bất kỳ thứ gì trong tay.
Hai tay Hoằng An luống cuống cào loạn, cố đứng lên, lảo đảo chạy dọc theo bờ sông về phía trước, trong miệng còn không dừng lặp lại:
- Còn có người bị cuốn xuống! Còn có người...
Nhìn dáng vẻ Hoằng An điên điên khùng khùng, Bạch Tiềm Xuyên cười kỳ quái và kêu lên:
- Ta còn chưa ra tay, người này đã sợ tới choáng váng rồi! Ha ha!
Bạch Tiềm Xuyên đứng lên, cúi người nhặt dao găm lên và chậm rãi đi theo, giễu cợt nói:
- Điện hạ, ta ờ sau lưng ngươi, ngươi chạy chậm thôi! Đừng để ngã sấp xuống lại vừa lúc đập vào trên đao của ta, ha ha!
Hoằng An làm gì còn tâm tư lo lắng Bạch Tiềm Xuyên ở phía sau, hắn cố chạy về phía trước, bi thương thảm thiết:
- Còn có người! Còn có người...
Tiếng kêu thê lương khàn khàn như khóc như than, khiến nghe ta được cảm giác da đầu căng thẳng. Trên gương mặt của Bạch Tiềm Xuyên đã không còn tươi cười nữa, trong ánh mắt lóe lên sự tàn khốc. Hắn hiểu rõ, Hoằng An không phải điên mà đang tìm cơ hội sống. Nếu như người bị dòng nước xiết cuốn xuống dưới đất xuất hiện, vậy thì sẽ phiền toái!
Đám người Thiên Long phái, bất kể nam nữ đều là cao thủ hàng đầu, tuyệt khó đối phó. Nghĩ đến đây, Bạch Tiềm Xuyên bước nhanh hơn, chỉ vài bước đã đuổi kịp Hoằng An, đã hắn ngã lăn ra và cười lạnh, lại vung lưỡi dao sắc bén trong tay lên.
- Nô tài lớn mật! Ngươi dám giết ta sao?
Hoằng An ngã nhào xuống đất liền lăn qua một bên, hai cánh tay chống xuống đất và hét lớn một tiếng. Gương mặt tuấn mỹ của hắn trở nên vặn vẹo dữ tợn vì sự phẫn nộ và khủng hoảng. Bạch Tiềm Xuyên chấn động khi thấy hắn sắp chết còn giận dữ gầm thét, bàn tay cầm dao không khỏi run rẩy.
Bạch Tiềm Xuyên giết vô số người, nhưng phải giết hoàng tử thật sự, vương gia thật sự, phụ mẫu áo cơm thật sự, chủ nhân mà mình vẫn luôn khúm núm hầu hạ, sự hèn mọn cùng đê tiện đã ngấm sâu tận xương tủy khiến cho hắn hoảng loạn, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
Hoằng An gào lên như kẻ điên, sợ hãi khó tả lại lập tức nhấn chìm hắn. Hắn hoang bám tay vào mặt đất, dùng cả tay chân để dịch người về phía sau.
- Ta nhận lệnh của hoàng thượng giết ngươi! Điện hạ, nô tài đắc tội!
Thở hắt ra một hơi, ánh mắt Bạch Tiềm Xuyên lạnh lùng và khẽ nói một tiếng, nhấc chân đi về phía trước.
- Dừng tay cho ta!
Chợt có một tiếng hét to đột nhiên từ phía xa truyền đến, Bạch Tiềm Xuyên chấn động, không kịp suy nghĩ nhiều, trong mắt lộ ra sự hung hãn và vung cánh tay đâm xuống.
- Cứu ta...!
Hoằng An tuyệt vọng hét to một tiếng.
- Ngươi dám...!
Theo một tiếng gào to, một ánh sáng bạc theo tiếng lao tới, đột nhiên xuyên qua cánh tay của Bạch Tiềm Xuyên.
Có máu lóe lên, Bạch Tiềm Xuyên hét thảm một tiếng, cánh tay phải đã bị chặt tới tận khuỷu tay. Trong mắt hắn càng thêm hung hãn, không lùi mà tiến tới, dùng cánh tay trái bóp cổ Hoằng An.
Không để ý tới Hoằng An đang giãy giụa, Bạch Tiềm Xuyên kéo lê hắn từ dưới đất vào trong lòng và giữ chặt, ánh mắt hung ác nham hiểm đảo qua bàn tay cụt cùng con dao găm trên mặt đất. Lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại. Đôi mắt hắn trợn trừng, đầy vẻ khó hiểu cùng chấn động, khủng hoảng cùng bất an!
Bạch Tiềm Xuyên vô cùng kinh ngạc nhìn Hoằng An, tặc lưỡi kinh ngạc sau đó phá lên cười:
- Điện hạ à, ngươi đúng là người tốt, sắp chết còn lo lắng ta làm sao giữ được tính mạng. Không cần điện hạ phiền lòng, nói thật cho ngươi biết, hôm nay là thời cơ tốt nhất để giết ngươi, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua. Về phần ra ngoài thế nào thì không cần ngươi phải phiền lòng. Ta nhớ bị dòng nước cuốn xuống đất không chỉ có ba người chúng ta! Người Thiên Long phái tự mình sẽ nghĩ cách tìm tới. Ngươi cùng Hoằng Bảo lâm nạn, ta may mắn sống sót, ai sẽ gây khó khăn cho ta? Trừ khi Thiên Long phái muốn một lòng đối địch với triều đình, tuy nhiên bọn họ không có gan này!
- Đúng vậy! Còn có người bị dòng nước xiết cuốn xuống?
Hoằng An tuyệt vọng thì thầm một câu, hắn nản lòng thoái chí, trong đầu chợt lóe lên một tia hy vọng, giống như lúc chết chìm lắm lấy bất kỳ thứ gì trong tay.
Hai tay Hoằng An luống cuống cào loạn, cố đứng lên, lảo đảo chạy dọc theo bờ sông về phía trước, trong miệng còn không dừng lặp lại:
- Còn có người bị cuốn xuống! Còn có người...
Nhìn dáng vẻ Hoằng An điên điên khùng khùng, Bạch Tiềm Xuyên cười kỳ quái và kêu lên:
- Ta còn chưa ra tay, người này đã sợ tới choáng váng rồi! Ha ha!
Bạch Tiềm Xuyên đứng lên, cúi người nhặt dao găm lên và chậm rãi đi theo, giễu cợt nói:
- Điện hạ, ta ờ sau lưng ngươi, ngươi chạy chậm thôi! Đừng để ngã sấp xuống lại vừa lúc đập vào trên đao của ta, ha ha!
Hoằng An làm gì còn tâm tư lo lắng Bạch Tiềm Xuyên ở phía sau, hắn cố chạy về phía trước, bi thương thảm thiết:
- Còn có người! Còn có người...
Tiếng kêu thê lương khàn khàn như khóc như than, khiến nghe ta được cảm giác da đầu căng thẳng. Trên gương mặt của Bạch Tiềm Xuyên đã không còn tươi cười nữa, trong ánh mắt lóe lên sự tàn khốc. Hắn hiểu rõ, Hoằng An không phải điên mà đang tìm cơ hội sống. Nếu như người bị dòng nước xiết cuốn xuống dưới đất xuất hiện, vậy thì sẽ phiền toái!
Đám người Thiên Long phái, bất kể nam nữ đều là cao thủ hàng đầu, tuyệt khó đối phó. Nghĩ đến đây, Bạch Tiềm Xuyên bước nhanh hơn, chỉ vài bước đã đuổi kịp Hoằng An, đã hắn ngã lăn ra và cười lạnh, lại vung lưỡi dao sắc bén trong tay lên.
- Nô tài lớn mật! Ngươi dám giết ta sao?
Hoằng An ngã nhào xuống đất liền lăn qua một bên, hai cánh tay chống xuống đất và hét lớn một tiếng. Gương mặt tuấn mỹ của hắn trở nên vặn vẹo dữ tợn vì sự phẫn nộ và khủng hoảng. Bạch Tiềm Xuyên chấn động khi thấy hắn sắp chết còn giận dữ gầm thét, bàn tay cầm dao không khỏi run rẩy.
Bạch Tiềm Xuyên giết vô số người, nhưng phải giết hoàng tử thật sự, vương gia thật sự, phụ mẫu áo cơm thật sự, chủ nhân mà mình vẫn luôn khúm núm hầu hạ, sự hèn mọn cùng đê tiện đã ngấm sâu tận xương tủy khiến cho hắn hoảng loạn, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
Hoằng An gào lên như kẻ điên, sợ hãi khó tả lại lập tức nhấn chìm hắn. Hắn hoang bám tay vào mặt đất, dùng cả tay chân để dịch người về phía sau.
- Ta nhận lệnh của hoàng thượng giết ngươi! Điện hạ, nô tài đắc tội!
Thở hắt ra một hơi, ánh mắt Bạch Tiềm Xuyên lạnh lùng và khẽ nói một tiếng, nhấc chân đi về phía trước.
- Dừng tay cho ta!
Chợt có một tiếng hét to đột nhiên từ phía xa truyền đến, Bạch Tiềm Xuyên chấn động, không kịp suy nghĩ nhiều, trong mắt lộ ra sự hung hãn và vung cánh tay đâm xuống.
- Cứu ta...!
Hoằng An tuyệt vọng hét to một tiếng.
- Ngươi dám...!
Theo một tiếng gào to, một ánh sáng bạc theo tiếng lao tới, đột nhiên xuyên qua cánh tay của Bạch Tiềm Xuyên.
Có máu lóe lên, Bạch Tiềm Xuyên hét thảm một tiếng, cánh tay phải đã bị chặt tới tận khuỷu tay. Trong mắt hắn càng thêm hung hãn, không lùi mà tiến tới, dùng cánh tay trái bóp cổ Hoằng An.
Không để ý tới Hoằng An đang giãy giụa, Bạch Tiềm Xuyên kéo lê hắn từ dưới đất vào trong lòng và giữ chặt, ánh mắt hung ác nham hiểm đảo qua bàn tay cụt cùng con dao găm trên mặt đất. Lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại. Đôi mắt hắn trợn trừng, đầy vẻ khó hiểu cùng chấn động, khủng hoảng cùng bất an!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.